Lê Tinh nói được làm được, cô nói xong, đem số tiền chưa phát hết bỏ lại vào túi giấy, rồi nhét vào trong cái túi xách lớn mà cô đeo hôm nay, giao sân khấu lại cho Hà Chấn Sóc, đi ra ngoài sảnh lớn tìm một nhân viên của nhà hàng đến, để dẫn những người đã nhận tiền đi qua tòa nhà cung ứng bên kia lấy xe.
Trong số những người này có rất nhiều người không muốn đi, họ nhận tiền mua đứt thâm niên không phải vì đã sớm có kế hoạch hay có sự sắp xếp của riêng mình, mà chỉ là thấy mọi người đều lên, lại bị số tiền lớn ba vạn tệ làm choáng váng đầu óc, nhất thời xúc động mới đưa ra quyết định vội vàng.
Nghe xong Tiểu Viên kể về hiện thực tìm việc tàn khốc bên ngoài, lại nghe Lê Tinh nói người đã nhận tiền bồi thường rồi sẽ không thể vào trung tâm bán sỉ nữa, họ liền hối hận.
Trước đó khi ký giấy nhận tiền, trong mắt họ chỉ nhìn thấy tiền, bây giờ tiền đã vào tay, từng người một lại nghĩ sau này phải làm sao?
Rời khỏi đây, những người hơn ba mươi gần bốn mươi tuổi như họ lại đi làm gì?
Cầm ba vạn tệ là có thể sống cả đời sao?
Bây giờ đồ đạc bên ngoài tăng giá vùn vụt, ba vạn tệ chẳng mấy năm là tiêu hết.
Vậy đến lúc đó họ phải làm sao?
Mở sạp? Làm ăn buôn bán?
Họ chưa từng nghĩ tới, tòa nhà cung ứng mà họ trông giữ đều sập rồi, tự mình làm ăn buôn bán có thể thành công sao?
Huống chi làm ăn buôn bán, thì làm ăn buôn bán gì? Họ bám trụ bát cơm sắt bao nhiêu năm nay, giờ tự mình đi xoay xở, đường đi nước bước còn không biết thì làm sao làm ăn buôn bán?
Từng người một hoang mang, luống cuống. Lại nghĩ đến việc Lê Tinh nói lương cơ bản gấp một phẩy năm lần cộng thêm hoa hồng và tiền thưởng không thấp hơn lương cơ bản, họ đột nhiên ý thức được trước đó mình đã làm gì, đã mất đi cái gì.
Thực tế không chỉ có họ, ngay cả bà Kỷ người ngay từ đầu đã kiên định muốn lấy ba vạn tệ, trong lòng cũng mơ hồ cảm thấy e rằng mình đã đưa ra quyết định sai lầm.
Bà Kỷ có người quen ở trụ sở chính hợp tác xã cung ứng, lúc ấy người đó đã phân tích với bà, nếu người chủ mới thật sự có thực lực, bà có thể ở lại là lựa chọn tốt nhất. Dù sao người chủ mới và giám đốc Sử có thỏa thuận, bất kể họ có vượt qua được khóa đào tạo hay không, ba vạn tệ khi rời đi cũng không thiếu của bà.
Nhưng nếu bà vượt qua được khóa đào tạo là có thể có một công việc lương cao, một tuần nghỉ hai ngày. Chỉ là bà không nghe lọt tai, cũng không thể nói là bà không nghe lọt tai, là tối qua con trai nói với bà, đợi lấy được ba vạn tệ thì hắn sẽ làm một công việc kinh doanh nhỏ, tương lai sẽ nuôi bà, cho nên bà đã dao động.
Hôm nay bà đến đây nhìn thấy người mua tòa nhà là Lê Tinh, nghĩ đến việc hơn một tháng nay Lê Tinh luôn quanh quẩn ở tòa nhà cung ứng, dò hỏi các loại tin tức mua tòa nhà, trong lời nói cũng có ý thấy tòa nhà đắt, nên bà cảm thấy Lê Tinh không có thực lực đó, sớm muộn gì cũng không thành, nên vẫn là lấy tiền rồi đi cho chắc ăn.
Nhưng vừa rồi Lê Tinh một hơi lấy ra nhiều tiền như vậy, sao có thể không có thực lực. Đặc biệt là bây giờ bà đột nhiên nghĩ đến, lỡ như con trai làm ăn không thuận lợi, bà phải làm sao?
Bà ở tòa nhà cung ứng làm công việc dưỡng già bao nhiêu năm nay, những công việc vất vả bên ngoài bà chắc chắn không chịu nổi, tình hình các đơn vị quốc doanh bây giờ bà vẫn biết, người trẻ tuổi còn khó vào, bà tuổi này rồi càng đừng hy vọng.
Còn về những cửa hàng tư nhân kia, tuy Tiểu Viên không nói rõ, nhưng cùng làm việc ở một tầng lầu bà cũng hiểu Tiểu Viên, Tiểu Viên chắc chắn đã gặp không ít khó khăn ở bên ngoài mới quay về.
Cho nên bà lấy được ba vạn tệ, cũng đồng nghĩa với việc sau này bà sẽ không có công việc, ba vạn tệ này là tiền dưỡng già thật sự của bà.
Nếu bị con trai tiêu hết...
Bà nghĩ đến khả năng đó, hô hấp đều không thông thuận.
Bà không nên vội vàng lấy tiền như vậy, nên đợi một chút, ít nhất cũng phải xem thử khóa đào tạo kia là như thế nào.
Nghĩ như vậy, bà ta lại lân la đến gần Lê Tinh, dè dặt thương lượng với cô: "Cái đó, Tinh Tinh à, bà già này cả đời ít hiểu biết, trước đó thấy cô lấy tiền ra mà kích động quá, nên vừa rồi đã xúc động, cô xem chúng tôi người cũng chưa đi, bây giờ trả lại tiền cho cô, xé bỏ cái bản đồng ý và giấy biên nhận kia, chuyện này coi như chưa từng xảy ra, cô xem có được không?"
Bên cạnh mấy người hối hận khác cũng đầy hy vọng nhìn về phía Lê Tinh: "Đúng vậy, chúng tôi trước đó xúc động còn chưa nghĩ kỹ, bà chủ Tinh Tinh thông cảm một chút, bây giờ chúng tôi cũng chưa đi, trả lại tiền, chúng tôi ngồi về vị trí đào tạo lên lớp, các cô kêu làm gì cũng được?"
"Đúng vậy, ít nhất cũng phải đợi chúng tôi tham gia xong khóa đào tạo chứ? Chúng tôi đều là người có kinh nghiệm nhiều năm, cô ra ngoài tuyển người còn không bằng dùng chúng tôi có phải không?"
"Cái đó, Tinh Tinh cô thu lại tiền..."
Bà Kỷ sớm đã nhét ba vạn tệ vào trong túi vải, bà ta ra vẻ muốn lấy ra, Lê Tinh giơ tay ngăn bà ta lại: "Bà Kỷ, tôi đã nói rồi, hạ bút không hối hận. Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho quyết định mình đã đưa ra, giống như hôm qua tôi
nhận các vị lại, tôi cũng đã ký hợp đồng với giám đốc Sử, đã ký rồi, bất kể hậu quả gì tôi đều gánh chịu."
"Được rồi bà Kỷ, thời gian không còn sớm, chúng tôi ở đây còn bận, các vị cũng về sớm đi, bà trước đó không phải nói sức khỏe không tốt sao? Về sớm nghỉ ngơi đi."
Lê Tinh thấy Hà Chấn Sóc đã lấy ra một xấp tài liệu từ trong cặp công văn, còn cầm phấn viết chữ lên bảng đen, biết anh ta sắp bắt đầu, cô giơ tay ra hiệu mời bà Kỷ và những người khác ra ngoài.
Bà Kỷ thấy Lê Tinh không hề thông cảm, lập tức xụ mặt: "Cô thật sự không thông cảm một chút nào sao? Còn nói với giám đốc Sử là sẽ không bạc đãi chúng tôi!"
Sắc mặt Lê Tinh không đổi, chỉ hỏi bà ta: "Chẳng lẽ tôi có bạc đãi các vị một phân một hào nào sao? Ba vạn tệ các vị đều đã đếm tại chỗ rồi. Lựa chọn mua đứt rời đi là quyết định tự do lựa chọn của các vị, bà Kỷ còn là người đầu tiên đứng lên muốn tiền bồi thường mua đứt thâm niên, nếu không phải bà nhắc nhở, tôi còn không nghĩ đến việc để mọi người lựa chọn trước."
"Bây giờ bản đồng ý đã ký, tiền bà cũng đã nhận, bà nói với tôi bà hối hận, bà Kỷ coi chuyện vừa rồi là gì? Trò đùa trẻ con? Xin lỗi, bà có thể coi quy tắc là trò đùa trẻ con nhưng tôi không thể, tôi cần phải chịu trách nhiệm với người của công ty, thiết lập quy tắc nên có của nó."
"Công ty của chúng tôi không chỉ có một tòa nhà Giang Đông này, chúng tôi có mười ba tòa, tương lai thậm chí còn nhiều hơn, công ty như vậy không có quy tắc là không được, cũng không thể sáng lệnh chiều đổi."
Hôm qua giám đốc Sử chỉ nói với bà Kỷ và họ là tòa nhà đã được bán, có người sẽ phụ trách họ, nhưng không hề nhắc đến việc Lê Tinh đã mua mười ba tòa nhà, giờ nghe Lê Tinh nhắc đến trung tâm bán sỉ có mười ba tòa nhà, bà Kỷ và mấy người bên cạnh sắc mặt đều hơi thay đổi, trong lòng càng hối hận hơn.
Một tòa nhà người ta còn làm không nổi, mười ba tòa quy mô lớn như vậy, sao có thể chắc chắn không bị sóng gió.
"Có gì ghê gớm chứ, ai biết sau này thế nào, tòa nhà cung ứng còn sập cơ mà!" Bà Kỷ biết không còn đường sống để xoay chuyển, không giữ được mặt mũi mà mạnh miệng một tiếng, nắm chặt túi vải chạy ra ngoài.
Những người còn lại liếc nhìn nhau, lại chú ý thấy những người không nhận tiền đang ngồi yên nhìn họ, trong đó chưa chắc đã không có người hả hê, họ cũng tự thấy mất mặt, lúc này cũng không dây dưa nữa, từng người một mím môi cũng đi ra ngoài.
Lê Tinh nhìn họ đi ra ngoài, cô đứng dậy đi theo đến cửa, lấy chìa khóa tòa nhà cung ứng từ trong túi ra đưa cho nhân viên Tiểu Tưởng mà cô đã tìm được ở sảnh lớn của nhà hàng: "Tiểu Tưởng, cậu đợi nhóm bà Kỷ lấy xe xong thì khóa cửa lớn lại là có thể quay về, làm phiền cậu rồi."
Tiểu Tưởng là người của nhà bếp Đông Phúc, nhóm bà Kỷ phải đi tòa nhà cung ứng lấy xe, nhưng Hà Chấn Sóc phải đào tạo cho những người còn lại, luôn phải có người giúp đỡ làm việc vặt, nên cô không thể rời đi, cô bèn đi đến sảnh lớn của nhà hàng, nghĩ rằng tìm một nhân viên rảnh rỗi một chút thay cô chạy một chuyến, có thể trả thù lao.
Lúc này Tiểu Tưởng chạy ra nói cậu ấy rảnh, có thể đi.
Đặc biệt tích cực, Lê Tinh hỏi kỹ mới biết, Tiểu Tưởng và Lục Huấn quen biết nhau, công việc hiện tại của cậu ấy ở nhà bếp làm học trò cho bếp trưởng là do Lục Huấn giới thiệu.
Lục Huấn và ông chủ của nhà hàng này cũng rất thân thiết, hôm nay là ngày đầu tiên Lê Tinh bắt đầu sự nghiệp, cũng là lần đầu tiên cô phải đối mặt với một nhóm người lão luyện, Lục Huấn ít nhiều có chút không yên tâm, anh đưa Lê Tinh xong liền gọi điện thoại cho ông chủ của Đông Phúc, bảo họ chú ý tình hình phòng bao bên này của Lê Tinh, có gì cần thì giúp đỡ một chút.
Hải sản, rau quả khô của Đông Phúc hai năm nay đều nhập từ chỗ Lục Huấn, rất nhiều bữa tiệc của Lục Huấn cũng được sắp xếp ở đây, anh đã lên tiếng, ông chủ không thể không nể mặt, đích thân gọi điện thoại đến sảnh lớn.
Bị Tiểu Tưởng nghe được, cậu ấy vỗ ngực nhận lấy việc này, còn đặc biệt đi đến nhà bếp xin phép sư phụ, rồi mượn một bộ quần áo nhân viên nhà hàng của sảnh lớn mặc vào, đợi nghe phân phó.
Nghe thấy Lê Tinh nói, cậu ấy lập tức đáp: "Không thành vấn đề chị dâu, chị cứ yên tâm, chỉ là đi mở cửa đơn giản thôi, em sẽ nhanh chóng quay về." Sau đó cầm chìa khóa liền đi.
Hà Chấn Sóc cũng chính thức bắt đầu nói chuyện với mọi người, có Lê Tinh mở màn để mọi người tự mình lựa chọn rời đi, loại bỏ một phần những người có tâm tư không ổn định, sau đó lại có đòn giáng về hiện thực tìm việc bên ngoài của Tiểu Viên, bây giờ những người ngồi trong phòng đào tạo, tuy rằng trên biểu hiện còn chưa tính là tích cực nhiệt tình, nhưng thái độ so với trước đó đã nghiêm túc hơn nhiều, các hạng mục đào tạo tiếp theo đều tiến hành vô cùng thuận lợi.
Hà Chấn Sóc cũng không phải là loại người cổ hủ cầm một đống tài liệu đọc thuộc lòng cho mọi người. Anh ta nói chuyện phần lớn đều xuất phát từ góc độ mà mọi người có thể nhanh chóng hình dung.
Ví dụ như anh ta nói với mọi người bán sỉ là bán cái gì. Anh ta đều hỏi mọi người trước, nồi niêu xoong chảo, bột giặt, xà phòng, kem đánh răng trong nhà bình thường mua ở đâu, tòa nhà cung ứng sao? Vậy trước đây mua ở tòa nhà cung ứng bao nhiêu tiền?
Giấy bút học tập của con cái trong nhà thì sao? Bây giờ trong cửa hàng bách hóa bán rất đắt. Xe đồ chơi, búp bê mà trẻ con rất thích thì sao? Có nhà nào đã mua chưa? Trả bao nhiêu tiền?
Từng câu hỏi được đưa ra để mọi người tích cực tham gia trả lời, trả lời này cũng không phải là trả lời không, anh ta sẽ viết tên lên bảng đen để cộng điểm.
Một câu hỏi một điểm, mỗi ngày người có điểm nhiều nhất là người có biểu hiện tốt nhất trong ngày, sẽ nhận được phần thưởng.
Phần thưởng đơn giản nhưng cũng hấp dẫn.
Đào tạo xong buổi trưa mọi người không phải ăn cơm sao?
Lê Tinh về phương diện này vẫn rất hào phóng, đã bao cho họ một bữa cơm, món ăn tuy rằng không có hải sản và các món ăn đắt tiền khác, chủ yếu là món ăn gia đình có thịt có rau, lại ở trong Đông Phúc, tương đương với việc mời họ đi ăn nhà hàng.
Mà phần thưởng của người có biểu hiện tốt nhất có thể đổi lấy một món ăn lớn của Đông Phúc, có thể sau khi kết thúc đào tạo đóng gói mang về nhà cùng người nhà ăn.
Ở tòa nhà cung ứng làm việc tương đương với việc bám trụ bát cơm sắt, điều kiện gia đình của họ đều không quá kém, bình thường họ thỉnh thoảng cũng ra ngoài ăn nhà hàng, nhưng Đông Phúc là nhà hàng lâu đời tương đối nổi tiếng ở Ninh Thành, món ăn có đặc sắc, giá cả cũng đắt hơn nhiều so với những nơi khác, người bình thường vẫn là không nỡ đến ăn.
Bây giờ dựa vào bản thân nỗ lực trả lời mấy câu hỏi là có thể nhận được một món ăn lớn, món ăn này còn có thể đóng gói mang về nhà cùng người nhà ăn, vậy thì không thể tuyệt vời hơn.
Trong lúc nhất thời, từng người một tinh thần phấn chấn như được tiêm máu gà.
Hà Chấn Sóc vừa đặt câu hỏi, họ lập tức tranh nhau trả lời, bất kể có trả lời đúng hay không, trả lời trước rồi tính.
Vì vậy trong một buổi sáng, Hà Chấn Sóc đã khiến những người này nhanh chóng hiểu rõ, trung tâm thương mại mini bán sỉ là bán cái gì, khái niệm và tầm nhìn doanh nghiệp của nó là gì, người của trung tâm nên làm việc với thái độ như thế nào.
Đồng thời, Hà Chấn Sóc còn hoàn thành một bản điều tra ngược về sản phẩm.
Anh mới đến Ninh Thành, vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu sự khác biệt giữa Cảng Thành và Ninh Thành, cho nên để không xuất hiện vấn đề lớn trong việc lựa chọn sản phẩm, anh và những người trong tay đều được sắp xếp công việc.
Bảo họ trong hai ngày này đi chạy tất cả các tòa nhà bách hóa và tòa nhà cung ứng của Ninh Thành, bao gồm một số cửa hàng tạp hóa tư nhân, cửa hàng nhỏ ven đường, sạp hàng trong chợ, cố gắng trước khi đến Ô Thị, đem những sản phẩm bán chạy ở bên này ra, thống kê được giá cả và chất liệu của sản phẩm.
Đã phân công việc cho cấp dưới, người đứng đầu như anh cũng không thể nhàn rỗi, chỉ có bản thân nắm rõ, hiểu rõ, mới có thể biết được cấp dưới có qua loa với mình hay không.
Nhưng ban ngày anh phải ở phòng đào tạo, không có cơ hội ra ngoài, chỉ có thể hỏi ra một số thứ từ miệng những nhân viên bán hàng này.
Hiệu quả tốt đến bất ngờ.
Khi Hà Chấn Sóc đào tạo cho mọi người, Lê Tinh cũng không nhàn rỗi, ngoài việc đưa cho anh ta đồ đạc, thêm trà nước, cô cũng cầm giấy bút ghi chép.
Giống như khái niệm và tầm nhìn doanh nghiệp, đều là Hà Chấn Sóc bên kia hoàn thiện, cô còn chưa biết, cho nên khi mọi người ghi chép học thuộc lòng, cô cũng làm theo.
Còn có cô cũng thông qua câu hỏi tại chỗ của Hà Chấn Sóc phát hiện ra một số thông tin dữ liệu, từ đó suy ra các nguyên nhân khác nhau khiến hàng hóa của tòa nhà cung ứng bị tồn đọng, đây đều là những điều cô cần phải cảnh giác.
Cô đã mua nhiều tòa nhà như vậy, không muốn ồn ào rầm rộ rồi cuối cùng lại không có kết quả. Như vậy không những có lỗi với sự tin tưởng, ủng hộ và tiền bạc của Lục Huấn và chị Trân, mà còn có lỗi với chính bản thân cô.
Về mặt quản lý cô là người mới, về mặt kinh doanh, vận hành doanh nghiệp cô cũng vậy, cho nên cô bây giờ là có thể học thì học, có thể tự mình tổng kết thì tổng kết.
Mà từ trên người Hà Chấn Sóc có thể học được rất nhiều thứ, năng lực ứng biến, năng lực kiểm soát hiện trường, điều động không khí, tâm trạng của anh ta đều khiến cô tiếp thu lĩnh hội được rất nhiều.
Một buổi sáng, Lê Tinh không để cho bộ não của mình ngừng hoạt động, nhưng cô cảm thấy thú vị hơn nhiều so với việc ngồi trước bàn làm việc gảy bàn tính, đến nỗi cô đều quên mất, hôm nay mới là ngày thứ hai cô rời khỏi bách hoá số sáu, mà đã hoàn toàn thích ứng với nhịp điệu rời khỏi công việc chuyên ngành của mình.
Thời gian buổi sáng trôi qua nhanh, không biết từ lúc nào đã hơn mười một giờ.
Hà Chấn Sóc biết rõ một miếng không thể nuôi thành người béo, anh ta nói xong những khái niệm doanh nghiệp, bèn kết thúc buổi đào tạo buổi sáng, sau đó để lại cho mọi người mười đến hai mươi phút thời gian để giải đáp thắc mắc.
Bởi vì trước đó khi đào tạo, Hà Chấn Sóc đã bổ sung, nói rõ chi tiết hơn về chế độ tiền lương mà mọi người tò mò trên cơ sở mà Lê Tinh đã nói, còn nhắc đến một chút về việc mọi người làm tám tiếng, chia hai ca.
Nên có người hỏi chuyện này, nhân tiện hỏi một tuần nghỉ hai ngày thì nghỉ như thế nào. Những người làm bán hàng đều biết, cuối tuần là lúc bận rộn nhất, chẳng lẽ cuối tuần đóng cửa trung tâm để mọi người về nhà ngủ nướng, vậy thì kinh doanh của trung tâm còn có thể tốt sao?
Đây là vấn đề dễ trả lời nhất, Hà Chấn Sóc nhanh chóng trả lời mọi người, nghỉ hai ngày áp dụng phương thức luân phiên, điều chỉnh ca, bất kể mưa gió đều phải đảm bảo có người đi làm ở trung tâm, quanh năm không đóng cửa, bao gồm cả Tết.
Còn về ca kíp, tự nhiên là ca sáng và ca tối như vậy, thời gian làm việc của tòa nhà cung ứng trước đây chỉ đến sáu giờ chiều, thời gian làm việc của trung tâm thì giống như bách hoá tổng hợp, đều làm việc đến chín giờ tối, thời gian mùa hè còn muộn hơn một chút đến chín giờ rưỡi.
Hà Chấn Sóc giải thích chi tiết, khi anh ta giải thích, Lê Tinh dùng phấn viết lên bảng đen cho mọi người một bảng biểu luân phiên nghỉ ngơi, và bảng phân ca mà mọi người có thể áp dụng.
Hai bảng biểu rõ ràng không thể rõ ràng hơn, tất cả mọi người liếc mắt một cái là hiểu, so với việc luân phiên nghỉ ngơi trước đây của họ thì không có gì khác biệt, chỉ là nghỉ một ngày biến thành nghỉ hai ngày.
Mà điều khiến họ cảm thấy vui mừng là, hai bảng biểu kết hợp lại, mọi người phát hiện ra sắp xếp như vậy, họ cơ bản mỗi tuần đều có cơ hội nghỉ hai ngày rưỡi.
Đều là người có gia đình, thời gian dư dả như vậy có thể khiến họ chăm sóc gia đình nhiều hơn, nên không thể hài lòng hơn, điều này cũng củng cố quyết tâm của mọi người nhất định phải ở lại trung tâm bán sỉ.
Thời gian làm việc, tiền lương, bán cái gì đều đã hiểu rõ, mọi người cũng không còn đưa ra câu hỏi nữa, ngày đầu tiên, nửa buổi đầu coi như kết thúc thuận lợi.
Lúc này cũng đến giờ ăn cơm của mọi người, Lê Tinh trước đó đã đặt giờ ăn cơm với bên sảnh lớn, lúc này bên sảnh lớn cơm nước đã chuẩn bị xong, cô mời mọi người cùng nhau đi ra sảnh lớn ăn cơm.
Đào tạo bao cơm, còn được ăn ở Đông Phúc, nhóm các chị còn lại vui mừng không thôi, trên mặt đều nở nụ cười.
Lê Tinh cũng rất vui, tuy rằng ban đầu có chút vấp váp, may mà đã ổn định lại.
Cảnh tượng buổi sáng, cô thật ra đã chuẩn bị sẵn tâm lý tự mình bỏ tiền ra rồi lại đi khắp nơi tuyển người, bây giờ hai mươi sáu người loại bỏ tám người, còn lại mười tám người, là số lượng người mà trung tâm bán sỉ vừa đủ cần dùng.
Những người này chưa chắc đã ưu tú, nhưng từ biểu hiện của buổi sáng mà xem, tính tích cực nhiệt tình của họ vẫn có, ngành bán hàng này nhiệt tình là một thứ rất quan trọng, còn về năng lực khác, đợi mười mấy ngày đào tạo kết thúc, họ tổng thể sẽ có chút tiến bộ.
Trung tâm bán sỉ là trung tâm thương mại mini tự chọn, cũng không cần phải theo sát khách hàng, những chị gái này chỉ cần có thái độ nghiêm túc là hoàn toàn có thể đảm nhiệm công việc.
Trên mặt Lê Tinh luôn tràn đầy nụ cười, đi lại nói chuyện đều mang theo vài phần nhẹ nhàng, sự thân thiện của cô tốt, tuy rằng có chuyện buổi sáng đó, nhóm các chị này không dám coi thường cô nữa, nhưng cũng không nhịn được muốn đến gần cô.
Mười tám người cộng thêm Lê Tinh, Hà Chấn Sóc tổng cộng hai bàn, mọi người đều tranh nhau giành giật để Lê Tinh ngồi bàn của họ, từng người một đều nói: "Bà chủ Tinh Tinh, ngồi bàn của chúng tôi đi, bảng phân ca làm việc mà cô vừa vẽ thật sự rất tốt, chúng tôi liếc mắt một cái là hiểu."
"Ngồi ở đây, ngồi ở đây! Bà chủ Tinh Tinh, cô ngồi ở đây! Lại trò chuyện với chúng tôi một chút, sau này chúng tôi còn phải đào tạo những gì? Chúng tôi cần phải chuẩn bị những gì?"
Giờ ăn cơm, Lê Tinh cũng không quét hứng thú của mọi người, thấy Hà Chấn Sóc bị một chị gái kéo ngồi xuống, cô bèn kéo một chiếc ghế gần đó ngồi xuống, ý cười đầy mặt trả lời: "Nội dung đào tạo sau này tương đối nhiều, có kiến thức sản phẩm, kỹ năng bán hàng, cũng có một số nội dung đào tạo về quảng cáo, đến lúc đó giám đốc Hà sẽ nói chi tiết với mọi người."
"Còn có kiến thức sản phẩm sao? Phải học thuộc lòng rất nhiều sao? Đầu óc tôi không tốt lắm đâu."
Trên bàn có chị gái lo lắng, Lê Tinh thấy vậy liền nói: "Chủ yếu là làm một chút hiểu biết, về mặt học thuộc lòng, nói thế nào nhỉ, các chị tiếp xúc với đồ của tòa nhà cung ứng bao nhiêu năm nay rồi, thật ra đã có kinh nghiệm và ấn tượng, chỉ cần nghe một chút là có thể nhớ ra, đối với các chị mà nói là đơn giản, nhưng các chị nói cho khách hàng biết, họ sẽ cảm thấy các chị chuyên nghiệp và sẽ tin tưởng."
"Nhưng cái này tôi cũng không hiểu, sẽ không múa rìu qua mắt thợ, đến lúc đó xem giám đốc Hà của chúng ta làm thế nào để đem chuyên môn của cậu ấy truyền đạt, ừm, lại thay chúng ta nghĩ cách làm thế nào để nhớ."
"Bây giờ là giờ ăn cơm của chúng ta, không nói chuyện này nữa, ăn ngon uống ngon nhé, tôi còn gọi đồ uống cho mọi người, rượu thì chúng ta không uống, nếu không uống say rồi buổi chiều giám đốc Hà đối mặt với một đám sâu rượu thì sẽ đau đầu."
Lê Tinh dừng lại đúng lúc, sau đó hơi hài hước nói đùa, các chị gái từng người một nghe xong đều bật cười, còn có chị gái nói: "Tửu lượng của tôi tốt lắm, nhưng nước ngọt cũng được."
"Cái gì mà nước ngọt cũng được? Này, Mỹ Phương, bình thường cô ăn cơm có nước nóng cũng không tệ rồi, bây giờ còn có thể nước ngọt cũng được rồi sao? Ghê gớm, nổ phồng lên rồi."
"Chắc là trong mơ uống rượu say rồi!"
Những chị gái này làm việc ở cùng một tòa nhà, quen biết nhau, tụ tập lại một chỗ cô một câu tôi một câu không khí liền sôi nổi lên, trên bàn ăn nhất thời rất náo nhiệt.
*****
Mà cùng lúc đó, bầu không khí trong phòng bao trên lầu của phòng đào tạo lại không được tốt lắm, thậm chí có thể nói là căng thẳng.
Lục Huấn và Phạm Trường Hải đã quyết định tiếp nhận dự án khu đô thị, Lục Huấn không nhàn rỗi, hôm qua anh đã sắp xếp những việc trong tay, việc cần xử lý thì xử lý, việc cần chia tiền thì chia tiền, hôm nay đưa Lê Tinh đi xong, anh liền đi ra ngoại thành đến những công trường nhỏ xem thử, trò chuyện với những người quản lý công trường đó, kết quả coi như không tệ.
Tuy công trường nhỏ, nhưng bên trong có nhiều người từ nơi khác đến, rất nhiều người trong tay vẫn có một chút tay nghề, đo đạc xây tường những thứ này không kém những người của viện kiến trúc mà anh bỏ lương cao ra để lôi kéo. Thậm chí họ làm nhiều ở công trường nhỏ, kinh nghiệm càng nhiều hơn, mắt nhìn tốt, ứng phó với một số tình huống khẩn cấp cũng có một tay.
Nhưng hỗn loạn cũng có, công trường người đông, ngư long hỗn tạp, trong này cũng có những kẻ thô bỉ bất kham thích đi đến một số nơi, cũng có những kẻ thích cờ bạc chơi bài, khi làm việc thì nói tục không ngừng, còn các loại xúi giục người ta tan làm đi chơi một ván hoặc là đi vũ trường ở ngõ nhỏ nào đó.
Những người này không quản lý cẩn thận đều dễ dàng xảy ra chuyện.
Lục Huấn thăm dò xong, trong lòng có tính toán, thấy thời gian cũng gần đến, anh bèn lái xe trở về thành phố để tham dự bữa tiệc hôm nay.
Phạm Trường Hải hôm qua hẹn được Quý Lâm, địa điểm bữa tiệc vốn định ở Trạng Nguyên Lâu, nhưng khi trở về thành phố, Quý Lâm tạm thời thông báo cho họ thay đổi địa điểm, hình như là cậu ta từ ai đó biết được Lê Tinh và giám đốc Sử ở Đông Phúc bàn chuyện mua tòa nhà, còn đặc biệt hỏi qua Phạm Trường Hải một phen.
Phạm Trường Hải khi nói chuyện này với Lục Huấn đặc biệt cẩn thận, còn hỏi anh có muốn để Lê Tinh đổi địa điểm đào tạo hay không.
Lục Huấn nghe xong mặt không biểu cảm, trong lòng khó chịu là chắc chắn, ai mà không khó chịu khi vợ mình bị người ta để ý, anh thậm chí còn muốn động thủ đánh người, ném con chó đó xuống sông băng cho tỉnh táo lại.
Nhưng vợ anh lại không làm gì sai, dựa vào cái gì phải tránh né. Nếu tránh né, kẻ không biết xấu hổ kia e rằng còn sẽ dương dương tự đắc cho rằng cô ấy quan tâm cậu ta nhiều lắm.
Anh nói với Phạm Trường Hải là không cần, cứ như vậy rồi cúp điện thoại.
Tay nắm chặt vô lăng, anh gọi một cuộc điện thoại đến nhà hàng Đông Phúc, bảo nhà hàng sắp xếp phòng bao cho bữa tiệc của họ ở trên tầng hai.
Bữa tiệc đã đặt vào lúc mười một giờ rưỡi, khi anh lái xe đến thì thời gian vừa đúng, có cuộc điện thoại trước đó nên tâm trạng của anh không được tốt lắm, mãi cho đến khi Tiểu Tưởng đến nói với anh là việc đào tạo bên phía chị dâu rất thuận lợi, bảo họ bên này chuẩn bị hai bàn cơm ở sảnh lớn, tâm trạng của anh mới tốt hơn một chút, nghĩ rằng đợi lát nữa bữa tiệc kết thúc có thể đi gặp cô.
Ai ngờ đi lên tầng hai liền thấy Phạm Trường Hải với sắc mặt không tốt đứng ở hành lang, nói với anh là Thường Hùng dẫn theo cái thứ chó má Lương Vạn Long xông đến, nói là biết họ muốn bàn chuyện với Quý Lâm, hai gã ấy đến tìm kiếm hợp tác cùng.
Đây là lời xã giao, trong lòng mọi người đều hiểu rõ đây là đến để quấy rối.
Nhưng người đã đến, đuổi là đuổi không đi rồi, trên thương trường loại chuyện này cũng không ít, anh đến tôi đi xem ai thực lực dày hơn, chỉ là thứ xui xẻo gom lại một bàn khiến người ta nghẹn lòng.
Lục Huấn không nói một lời đi vào phòng bao, người quả nhiên đều đã đến.
Quý Lâm ngồi ở vị trí chủ tọa của bàn tròn lớn, bên trái là Thường Hùng, sát bên là Lương Vạn Long đầu heo đó, bên cạnh còn có một người đàn ông cao gầy da bánh mật, giữa mày có nốt ruồi.
Thường Hùng cũng vừa mới đến không lâu, đang giới thiệu người với Quý Lâm: "Chủ nhiệm Quý, tôi giới thiệu với cậu một chút, đây là tổng giám đốc Lương - Lương Vạn Long, ông ấy là tổng giám đốc của trung tâm thương mại Tân Thế Giới ở Cảng Thành, trong tay còn có công ty giải trí Hoan Hỉ, tổng giám đốc Lương rất có hứng thú với dự án khu đô thị của chúng ta, dự định đầu tư một khoản tiền vào cùng tôi làm."
"Lần trước bên trên đến dự án khu đô thị, thấy trên công trường không có thi công, là vấn đề bên phía tôi không có đủ người, khởi công chậm một chút, nhưng bây giờ không lo nữa, trong tay tôi đã có thêm bảy tám mươi người, tuyệt đối có thể hoàn thành thi công trước thời hạn."
"Chủ nhiệm Quý, đây là người phụ trách công trường của tôi, Quách Vệ Đông, Vệ Đông trước đây..."
"Chủ nhiệm Quý, xin lỗi, thất lễ một chút."
Phạm Trường Hải đi đến gần phòng bao nghe Thường Hùng sắp nói xong chuyện, sắc mặt càng không tốt, nhưng công phu nén giận nhiều năm của anh ấy vẫn còn, rốt cuộc nhẫn nhịn không có quay đầu bỏ đi.
Bây giờ là cục diện tranh đấu, nếu không chiến mà lùi, sau này cục diện sẽ không dễ mở ra.
Huống chi Quý Lâm không phải đại diện cho cá nhân cậu ta.
"Anh Phạm, không sao." Quý Lâm cười ôn hòa một tiếng, chú ý đến Lục Huấn phía sau, hơi khựng lại, "Ông chủ Lục cũng đã đến."
Ánh mắt Lục Huấn quét một vòng hiện trường, nhìn Quý Lâm thản nhiên đáp một tiếng: "Chủ nhiệm Quý."
"Ông chủ Lục đúng là quý nhân bận rộn, đến muộn như vậy, lát nữa phải phạt ba ly." Ánh mắt Thường Hùng rơi trên người Lục Huấn, cầm khăn ướt mà gã ta vừa nãy lấy từ nhân viên nhà hàng lau tay, cặp môi thâm đen cong lên nói.
Lục Huấn nhấc mắt nhìn gã ta một cái: "Hôm nay bữa tiệc tôi lại không nghe nói còn có ông chủ Thường."
Thường Hùng tùy ý xòe tay: "... Thật là trùng hợp, tôi và tổng giám đốc Lương hôm nay bàn chuyện ở nhà hàng này, nghe nói chủ nhiệm Quý và anh Phạm cũng ở đây nên qua chào hỏi một tiếng, vừa hay tôi và tổng giám đốc Lương bàn cũng là dự án khu đô thị, báo cáo với chủ nhiệm Quý một chút."
"Ồ." Lục Huấn không tỏ ý kiến, không nói gì nữa, lúc này có nhân viên nhà hàng đi vào dọn món ăn, anh quay đầu nói với Phạm Trường Hải: "Anh Phạm, trước đây tôi sống ở phố Dương Liễu, gần đó có một bà lão nuôi một con chó, mỗi khi đến giờ cơm liền thích chui vào nhà người khác, rất phiền phức, sau khi kết hôn tôi chuyển nhà, hai ngày trước qua đó nghe người ta nói con chó đó ăn bậy, ăn phải chuột chết rồi chết đi, bà lão ôm con chó khóc gần chết, nói nuôi không công, nhà không trông được, còn thích đào hố."
"..."
Giọng Lục Huấn không lớn, nhưng lúc này mọi người đều không nói chuyện bàn việc, trong phòng bao ngoại trừ nhân viên nhà hàng đi vào dọn món ăn, tiếng đầu bếp đặt đĩa thức ăn nhẹ nhàng lên bàn, trong phòng bao giọng nói của anh càng trở nên rõ ràng.
(Editor: miệng anh Huấn cũng không vừa )
Thường Hùng ngồi tại chỗ trầm mặt, khăn ướt trong tay bị vắt ra nước, Lương Vạn Long ở bên cạnh chú ý đến, gã ngước mắt nhìn Lục Huấn một cái, trong đôi mắt nhỏ xẹt qua một tia sáng sắc lạnh.
Phạm Trường Hải không ngờ Lục Huấn sẽ không nể mặt mà trực tiếp mắng như thế, nhưng rất hợp ý anh ấy, anh ấy nén cười một tiếng, phụ hoạ: "Vậy con chó này đúng là rất đáng ghét!"
"Ông chủ Lục sau khi kết hôn đúng là xuân phong đắc ý, chuyện của chó cũng quản rồi."
Lục Huấn quay đầu đối diện với ánh mắt hung ác của Thường Hùng, sắc mặt bình tĩnh không đổi, giọng nói tùy ý vang lên: "Cũng không quản, chỉ là nghe như một chuyện vui."
"Món ăn cũng dọn lên gần đủ rồi, chủ nhiệm Quý, chúng ta ăn trước, ăn xong rồi nói?" Có màn này của Lục Huấn, cả tâm trạng của Phạm Trường Hải tốt hơn rất nhiều, anh ấy không quan tâm dự án khu đô thị này thuộc về ai, không có thì không có, anh ấy không thiếu một dự án như thế này, quay sang nói với Quý Lâm.
Ánh mắt Quý Lâm không chút động đậy đảo quanh trên bàn một vòng, ôn hòa lên tiếng: "Đúng là cũng đến giờ ăn rồi, anh Phạm mời, tôi và anh Phạm cũng đã qua lại vài lần, anh Phạm là người thẳng thắn, tôi cũng tùy ý, không cần quá khách sáo."
Phạm Trường Hải là người đầu tiên từ Cảng Thành trở về xây dựng quê hương, Ninh Thành có vài con đường đều là do anh ta quyên tiền xây dựng, cấp trên đều rất khách sáo với anh ta, Quý Lâm tự nhiên sẽ không ra vẻ trước mặt anh ta, bất kể dự án khu đô thị cuối cùng thuộc về bên nào, thái độ của anh đều sẽ không thay đổi.
Phạm Trường Hải nhìn ra thái độ của Quý Lâm, trong lòng thở dài một hơi. Quý Lâm là người rất thích hợp với con đường chính trị này, chỉ là về mặt tình cảm thật sự hồ đồ, nhưng cũng nhờ cậu ta hồ đồ, nên mới có thể có lợi cho người anh em Lục của anh.
Nghĩ đến đây, Phạm Trường Hải cười lớn: "Được, Phạm mỗ không khách sáo với chủ nhiệm Quý."
Phạm Trường Hải nói xong liền động đũa, Quý Lâm sau đó động đũa, hai người có địa vị quan trọng trên bàn đều động đũa, những người còn lại tự nhiên cũng cầm đũa lên.
Khác với bữa tiệc của Lê Tinh và giám đốc Sử, bữa tiệc toàn đàn ông, không thể thiếu uống rượu, Thường Hùng là người đầu tiên nâng ly kính Quý Lâm, kính Phạm Trường Hải. Sau đó là Lương Vạn Long, Lương Vạn Long muốn mở vũ trường ở Ninh Thành, chiêu bài đều đã giương ra, nhưng vào thời khắc quan trọng đột nhiên bị kẹt, gã đã lấy được đất, công ty thầu xây dựng bên ngoài lại vào lúc này đổi ý không rảnh tiếp nhận dự án.
Tìm người hỏi thăm mới biết được công ty thầu xây dựng này và Kim Bưu của Nhạc Thiên Địa có mối liên hệ chằng chịt, mà Kim Bưu này có bối cảnh sâu, gã nghe nói cũng có chút muốn rút lui.
Nhưng thật sự gã không cam lòng rút lui, gã đã nếm được ngon ngọt của việc mở vũ trường ở Cảng Thành, có vũ trường gã sẽ có tiền và có quan hệ, đến lúc đó cũng sẽ không sợ một Kim Bưu.
Vốn dĩ gã định bắt đầu từ Lục Huấn, theo tin tức mà gã nghe ngóng được, Ninh Thành cũng chỉ có Lục Huấn là có nhiều người nhất trong tay, trong tay anh không chỉ có một nhóm người từ viện kiến trúc ra, mà còn có mấy người bạn chiến hữu xuất ngũ cùng, còn có thêm mấy đội thi công cũng dựa vào anh, trong tay có gần một hai trăm người.
Mấy công trường cùng lúc thi công, bây giờ còn phải tiếp nhận dự án khu đô thị. Đáng tiếc là gã gọi điện thoại cho Lục Huấn, Lục Huấn không nhận lời gã, ngay cả qua loa cũng không có, trực tiếp nói thẳng anh và Kim Bưu có hợp tác.
Bên này Lục Huấn không thông, thì vô tình gã quen biết Thường Hùng.
Trong tay Thường Hùng có người, tuy rằng là đội ngũ mới kéo lên không lâu, nhưng muốn dùng cũng có thể tạm, Thường Hùng gần đây không biết nghe ai nói bất động sản Hải Nam sẽ tốt, bèn đi theo con đường của công ty Phương Nam, đem toàn bộ số tiền vốn trong tay chuyển đến Hải Nam bên kia. Cho nên bỏ bê dự án khu đô thị, bên trên lại thúc giục gấp, gã vốn đang lo lắng về tiền vốn, đột nhiên Lương Vạn Long chủ động bày tỏ có thể hợp tác, hai người coi như ăn ý với nhau.
Lương Vạn Long thật ra không quan tâm dự án khu đô thị này, nhưng nếu có thể cướp được khiến Phạm Trường Hải - kẻ coi thường gã tức giận thì gã cũng rất vui vẻ.
Gã ta kính rượu Quý Lâm cũng đặc biệt nhiệt tình.
Cả bàn ăn chỉ thấy Thường Hùng, Lương Vạn Long còn có Quách Vệ Đông kia liên tục nâng ly. Phạm Trường Hải thấy mình và Lục Huấn ngồi yên không động đậy thì không hay lắm, bèn kéo Lục Huấn kính Quý Lâm một ly.
Thường Hùng chú ý đến, cầm chai rượu rót đầy ly, tìm đến Lục Huấn, "Nói đến thì tôi và ông chủ Lục còn rất ít khi cùng bàn uống rượu."
"Hôm nay tôi phải kính ông chủ Lục một ly, đồng thời cũng thay Nguyệt Nguyệt nhà tôi xin lỗi ông chủ Lục và Tinh Tinh."
Trên bàn ăn yên tĩnh, Quý Lâm tay cầm đũa định gắp thức ăn khựng lại, sắc mặt Phạm Trường Hải hơi ngưng trọng, Lương Vạn Long bên cạnh nghi hoặc một tiếng: "Nguyệt Nguyệt nhà ông chủ Thường và người nhà ông chủ Lục có hiểu lầm sao?"
Thường Hùng gần đây có một tình nhân, Lương Vạn Long biết, cũng đã gặp, là một người phụ nữ xinh đẹp, tuy rằng là kiểu xinh đẹp có chút tục tĩu. Nhưng phụ nữ đều như nhau cả, cả đời này gã cũng coi như đã gặp không ít, tất cả đều giống nhau, ngược lại có một người khác...
Chuyện không vui đã qua, Lương Vạn Long bây giờ nghĩ đến khuôn mặt đó lại ngứa ngáy trong lòng, hôm nay lại đến bách hoá số sáu gặp mặt xem sao, nếu cô chịu xin lỗi, gã không phải là không thể tha thứ.
Gã đối với phụ nữ xinh đẹp trước nay đều kiên nhẫn hơn ba phần, đôi mắt nhỏ của Lương Vạn Long nheo lại, hoàn hồn nhìn về phía Thường Hùng và Lục Huấn, đóng vai người hòa giải nói một câu: "Có hiểu lầm thì nói ra, chúng ta đều là người đã cùng bàn ăn cơm, không biết chừng ngày nào đó lại cùng nhau hợp tác."
Tay Lục Huấn đặt bên cạnh ly rượu, sắc mặt lạnh lùng nhấc mắt quét về phía Thường Hùng, ánh mắt như dao.
Thường Hùng thấy phản ứng này của Lục Huấn lại cười càng sâu, gã ta đáp lại Lương Vạn Long: "Đúng vậy, nói ra cũng là Nguyệt Nguyệt nhà tôi không hiểu chuyện, lúc đầu gia cảnh tốt được người nhà nuông chiều, tính tình trẻ con, thấy Tinh Tinh xinh đẹp múa giỏi, luôn được cô giáo khen, nên trong lòng cô ấy không thoải mái, không nhịn được liền phàn nàn với bạn bè thân thiết vài câu."
"Cô gái kia lúc đó vì muốn lấy lòng Nguyệt Nguyệt nhà tôi mà đi tìm Tinh Tinh gây phiền phức, nhốt Tinh Tinh vào nhà vệ sinh, dội nước bẩn lên người cô ấy, còn ấn người ta vào bồn nước, sau đó còn khiến Tinh Tinh ngã từ trên sân khấu xuống..."
"Dội nước bẩn lên người cô ấy, ấn vào bồn nước sao? Ngã từ trên sân khấu xuống sao?" Lục Huấn còn chưa lên tiếng, Quý Lâm ngẩng đầu, mặt trắng bệch hỏi lại.
Nhưng Thường Hùng một lòng thưởng thức sắc mặt của Lục Huấn càng lúc càng trầm xuống, không chú ý đến bên kia, gã ta vui vẻ đáp: "Đúng vậy, thật sự là một cô gái xấu, hại Tinh Tinh từ đó về sau không thể lên sân khấu nữa, không lâu sau liền rời khỏi đoàn múa."
"Không thể lên sân khấu nữa..." Quý Lâm lẩm bẩm một tiếng, giống như nhớ ra điều gì đó, vành mắt dưới mắt kính đột nhiên đỏ hoe.
Thường Hùng không biết không cảm thấy, gã ta bưng rượu đi đến trước mặt Lục Huấn, hài lòng nhìn sắc mặt của Lục Huấn tiếp tục nói: "Cô gái kia thật sự rất xấu, làm sai chuyện còn lừa gạt Nguyệt Nguyệt nhà tôi, khiến Nguyệt Nguyệt gánh vác chuyện này, cuối cùng lại tự mình bị liên lụy."
Ban đầu Thường Hùng rất tức giận khi biết Vạn Duyệt đã từng ngồi tù, gã đến địa vị như bây giờ sao có thể có một người phụ nữ đã từng ngồi tù. Nhưng khi nghe xong bộ lời nói dối mà Vạn Duyệt bịa ra, gã đột nhiên muốn biết, Lục Huấn biết được người mà anh yêu đến tận xương tủy đã bị bắt nạt như vậy, hơn nữa cô gái đã từng bắt nạt người yêu của anh còn sống rất tốt, thì anh sẽ có tư vị gì, sắc mặt gì.
Lục Huấn dám tính kế gã, cướp mối làm ăn của gã, gã không bóp chết Lục Huấn thì còn làm sao lăn lộn trên giang hồ.
Bây giờ bóp không chết, gã cũng muốn anh khó chịu, chỉ cần nghĩ đến chuyện này có thể khiến trên khuôn mặt vạn sự bất biến của Lục Huấn xuất hiện đau đớn cùng căm hận, là gã không còn tức giận hay không thể chấp nhận Vạn Duyệt, còn thay cô ta che giấu thân phận, dù sao cũng là người phụ nữ duy nhất có thể khiến gã khôi phục lại một chút năng lực đàn ông, gã vẫn cho cô ta vài phần khoan dung.
"Ông chủ Lục, Nguyệt Nguyệt nhà tôi lúc đó quả thật đã làm sai, không nên tùy tiện phàn nàn với người khác, nhưng cô ấy cũng là bị lừa gạt..."
Thường Hùng còn chưa nói xong, trên mặt đột nhiên bị hất một ly rượu, ngay sau đó nắm đấm hung hãn dùng sức vung về phía gã ta.
(Editor: đáng đời đồ tên ti bỉ hèn hạ xấu xa độc ác, đồ ghê tởm)