Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 74

 "Tiền tiêu vặt? Chẳng phải anh vẫn chuyển tiền vào thẻ cho em hàng ngày sao? Em còn chưa tiêu hết."

Lê Tinh, Hà Trân và Phàm Phàm đi dạo cả buổi chiều, hai người mua sắm đủ thứ như quét sạch hàng hóa, hoàn toàn không để ý đến giá cả, cứ như vậy đi hết một tầng này đến một tầng khác, Lê Tinh mua sắm đến mức hăng say quá đà, ngoại trừ những thứ cô mua riêng cho người nhà, một mình cô đã tiêu hết mấy vạn tệ.

Vốn dĩ hôm nay vui vẻ, cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để tiêu tiền, nhưng mấy vạn tệ thực sự có hơi khoa trương, quan trọng nhất là những thứ này đều là Hà Trân trả tiền.

Cô đếm xong hóa đơn, định đưa tiền lại cho Hà Trân. Nhưng Hà Trân nhất quyết không nhận, còn nói minh là chị gái mua đồ cho em gái là chuyện đương nhiên.

Nếu là mấy trăm một nghìn tệ, cô chắc chắn sẽ không khách sáo với Hà Trân, dù sao sau này cô mua thêm đồ cho Phàm Phàm thì số tiền này cũng sẽ trả lại được.

Nhưng mấy vạn tệ, cho dù Hà Trân có tiền, cô cũng không thể như vậy.

Hà Trân lại không nghe cô, Phàm Phàm muốn đi vệ sinh, chị ấy trực tiếp cùng vệ sĩ đưa Phàm Phàm đi vệ sinh, bảo cô ở lại trông đồ tiện thể đợi Lục Huấn.

Cô đang khổ não không biết phải làm sao, thì Lục Huấn đến, cô theo bản năng gọi anh, muốn nhờ anh giúp đỡ, ai ngờ anh lại đột nhiên đưa cho cô một chiếc thẻ, khiến cô không khỏi ngây người.

"Vậy thì cứ để ở chỗ em giữ lại, sắp tới trung tâm bán sỉ phải trang trí, còn phải trang bị kệ hàng, thiết bị thu ngân, đều cần phải tiêu tiền, em cầm lấy vừa đúng lúc dùng đến." Lục Huấn cười, đặt thẻ vào tay cô.

"Số tiền còn lại của chị Trân buổi chiều anh đã bảo kế toán bên này chuyển qua cho chị ấy rồi, hỏi số tài khoản từ chỗ anh Phạm."

"Anh đã chuyển cho chị Trân rồi sao?" Lê Tinh kinh ngạc vì tốc độ của anh, suy nghĩ một chút lại hỏi thêm một câu: "Anh như vậy có xoay vòng vốn được không?"

"Tiền của anh Ngô ngày mai sẽ đến, đến lúc đó anh cũng không thiếu tiền, sổ tiết kiệm của nhà hay là em cầm đi? Dù sao để đó cũng là để không."

Gần đây Lục Huấn lại mua đất đầu tư khắp nơi theo Phạm Trường Hải, Lê Tinh tuy không trực tiếp hỏi han anh về khoản này, nhưng nhìn những bản hợp đồng mà anh mang về nhà cất vào két sắt, cô cũng biết số tiền anh bỏ ra không nhỏ.

"Xoay vòng được, không cần lo lắng cho anh." Lục Huấn thích Lê Tinh quan tâm đến mình, thấy mấy chị bán hàng nhìn họ nói chuyện đều đứng xa, không đến làm phiền, anh nói qua loa về những việc mình đang làm: Bên Hồng Thái Dương bây giờ có thể tự trang trải chi phí, không cần đầu tư thêm, đất đã mua, còn có những vật liệu xây dựng cần thiết cho tòa nhà trùm mền cũng đã thỏa thuận xong, sau này số tiền chia được từ việc kinh doanh thép phế liệu đều dùng để xây trung tâm thương mại mà chị Trân muốn, còn lại cũng không có chỗ nào cần phải tiêu tiền, cho dù có cần dùng đến cũng là sau Tết, trại chăn nuôi bên đó đến lúc đó phải mở rộng một chút, nhưng có tiền thu được từ tàu đánh cá và trạm thu mua là đủ rồi."

"Sổ tiết kiệm của nhà tạm thời không động đến, cứ để đó phòng khi cần dùng đến."

"Ồ, được." Lê Tinh nghe xong liền yên tâm, nghĩ rằng trong nhà cũng nên để một khoản tiền tiết kiệm sẽ yên tâm hơn, cô lấy túi xách đang đeo trên vai xuống, lấy ra chiếc ví màu trắng hồng mới đổi, bỏ thẻ vào trong.

Lục Huấn thỉnh thoảng lại nhét thẻ cho cô, còn luôn lo lắng cô ra ngoài không có tiền tiêu, cách vài ngày lại nhét thêm tiền vào ví của cô.

Trong ví của cô bây giờ, ngoại trừ một tấm ảnh chụp chung của hai người, đều là thẻ và tiền, cầm trên tay cũng thấy hơi nặng, chiếc thẻ này không còn chỗ để nhét nữa, cô tìm kiếm chỗ còn có thể nhét:
"Ở đây em có rất nhiều thẻ rồi, tiền bên trong vẫn còn, trong khoảng thời gian này anh có thể bảo kế toán tạm thời không cần chuyển tiền vào nữa."

"Vẫn là chuyển đi, không tiêu thì coi như để dành."

Lục Huấn bây giờ ngày nào cũng bảo kế toán chuyển tiền cho Lê Tinh, ngoài việc để cô có cảm giác an toàn, bản thân anh cũng có thể yên tâm, anh cười một tiếng, quét mắt nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi: "Chị Trân và Phàm Phàm đâu rồi?"

"Phàm Phàm muốn đi vệ sinh, chị Trân và vệ sĩ cùng đưa thằng bé đi rồi."

Bà năm trước Phàm Phàm bị bắt cóc chính là vì Hà Trân muốn đi vệ sinh, chị ấy cũng là người khá cầu kỳ, nghĩ rằng nhà vệ sinh nữ không tiện để cậu bé đi theo, bảo cậu bé đứng ở bên ngoài đợi một lát, đợi Hà Trân ra ngoài, thì người đã không thấy đâu nữa.

Vì vậy lần này Hà Trân đặc biệt gọi vệ sĩ đi cùng.

"Đi được một lúc rồi, chắc là sắp về." Lê Tinh bỏ ví vào trong túi, nhìn đồng hồ rồi lại nhìn đống túi mua sắm đầy đất mà thấy đau đầu.

Lục Huấn chú ý đến, cúi đầu hỏi cô: "Sao vậy? Đang khổ não vì mình mua nhiều đồ quá à? Chẳng phải Howard đã nói rồi sao, chúng ta phải bình thường hóa việc em mua sắm?"

"Hôm nay em hiếm khi vui vẻ, lại còn đưa Phàm Phàm cùng đi mua sắm, mua nhiều một chút chẳng phải là chuyện bình thường sao?"

"Được rồi, vui vẻ lên nào, lát nữa chị Trân về nhìn thấy em như vậy lại lo lắng."

Lục Huấn đưa tay vén những sợi tóc xõa bên vai Lê Tinh, thấp giọng dịu dàng dỗ dành cô.

Lê Tinh nghiêng đầu nhìn anh: "Em không phải vì mua nhiều đồ mà lo lắng, cũng không lo lắng về bệnh tình của mình, em đưa Phàm Phàm ra ngoài mua đồ đã chuẩn bị sẵn sàng để mua nhiều đồ rồi."

"Vậy là vì chuyện gì?" Lục Huấn hơi ngạc nhiên, anh nhìn xuống đống túi mua sắm dày đặt trên mặt đất, nghĩ đến điều gì đó: "Những thứ này là chị Trân trả tiền?"

Lê Tinh thấy anh cuối cùng cũng nghĩ ra, cô ủ rũ gật đầu, giơ chiếc túi mua sắm tinh xảo trong tay lên: "Chỗ này đã hơn hai vạn tệ rồi, lúc nãy chúng ta xuống lầu, chị Trân lấy cho em hai sợi dây chuyền ở quầy, đều là đá quý, lúc trước em cũng không để ý đến giá cả, chị ấy bảo em thử thì em thử, mua xong rồi mới biết."

"Em nói muốn trả tiền cho chị ấy nhưng chị ấy không nhận." Lục Huấn nghe xong liền hiểu, Lê Tinh là người mà người khác đối xử tốt với cô ba phần, cô hận không thể báo đáp lại mười phần, hôm nay vốn dĩ là cô đưa Phàm Phàm đi mua đồ, kết quả lại tiêu tiền của Hà Trân, trong lòng cô cảm thấy áy náy.

"Không sao, lần này để chị Trân thanh toán, lần sau chúng ta mua lại là được, không được nữa thì chúng ta có thể chọn cho chị Trân một món trang sức."

"Lần trước anh đến Bình Châu quen biết một ông chủ, ông ấy chuyên làm đồ trang sức bằng ngọc phỉ thúy, chị Trân tuy có công ty trang sức nhưng lại làm về đá quý, ngọc trai, ít làm ngọc phỉ thúy, lát nữa anh gọi điện cho ông chủ kia, bảo ông ấy để ý xem có miếng ngọc nào có chất lượng tốt, màu sắc đẹp không, đến lúc đó làm cho chị Trân một chiếc vòng tay."

Mắt Lê Tinh sáng lên, "Như vậy cũng được, vậy lát nữa anh gọi điện cho ông chủ kia, bảo ông ấy để ý."

Nghĩ đến mẹ, chị dâu cả và chị dâu hai ở nhà, cô dừng một chút, lại nói: "Nếu không đắt thì làm thêm mấy chiếc nữa, cho mẹ, chị dâu cả và chị dâu hai mỗi người một chiếc, nhưng mà chuyện này không vội, em đợi quảng cáo tất của anh Ngô bên này phát sóng, em bán tất cho anh ấy xem kiếm được bao nhiêu, đến lúc đó số tiền kiếm được sẽ dùng để mua vòng tay tặng họ."

"Được." Còn chưa bắt đầu kiếm tiền, đã nghĩ đến việc tiêu tiền, Lục Huấn bị Lê Tinh chọc cười, nhưng thấy Lê Tinh hứng thú, anh cũng không muốn làm cô mất hứng, bèn chiều chuộng đồng ý, còn hỏi cô: "Tiền lãi đầu tiên của em, anh có nên có quà không?"


"Có, chắc chắn có!" Lê Tinh không chút do dự gật đầu, "Em chắc chắn sẽ không quên chồng em!"

"Vậy anh đợi." Lục Huấn khẽ cười một tiếng, giọng nói vui vẻ.

Trong lúc nói chuyện, Hà Trân cũng đã đưa Phàm Phàm trở về, Phàm Phàm đi dạo cả buổi chiều có chút mệt mỏi và buồn ngủ, cả nhóm cũng không trì hoãn nữa, xách theo túi lớn túi nhỏ đồ đạc rời đi.

Hai người đưa Hà Trân và Phàm Phàm về trước, trên đường đi Lê Tinh nhận được điện thoại của giám đốc Sử, nói rằng đã bàn bạc xong với tất cả nhân viên của tòa nhà cung ứng ở Giang Đông, sáng mai 8 giờ họ sẽ đợi ở tòa nhà đã đóng cửa.

Sau này những người này sắp xếp thế nào, đào tạo hay là bồi thường tiền mua đứt thâm niên làm việc thì là việc của Lê Tinh và những người khác.

Giám đốc Sử làm việc nhanh chóng, Lê Tinh cũng không trì hoãn, đến biệt thự nhà họ Phạm thấy Hà Chấn Sóc vẫn còn ngồi trên ghế sofa chưa đi, đang nói chuyện gì đó với Phạm Trường Hải, cô thấy Hà Trân đưa Phàm Phàm về phòng ngủ nghỉ ngơi, liền nói chuyện này với anh ta.

Hà Chấn Sóc chưa rời đi cũng là đang đợi Lê Tinh quay lại, nghe xong chuyện mà Lê Tinh nói, anh ta lấy từ trong cặp ra một bản vẽ đưa cho Lê Tinh: "Đây là bản vẽ trang trí của tòa nhà cung ứng, cô Lê về hỏi anh hai của cô xem có thể làm được việc này không, thời gian thi công dự kiến là bao nhiêu ngày, xác định xong thì cho tôi biết, tôi sẽ sắp xếp người đi đặt làm kệ hàng."

"Ngoài ra, địa điểm đào tạo tôi cũng đã chọn xong, thuê một phòng lớn ở Đông Phúc, buổi tối tôi sẽ sắp xếp người đến đó bố trí, ngày mai cô Lê có thể đợi tôi ở Đông Phúc hoặc là đến tòa nhà cung ứng gặp mặt đều được."

Hà Chấn Sóc làm việc hiệu quả, dưới trướng cũng có mấy người tài giỏi, Lê Tinh sớm đã nhận ra, nhưng anh ta có thể trong vòng một ngày ngắn ngủi đưa cho cô số liệu mà cô cần, còn vẽ xong cả bản vẽ trang trí tòa nhà, vẫn có chút nằm ngoài dự đoán của Lê Tinh.

Hà Chấn Sóc làm việc chu đáo như vậy, Lê Tinh cũng không muốn làm mất mặt, cô nhận lấy bản vẽ xem qua, việc trang trí tổng thể của tòa nhà không phức tạp, coi như là đơn giản hóa, lấy ánh sáng thông thoáng, cửa hàng sáng sủa làm đặc trưng.

Chỉ cần quét vôi trắng toàn bộ tường, vẽ thêm một số họa tiết đặc sắc, sau đó cửa hàng phải đi dây điện, lắp đèn chiếu sáng, trong phòng cũng vậy, tất cả đèn đều phải thay, còn phải làm cho đặc sắc, cái này cần phải sửa lại đường điện rất nhiều.

Vừa đúng là sở trường của anh hai cô.

"Cái này không khó, anh hai tôi rất giỏi về khoản này, tôi về nói với anh ấy, nhanh thì ngày mai có thể bắt đầu thi công, chậm thì..."

Lê Tinh hôm qua về đến nay vẫn chưa về nhà, còn không biết tình hình trang trí mấy căn nhà cô mua thế nào, anh hai có đưa người đến lắp đặt hay không, nhưng nhà thì không vội, để một thời gian cũng không sao: "Chậm thì chậm nhất là ngày kia, có thể đặt làm kệ hàng, cố gắng lắp đặt xong sớm, chọn sản phẩm sớm, thử kinh doanh sớm."

Nhắc đến việc chọn sản phẩm, Lê Tinh lại nhớ ra: "Giám đốc Hà, việc chọn sản phẩm tôi có phải cùng anh đến Ô Thị không?"

Hà Chấn Sóc nghe thấy câu này, theo bản năng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Lục Huấn đang nhìn về phía mình, anh ta dừng một chút, nói: "Không cần, việc chọn sản phẩm tôi sẽ sắp xếp người đi, chắc là trong hai ngày này, đến lúc đó cô chỉ cần cho tôi số điện thoại liên lạc của vợ chồng ông chủ Ngô là được."

"Cần phải thuê một phòng làm việc ở bên Ô Thị."

"Chuyện này không thành vấn đề." Lê Tinh lập tức đáp lại. "Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho anh Ngô, hỏi anh ấy xem gần chợ đầu mối có tòa nhà văn phòng nào thích hợp cho thuê không, cố gắng để anh ấy thuê giúp, rồi anh sẽ sắp xếp người qua đó."

Người mà Hà Chấn Sóc mang đến dù có giỏi giang đến đâu thì họ cũng mới đến, lạ nước lạ cái, Lê Tinh không thể để họ một đầu mờ mịt đi mò mẫm, cô muốn sắp xếp ổn thỏa cho họ việc ăn ở, làm việc một cách tốt nhất có thể.

Lục Huấn ở bên cạnh nhìn ra suy nghĩ của cô, lên tiếng: "Chuyện này không cần tìm anh Ngô, anh sẽ sắp xếp người đi làm, sau khi Hồng Thái Dương mở rộng được thị trường tiêu thụ ở Ô Thị, anh đã sắp xếp hai người ở lại đó thường xuyên, họ đối với Ô Thị cũng quen thuộc. Tìm một điểm làm việc vẫn là dễ dàng, ngoài ra, những người mà giám đốc Hà đưa đến cũng có thể ở gần họ, tôi sẽ bảo họ tìm một căn nhà riêng, điều kiện ở sẽ tốt hơn một chút so với ở khách sạn."

Hà Chấn Sóc quả thực đang lo lắng về chỗ ở của những người mà anh mang đến, mấy người mà anh mang từ Cảng Thành đến các phương diện về năng lực đều không kém, chỉ là vừa mới từ Cảng Thành đến nội địa, họ còn cần một khoảng thời gian để thích ứng với sự khác biệt giữa hai nơi.

Ở Ninh Thành thì còn đỡ, Hà Trân biết những người này đã quen với điều kiện sống ở Cảng Thành, đã sắp xếp cho họ ở trong căn nhà cũ của chị ấy, môi trường tương đối tốt, nhóm người họ ngoài cảm giác xa lạ khi đến nơi đất khách quê người, thì không có biểu hiện gì khác.

Nhưng ở Ô Thị, điều kiện sống chắc chắn không thể bằng nhà của Hà Trân, anh cũng lo lắng họ không thích ứng được, thậm chí trong lòng nảy sinh ý nghĩ khác.

Lục Huấn có thể giúp sắp xếp ổn thỏa tự nhiên là tốt nhất, nếu không anh còn phải đích thân chạy đến Ô Thị một chuyến, dù sao anh cũng không thể để những người đi theo mình phải nản lòng, rồi lại muốn quay về.

"Vậy chuyện này làm phiền anh Lục." Hà Chấn Sóc nói cảm ơn.

Lục Huấn cười nói, "Giám đốc Hà không cần khách sáo, họ làm việc cho công ty, Tinh Tinh có trách nhiệm sắp xếp ổn thỏa cho họ."

Ngập ngừng một chút, anh đề nghị: "Có thể để họ đi trước, người của tôi sẽ đưa họ đi làm quen với thị trường bên Ô Thị một vòng, đợi họ nắm rõ quy tắc thị trường rồi sẽ gặp mặt với vợ chồng anh Ngô, chị Lợi."

Nếu là Lục Huấn và vợ chồng Ngô Hữu Tài cùng làm ăn, anh sẽ không có nhiều lo lắng, anh cũng không lo lắng Ngô Hữu Lợi bên kia. Nhưng liên quan đến Lê Tinh, anh cần cẩn thận vạn phần, cố gắng loại bỏ những rắc rối cho cô, người của Hà Chấn Sóc có năng lực, chị Lợi lại là "cáo già" trên thương trường, không nắm rõ quy tắc e rằng sẽ bị dẫn vào tròng.

Cho dù họ đã đầu tư một trăm vặn tệ, anh cũng không yên tâm.

Suy nghĩ một phen, anh lại nói: "Trung tâm bán sỉ Hoàng Viên ở Ô Thị có lẽ đến mùa hè năm sau là có thể hoàn thành, các người muốn xây dựng trung tâm sản phẩm, có thể bắt đầu chuẩn bị rồi."

"Không cần lo lắng về địa điểm, tôi sẽ liên hệ với người quản lý bên đó mua hoặc thuê nửa tầng, nhưng về các phương diện nhân lực thì các anh vẫn phải bồi dưỡng." Lục Huấn nói rõ ràng, Ngô Hữu Lợi tham lam, có một trăm vạn tệ đè ở trong tay họ, chị ta sẽ không dám giở trò gì về chất lượng sản phẩm, nhưng những mảng khác...

Giá bán sỉ sản phẩm, chiết khấu hoa hồng, e rằng khó mà tránh khỏi.

Ban đầu có lẽ sẽ không, dù sao Ngô Hữu Lợi biết Lê Tinh nhạy bén với số liệu đến mức nào, nhưng về lâu về dài thì khó mà nói.

Lê Tinh và Hà Trân trước đó đã suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng để dự án trung tâm bán sỉ có thể nhanh chóng khởi động, tổng phải bỏ qua một số thứ, chỉ cần trong phạm vi mà họ có thể chấp nhận là được.

Hà Trân cũng đang cố gắng liên hệ với ban quản lý chợ đầu mối, cố gắng lấy được một bảng giá bán sỉ chi tiết, như vậy trong lòng sẽ có một cái đáy.

Tuy nhiên, Lục Huấn cũng coi như đã nhắc nhở Lê Tinh, cô nói với Hà Chấn Sóc: "Trước mắt tôi sẽ không nói với anh Ngô và những người khác về việc người của chúng ta sẽ qua đó. Trang trí lại toàn bộ tòa nhà, thời gian nhanh nhất cũng cần 20 đến 30 ngày, người của giám đốc Hà vừa mới đến, để họ nghỉ ngơi mấy ngày, đợi anh Huấn sắp xếp xong chỗ ở, tìm được điểm làm việc rồi hãy qua đó, làm quen với môi trường bên đó mấy ngày, nửa tháng còn lại làm công việc chọn sản phẩm cũng kịp."

"Đến lúc đó quảng cáo tất của ông chủ Ngô có lẽ cũng đã ra mắt, tôi xem hiệu quả thế nào, dù thế nào tôi cũng sẽ dành ra hai ngày để đích thân đến đó một chuyến."

Sắp xếp này rất thỏa đáng, Hà Chấn Sóc nhìn Lê Tinh một cái, gật đầu: "Cứ sắp xếp theo lời cô Lê nói."

Rồi quay sang nói với Lục Huấn: "Người bên tôi sẽ chuẩn bị nhanh chóng, sau khi người của tôi đến Ô Thị, ngoài việc chọn sản phẩm còn phải thành lập một đội chọn hàng, đợi nắm rõ được thị trường bán sỉ, chúng tôi sẽ trực tiếp bắt tay từ nhà máy gốc, khi cần thiết sẽ đầu tư vào một số nhà máy để đạt được giá bán sỉ thấp nhất thực sự."

"Các anh có kế hoạch là được." Dù sao cũng là sự nghiệp của Lê Tinh, Lục Huấn nói đến đây thì thôi, không nói nhiều nữa.

Mọi việc đã được xác định, sắc trời cũng không còn sớm.

Mùa đông trời tối sớm, bên ngoài bầu trời đã phủ một lớp sương mù tối màu, Lê Tinh liếc nhìn sắc trời bên ngoài, cũng không ở lại nữa, xác định với Hà Chấn Sóc thời gian ngày mai đến tòa nhà cung ứng và thời gian đào tạo, cô xách túi đứng dậy, chào tạm biệt Phạm Trường Hải.

Phạm Trường Hải đứng dậy tiễn họ, tiện thể nói với Lục Huấn về thời gian và địa điểm của bữa tiệc trưa ngày mai, Lục Huấn gật đầu đồng ý, nắm tay Lê Tinh ra khỏi cổng lớn nhà họ Phạm, lái xe về nhà họ Lê.

Phạm Trường Hải nhìn hai người trong gió lạnh tay nắm tay, thân mật đi đến bên cạnh xe, Lục Huấn cẩn thận che chở người lên xe, còn cúi người ân cần chỉnh lại vạt áo cho cô, không khỏi cười than một tiếng: "Tên nô lệ vợ này quả thực đúng như tên gọi, còn quấn quýt hơn cả tôi và A Trân năm đó. Nhưng cũng không có gì lạ, một cô gái vừa xinh đẹp vừa thông minh, không hề thua kém A Trân năm đó như Tinh Tinh, anh bạn Lục phải trông chừng cẩn thận một chút."

"Cũng thực sự khiến tôi không ngờ tới, ban đầu nhìn có vẻ yếu đuối mỏng manh, vậy mà lại có đầu óc, có ý tưởng, lại còn nhanh nhạy như vậy, thảo nào cái vị chủ nhiệm Quý kia..."

"Chủ nhiệm Quý?" Chiếc xe màu đen đã lái ra khỏi cổng lớn đi xa, Hà Chấn Sóc nghe thấy câu này, thu lại tầm mắt, nghi hoặc nhìn về phía Phạm Trường Hải.

Phạm Trường Hải nhận ra mình lỡ lời, vội vàng im bặt, anh ấy ho khan một tiếng, nói: "Không có gì."

"Chấn Sóc à, chị Trân của cậu rất coi trọng Tinh Tinh, tôi đối với cô ấy cũng là thật lòng cảm kích, chiều nay cậu cũng nghe thấy rồi, Phàm Phàm lại có thể gọi mẹ rồi..."

Phạm Trường Hải nói đến đây, trong mắt ánh lên một tia ngưỡng mộ, Phàm Phàm sau khi trở về còn chưa gọi anh là bố, nhưng chuyện này cũng không thể vội, mẹ đã gọi rồi, gọi bố chắc cũng không còn xa nữa, Phạm Trường Hải hoàn hồn, lại nói với Hà Chấn Sóc: "Không có Tinh Tinh, tôi và chị Trân của cậu bây giờ có lẽ còn đang ở ngọn núi lớn nào đó tìm người, đừng nói đến việc vực dậy tinh thần làm ăn, phá sản có lẽ cũng là chuyện sớm muộn."

"Trung tâm bán sỉ của A Trân còn chưa xây xong, trong khoảng thời gian này cậu hãy giúp đỡ Tinh Tinh nhiều một chút, cô ấy sẽ không kém, chúng ta cũng coi như báo đáp được một chút ân tình."

Hà Chấn Sóc đã quen biết Phạm Trường Hải và Hà Trân nhiều năm, sau khi Phàm Phàm mất tích, hai vợ chồng họ như thế nào anh đều đã thấy qua, nếu không phải vì như vậy, anh sẽ không chủ động từ bỏ quyền kiểm soát bên Thịnh Bách.


Khi Phàm Phàm được tìm về, anh có thể coi là người đầu tiên ở Cảng Thành nhận được tin, cũng biết cụ thể Phàm Phàm được tìm về như thế nào. Vì vậy tối hôm đó Hà Trân tìm anh, bảo anh chuẩn bị hai bản hợp đồng, sáng hôm sau đưa đến Ký Thành, còn bảo anh phối hợp toàn diện với Lê Tinh, anh không muốn nhưng vẫn đồng ý.

Chỉ là trong lòng anh vẫn có chút không phục, mới có một màn thăm dò kia.

Bây giờ nghĩ lại có chút không nên, anh đã không tôn trọng đối phương, giống như hôm nay anh không biết gì cả, lại tự cho mình là đúng mà phán đoán cô.

Hà Chấn Sóc khẽ cụp mắt xuống, đáp: "Em biết rồi, anh Phạm, anh yên tâm, chuyện này chị Trân đã nói với em rồi."

Phạm Trường Hải nói với Hà Chấn Sóc những lời này, chủ yếu là lo lắng Hà Chấn Sóc tính tình kiêu ngạo, không chịu nghe một cô gái nhỏ chỉ huy, cuối cùng lại khiến Hà Trân khó xử mà càng thêm khó chịu, nghe cậu ấy đáp lại, anh khẽ yên tâm, đưa tay vỗ vai Hà Chấn Sóc: "Chấn Sóc, chúng tôi coi cậu như em trai, sẽ không bạc đãi cậu."

*****

Gần nhà có lợi ở chỗ là đạp ga hai cái đã về đến nhà.

Lúc này trong bếp nhà họ Lê đã tỏa ra mùi thơm của thức ăn, mùi thơm nồng đậm bay ra khỏi sân.

Hà Lệ Quyên mở xưởng kẹo thuận lợi, ngoài việc cung cấp hàng cho những người bán sỉ trên thị trường, còn gặp được hai gia đình gần đó tổ chức đám cưới, cửa hàng kẹo mà chị ấy mở bên ngoài cũng nhận được hai đơn hàng lớn, kéo Thẩm Phương Quỳnh và Thường Khánh Mỹ đến giúp đỡ cũng không xuể.

Buổi tối họ căn bản không có thời gian về nhà nấu cơm, cả nhà mấy ngày nay đều ăn cơm ở nhà ăn của nhà máy sợi.

Tối nay Lê Tinh và Lục Huấn về, họ lại đi Ô Thị hai ngày vất vả mệt nhọc, nghĩ đến việc phải bồi bổ cho họ, hai người con dâu mới tan làm sớm ở xưởng kẹo liền về nhà nấu cơm.

Lê Vạn Sơn nghe thư ký Quách nói con gái một mình đàm phán hợp tác với xưởng tất, bán được hết số sợi bông tồn kho, tối qua về nhà nụ cười trên mặt không dứt, tối đi ngủ Thẩm Phương Quỳnh còn nghe thấy ông nói mơ: "Tôi có một đứa con gái ngoan."

Sáng sớm hôm nay, ông đích thân đạp xe đến chợ nông sản mua rất nhiều thức ăn về, chỉ mong con gái từ Ô Thị về có thể ăn một bữa ngon.

Ông cũng hiếm khi về nhà mà không vào phòng viết lách, cầm một tập số liệu ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, đeo chiếc kính lão mà Lê Tinh mua cho, vừa xem số liệu nghiên cứu vừa chờ đợi.

Lê Chí Quốc vẫn đang nghiên cứu linh kiện máy móc trên bàn, từng cái một đối chiếu model. Bên cạnh, Lê Hà Dương cầm chiếc điện thoại di động, không biết đang nói chuyện với ai mà giọng nói ồn ào, Lê Chí Quốc không thể đối chiếu được model linh kiện phù hợp, không nhịn được cau mày, quát cậu hai tiếng, bảo cậu ra ngoài mà gọi.

Thiên Tứ đang bị bố bắt học thuộc lòng bài thơ nghe thấy, đôi mắt tròn xoe đảo một vòng, nói với Lê Chí Quân: "Bố ơi, bố nghe thấy không, bác cả bảo không được ồn ào, con học thuộc trong lòng xong rồi."

"...... Bố không nghe thấy, nhưng bố biết nếu con còn không thuộc, cây chổi lông gà mà mẹ đưa cho bố sẽ quất vào mông con." Lê Chí Quân nhìn đứa con trai ngày càng tròn trịa trong mùa đông, mặt không biểu cảm nói.

"...... Đúng là một người bố nhẫn tâm, vẫn là cô út của con tốt, tối nay con sẽ bỏ nhà ra đi, đến nhà cô út ngủ!" Thiên Tứ liếc nhìn khuôn mặt vô tình của bố lẩm bẩm, thấy Lê Chí Quân giơ cây chổi lông gà trong tay lên, cậu bé nhanh chóng đầu hàng, miệng líu lo đọc: "Một con cừu non..."

Ngập ngừng, lắp bắp, cuối cùng cũng thuộc được bài "Một con cừu non".

Vừa đọc xong liền nghe thấy tiếng mở cổng sắt ngoài sân, cậu bé phấn khích kêu lên một tiếng: "Cô út của con về rồi!" rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Lê Chí Quân ném cây chổi lông gà trên tay xuống bàn, cũng đi ra ngoài.

Hôm nay Lê Tinh mua không ít đồ, cả nhà đều có, cùng Lục Huấn xách túi lớn túi nhỏ vào sân.

Thiên Tứ chạy ra ngoài nhìn thấy, cậu bé lớn tiếng gọi cô út, dượng út, rồi vội vàng cùng anh trai Lê Hà Dương chạy đến bên cạnh giúp cô xách đồ.

"Cô út, hôm nay cô lại đi dạo phố ạ?"

"Đúng vậy, còn mua cho con quần áo mới, đồ chơi mới, nhưng con đã qua được bài kiểm tra đánh vần chưa? Chưa qua được thì tạm thời không thể cho con, phải qua được mới được."

Đồ đạc thực sự quá nhiều, Lục Huấn một mình không cầm hết, Lê Tinh cũng cầm không ít, có chút mỏi tay, Thiên Tứ và Lê Hà Dương đến giúp vừa đúng lúc, cô đưa cho mỗi người một túi, vừa cười vừa hỏi Thiên Tứ.

Thiên Tứ ôm túi mua sắm vội vàng nói: "Qua rồi, qua rồi, con vừa nãy còn học thuộc lòng bài thơ, rất ngoan!"

Một tiếng "rất ngoan" cao vút, Lê Hà Dương ở bên cạnh vạch trần cậu bé: "Cô út đừng nghe nó nói, vừa nãy thím hai còn tức giận đến mức đi lấy chổi lông gà cho chú hai rồi. Ngốc chết đi được, bài 'Một con cừu non' cũng không thuộc!"

Thiên Tứ không hài lòng vì anh trai vạch trần mình, cậu bé bĩu môi: "Anh Hà Dương, sao anh lại như vậy chứ, lúc nãy anh còn bị bác cả mắng mà: Lê Hà Dương! Con gọi điện thoại thì gọi, lớn tiếng như vậy làm gì, còn nữa, bỏ mấy câu chửi thề của con đi, thu chân lại cho bố, đừng có đặt lên bàn!"

Giọng nói trẻ con bắt chước giống y như thật.

Lê Hà Dương tức giận muốn đánh cậu bé, nhưng ngại cô út ở đó nên không dám, chỉ có thể trừng mắt lườm, Thiên Tứ cũng không sợ, quay mặt làm mặt quỷ lè lưỡi với cậu.

Lê Tinh nhìn mà không nhịn được cười, Lục Huấn bên cạnh cũng nở nụ cười.

Trong nhà có trẻ con chính là náo nhiệt, đợi con của họ sinh ra chắc chắn sẽ càng náo nhiệt hơn.

Đám người vui vẻ náo nhiệt đi vào trong nhà, Lê Hà Dương và Thiên Tứ háo hức xách những món đồ mà Lê Tinh mua về đến bàn ăn để chia.

Của anh, của chị, của ông bà, của con, của em, giống như trẻ con chơi đồ hàng vậy.

Lê Tinh cũng không quản họ, đi đến cửa bếp chào mẹ, chị dâu cả và chị dâu hai, nghe thấy sắp được ăn cơm nên không cần cô giúp đỡ, cô bèn đến gần ghế sofa chỗ Lê Vạn Sơn và những người khác, ngồi xuống bên cạnh Lục Huấn.

Lê Tinh và Lục Huấn đến, Lê Vạn Sơn không xem số liệu nữa, Lê Chí Quốc cũng thu dọn linh kiện trên bàn trà, chào hỏi Lục Huấn.

Lê Chí Quân đi rửa tay, định gọt hoa quả cho em gái ăn.

Lê Tinh vừa ngồi xuống, Lê Vạn Sơn quan tâm hỏi cô: "Đến Ô Thị có quen không?Ngồi xe mấy tiếng liên tục có mệt không?"

Lê Vạn Sơn trước đây cũng quan tâm đến con gái, nhưng ông là người không giỏi biểu đạt, rất ít khi bộc lộ cảm xúc như vậy, lần này lại có chút không kiềm chế được, ông liên tục hỏi, rồi lại nhắc đến chuyện cô bỏ ra một trăm vạn tệ để làm quảng cáo:

"Quảng cáo bố đã nghe thư ký Quách nói, bố gọi điện thoại cho chú hai con, chú ấy đã sắp xếp cho con một số điểm bán hàng ở bách hoá số một, ngoài ra còn tìm cho con một vài vị trí ở mấy tòa nhà cung ứng làm ăn tốt hơn."

"Đến lúc đó con cần tuyên truyền gì, áp phích, tờ rơi, cứ đưa nội dung cho chú ấy, chú ấy sẽ tìm xưởng in làm cho con."

"Vâng, được ạ, vậy thì con yên tâm rồi, đến lúc đó con sẽ liên hệ với chú hai." Lê Tinh trở về cũng là muốn nói chuyện này với Lê Vạn Sơn, cô đáp một tiếng rồi hỏi Lê Vạn Sơn: "Sợi bông hôm nay đã gửi đi chưa ạ? Con đã bàn bạc xong với ông chủ Ngô, gửi hàng đi là ông ấy sẽ chuyển một phần tiền qua, số tiền này có đủ để giải quyết vấn đề của nhà máy không? Nếu không đủ thì con sẽ tìm chị Trân xoay xở."

"Đủ rồi, đủ rồi, không cần xoay xở, lô sợi bông này con bán được giá tốt, số tiền này thu về trả tiền bông và sợi polyester, còn có thể mua thêm hai dây chuyền sản xuất. Ngoài ra, nhà máy sợi bên này biết chúng ta đã bán được sợi bông, hôm nay bố đã phát thông báo mua cổ phần nội bộ, mọi người đều tích cực hưởng ứng, số tiền này đủ để trả lương, đợi qua được năm nay, tháng hai đi nhận mấy đơn hàng ngoại thương, rồi thu tiền ở mấy nơi nữa là có thể vượt qua khó khăn."

Dừng một chút, Lê Vạn Sơn lại nói: "Chuyện cổ phần bố cũng nghe theo con, chỉ mua một năm, một năm sau trả lại vốn gốc và cổ tức."

Lê Vạn Sơn từ sau cái đêm nhìn thấy con gái khóc, rồi tối hôm trước nghe con rể định bù tiền để cứu nhà máy sợi, ông đột nhiên tỉnh ngộ, nhìn thấu rất nhiều. Nhà máy sợi ông phải dốc hết tâm sức nhưng không thể quá mức mạo hiểm và cưỡng cầu, ông đã gần đất xa trời rồi, cẩn thận một chút để con cái bớt lo lắng quan trọng hơn.

"Chuyện lần này, bố đã làm con và Lục Huấn phải lo lắng, sau này sẽ không như vậy nữa."

"Bố, chúng ta là người một nhà mà, bố nói như vậy chẳng khác nào coi con là người ngoài." Lê Tinh nhận ra bố đã thông suốt rất nhiều, cô bất mãn cười trách móc ông.

Lê Vạn Sơn nhìn con gái, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng yêu thương, ông thuận theo mà mỉm cười đáp lại con gái: "Được rồi, bố không nói nữa."

"Ừm, dù sao nhà máy sợi vượt qua được khó khăn là tốt rồi."

Nói xong chuyện của nhà máy sợi, Lê Tinh liếc nhìn anh hai Lê Chí Quân đang gọt lê cho cô ở đối diện, khẽ mím môi, lấy từ trong túi ra bản vẽ mà Hà Chấn Sóc đã đưa cho cô lúc trước, đi đến đối diện ghế sofa nói với anh hai: "Anh hai, anh xem bản vẽ này có thể thi công được không? Cần khoảng bao nhiêu ngày để hoàn thành ạ?"

Lê Chí Quân đang gọt được một nửa quả lê, nhận thấy em gái đưa bản vẽ đến trước mặt, anh ấy đặt quả lê và dao gọt hoa quả trở lại đĩa, đưa tay nhận lấy bản vẽ xem qua, anh ngạc nhiên mà nhìn về phía em gái: "Đây là bản vẽ trang trí của tòa nhà? Em lấy ở đâu ra?"

Lê Tinh nghỉ việc để kinh doanh, còn có chuyện mua nhà đều chưa nói với người nhà, trước đây thư ký Quách hỏi Lê Tinh có muốn nói với Lê Vạn Sơn về việc cô muốn mở trung tâm bán sỉ không, cô cũng bảo thư ký Quách tạm thời đừng nói, đợi cô về nhà rồi cùng họ nói, để tránh họ không rõ tình hình cụ thể mà lo lắng.

Nhưng về đến nhà rồi, cô phát hiện cũng rất khó nói, động tĩnh lần này của cô thực sự quá lớn, đây không phải là chuyện mua mấy căn nhà để cho thuê đơn giản.

Đây là một bước đi mà trong mắt người thường là lớn đến mức có chút thái quá, đột nhiên cô lại sải bước rộng như vậy.

Cô đưa tay vén những sợi tóc rủ xuống vai, gắng gượng nói: "Cái đó, anh hai, đây là tòa nhà mà em mới mua hôm nay? Không phải tòa nhà cung ứng đã đóng cửa rồi sao, em đã mua tòa nhà đó rồi."

"Em mua tòa nhà cung ứng rồi sao?"

Giọng nói của Lê Tinh không lớn, nhưng lại giống như pháo hoa nổ tung trong đêm yên tĩnh, khiến tất cả mọi người trong phòng khách nhà họ Lê kinh ngạc, mấy người Lê Vạn Sơn, Lê Chí Quốc, Lê Chí Quân đều không thể tin được mà quay sang nhìn cô.

Hà Lệ Quyên bưng một chậu cá đã nấu chín ra, suýt chút nữa làm đổ, chậu inox quá nóng, chị ấy vội vàng bưng đến đặt lên bàn.

Lê Hà Dương sau một thoáng ngây người vì không thể tin nổi, liền xông đến trước mặt Lê Tinh: "Cô út, cô mua tòa nhà cung ứng rồi sao? Chính là tòa nhà cung ứng mà trước đây chúng ta thường đến sao?"

Vào những năm 70 - 80, tòa nhà cung ứng còn rất náo nhiệt, Lê Hà Dương hễ có chút tiền là đều tiêu hết vào đó, bên trong có những món ăn vặt rẻ nhất.

Ấn tượng mới nhất của cậu về tòa nhà cung ứng chính là một dãy kệ hàng dài dằng dặc, những nhân viên bán hàng kiêu ngạo đến mức có thể lên trời, còn có những món ăn vặt ngon mà rẻ.

Sau này lớn lên, tòa nhà cung ứng không còn hấp dẫn cậu như vậy nữa.

Nhưng ấn tượng vẫn luôn ở đó, trong lòng Lê Hà Dương tòa nhà cung ứng chính là một sự tồn tại khá là ghê gớm, nhưng bây giờ cô út của cậu lại mua tòa nhà đó rồi!!

Cô út của cậu chính là người ghê gớm nhất!

"Trời ơi, cô út, cô, quá, lợi, hại, rồi!! Cô lại có thể mua được tòa nhà cung ứng!"

"Cô út, cô chính là thần tượng của con, quả nhiên con không nhìn lầm, cô chính là người sẽ phát tài lớn, làm nên chuyện lớn!" Lê Hà Dương kích động đến mức nói năng lộn xộn, trong phòng khách, ngoại trừ Thiên Tứ còn nhỏ tuổi, không hiểu việc mua tòa nhà cung ứng có ý nghĩa gì, những người khác đều không biết phải phản ứng thế nào.

Lê Vạn Sơn đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước khi con gái bán được lô sợi bông trị giá hàng trăm vạn tệ, dựa vào sự tin tưởng đối với con gái, ông hoàn hồn nhanh hơn một chút, hỏi cô: "Hôm nay mới mua sao? Sao lại nghĩ đến việc mua tòa nhà đó?"

Trước đây Lê Tinh về nhà nói muốn mua mấy căn nhà để cho thuê, cũng coi như là đầu tư, người nhà họ Lê tuy cảm thấy việc mua mấy căn nhà là khoa trương, nhưng Lê Tinh đều mua nhà cũ, số tiền đó Lục Huấn có thể xoay sở được, của hồi môn của Lê Tinh cũng nhiều, họ cũng mặc kệ cô. Đến bây giờ là mua toà nhà, tính chất hoàn toàn khác với việc mua nhà cũ, giá cả càng khác biệt một trời một vực, người nhà họ Lê không thể không hỏi han.

Lê Chí Quốc liếc nhìn Lục Huấn đối diện, hỏi: "Tòa nhà cung ứng bao nhiêu tiền? Em rể có đồng ý chuyện này không?"

Lê Chí Quân nhíu mày: "Tinh Tinh, em mua tòa nhà này cũng là để cho thuê sao? Tòa nhà lớn như vậy e rằng không dễ cho thuê."

"Anh cả, Lục Huấn anh ấy biết."

"Anh hai, em mua tòa nhà không phải để cho thuê."

Lê Tinh lần lượt trả lời câu hỏi của người nhà, sau đó nói rõ ý tưởng của mình về việc đến Ô Thị nhìn thấy chợ đầu mối, rồi hợp tác với Hà Trân và vợ chồng ông chủ Ngô.

"Vậy là cô Hà cũng ủng hộ ý tưởng này của con, còn rất lạc quan nữa ư? Nhưng con làm lớn như vậy, tiền bạc có xoay sở kịp không?" Nghe có Hà Trân tham gia, bên đó vừa góp vốn vừa góp người, Lê Vạn Sơn cũng bớt lo lắng hơn, chỉ sợ Lê Tinh mua nhiều toà nhà như vậy, tiền vốn không xoay sở kịp.

"Kịp ạ, bố, chị Trân đầu tư cho con ba trăm vạn, vợ chồng anh Ngô đầu tư một trăm vạn, hôm nay con đi mua các toà nhà đã bàn bạc hợp tác với giám đốc Sử bên đó rồi..." Lê Tinh biết Lê Vạn Sơn lo lắng điều gì, cô bèn kể lại chuyện hợp tác với tòa nhà cung ứng, rồi lại nói rõ hơn về việc hợp tác với Ngô Hữu Lợi.

Có vợ chồng Ngô Hữu Lợi, mảng hàng hóa của họ cũng không tốn kém bao nhiêu, cùng lắm là đặt cọc một khoản, bán trước trả sau, phần còn lại là tiền trang trí tòa nhà, lắp đặt hệ thống camera giám sát mà Hà Chấn Sóc đề cập, toàn bộ thiết bị thu ngân mới tinh giống như bên trung tâm thương mại ở Bắc Kinh, cả tiền mua máy quét mã vạch nữa.

Ý tưởng của Lê Tinh táo bạo nhưng từng bước đi đều được cô cân nhắc kỹ lưỡng, vượt xa dự đoán của người nhà họ Lê. Nếu như hôm qua, khi biết Lê Tinh giúp nhà máy sợi bán được sợi bông với giá bình thường, mọi người trong nhà còn cho rằng đó là may mắn, là đánh cược đúng tâm lý của ông chủ xưởng tất.

Nhưng bây giờ họ càng nhận thức sâu sắc hơn, con gái của họ, em gái của họ là một người có nhiều ý tưởng, cũng rất tháo vát và tài giỏi.

Lê Chí Quốc nhìn cô em gái từ nhỏ đến lớn luôn ngoan ngoãn, có phần yếu đuối cần được gia đình che chở, bảo vệ, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao, dường như chỉ trong nháy mắt em gái anh đã trở nên lợi hại như vậy.

Mà dường như đây mới chính là con người thật của cô.

Xưởng kẹo của Hà Lệ Quyên trong giai đoạn đầu vận hành hoàn toàn dựa vào sự chỉ dẫn của Lê Tinh, chị ấy luôn tin tưởng Lê Tinh một cách tuyệt đối, nên cũng nhanh chóng chấp nhận, chị ấy đứng bên bàn cười nói: "Tinh Tinh nhà ta chính là người làm việc lớn, Tinh Tinh cố gắng lên, cái… cái… trung… trung tâm gì ấy nhỉ?"

Hà Lệ Quyên hơi quên mất từ, Lê Hà Dương ngồi trước mặt Lê Tinh nhắc: "Trung tâm thương mại mini bán sỉ giá rẻ!"

"Đúng rồi, trung tâm thương mại mini bán sỉ giá rẻ!" Hà Lệ Quyên lập tức tiếp lời. "Cái trung tâm của em chắc chắn sẽ kinh doanh rất tốt, vượt qua cả bách hoá số sáu ở đây! Chị dâu cả ủng hộ em, nếu em thiếu tiền chị sẽ đưa em một ít, không nhiều nhưng chắc cũng đủ để em mua cái camera giám sát gì đó."

Hà Lệ Quyên từ trước đến nay dù Lê Tinh làm gì chị ấy cũng đều ủng hộ, Lê Tinh nghe vậy trong lòng thấy ấm áp, cô cười nói: "Cảm ơn chị dâu cả, tiền chắc là đủ rồi, hôm nay Lục Huấn còn mang về một khoản tiền tiêu vặt nữa."

Hà Lệ Quyên nghe vậy yên tâm, lại nói: "Vậy thì tốt, dù sao nếu thiếu thì em phải nói với mọi người trong nhà, chúng ta sẽ nghĩ cách giúp em!"

"Vâng, em biết rồi, chị dâu cả." Lê Tinh đáp lời, rồi lại hỏi Lê Chí Quân đang cầm bản vẽ nhưng lại ngẩn người không biết đang nghĩ gì: "Anh hai, bản vẽ này có thi công được không ạ?"

"Em muốn tạm gác việc trang trí mấy căn nhà đã mua lại, ưu tiên trang trí tòa nhà này trước, tốt nhất là có thể kịp khai trương thử trước Tết dương lịch."

"Thi công được." Lê Chí Quân hoàn hồn trả lời em gái, rồi lại chăm chú nhìn bản vẽ, ước tính sơ bộ thời gian thi công ở vài chỗ, cuối cùng đưa ra câu trả lời cụ thể cho em gái. "Nếu huy động thợ làm thêm giờ liên tục thì khoảng hai mươi ngày là có thể hoàn thành."

Lê Tinh nghe xong, nụ cười trên môi càng rạng rỡ, "Vậy cũng nhanh, thế anh hai tạm thời đừng trang trí mấy căn nhà cũ cho em nữa, ưu tiên trang trí tòa nhà trước, lát nữa em đưa chìa khóa cho anh, mai anh qua đó xem thử."

"Ừ, được." Lê Chí Quân cười cười đáp lại em gái, nhưng trong mắt lại thoáng qua một tia trầm tư, anh muốn hỏi em gái sao đột nhiên lại muốn làm kinh doanh, nhất định phải làm kinh doanh sao, nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười của Lê Tinh, lại không thể thốt ra lời ngăn cản.

Việc Lê Tinh muốn làm kinh doanh trong mắt người nhà họ Lê là một việc lớn, cũng là một việc đáng để chúc mừng, trên bàn ăn tối hôm đó rất náo nhiệt, Lê Hà Dương không ngừng hỏi Lê Tinh về trung tâm bán sỉ đó.

Sau khi Lê Tinh trình bày toàn bộ ý tưởng của mình, hai mắt cậu sáng rực lên, lập tức cảm thấy suy nghĩ chỉ muốn thu mua phế liệu của mình quá hạn hẹp, cậu không kìm được hỏi Lê Tinh xem mình có thể đi theo cô làm cùng không.

Bây giờ việc thu mua phế liệu của cậu có thể giao hết cho Siêu Tử và những người khác, cậu muốn theo cô út đi ra ngoài mở mang tầm mắt.

Trên bàn ăn, Lê Chí Quốc nhìn đứa con trai khó khăn lắm mới chịu yên ổn, việc thu mua phế liệu cũng có chút khởi sắc giờ lại muốn "đổi gió", liền mắng con trai: "Con thu mua phế liệu đang ngon lành, lại bắt đầu đứng núi này trông núi nọ rồi, có thể học anh con tập trung vào một việc được không!"

Lê Hà Dương ghét nhất là bố cậu lúc nào cũng bắt cậu phải học theo Lê Hà Niên, cậu và người anh trai từ nhỏ đã học giỏi đi hai con đường khác nhau, cô út cũng đã nói, trời sinh ta ắt có chỗ dùng, Lê Hà Niên có con đường của Lê Hà Niên, cậu có con đường của cậu.

Cậu bướng bỉnh trợn mắt, cầm đũa nói: "Không, con và Lê Hà Niên không giống nhau, anh ấy theo đuổi tiền đồ ở Bắc Kinh, làm đạo diễn lớn, còn con là người sẽ đi theo cô út!"

Lê Chí Quốc nghe xong, gân xanh trên trán giật giật: "Lê Hà Dương!"

"Anh cả." Thấy Lê Chí Quốc sắp nổi giận, Lê Tinh vội vàng gọi. "Hà Dương muốn ra ngoài xông pha, mở mang tầm mắt cũng không phải là chuyện xấu. Ngày mai em sẽ hỏi giám đốc Hà xem, liệu Hà Niên có thể đi theo người của anh ấy đến Ô Thị không, đằng nào em cũng không yên tâm về việc lựa chọn sản phẩm ở đó nếu không có người của mình."

Lê Hà Dương vẫn còn nhỏ, năm nay qua Tết mới mười tám tuổi, tương lai của cậu có vô vàn khả năng, đi ra ngoài xông pha không phải là chuyện xấu. Hơn nữa, Lê Tinh thực sự không nỡ để cháu trai phải dãi nắng dầm mưa đi thu mua phế liệu vất vả, cậu đã đề xuất, Lê Tinh tuyệt đối ủng hộ, cô nhìn Lê Hà Dương hỏi: "Một mình con đi Ô Thị có sợ không?"

Lê Hà Dương biết ngay cô út thương mình nhất, cậu lập tức vui mừng vỗ ngực nói: "Không sợ, cô út yên tâm! Con ở đâu cũng có thể sống tốt, đi Ô Thị con cũng không sợ!"

"Vậy được, mai cô sẽ nói với giám đốc Hà, người của anh ấy đều có bản lĩnh thật sự, con hãy học hỏi họ nhiều hơn, xem xem rốt cuộc mình muốn làm gì." Lê Tinh thấy cậu đồng ý, cô gật đầu, chợt nhớ đến việc thu mua phế liệu của cậu: "Nhưng nếu con đi Ô Thị rồi, chắc chắn sẽ không thể lo được việc thu mua phế liệu nữa, con xem có nên sang nhượng lại kho hàng, hay xử lý thế nào."

Lê Hà Dương vẫn còn lưu luyến kho phế liệu của mình, cậu suy nghĩ một lát rồi nói: "Con sẽ hỏi Siêu Tử xem họ có hứng thú tiếp quản không, nếu không con sẽ hỏi mấy chú trong khu nhà, sang nhượng lại kho hàng."

Hai tháng nay, Lê Hà Dương vừa thuê người vừa sắm xe ba gác máy, giờ đây không ít người trong khu nhà đã nhận ra rằng nghề thu mua phế liệu cũng kiếm ra tiền. Trong số những người mua đứt thâm niên công tác, có người không tìm được việc làm, cũng học theo Lê Hà Dương thuê kho, sắm xe ba gác đi thu mua phế liệu.

Lê Tinh cũng biết chuyện này, nhận ra cháu trai không thể cả đời làm nghề thu mua phế liệu, nếu muốn làm thì phải đối mặt với việc chuyển đổi mô hình, nhưng mảng này cô không rành, khó mà tìm cho cậu con đường phù hợp, nên mới đồng ý ngay khi Lê Hà Dương muốn đi theo mình.

"Ừ, được, con xem thế nào thì làm." Lê Tinh gắp miếng cá đã được Lục Huấn gỡ hết xương cho vào bát, vừa ăn vừa đáp.

Đối diện bàn ăn, Lê Chí Quân nhìn hai cô cháu đang bàn bạc một lòng muốn làm nên sự nghiệp lớn, sắc mặt càng thêm trầm ngâm, tay cầm đũa nửa ngày không động đậy.

Ăn xong, mọi người vẫn ngồi lại trò chuyện thêm một lúc.

Lê Tinh hỏi chị dâu cả Hà Lệ Quyên về chuyện xưởng kẹo, nghe chị ấy nói đã tìm được hai bà cụ ở gần phố Dương Liễu giúp đóng gói kẹo, còn chị dâu hai bên nhà máy điện nhiệt vì nhà máy thuốc trừ sâu đóng cửa nên hiệu quả kinh doanh cũng bình thường, tháng trước chỉ phát một nửa lương, chị ấy định rủ chị dâu hai cùng làm, một người phụ trách sản xuất, một người phụ trách cửa hàng bên ngoài, còn có đi giao hàng, Lê Tinh nghĩ ngợi một lát thấy như vậy cũng tốt, có người hỗ trợ lẫn nhau liền yên tâm.

Sau đó, Hà Lệ Quyên và Thường Khánh Mỹ dọn dẹp bát đũa trên bàn mang vào bếp rửa, Lê Tinh và mẹ ngồi trò chuyện, nói chuyện một hồi cô sực nhớ ra điều gì, ngượng ngùng kéo mẹ vào phòng riêng tâm sự.

Lê Chí Quân thấy em gái đã vào phòng bố mẹ, anh quay về phòng mình một lát, rồi đi ra gọi Lục Huấn đang nói chuyện với Lê Vạn Sơn và Lê Chí Quốc: "Ra ngoài hút điếu thuốc nhé?"

Từ khi quen Lê Tinh, Lục Huấn đến nhà họ Lê chưa từng hút thuốc, người nhà họ Lê đều biết anh không hay hút thuốc, rõ ràng Lê Chí Quân có chuyện muốn nói riêng.

Lục Huấn liếc nhìn Lê Vạn Sơn và Lê Chí Quốc, hai người họ cũng đang khó hiểu nhìn Lê Chí Quân, anh đáp một tiếng rồi đứng dậy đi theo Lê Chí Quân ra ngoài.

Lúc này trời đã tối hẳn, chỉ có ánh đèn đường bên ngoài chiếu sáng, nghĩ rằng Lê Tinh và Thẩm Phương Quỳnh nói chuyện xong sẽ tìm Lục Huấn, hai người cũng không đi xa, ra đứng dưới cột đèn đường trước cổng lớn.

Lê Chí Quân lấy hộp thuốc lá ra rút hai điếu, đưa một điếu cho Lục Huấn.

Lục Huấn nhận lấy kẹp vào tay, không có ý định châm thuốc, Lê Chí Quân cũng không để ý, ngậm điếu thuốc lên miệng, lấy bật lửa ra chắn gió châm thuốc.

Tàn lửa cháy lan trên điếu thuốc, đốt cháy sợi thuốc, anh ấy hít một hơi thật sâu rồi nhả khói, lấy từ trong túi quần ra một tấm thẻ đưa cho Lục Huấn: "Tinh Tinh muốn làm kinh doanh chắc chắn sẽ tốn kém không ít, trong này có ba mươi vạn, đưa cho em ấy để mua sắm thêm thiết bị, cái camera giám sát mà em ấy nói, nhất định phải lắp."

"Tiền mở trung tâm bán sỉ của Tinh Tinh đủ rồi, anh hai không cần đưa đâu." Lục Huấn cúi đầu nhìn tấm thẻ trong tay Lê Chí Quân, không nhận.

Anh hơi ngạc nhiên khi Lê Chí Quân có thể lấy ra ba mươi vạn, theo anh biết trước đây Lê Chí Quân chỉ nhận việc làm thêm bên ngoài, gần đây mới rủ người cùng mở công ty trang trí nội thất, trong thời gian ngắn như vậy anh ấy không thể kiếm được số tiền lớn như thế.

Nghĩ đến giấc mơ của Lê Tinh, Lê Chí Quân cuối cùng vì tranh chấp tiền bạc với người khác mà gặp nạn, họ đều không rõ kẻ hại Lê Chí Quân là ai, nhưng theo anh biết, Lê Chí Quân quả thực có hợp tác với vài người làm việc này.

Anh không kìm được hỏi: "Anh hai, công ty trang trí nội thất của anh là hợp tác với người khác sao? Không có ý định làm riêng à?"

Lê Chí Quân không ngờ Lục Huấn lại hỏi chuyện này, anh ấy im lặng một thoáng, gạt tàn thuốc trả lời: "Làm riêng không được."

Rồi ngẩng đầu lên, "Tôi tìm cậu cũng là để nói chuyện này, Tinh Tinh muốn làm kinh doanh, cậu phải đề phòng giúp em ấy."

Trước đó Lục Huấn đã phát hiện, từ khi Lê Tinh nói muốn làm kinh doanh, sắc mặt Lê Chí Quân có chút không ổn, anh nhíu mày hỏi, "Ý anh như thế nào? Anh hai có thể nói rõ hơn không?"

Lê Chí Quân nhìn Lục Huấn: "Tinh Tinh đã kể với cậu chuyện cụ thể năm em ấy chín tuổi bị bắt cóc chưa?"

Bắt cóc.

Lục Huấn không hiểu sao Lê Chí Quân đột nhiên nhắc đến chuyện này, anh khựng lại, "Cô ấy nói là vô tình nhìn thấy Thường Hùng và một người khác lúc đó đang định hại anh, đi đường tắt xuyên qua ngõ nhỏ tìm anh thì gặp phải bọn buôn người."

Lê Chí Quân thấy anh đã biết, cũng không vòng vo, nhìn anh nói thẳng: "Người kia tên là Trương Hâm, năm 83 trong đợt trấn áp, hắn đã đi rồi. Lần đó Tinh Tinh đụng phải bọn buôn người, không phải là ngẫu nhiên trùng hợp, là Thường Hùng bảo Trương Hâm đi tìm bọn buôn người."

Lục Huấn đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh ấy. Lê Chí Quân đối diện với ánh mắt của anh: "Tinh Tinh muốn làm kinh doanh cũng giống như tôi làm trang trí nội thất, không thể tự mình làm, cũng không thể làm quá lớn, trừ phi..."

Lê Chí Quân kẹp điếu thuốc, đôi mắt đen nhìn về phía xa, giọng nói lạnh lùng: "Trừ phi, Thường Hùng chết."

Bình Luận (0)
Comment