"Chú nhỏ của cô cứ do dự mãi, bây giờ thì muộn rồi, tòa nhà đã bị người ta mua mất rồi, nghe nói là một ông chủ lớn rất có tiếng mua, cô mau về đi, hết hy vọng rồi! Haizz, lúc đầu tôi còn nghĩ chú nhỏ của cô có thể mua được tòa nhà, tôi và cô tạo quan hệ tốt, lỡ như cấp trên không sắp xếp được cho tôi thì cũng có thể xin làm ở nhà hàng của chú cô."
"Cũng là do chú nhỏ của cô không đủ thực lực, kéo dài không nỡ bỏ tiền, tòa nhà này thật ra rất tốt."
Chị Quyên có một người họ hàng chức vụ không thấp trong tòa nhà cung ứng, chồng chị ta và giám đốc của tòa nhà cung ứng trước đây cũng có quan hệ tốt, chị ta có tin tức nhanh nhạy sớm nhất về việc tòa nhà cung ứng sắp đóng cửa, còn biết không chỉ đóng cửa một chỗ này.
Mà hợp tác xã cung ứng không những không có sắp xếp chỗ làm việc mới cho họ, còn không có tiền để trả cho họ, nếu cuối cùng tòa nhà không bán được, rất có thể sẽ tùy tiện gom góp chút tiền đuổi họ đi.
Cho nên lúc đầu nghe Lê Tinh nói có một người chú muốn mua tòa nhà, chị ta tuy nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn làm thân với Lê Tinh.
Sau đó tòa nhà đúng như chị ta dự đoán không dễ bán, trong lòng chị Quyên lo lắng không thôi, càng năng đến tòa nhà cung ứng hơn, càng nhiệt tình hơn với Lê Tinh - người rõ ràng có ý định mua tòa nhà, còn nói cho Lê Tinh biết không ít tin tức nội bộ, không ngờ cuối cùng lại công cốc, trong lòng chị Quyên ít nhiều có chút thất vọng.
Nhưng Lê Tinh mỗi lần đến đều mang đồ ăn đồ dùng gì đó cho chị ta, chị ta cũng không thiệt thòi gì, bỏ qua những chuyện đó, Lê Tinh nói chuyện dễ nghe cũng dễ ở chung, chị ta cũng khá thích, bây giờ cũng có chỗ dựa rồi, chuyện trước kia cũng coi như xong, thế là chị ta vẫy tay với Lê Tinh:
"Thôi được rồi, cô làm việc ở gần đây phải không? Bây giờ kiếm được một công việc không dễ dàng, mau về đi làm đi, tòa nhà này có chủ rồi, chúng tôi sắp phải làm việc dưới trướng ông chủ mới rồi. Lần sau bảo chú nhỏ của cô thấy gì ưng ý thì nhanh tay lên, đừng chần chừ nữa."
Lê Tinh ôm một túi tiền nhìn chị Quyên cứ vẫy tay với mình, đột nhiên có chút không biết phải trả lời thế nào, cô không thể trực tiếp nói với chị Quyên, cái chú nhỏ chần chừ thấy tòa nhà đắt chính là cô chứ?
Hôm nay trời có chút hửng nắng, gió nhỏ hơn hôm qua, lúc này cũng gần đến giờ làm việc, người đi làm trên đường đã ít đi, tiếng chuông xe đạp cũng thưa thớt, tiếng xe buýt cán qua nắp cống cũng không còn thường xuyên nữa, xung quanh tương đối yên tĩnh.
Trong một khoảng lặng, sự xấu hổ dường như lan tỏa trong không khí, Lê Tinh giơ tay vuốt lại những sợi tóc mai bị gió thổi bay, khẽ cười: "Chị Quyên, em..."
"Cô Lê."
Lê Tinh đang định nói gì, xe của Hà Chấn Sóc từ phía sau lái đến trước mặt, cửa sổ xe mở ra, anh ta ngồi ở ghế lái hơi nghiêng đầu gọi cô.
"Giám đốc Hà." Lê Tinh quay người đáp lại anh ta.
Chị Quyên và một nhóm các chị nhìn chiếc xe Mercedes đen tuyền đỗ trước mặt, nhất thời nhìn nhau không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Xin lỗi, tôi đến muộn." Hà Chấn Sóc xách cặp công văn xuống xe đi về phía Lê Tinh.
Anh ta mặc một bộ vest đen chỉnh tề, bên ngoài là một chiếc áo khoác màu lạc đà, tóc chải ngược ra sau có vuốt keo đen bóng loáng, anh ta cố ý sửa sang lại mặt, cạo râu quai nón chỉ để lại một ít râu xanh ở trên, khiến cho khuôn mặt tuấn tú hơn.
"Không sao, tôi cũng vừa mới đến." Lê Tinh cười đáp lại anh ta.
"Ừm." Hà Chấn Sóc khẽ gật đầu, lại nhìn về phía nhóm các chị đối diện hỏi: "Đã đến đủ chưa?"
"Vẫn chưa." Lê Tinh nhìn theo về phía đám đông các chị.
Giám đốc Sử vì để họ tiện kinh doanh quản lý, đã thay mặt họ sắp xếp cho giám đốc toà nhà và ba trưởng phòng, còn lại hai mươi sáu người, mà trong nhóm các chị này số người lại không đến mười người.
Cô khẽ nhíu mày, hôm qua giám đốc Sử còn đặc biệt nói với cô, ông ấy đã cho thông báo tới những người của tòa nhà cung ứng, tất cả hôm nay tám giờ tập trung ở cửa tòa nhà, bảo Lê Tinh và Hà Chấn Sóc đến đúng giờ, để tránh nhân viên đến không thấy người lại gây chuyện.
Nhưng bây giờ rõ ràng, nhân viên đến muộn.
Đây không phải là một hiện tượng tốt, theo lý mà nói, để lại ấn tượng tốt cho ông chủ mới, dù thế nào ngày đầu tiên cũng nên đến sớm.
Ngay cả anh hai của cô, vì một bức tường trong căn nhà cô trang trí vẫn chưa sơn xong, để sau này sơn bổ sung phải chuẩn bị lại sơn một lần nữa rất phiền phức và lãng phí, anh ấy muốn làm một lần cho xong, nên buổi sáng tạm thời không qua được bên tòa nhà cung ứng, còn đặc biệt nói trước với cô chuyện này.
Đây là thái độ làm việc tối thiểu.
Lê Tinh cúi đầu nhìn túi xách đang ôm, cảm thấy hôm nay số tiền này e là không giữ được, cô mím môi, vẫn ngẩng đầu mỉm cười hỏi chị Quyên: "Chị Quyên, người của tòa nhà cung ứng vẫn chưa đến đủ, trước đó họ có liên lạc với ai trong số các chị không? Là không đến nữa sao? Hay là có tình huống đặc biệt gì?"
"Không có, họ chỉ là đến muộn thôi, hôm qua đã nói là sẽ đến." Chị Quyên không hiểu tình hình hiện tại là gì, Lê Tinh và người đàn ông cao lớn trước mặt rõ ràng là đến gặp nhóm người của họ, chỉ là Hà Chấn Sóc quá trẻ không giống chú nhỏ của Lê Tinh, nhưng những điều này không ảnh hưởng đến việc chị ta thể hiện tốt, nên vội vàng trả lời.
"Chắc là sắp đến rồi." Chị Quyên nhìn ra, chị áo khoác đỏ cũng nhìn ra, chị ta vội vàng trả lời theo, lo lắng ông chủ không hài lòng sau đó sẽ không giữ lại ai trong số họ, chị ta lại giúp giải thích một câu: "Nhà họ không gần tòa nhà cung ứng bên này, hôm nay có thể trên đường đông người đông xe nên bị chậm trễ."
"Được, em biết rồi, cảm ơn chị Quyên, chị Hồng." Lê Tinh lúc này đã nhớ lại thông tin của chị gái áo đỏ, trước đây chị ta làm việc ở tầng hai của tòa nhà cung ứng, phụ trách bán radio, tivi. Cô không hay lên tầng ba nên không quen lắm với chị Hồng này, chỉ nghe họ gọi chị ta một lần, trước đó nhất thời không nhớ ra, cô cười cảm ơn một tiếng, quay đầu nhìn Hà Chấn Sóc: "Vậy thì đợi thêm một chút nữa? Hay là mở cửa lớn ra cho mọi người vào trong đợi?"
Hà Chấn Sóc giơ tay lên nhìn đồng hồ, thời gian anh ta đến vừa đúng tám giờ, không sớm không muộn, bây giờ thời gian mới trôi qua hai phút, anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Cứ đợi ở đây đi, xe lớn tôi gọi đỗ ở con phố bên cạnh, bất kể người đến đủ hay chưa, mười phút nữa lên xe."
Từ tòa nhà cung ứng bên này đến Đông Phúc không xa, nhưng cũng không gần, đi xe đạp ít nhất cũng phải ba mươi đến bốn mươi phút, quá lãng phí thời gian, chiều hôm qua Lê Tinh đưa ra vấn đề này, Hà Chấn Sóc liền nói anh ta sẽ đi tìm xe, hôm nay để họ ngồi xe đến Đông Phúc, đợi xác định được những người ở lại, sau đó sẽ trực tiếp đến Đông Phúc tập trung.
Chỉ là không ngờ những người này sẽ đến muộn.
Nghe thấy lời của Hà Chấn Sóc, Lê Tinh do dự một chút, gật đầu, "Được."
"Cô đang ôm cái gì vậy? Có cần tôi cầm giúp không?" Hà Chấn Sóc chú ý đến túi xách Lê Tinh đang ôm, đã che khuất gần hết mặt cô, do dự hỏi một tiếng.
Lê Tinh hơi khựng lại, suy nghĩ một chút rồi đưa túi xách trong tay cho Hà Chấn Sóc: "Cái này có thể lát nữa sẽ dùng đến, giám đốc Hà xem rồi sắp xếp."
Lục Huấn chuẩn bị tiền mặt có đến hơn năm mươi vạn, tất cả đều được xếp thành từng cọc trong túi giấy, túi hở ra một khe, liếc mắt là thấy.
Sắc mặt Hà Chấn Sóc hơi kỳ lạ, anh ta đưa tay nhận lấy, "Cô Lê hôm nay tự mình đến đây?"
Lê Tinh lắc đầu: "Không phải, chồng tôi đưa tôi đến."
Hà Chấn Sóc không nói gì nữa, bên kia chị Quyên nhìn hai người nói chuyện thật sự tò mò, không nhịn được gọi Lê Tinh: "Tinh Tinh..."
"Chị Quyên, ông chủ mới đến rồi sao?" Chị Quyên vừa lên tiếng, phía đối diện có mấy chiếc xe đạp từ xa đạp đến, còn đang ở trên xe đã có người hỏi: "Có nói gì không? Sao tòa nhà này không mở cửa?"
Những người đến muộn đạp xe đến dưới gốc cây lớn, dừng lại đỗ xe.
Một cô gái mặt tròn mặc áo khoác xanh lam vừa hỏi chị Quyên vừa đưa mắt nhìn xung quanh, chú ý đến Lê Tinh và Hà Chấn Sóc bên cạnh, cô ấy dừng lại những điều muốn hỏi, theo bản năng hỏi ra câu hỏi giống như chị Quyên:
"Sao cô lại đến đây? Cô còn không biết tòa nhà cung ứng đã bán rồi sao?"
Cô gái mặt tròn chính là nhân viên bán hàng đầu tiên cô đến mua trái cây đã đưa túi cho cô, sau này Lê Tinh đến tìm chị Quyên thỉnh thoảng cũng nói chuyện với cô ấy, cô ấy họ Viên, mọi người đều gọi là Tiểu Viên.
Là cô gái duy nhất ở tầng một của tòa nhà cung ứng sẵn sàng làm việc.
Lê Tinh mỉm cười với cô ấy, đang định trả lời thì lục tục lại có người đến, mấy phút sau, hai mươi sáu nhân viên của tòa nhà cung ứng đều đến đủ.
Người đến muộn nhất là một nhân viên bán hàng lớn tuổi nhất và cũng là người có thâm niên lâu nhất của hợp tác xã cung ứng, mọi người đều gọi bà ta là bà Kỷ.
Sau khi tòa nhà cung ứng đóng cửa, chính bà Kỷ này đã dẫn mọi người mang theo chăn đệm chiếu đến tòa nhà văn phòng của giám đốc Sử để đòi kết quả.
Mùa đông giá rét tuổi cao cũng không sợ vất vả, ngủ suốt hai ngày hai đêm trên mặt đất, khiến giám đốc Sử và họ sốt ruột không thôi.
Bà Kỷ xuống xe liền đỡ lấy cái eo già của mình đấm thùm thụp, vừa từ từ khóa xe đạp của mình, vừa hỏi chị Quyên những câu hỏi mà Tiểu Viên vừa hỏi.
"Ông chủ mới đến rồi sao? Đãi ngộ có thật sự tốt như vậy không? Cái bán, bán sỉ gì đó là cái gì? Bán giá rẻ à? Còn có nơi nào rẻ hơn tòa nhà cung ứng sao?"
Bà Kỷ này Lê Tinh cũng quen, mỗi lần thảo luận về việc đóng cửa tòa nhà cung ứng, giọng nói của bà ta chắc chắn là to nhất, có khách đến bà ta cũng là người không có tinh thần nhất, không muốn tiếp nhất, cắn hạt dưa như cơm bữa, làm việc thì hay đỡ eo kêu đau.
Mọi người bây giờ đều đoán được một trong hai người Lê Tinh và Hà Chấn Sóc là chủ mới của tòa nhà, nghe thấy bà Kỷ hỏi, có mấy người nhìn nhau một cái không dám trả lời, chị Quyên và chị Hồng đồng thời bĩu môi cũng không trả lời.
Bà Kỷ không đợi được người trả lời, mặt lộ vẻ không vui, bà ta ngẩng đầu lên hỏi: "Sao không ai nói gì vậy?"
"Bà Kỷ, bà xong chưa? Chúng ta nên xuất phát rồi, địa điểm đào tạo không phải ở đây." Lê Tinh nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, lên tiếng cắt ngang bà ta.
Bà Kỷ nghe thấy giọng nói cô thì ngẩn ra một chút, quay đầu lại nhìn thấy Lê Tinh, hơi trừng lớn đôi mắt già: "Chú nhỏ của cô thật sự đã mua tòa nhà cung ứng này rồi sao?"
Lê Tinh cười một tiếng, trả lời: "Người mua tòa nhà cung ứng là tôi, không phải chú nhỏ của tôi."
"Người mua tòa nhà là cô? Cái này, cái này..." Bà Kỷ nghe thấy lời này càng kinh ngạc, mặt đầy vẻ không dám tin, bà ta nhìn Lê Tinh lại nhìn đám người chị Quyên, ngây người một lúc lâu.
Lê Tinh cũng không quan tâm bà ta có ngây người hay không, giơ tay lên nhìn đồng hồ, vừa đúng là mười phút mà Hà Chấn Sóc nói, xét thấy Hà Chấn Sóc chắc sẽ không làm những việc mà trợ lý làm như hô hào, cô bèn lên tiếng gọi mọi người:
"Tòa nhà bên này buổi chiều sẽ bắt đầu trang trí, không thể làm nơi đào tạo, chúng ta đã đặt một phòng bao lớn ở Đông Phúc để đào tạo, đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ đi ra phố bên cạnh ngồi xe lớn, nên xuất phát rồi."
"Ngồi xe qua đó thì xe đạp của chúng tôi làm sao?" Có người mở miệng hỏi.
Hơn hai mươi chiếc xe đạp chắc chắn không chở lên xe được, nhưng để ở ven đường không ai trông lại sợ bị người ta khiêng cả xe lẫn khóa đi mất.
An ninh bây giờ không giống như những năm sáu mươi bảy mươi còn có chuyện nhặt được của rơi trả lại người mất, bây giờ trên đường có kẻ móc túi, cũng có bọn côn đồ cướp giật, ra đường túi có thể bị rạch, bông tai vàng đeo trên tai cũng có thể bị giật thẳng xuống, xe đạp có thể bán đến các điểm thu mua xe đạp cũ, họ cũng không chê.
Lê Tinh cũng không có tài đại khí thô hứa hẹn mọi người mất xe cô sẽ đền, hôm qua chìa khóa tòa nhà cung ứng mà giám đốc Sử giao có hai chiếc, cô đã đưa một chiếc cho anh hai, chiếc chìa khóa còn lại hôm nay cũng mang theo bên người, cô lấy chìa khóa ra mở cửa cuốn của toà nhà cung ứng, để mọi người đẩy xe vào trong.
Mấy ngày trước toà nhà đã được dọn sạch, một dãy tủ cũ kỹ bong tróc sơn nhìn là biết có tuổi, trong tòa nhà không bật đèn tối om, tường và mặt đất lộn xộn bẩn thỉu.
Rõ ràng là lúc dọn đồ đi không hề chú ý dọn dẹp một chút.
Lê Tinh đứng ở cửa quét mắt nhìn một lượt, không cần lên lầu cũng có thể đoán được trên lầu là cảnh tượng gì, cô khẽ nhíu mày, bừa bộn như vậy, trang trí cũng không có chỗ đặt chân.
Đợi anh hai và họ đến trang trí e là còn phải dọn dẹp vệ sinh một lần, tường phải sơn trắng, mặt đất còn phải thay bằng sàn gỗ, nhìn thì có vẻ trang trí không phức tạp nhưng thật ra công việc rất nhiều, cô bây giờ có chút lo lắng hai mươi ngày có thể trang trí xong không.
Xe đạp từng chiếc được đẩy vào trong tòa nhà, chỉ có bà Kỷ là không động đậy mà đợi người đẩy giúp, bà ta còn đến gần Lê Tinh, xoa xoa lòng bàn tay hỏi Lê Tinh: "Cái đó, giám đốc Sử nói nếu không muốn làm ở chỗ này của cô, tiền bồi thường là ba vạn tệ, có thật không?"
Giọng bà Kỷ không lớn nhưng xung quanh yên tĩnh, Hà Chấn Sóc bên cạnh cũng nghe rõ, anh ta liếc nhìn bà Kỷ, lại cúi đầu nhìn Lê Tinh.
Sắc mặt Lê Tinh không đổi, cô vẫn nhìn mọi người đẩy xe đạp vào trong, miệng khẳng định trả lời bà ta: "Là thật, nhưng phải đến Đông Phúc mới có thể xử lý, bà Kỷ, xe của bà không đẩy vào sao?"
Lê Tinh nói xong, quay đầu nhìn bà Kỷ một cái: "Mất rồi tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé."
Giọng Lê Tinh vẫn luôn nhẹ nhàng, đôi mắt xinh đẹp dường như cũng không có chút gì công kích, nhưng bà Kỷ đối diện với ánh mắt cô, không hiểu sao có cảm giác không dám nói chuyện nữa.
"Tôi già rồi không đẩy nổi, lát nữa nhờ họ giúp một chút là được." Bà Kỷ dời ánh mắt, tay đỡ lấy eo nói.
Xe đạp đẩy vào là được, xe tuy nặng nhưng phía dưới còn có bánh xe, mặt đất của tòa nhà cung ứng cũng coi như bằng phẳng, không có bậc cửa, không có chuyện không đẩy nổi, chỉ là lười.
Nhưng Lê Tinh không nói gì, cô có cũng được không có cũng không sao, gật đầu: "Sức khỏe không tốt thì nên nghỉ ngơi, bà có thể tìm được người giúp là được."
Một tháng trước Lê Tinh đến đây, trên mặt đều mang theo nụ cười, chào hỏi mọi người đều nhẹ nhàng, có khi còn giúp mọi người lấy đồ, bà Kỷ vẫn là lần đầu tiên thấy Lê Tinh không nhiệt tình như vậy, cũng không nói để người đàn ông bên cạnh giúp bà ta một chút.
Bà ta cảm thấy có chút không hiểu rõ con người Lê Tinh này. Nhưng bà ta đã quyết định lấy tiền rồi đi, cũng không quan tâm nhiều như vậy.
Bà ta không tin cái gì mà lương tháng gấp mấy lần hay tuần nghỉ hai ngày, đều là lừa người.
Tòa nhà cung ứng đều sập rồi, một đơn vị mới ai biết thế nào. Bà ta chỉ muốn bây giờ lấy được tiền có một sự đảm bảo
Bà Kỷ bĩu môi, không quan tâm thì không quan tâm, bà ta còn không thèm, bà ta lớn tiếng gọi Tiểu Dương của phòng tổng hợp trước đó: "Tiểu Dương, giúp tôi đẩy xe một chút, cái eo già này của tôi hai ngày trước ngủ nhiều quá, đau chết mất nên không khiêng nổi."
Ngoài mấy vị giám đốc và trưởng phòng mà giám đốc Sử sắp xếp, tòa nhà cung ứng còn có phòng thu mua, phòng kinh doanh, phòng quản lý tổng hợp, mỗi phòng có một nam, Tiểu Dương là người trẻ nhất trong số đó, năm nay mới hai mươi ba tuổi, năm năm trước vào làm thay cho bố.
Dáng người trung bình, mặt tròn thích cười, cũng coi như dễ nói chuyện, anh ta đang khóa xe của mình, nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu cười đáp: "Vâng, bác đợi một chút ạ."
Trong chốc lát xe của mọi người đều được đẩy vào trong tòa nhà, đợi Tiểu Dương đẩy xe của bà Kỷ vào trong là Lê Tinh khóa cửa cuốn lại, cùng mọi người đi ra phố bên cạnh lên xe lớn.
Hà Chấn Sóc vốn định bảo cô ngồi xe của anh ta, thấy cô tự động đi theo những chị gái kia, bèn suy nghĩ một chút, rồi bỏ lại xe bên đường cũng đi theo.
Xe mà Hà Chấn Sóc thuê là một chiếc xe buýt cỡ trung, xe cũ kỹ có mùi xăng nặng, bên trong không tốt lắm, trên xe có lẽ còn từng chở gà vịt ngỗng, mùi lạ khó ngửi.
Hà Chấn Sóc vừa lên xe liền nhíu chặt mày, giơ tay che miệng mũi, anh ta bị viêm mũi, ngửi thấy những mùi này mũi không kiềm chế được ngứa ngáy.
Lê Tinh bình thường cũng không hay ngồi xe buýt cỡ trung như vậy, cũng không quen lắm, cô nhíu mũi, liếc mắt thấy Hà Chấn Sóc lấy khăn tay trong túi áo vest ra xoa xoa mũi, rõ ràng là không thoải mái, cô không khỏi nói:
"Giám đốc Hà, hay là anh đi lái xe qua đó đi? Bên này tôi dẫn đội là được."
Lê Tinh đi theo nhóm các chị này là nghĩ Hà Chấn Sóc phải lái xe, cô đến phụ trách bên này, không ngờ Hà Chấn Sóc cũng đi theo.
"Không sao, đều lên xe rồi thì cứ vậy đi." Hà Chấn Sóc mở cửa sổ ra, hít hai hơi khí trời bên ngoài.
Lê Tinh nhìn anh ta, nghĩ rằng không xa lắm nên cũng không khuyên nữa, ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Xe chạy hai mươi phút sau đến Đông Phúc, vừa xuống xe, Hà Chấn Sóc vội vàng đi ra bên cạnh xoa cái mũi, còn ho khan mấy tiếng, Lê Tinh xoa xoa đôi tay đã cóng đến mất cảm giác, đi qua hỏi anh ta: "Giám đốc Hà, anh không sao chứ?"
"Không sao." Hà Chấn Sóc đã đỡ hơn một chút, nhét khăn tay vào túi quần trả lời cô, cúi đầu nhìn khuôn mặt và chóp mũi bị gió thổi đỏ của cô: "Xin lỗi đã làm liên lụy đến cô, tôi sẽ bảo người lái xe đến, buổi chiều về không ngồi xe buýt nữa."
"Không sao đâu. Anh không sao là tốt rồi, tôi cũng thấy mùi trong xe khó chịu, hóng gió một chút là được."
Xe buýt cỡ trung không có nhiều chỗ ngồi, cộng thêm họ thì đã kín chỗ.
Nếu cô đổi chỗ, người khác sẽ phải ngồi cạnh Hà Chấn Sóc, anh ta chắc chắn sẽ càng không quen, may mà không hóng gió lâu, nếu không về nhà chắc chắn sẽ bị cảm.
"Chúng ta vào thôi."
"Được."
Phòng bao mà Hà Chấn Sóc thuê là phòng bao lớn nhất của Đông Phúc, bên trong đồ đạc đã được dọn đi hết, rộng hơn ba mươi mét vuông.
Hà Chấn Sóc đã cho người bố trí ở đây từ đêm qua, khi họ vào, chiếc bàn tròn lớn trong phòng bao đã được chuyển đi, thay vào đó là hơn hai mươi chiếc ghế, phía trước ghế là một tấm bảng đen nhỏ, bên cạnh là một chiếc bàn dài.
Một vài chỗ khác dựa tường đặt một cái kệ hàng năm tầng cao mà không biết Hà Chấn Sóc lấy từ đâu, trên đó còn bày một số sản phẩm bán chạy của các cửa hàng bách hóa. Có túi xách, mũ, băng đô và các phụ kiện khác, cũng có đồ chơi, đồ dùng hàng ngày, đồ dùng nhà bếp, văn phòng phẩm....
Tất cả mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, thậm chí còn được phân loại chi tiết, nếu bỏ qua dãy kệ hàng ở giữa, sẽ tưởng rằng đây là một cửa hàng nhỏ tinh tế.
"Đây đều là do giám đốc Hà bỏ ra một buổi tối để bố trí sao?" Lê Tinh đi vào phòng bao, nhìn những kệ hàng xung quanh, có chút không tin vào mắt mình.
Hà Chấn Sóc quét mắt nhìn xung quanh, khẽ gật đầu: "Hàng hóa là vừa mới bảo họ đi mua ở cửa hàng bách hóa, kệ hàng là tìm được từ đêm qua, những kệ hàng này tương đối cũ, khác với kệ hàng mà chúng ta thiết kế, cũng không có cảm giác tầng lớp, chỉ có thể tạm dùng."
"Quá lợi hại rồi." Lê Tinh kinh ngạc, Hà Chấn Sóc mới đến đây, tuy rằng có mối quan hệ của Hà Trân, nhưng anh ta có thể trong thời gian ngắn như vậy chuẩn bị được một phòng đào tạo như thế này, vẫn rất đáng kinh ngạc.
Không chỉ có Lê Tinh kinh ngạc, những nhân viên của tòa nhà cung ứng bước vào nhìn thấy cả căn phòng đầy ắp những sản phẩm tinh tế, cũng kinh ngạc đến mức không khép được miệng.
"Đây không phải là một cửa hàng sao? Sao lại là phòng đào tạo rồi, đào tạo cái gì vậy?" Chị Quyên nắm chặt túi vải trong tay, nghi hoặc hỏi.
Bên cạnh có người phụ họa: "Đúng vậy, đây không phải là cửa hàng bách hóa sao? Nhưng chẳng phải đối diện chúng ta đã có bách hoá số sáu rồi sao? Đồ còn rẻ như vậy."
"Bán cái gì, sản phẩm theo lô là gì, văn hóa doanh nghiệp của nó là gì, lát nữa sẽ nói cho mọi người biết, bây giờ mọi người tự tìm một chỗ ngồi xuống, trước tiên thảo luận vài chuyện." Hà Chấn Sóc cao giọng nói.
Đây là lần đầu tiên Hà Chấn Sóc nói chuyện với mọi người kể từ khi xuất hiện ở cửa tòa nhà, giọng nói của anh ta trầm ấm mạnh mẽ, khí thế xung quanh cũng được bộc lộ ra.
Các chị gái nhìn nhau, tự tìm một chỗ ngồi xuống. Trong phòng bao vang lên tiếng kéo ghế lạch cạch không đều, cũng là hiện trạng của đội ngũ này bây giờ.
Hà Chấn Sóc khẽ liếc nhìn họ, hỏi Lê Tinh: "Cô Lê có muốn nói vài câu không?"
Nói vài câu sao?
Lê Tinh nhìn những nhân viên của tòa nhà cung ứng đến bây giờ vẫn chưa ngồi xuống hoàn toàn. Cô vì muốn mua tòa nhà với giá rẻ nên đã tự mình nhận lấy nhóm người này, bây giờ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tình hình của họ, cô không thể ném cái mớ hỗn độn này cho Hà Chấn Sóc rồi làm người đứng xem, cô mím môi gật đầu: "Tôi nói vài câu vậy."
"Vậy mời." Hà Chấn Sóc giơ tay ra hiệu cho cô.
Lê Tinh nhìn anh ta, rồi đi đến trước bàn dài.
Đối diện với tất cả các ghế ngồi có thể nhìn rõ toàn bộ hiện trường, các chị gái đều đã tự tìm chỗ ngồi, chỉ là đều ghé tai nói chuyện nhỏ, trong phòng bao âm thanh hỗn tạp, ồn ào giống như hiện trường xem phim ngoài trời.
Lê Tinh mím môi, cũng không lên tiếng ngăn cản họ, chỉ cao giọng nói: "Tôi chỉ nói vài câu, tôi là Lê Tinh, người phụ trách của tòa nhà cung ứng, hôm qua tôi vừa mới mua tòa nhà này. Cũng là chính tôi đã hứa với giám đốc Sử, sẽ sắp xếp ổn thỏa cho các nhân viên ở tòa nhà."
"Tôi biết mọi người bây giờ chỉ quan tâm đến hai vấn đề; thứ nhất, nếu bây giờ muốn đi, có thể nhận được bao nhiêu tiền; thứ hai, bán sỉ là gì, đãi ngộ của bán sỉ như thế nào!"
Lời này của Lê Tinh vừa nói ra, hiện trường yên tĩnh hơn một chút, chỉ còn một hai người đang thì thầm bàn tán gì đó.
Lê Tinh dừng một chút, tiếp tục nói: "Trước tiên nói về vấn đề đầu tiên mà mọi người quan tâm, nếu bây giờ đi thì tiền mua đứt thâm niên của mỗi người là ba vạn tệ, chỉ cần ký vào giấy biên nhận và bản cam kết mua đứt thâm niên là có thể lấy tiền rời đi ngay tại chỗ!"
Lê Tinh nói xong, lấy ra bản cam kết mua đứt thâm niên của công nhân nhà máy sợi mà cô lấy từ chỗ Lê Vạn Sơn tối qua, lại gọi Hà Chấn Sóc, "Giám đốc Hà, làm phiền anh, túi giấy."
Hà Chấn Sóc không ngờ Lê Tinh vừa lên đã nói chuyện này, phải biết rằng hôm qua cô vì để tòa nhà có thể đạt được hợp tác với giám đốc Sử, đã tốn không ít nước bọt, hôm nay lại có ý định chủ động bỏ tiền bạc để từ bỏ những nhân viên này.
Anh ta nhìn Lê Tinh, thấy sắc mặt cô bình tĩnh và kiên định, không phải là đùa giỡn, anh ta dừng một chút, đi lên đưa túi giấy trong tay cho cô.
Lê Tinh đưa tay nhận lấy, không chút do dự đổ tiền trong túi giấy ra, từng cọc từng cọc xếp chồng lên nhau, chỉnh tề trên bàn hơn năm mươi gần sáu mươi vạn tiền mặt, bày trên bàn chấn động và trực quan.
Các chị gái có mặt ở đây từng người một nhìn lên bàn, nhất thời quên mất phản ứng, bà Kỷ càng thở gấp hơn, cả đời bà ta chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
"Bây giờ ai muốn trực tiếp nhận tiền mua đứt thâm niên, thì có thể lên ký tên nhận tiền rời đi."
Lê Tinh bày tiền xong, lại lấy bút và mực dấu ra khỏi túi, cùng với bản cam kết và giấy biên nhận đặt lại với nhau, nhìn về phía những người có mặt.
"Tôi! Tôi!"
Giọng Lê Tinh vừa dứt, bà Kỷ lập tức kêu lên, kéo ghế ra vội vàng chạy lên phía trước, sợ chậm trễ số tiền này bà ta sẽ không nhận được.
"Ký ở đâu? Chỉ cần ký tên là được sao?" Bà Kỷ xoa xoa tay, mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào đống tiền trên bàn, mở miệng hỏi.
Lê Tinh không vội vàng đưa cho bà Kỷ một trong những bản cam kết mua đứt thâm niên, chỉ cho bà Kỷ chỗ cần ký: "Chữ ký ở đây, còn cần phải đóng dấu tay, ngoài ra bà còn phải viết cho tôi một tờ giấy biên nhận."
"Được, không thành vấn đề!" Bà Kỷ bây giờ chỉ cần có thể lấy được tiền, thế nào cũng được, trên mặt bà ta tràn đầy nụ cười lộ cả chân răng, nhận lấy bút trong tay Lê Tinh nhanh chóng ký tên, lại chép lại giấy biên nhận mẫu mà Lê Tinh đưa.
Đã lâu không viết chữ cộng thêm trong lòng sốt ruột, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo như giun bò, may mà có thể đọc hiểu, Lê Tinh nhìn qua giấy biên nhận, xác định không có vấn đề gì, đếm ba vạn tệ tiền mặt tại chỗ đưa cho bà Kỷ.
"Bà đếm lại đi, tiền tại chỗ đếm xong xác nhận xong, rời khỏi đây không chịu trách nhiệm."
"Được, không thành vấn đề, tôi đếm đây." Nụ cười trên mặt bà Kỷ càng rạng rỡ hơn, bà ta nhận lấy tiền vui vẻ đếm, Lê Tinh đợi bà ta đếm tiền, lại hỏi những người có mặt: "Còn có ai muốn nhận tiền mua đứt thâm niên thì bây giờ lên nhận, xếp hàng ngay ngắn đừng chen lấn! Tiền ở đây, đủ cho mọi người nhận."
Lê Tinh nói xong, lại có hai người đứng dậy, một người là một ông chú hơi lớn tuổi ở phòng kinh doanh, một người là một nhân viên bán hàng trước đây phụ trách quầy đồng hồ ở tầng hai, cũng là tuổi hơi lớn một chút.
Nhưng trên mặt hai người này không có vẻ vui mừng rõ ràng như chị Kỷ, lên ký tên xong nhận tiền rồi đứng sang một bên đếm.
Có ba người này dẫn đầu, những người có mặt tại hiện trường người nhìn tôi, tôi nhìn người, lại đứng dậy mấy người, trong đó có một người còn tương đối trẻ, bằng tuổi với Tiểu Viên ở tầng một.
Lê Tinh mặt không đổi sắc lần lượt phát tiền cho họ.
Nơi nhận tiền nhanh chóng đứng thành một hàng, những người ngồi dưới nhìn thấy cảnh này không bình tĩnh được nữa, từng người một đứng dậy.
Chị Quyên và chị Hồng nhìn cảnh tượng bên cạnh bàn, lại nhìn mọi người đều đứng dậy, họ cũng không bình tĩnh được nữa bèn đi theo đứng dậy.
Chỉ là họ còn chưa kịp động đậy, Tiểu Viên ở tầng một lúc này lại hỏi ra một câu hỏi: "Cái đó, tôi muốn hỏi một chút, đãi ngộ của công ty rốt cuộc là như thế nào? Tôi nghe nói tiền lương gấp một phẩy năm lần so với trước đây, sau đó còn mỗi tuần nghỉ hai ngày có phải là thật không?"
Lê Tinh kinh ngạc nhìn Tiểu Viên, cô có ấn tượng rất sâu sắc với Tiểu Viên, không chỉ là lúc đầu đến cửa hàng bách hóa mua trái cây, Tiểu Viên giúp đưa túi, sau này cô đến, Tiểu Viên cũng rất thân thiện, còn cho cô ăn đồ.
Còn bởi vì cô đã từng nghe Tiểu Viên nói qua, nếu tiền mua đứt thâm niên có ba vạn tệ, cô ấy sẽ chọn nhận tiền mua đứt thâm niên rồi ra ngoài tìm một công việc khác. Lê Tinh tưởng rằng cô ấy sẽ là người nhanh nhất lên nhận tiền.
"Là thật, tôi đã dám nói ra trước mặt giám đốc Sử, tự nhiên là thật. Tiền lương, không, không nên nói là tiền lương, nên nói là lương cơ bản, bởi vì tiền lương của công ty là lương cơ bản cộng với hoa hồng theo cấp bậc rồi cộng thêm tiền thưởng."
"Ở công ty chúng tôi làm việc, lương cơ bản sẽ gấp một phẩy năm lần so với tiền lương gốc ở tòa nhà cung ứng, cộng thêm hoa hồng theo cấp bậc và tiền thưởng khác cộng lại cũng sẽ không thấp hơn lương cơ bản ban đầu của cô."
Bên cạnh có người đang đếm tiền tay khựng lại một chút.
"Tôi có thể hỏi hoa hồng theo cấp bậc là gì không?" Tiểu Viên tiếp tục hỏi.
"Chính là mỗi tháng chúng tôi sẽ đưa ra chỉ tiêu cho tất cả mọi người, bất kể là thu mua hay là bán hàng, chúng tôi đều sẽ có một bảng đánh giá hiệu suất, ví dụ như bán hàng, cô sẽ có mấy chỉ tiêu, đạt đến chỉ tiêu thấp nhất, hoa hồng bán hàng của cô là bao nhiêu; vượt quá phần chỉ tiêu thấp nhất, mỗi khi đến một cấp bậc, hoa hồng bán hàng sẽ khác nhau, sẽ tăng dần lên."
Để cho tất cả mọi người đều có thể hiểu rõ, tốc độ nói của Lê Tinh không nhanh, Tiểu Viên cũng nghe rất chăm chú: "Có nghĩa là bán được càng nhiều, tiền lương càng cao thậm chí sẽ vượt quá lương cơ bản ban đầu sao? Giống như cửa hàng quần áo nữ Y Mỹ Thi ở đường Trung Sơn?"
Y Mỹ Thi.
Ánh mắt Lê Tinh khẽ động, mỉm cười nói: "Là như vầy, đồ của trung tâm bán sỉ chất lượng tốt giá cả phải chăng, chủng loại nhiều, nếu có thể nắm bắt được mỗi một khách hàng vào cửa hàng, làm được liên đơn, doanh số bán hàng sẽ khả quan, tiền lương của các cô cũng sẽ khả quan." Lê Tinh nói đến đây, nhìn Tiểu Viên dường như là tò mò, bèn hỏi: "Tiểu Viên, tôi có thể hỏi cô một chút, tại sao cô vẫn chưa đến nhận tiền mua đứt thâm niên? Tôi nhớ lúc tòa nhà cung ứng sắp đóng cửa, cô đã nói muốn nhận xong tiền bảo đảm rồi ra ngoài tìm một công việc khác."
Lời này của Lê Tinh hỏi ra, hiện trường lại yên tĩnh một chút, bên cạnh những người đang đếm tiền có hai người dừng tay đếm tiền lại, những người đứng phía dưới cũng phần lớn đều nhìn về phía Tiểu Viên.
Sắc mặt Tiểu Viên hơi khựng lại, nhìn Lê Tinh đang mang nụ cười, lại nhìn những chị gái xung quanh đứng dậy định lên nhận tiền, im lặng một lúc mới mím môi trả lời: "Bởi vì công việc không dễ tìm. Hai ngày nay tôi đã ra ngoài tìm việc rồi, các đơn vị quốc doanh khắp nơi đều đang cho nhân viên mua đứt thâm niên."
"Đơn vị tư nhân cần người cũng không nhiều, có một số nhà máy có tuyển người, nhưng họ cần đều là công nhân kỹ thuật, không cần nhân viên bán hàng."
"Trong các cửa hàng tư nhân, phần lớn đều là ông chủ bà chủ tự trông cửa hàng, cho dù có tuyển người, tiền lương tuy rằng cao nhưng không có bảo đảm khác, có thể tùy thời đuổi việc người..."
"Tôi đã tìm rất nhiều nơi, cũng chỉ có cửa hàng quần áo nữ Y Mỹ Thi ở đường Trung Sơn là đãi ngộ tốt hơn một chút, tiền lương không tệ, cửa hàng làm ăn cũng rất tốt, nhưng tiêu chuẩn yêu cầu của Y Mỹ Thi rất cao, tuổi không được vượt quá bốn mươi tuổi, mỗi ngày đi làm phải trang điểm, không được ở trong cửa hàng nói chuyện phiếm ăn đồ, bị nhìn thấy một lần sẽ bị trừ tiền thưởng, mỗi tuần đều phải tiến hành đánh giá hiệu suất cửa hàng..."
"Quan trọng nhất là Y Mỹ Thi không có ngày nghỉ, nếu muốn nghỉ ngơi chỉ có thể xin nghỉ, nhưng ngày lễ tết không được phép xin nghỉ."
Những người có mặt đều là nhân viên lâu năm làm việc nhiều năm ở tòa nhà cung ứng, có người thậm chí đã ở đó từ những năm 70, hơn mười năm nay họ ở trong tòa nhà cung ứng cắn hạt dưa, tán gẫu, mỗi ngày lo lắng là ăn cái gì, mặc cái gì đẹp, có khách đến muốn tiếp thì tiếp, không muốn tiếp thì không quan tâm.
Họ vẫn luôn coi công việc ở tòa nhà cung ứng là bát cơm sắt, chưa từng nghĩ tới cái bát cơm này sẽ bị đập vỡ, cũng không đi tìm hiểu bên ngoài. Nghe xong lời của Tiểu Viên, từng người một trừng lớn mắt không dám tin, chị Hồng ngồi bên cạnh Tiểu Viên càng kinh ngạc đến mức không khép được miệng.
"Nghiêm ngặt như vậy sao?"
Tiểu Viên hơi cúi mặt xuống, không nói ra chuyện mình bị Y Mỹ Thi loại.
Đãi ngộ của Y Mỹ Thi ngoại trừ không có ngày nghỉ, những cái khác đều gần giống như bên này, nhưng cũng chính vì đãi ngộ như vậy nên người đến ứng tuyển rất nhiều, khảo hạch cũng nhiều, cô vất vả lắm mới qua được khảo hạch, nhưng bởi vì một cô gái khác về mặt hiệu suất giỏi hơn cô, hiểu về phối đồ hơn cô, nên cô không thể ở lại.
"Các đơn vị tốt đều nghiêm ngặt."
Ninh Thành có nhiều đơn vị quốc doanh, đơn vị tư nhân hiện tại làm ăn được rất ít, công việc khó tìm là điều Lê Tinh đã sớm dự liệu được, cô vừa rồi hỏi Tiểu Viên, cũng là đoán được Tiểu Viên đã đi tìm việc và đã gặp khó khăn.
Cô quét mắt nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt mọi người, nói: "Tiêu chuẩn của chúng tôi cũng cao, chúng tôi cũng có điều lệ chế độ, tất cả nhân viên phải tuân theo điều lệ, chúng tôi cũng không cho phép ở trong cửa hàng lớn tiếng nói chuyện phiếm ăn đồ cắn hạt dưa, về mặt này thì gần giống như Y Mỹ Thi, chỉ là về mặt đãi ngộ chúng tôi sẽ cố gắng tốt hơn một chút."
"Nơi làm việc sẽ có khu vực nghỉ ngơi cho nhân viên mệt mỏi, cũng sẽ có nhà ăn nhỏ hâm nóng cơm, ngày lễ tết sẽ có phong bao lì xì hậu hĩnh, tất cả phúc lợi có thể cung cấp cho mọi người thì công ty đều sẽ cố gắng cung cấp, chỉ có một điểm, người làm việc trong cửa hàng phải có tinh thần phấn chấn, mỉm cười tiếp đón khách hàng, không phải đánh mắng, mà là phải phục vụ chu đáo, về mặt phục vụ này, trong nhiều ngày tới giám đốc Hà sẽ đào tạo cho mọi người."
Lê Tinh nói ngắn gọn vài câu kết thúc, lại hỏi mọi người: "Được rồi, bây giờ còn có ai có thắc mắc hoặc muốn nhận tiền mua đứt thâm niên không?"
Những người đang đứng tại hiện trường người nhìn tôi, tôi nhìn người, không một ai dám động đậy.
Trước đó họ nhìn thấy tiền trên bàn, trong đầu chỉ nghĩ đến việc nắm tiền trong tay, nhưng nếu thật sự giống như Tiểu Viên nói công việc khó tìm, vậy thì họ phải suy nghĩ kỹ càng. Cái trung tâm bán sỉ này họ vẫn chưa rõ tình hình cụ thể, nhưng họ không ngốc, chỉ nhìn căn phòng đào tạo tạm thời được bố trí này, là có thể cảm thấy không bình thường.
Vị giám đốc kia cũng rất không bình thường, cách ăn mặc nói chuyện, lái xe, đều không phải là người Ninh Thành bọn họ, giống như người miền Nam hoặc Cảng Thành, nhưng người như vậy lại nghe theo sự sắp xếp của Lê Tinh, đủ để thấy Lê Tinh cũng không bình thường.
Lại nhìn Lê Tinh lấy ra mấy chục vạn mà mắt cũng không chớp, còn một mực thúc giục mọi người lên nhận tiền mua đứt thâm niên, hận không thể nhanh chóng đuổi họ đi, điều này nói lên trong tay cô không thiếu người dùng, chỉ là vì mua tòa nhà mới nhận họ lại.
Lê Tinh không cần họ, họ lại rời khỏi nơi này rồi không tìm được công việc nào tốt hơn.
Theo tình hình mà Tiểu Viên nói, vượt quá bốn mươi thì người ta không cần, tuổi của họ không đến bốn mươi, nhưng cũng không còn mấy năm nữa. Ba vạn tệ quả thật nhiều, nhưng theo như Lê Tinh vừa nói với mọi người, nếu tiền lương có thể nhận được thì một năm cũng có gần một vạn tệ, ba năm ba vạn tệ là có thể có, huống chi mỗi năm tiền lương còn sẽ tăng lên.
Quan trọng nhất là, cho dù ba năm sau công ty muốn sa thải họ thì cũng có tiền bồi thường, ba vạn tệ này tương đương với việc họ để tạm ở công ty.
Có một công việc tốt mà không thể tìm được nữa, tương lai cũng không lo không có đảm bảo, tại sao họ phải vội vàng rời đi?
Trong lúc nhất thời mọi người đều tỉnh ngộ, chị Quyên liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai động đậy bèn từ từ ngồi xuống, cười nói với Lê Tinh: "Bà chủ Tinh Tinh, tôi muốn có một công việc, muốn làm việc ở trung tâm bán sỉ, bất kể tiêu chuẩn cao bao nhiêu tôi đều sẽ phối hợp, tôi không nhận tiền bồi thường này."
Lời này của chị Quyên nói ra, chị Hồng đảo tròng mắt một vòng cũng hơi nịnh nọt nói: "Tôi cũng vậy, đào tạo gì đó, còn có quy tắc điều lệ gì đó tôi đều phối hợp, đơn vị tốt như vậy, tôi không muốn rời đi."
Chị Hồng nói xong liền ngồi xuống, có hai người họ ngồi xuống, Tiểu Viên cũng theo đó ngồi xuống.
Rất nhanh, những người ban đầu đang đứng đều ngồi xuống.
Lúc này, bên cạnh một người đã đếm xong tiền do dự hỏi: "Cái tiền mua đứt thâm niên này tôi có thể không nhận được không? Tôi muốn ở lại."
"Xin lỗi, không thể!" Lê Tinh mỉm cười, dứt khoát trả lời một câu. "Đã ký hợp đồng, đã hạ bút không hối hận, lát nữa tôi sẽ mời người đưa các vị qua tòa nhà cung ứng bên kia lấy xe rời đi."
Lê Tinh nói xong, quay đầu nhìn hiện trường lại từ từ bổ sung: "Ngoài ra còn có một chuyện muốn nói cho mọi người biết, nơi đây đi hay ở tùy ý, nhưng chỉ cần nhận tiền mua đứt thâm niên chính là từ bỏ chúng tôi, cũng là người bị chúng tôi từ bỏ, cho dù chúng tôi vì mở rộng mà tuyển người bên ngoài, cũng sẽ không tuyển dụng người bị chúng tôi từ bỏ."
"Các vị có quyền lựa chọn chúng tôi, tương tự, chúng tôi cũng có quyền lựa chọn nhân viên thật sự ưu tú."
"Cuối cùng, chúng tôi cần nhân tài, hoan nghênh các vị có mặt ở đây ở lại tiếp nhận hai tuần đào tạo khảo hạch của chúng tôi, trong thời gian đào tạo nếu có bất kỳ không hài lòng nào muốn rời khỏi, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi nhận tiền ký cam kết mua đứt thâm niên."
"Đây là tất cả những gì tôi muốn nói, tiếp theo để giám đốc Hà nói cho mọi người biết trung tâm bán sỉ là gì, bán cái gì, người của trung tâm nên làm gì!"
Giọng Lê Tinh không lớn nhưng lại vang dội, chỉ trong vòng hơn hai mươi phút, tình trạng tư thế ngồi xiêu vẹo, thái độ lơ đãng, ghé tai nói chuyện trước đó không còn nữa, hiện trường thật sự yên tĩnh lại, từng người một đều nín thở nhìn cô.
Sáng nay Lê Tinh dậy hơi trễ, không có thời gian đặc biệt trang điểm, bên trong mặc áo len cao cổ màu trắng phối với váy kẻ sọc xám nhạt, bên ngoài là một chiếc áo khoác len cashmere màu xám nhạt, một đầu tóc xoăn đen óng ả xõa ra tùy ý, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay tinh xảo đẹp đẽ, khí chất thanh tuyệt.
Gian phòng đào tạo không sáng lắm, cô đứng yên ở đó đẹp như một bức tranh, nhưng giờ khắc này không ai dám coi thường bức tranh này.
Cô là người thật sự nắm quyền kiểm soát toàn cục.
Vào lúc này, trong đầu mọi người đều khắc sâu một nhận thức, cô là bà chủ, là người quyết định đi hay ở của tất cả mọi người.