Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 78

"Cậu Lục, bình tĩnh một chút, nghĩ đến em dâu, nghĩ đến em dâu ở dưới lầu!"

Động tác Lục Huấn nhanh chóng, mọi người còn chưa kịp phản ứng, anh đã vung mấy nắm đấm về phía bụng Thường Hùng. Năm đó Lục Huấn là người đứng đầu quân võ bị của quân đội, những năm này luyện tập không ngừng, dám cướp trên tàu K3 đều phải tránh né anh ba phần, lực đấm trên tay nặng nề, hai nắm đấm xuống Thường Hùng đau đến mức eo đều không thẳng lên được, lại một nắm đấm xuống, Thường Hùng trực tiếp ngã xuống đất.

Thế nhưng Lục Huấn không có ý định dừng tay, giống như muốn đánh chết Thường Hùng, anh duỗi chân dài ra đá qua, Phạm Trường Hải sợ chết khiếp, vội vàng ôm lấy anh kéo sang một bên.

Nhưng thân hình Lục Huấn cao lớn, trong cơn giận dữ sức lực càng không phải người thường có thể so sánh, Phạm Trường Hải tuy rằng không thấp, vóc dáng cũng không tính là gầy, nhưng lại không kéo nổi Lục Huấn, sốt ruột chỉ có thể nhắc anh nghĩ đến Lê Tinh, rồi quay đầu hét vào mặt Lương Vạn Long và Quách Vệ Đông mà Thường Hùng mang đến:

"Hai người là người chết à? Muốn nhìn ông chủ Thường của các người bị đánh chết sao?"

Lương Vạn Long không vui vì lời nói của Phạm Trường Hải, trong mắt gã xẹt qua vẻ khó chịu, nhưng Thường Hùng bây giờ là cùng một giuộc với gã, lỡ như xảy ra chuyện gì làm lỡ việc của gã, thế nên vội vàng tiến lên đỡ Thường Hùng dậy, trên mặt còn mang theo vài phần lo lắng: "Cậu Thường, cậu không sao chứ?"

Quách Vệ Đông ở bên cạnh dừng một chút, cúi đầu chậm rãi đi theo lên trước.

"Cậu Lục, hay là cậu xuống xem em dâu ăn xong chưa? Lúc trước tôi lên trên này thì em dâu bên kia vẫn còn đang đào tạo, tôi không đi quấy rầy, chỉ biết là họ đã đặt món ăn ở đây, có muốn đi xem thử rồi thêm cho họ hai món ăn không?" Phạm Trường Hải lại vội vàng nói một câu.

Tay nắm chặt thành nắm đấm của Lục Huấn nổi đầy gân xanh, mơ hồ run rẩy, ánh mắt anh đen trầm hung ác quét một cái về phía Thường Hùng đang ôm bụng đau đớn đến mức mặt mày vặn vẹo, "Dám đảo ngược trắng đen, nhắc đến vợ tao một chữ thử xem?Dùng một kẻ giết người để ghê tởm tao, Thường Hùng mày cũng chỉ có chút bản lĩnh này! Chờ đó cho tao!"

Lục Huấn âm trầm nói một câu, gạt cánh tay Phạm Trường Hải đang giữ chặt anh ra, sải bước đi ra ngoài.

Phạm Trường Hải thấy anh đi rồi, hơi thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, sắc mặt chuyển lạnh nhìn về phía Thường Hùng:

"Ông chủ Thường, nhục mạ vợ con người ta ngang với giết người, anh như vậy cố ý chọc vào vết sẹo của người ta tuyệt đối không phải là việc làm của một người đàn ông, thật sự khiến người ta khinh thường! Sau này chúng ta tốt nhất không nên cùng bàn ăn cơm! Phạm mỗ đây ăn không nổi!"

"Chủ nhiệm Quý, dự án khu đô thị tốt nhất là xác định rõ ràng thuộc về ai rồi mới thích hợp bàn giao ra bên ngoài, hôm nay tôi còn có việc, xin phép!" Phạm Trường Hải nói với Quý Lâm một tiếng, chỉnh lại âu phục và áo khoác, xoay người cũng rời đi.

Quý Lâm từ đầu đến cuối không nói một chữ, mặt đờ đẫn, đôi đũa trong tay đã biến dạng. Anh không biết mình nên phản ứng thế nào, cũng thể đưa ra phản ứng.

Anh chỉ nghĩ đến buổi tối ngày hôm đó ba năm trước, những lời anh đã mắng cô, anh nói cô từ bỏ múa là không có tiền đồ... Nhưng anh chưa từng biết cô đã không thể múa được nữa.

Cô không thể múa được nữa....

Anh còn nói cô như vậy, nói cô không có tiền đồ, đâm dao vào tim cô, lúc đó cô phải khó chịu đến mức nào, đau đớn đến mức nào. Anh tự xưng là yêu cô, mà ngay cả cô ở đoàn múa đã chịu loại bắt nạt gì cũng không biết.

Dội phân, ấn vào bồn cầu...

Cho dù không tận mắt nhìn thấy, anh đều có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó khiến cô tuyệt vọng đến mức nào.

Anh đang làm gì vậy? Những năm này rốt cuộc anh đang làm cái gì?

Kính mắt nổi lên một tầng sương trắng, trước mắt một mảnh mơ hồ, anh giơ tay lên ấn chặt vào ngực, tim giống như bị dao từng nhát từng nhát khuấy động, từng trận đau nhói, giống như có thể nhìn thấy máu thịt lật lên một mảng đỏ.

Không trách cô không cần anh nữa.

Anh đáng đời. Anh đâu có xứng đáng có được cô, đâu có xứng đáng được cô thích.

"Dự án khu đô thị là dự án trọng điểm hiện tại, không phải là thứ có thể muốn ném thì ném, muốn nhặt thì nhặt." Qua hồi lâu sau, Quý Lâm xách cặp công văn lên đứng dậy, sắc mặt cứng ngắc lạnh lùng, đi đến cửa anh quay đầu lại, chán ghét nhìn Thường Hùng: "Ông chủ Thường, anh thật khiến người ta ghê tởm!"

Chuyện này còn chưa kết thúc, chuyện năm đó anh phải điều tra tỉ mỉ cẩn thận, người đã có lỗi với cô, anh sẽ không bỏ qua! Tuyệt đối không!

"Ơ, chủ nhiệm Quý!"

Lương Vạn Long nhìn người đi rồi, gã đang đỡ Thường Hùng không nhịn được gọi một tiếng, không gọi được bèn thu hồi tầm mắt nhìn về phía Thường Hùng: "Cậu Thường, sao cậu lại đột nhiên hồ đồ rồi? Sao, sao có thể ở trường hợp này nói ra loại lời này?"

Lương Vạn Long suýt chút nữa muốn chỉ vào Thường Hùng nói gã ta ngu ngốc không có đầu óc, những người có mặt đều không phải là kẻ ngốc, khiêu khích rõ ràng như vậy ai mà không nhìn ra?

Còn Nguyệt Nguyệt nhà gã ta vô tội, cũng vào trong đó rồi còn vô tội cái gì?

Là bị con yêu tinh nhỏ kia hạ bùa mê rồi sao?

"Tôi hồ đồ?" Sắc mặt Thường Hùng dữ tợn cười lạnh một tiếng, gã rút cánh tay ra khỏi tay Lương Vạn Long, kéo chiếc ghế bên cạnh gian nan ngồi xuống, Lục Huấn ra tay tàn nhẫn, một vùng bụng đau như bị xé rách, căn bản không dám cử động lung tung, một lúc lâu gã mới hòa hoãn đôi chút: "Anh Lương, anh không thấy chủ nhiệm Quý kia trước đó đối với Phạm Trường Hải có thái độ gì sao? Có hắn ta ở đó, dự án này tôi đã bị loại rồi."


"Lần trước cũng như vậy, dự án nhà trùm mền tôi đều đã nắm trong tay, Phạm Trường Hải vừa xuất hiện, bên trên không nói hai lời trực tiếp giao dự án cho tên họ Lục kia, khẩu khí này tôi thật sự nuốt không trôi!"

"Tôi không chỉnh chết tên họ Lục, tôi không mang họ Thường!"

Lương Vạn Long nghe xong đại khái hiểu được cách làm của kẻ điên Thường Hùng này. Ở một mức độ nào đó, gã và Thường Hùng coi như là đồng bệnh tương liên, Thường Hùng bị bên trên và Phạm Trường Hải chèn ép, gã cũng bị con chó già Phạm Trường Hải kia và đám lão già Cảng Thành chèn ép, bất kể vòng tròn thương mại nào đều bài xích gã.

Cũng là gã sơ suất, không lợi dụng cơ hội con trai Phạm Trường Hải mất tích dốc hết sức lực làm chết hắn ta, nếu không bây giờ gã cũng sẽ không rơi vào thế bị động, ở Ninh Thành không mở ra được cục diện.

Trong mắt Lương Vạn Long xẹt qua vẻ u ám, gã kéo một chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, hỏi một câu: "Tại sao Phạm Trường Hải lại coi trọng tên họ Lục kia như vậy? Lần trước tôi tham gia bữa tiệc của các ông chủ bên Cảng Thành, Phạm Trường Hải cũng mang hắn theo bên cạnh giới thiệu với các nơi."

Lương Vạn Long mới đến Cảng Thành không lâu, cộng thêm việc gã bị bài xích trong giới, về tin tức của Phạm Trường Hải gã nghe ngóng không được rõ ràng lắm, chỉ biết là Phạm Trường Hải và Lục Huấn thân thiết, ban đầu gã cho rằng Phạm Trường Hải là coi trọng người trong tay Lục Huấn.

Nhưng hôm nay thấy Phạm Trường Hải thà rằng không cần dự án cũng phải bảo vệ Lục Huấn, rõ ràng không chỉ có chút tình cảm nông cạn đó.

Môi thâm Thường Hùng khẽ động, hừ lạnh một tiếng: "Hắn may mắn cưới được một người vợ, con trai của Phạm Trường Hải là vợ hắn tìm về, sau đó cả nhà này giống như bị trúng tà, không chỉ Phạm Trường Hải và tên họ Lục thân thiết, Hà Trân cùng vợ hắn cũng thân thiết."

"Lần này bố vợ tên họ Lục sắp xảy ra chuyện, chính là người nhà họ Hà ra mặt giải quyết ổn thỏa, khiến tôi không kịp ra tay..."

Thường Hùng bởi vì quan hệ của Lê Chí Quân mà rất quan tâm đến nhà họ Lê, sớm đã nắm rõ quan hệ ràng buộc giữa nhà họ Phạm, nhà họ Lê và Lục Huấn. Trước đó gã biết ông già nhà họ Lê đang vay tiền khắp nơi, còn tính ra tay chỉnh ông ta, kết quả gã còn chưa ra tay thì ông già họ Hà của tổng cục dệt may liền ra mặt bảo lãnh và chống lưng cho ông ta.

Sau đó họ Lục đưa vợ đi Ô Thị một chuyến, lúc trở về thì vấn đề của nhà máy sợi lại giải quyết được, hôm nay gã mới nhận được tin tức, nhà máy sợi bên kia lại được ông già họ Lê vực dậy.

Nhà họ Lê này, thật sự là có vài phần vận may.

Năm xưa gã muốn để Lê Chí Quân nhận tội thay, bị Lê Tinh đụng phải nên gã đành bảo Trương Hâm đi xử lý sạch sẽ, con nhóc đó cũng thật sự bị bắt cóc, ai ngờ bao nhiêu ngày trôi qua bọn họ lại tìm được về.

Nếu không phải con nhóc chết tiệt kia phá hỏng kế hoạch của gã, thì gã và Trương Hâm sẽ không để Ngụy Quốc Đống gánh hết mọi chuyện. Vợ hắn ta cũng sẽ không mang thai tìm đến dây dưa, cuối cùng một xác hai mạng và chọc giận Ngụy Quốc Đống, khiến hắn ta tìm cơ hội trốn thoát khỏi mỏ đá, cầm dao phay chém đứt chân của Trương Hâm, cũng hại gã tàn phế bao nhiêu năm nay, mà vợ gã - người đàn bà đê tiện thì lại nuôi trai bao ở bên ngoài!

Gã sẽ không bỏ qua cho họ Lục, cũng sẽ không bỏ qua cho nhà họ Lê.

Nhà họ Lê.

Nếu không phải bọn họ dựa vào nhà họ Thẩm thế lực lớn, còn có một đứa con trai thứ ba bây giờ đang nổi lên trong giới quân đội, thì gã đã sớm ra tay rồi.

Tay Thường Hùng chống trên bàn nổi gân xanh, "Có họ Phạm họ Lục ở đó, tôi ở Ninh Thành không lấy được dự án tốt."

Cho nên khi có người tìm gã đầu tư tiền đến Hải Nam làm khai phá, gã mới không do dự mà chuyển tiền qua đó, chỉ là gã không ngờ người của bên trên đột nhiên đến kiểm tra dự án, gã vốn định đem thép phế liệu trong tay bán đi, rồi mới khởi công dự án khu đô thị.

Kim Bưu cũng là một tên súc sinh, tìm người kiểm tra thép phế liệu và tố cáo gã, tuyên bố khiến gã phải sống ít đi mười năm, sau này thép phế liệu đều đi theo con đường của Kim Bưu, nếu không thì chưa xong đâu.

Làm sao có thể, mảng thi công vừa mới bắt đầu, gã tuyệt đối không thể vứt bỏ chậu vàng thép phế liệu, mấy con đường trước đó nhường ra đã là nhượng bộ lớn nhất của gã. Chỉ là Kim Bưu không chịu nhả ra, lô thép phế liệu bị kiểm tra này đi theo trình tự bình thường lấy về tốc độ có chút quá chậm.

Không bán được thép phế liệu, gã ở Ninh Thành liềkhông mở ra được cục diện.

Vẫn là thiếu tiền.

Nhưng trước mặt gã lại có một người có tiền.

Trong lòng Thường Hùng nảy ra ý định, gã ngẩng đầu lên nói, "Anh Lương, anh thấy đấy, họ Phạm bá đạo, chỉ cần hắn ta còn ở Ninh Thành, dự án tốt của bên trên chúng ta không lấy được, nhưng tôi không thể từ bỏ Ninh Thành, cũng giống như anh không thể từ bỏ việc mở câu lạc bộ giải trí vậy."

"Anh xem, anh và Kim Bưu không hợp nhau, tôi và Kim Bưu cũng không hợp nhau, tôi và họ Phạm họ Lục không hợp nhau, quan hệ của anh và bọn họ cũng không tốt lắm, chúng ta muốn mở ra cục diện ở Ninh Thành, vẫn phải hợp tác với nhau."

Trong mắt Lương Vạn Long lóe lên ánh sáng, gã nghi hoặc nói: "Chúng ta không phải đang hợp tác sao? Miếng đất xây câu lạc bộ giải trí kia đều giao cho cậu, dự án khu đô thị cậu kéo tôi đến đầu tư tiền, tôi cũng đến rồi."

"Anh trai, tôi nói là hợp tác lớn hơn."

Thường Hùng khẽ cười một tiếng, động đến vết thương ở bụng khiến vẻ mặt gã hơi cứng đờ, Lương Vạn Long chú ý đến, vội vàng hỏi gã: "Vết thương của cậu có cần đi xem không?"

"Đương nhiên phải đi!" Thường Hùng không chút do dự hung hăng nói: "Tôi còn phải báo cảnh sát! Trước mặt nhiều người như vậy đánh tôi, tôi nhất định phải để họ Lục vào trong đó!"

Gã không chỉ muốn để họ Lục vào trong đó, còn muốn để họ Lục nhất thời nửa khắc không ra được, cho dù ra được, cũng phải để Lục Huấn ở bên trong cụt tay cụt chân.

Gã công khai khiêu khích Lục Huấn ngoài việc biết dự án khu đô thị có thể không thành, mục đích cũng là vì cái này.

"Tôi sẽ không bỏ qua cho hắn ta!"

Đang nói chuyện, điện thoại di động mà Thường Hùng đặt ở trên bàn vang lên. Thường Hùng nhìn về phía đó, ngẩng đầu nói với Quách Vệ Đông: "Vệ Đông, giúp tôi lấy một chút."

"Được." Quách Vệ Đông vội vàng qua đó lấy điện thoại rồi hai tay đưa cho gã ta.

Thường Hùng đưa tay nhận lấy, vừa ấn nút nghe, giọng nói vui vẻ của Kim Bưu từ trong ống nghe vang lên: "Họ Thường kia, tao nghe nói mày đê tiện bị Huấn Tử đánh?"

Thường Hùng cau mày: "Anh nghe ai nói?"

"Mày quản tao nghe ai nói, tao có kênh của tao!"

"Họ Thường, tao nói cho mày biết, chuyện này mày dám báo cảnh sát, đống thép phế liệu kia của mày không có nửa năm cũng không ra được. Mày cho rằng bổ sung đầy đủ thủ tục là được sao? Ngoài cục thương mại, còn có ô nhiễm môi trường nữa đấy chó già! Mày lại không giống như Kim Bưu tao, tao và Huấn Tử có bãi chứa, mày có cái gì? Bắt được một mảnh đất thì rác rưởi gì cũng đều đổ lên trên đó, chỉ biết kiếm tiền đen, mày chịu được kiểm tra sao?"

"Tao nói cho mày biết, bây giờ sức khỏe tao không tốt, chuyện làm ăn thép phế liệu đều dựa vào Huấn Tử và Vũ Tử lo liệu cho tao, Huấn Tử mà vào trong đó, tao với mày chưa xong đâu!"

"Ồ, có lẽ cũng không đến lượt tao ra tay, mày biết nhà họ Lê có một cô con gái Lê Linh không? Người ta bây giờ chính là người của tổ thanh tra, chồng cô ta thì sao, mày cũng quen, là thư ký phó giám đốc Quách của nhà máy thép số một, mày đem em rể của cô ta vào trong đó, mày thử xem, chó già!"

"Đáng đời, sao không đánh chết mày, chó đê tiện!"

"..."

Kim Bưu nói xong liền cúp điện thoại, Thường Hùng giơ tay lên ném mạnh điện thoại ra ngoài, động tác lớn kéo đến phần bụng khiến gã ta khom người, trên mặt lại một trận vặn vẹo.

Lương Vạn Long nhìn thấy, đột nhiên cảm thấy Thường Hùng có chút thảm, gã khẽ ho một tiếng: "Bây giờ còn báo cảnh sát không?"

Thường Hùng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lương Vạn Long, ý thức được điều gì, gã ta lại quay đầu đi giận dữ cười: "Còn báo thế nào? Bây giờ tôi toàn bộ đều trông cậy vào lô thép phế liệu đó!"

Con gái của nhà họ Lê.

Gã vậy mà con mẹ nó quên mất nhà họ Lê còn có một cô con gái khác!

Phó giám đốc Quách của nhà máy thép số một, khúc xương khó gặm kia, năm đó chính là ông ta đã đưa Trương Hâm vào trong đó.

"Haiz, lần sau đừng xúc động nữa em trai." Lương Vạn Long giơ tay vỗ vỗ vai Thường Hùng. "Theo tình hình hiện tại mà xem, mạng lưới quan hệ của Lục Huấn lớn, cậu không đấu lại được đâu."

Thường Hùng siết chặt lòng bàn tay, một lát sau gã ta đè nén trái tim muốn giết người, cười lạnh một tiếng nhìn về phía Lương Vạn Long: "Cho nên tôi mới nói anh em chúng ta phải hợp tác."

Đây đã là lần thứ hai Thường Hùng nhắc đến chuyện muốn hợp tác, Lương Vạn Long suy nghĩ một chút, cảm thấy nghe cũng không sao, gã hỏi: "Cậu muốn hợp tác thế nào?"

"Rất đơn giản, anh Lương không phải đã lấy được một mảnh đất xây câu lạc bộ giải trí sao? Làm lớn một chút, đem khu vực lân cận bao trọn lại, câu lạc bộ của anh cách khu đô thị không xa, tôi vừa hay ở gần khu đô thị cũng khoanh được một mảnh, chúng ta nối liền lại cùng nhau làm."

"Họ Phạm và họ Lục ở đường Đường Tây bên kia khoanh lại một mảnh đất, muốn ở bên đó xây trung tâm điện máy và trung tâm mua sắm, còn tổ chức người quyên góp chuẩn bị ở bên đó xây một trường trung học, bọn họ có ý đồ gì rất rõ ràng, muốn ở bên đó xây dựng khu thương mại mới, phát triển khu dân cư lân cận."

"Nếu kế hoạch của bọn họ thật sự thành công, anh em chúng ta hai người sau này đừng nói ở Ninh Thành húp canh, e rằng đến cái bát cũng bị đập vỡ. Anh Lương, câu lạc bộ của anh cho dù xây xong, có Kim Bưu ở đó cũng sẽ quấy rối anh, cho nên bây giờ chúng ta phải đi trước bọn họ cướp lấy khu thương mại này!"

"Vừa hay anh cũng có trung tâm mua sắm, còn về trung tâm điện máy và trung tâm nội thất, chúng ta đợi tòa nhà xây xong rồi đi lôi kéo một số người vào cùng nhau phát tài là được!"

Sau khi Lương Vạn Long đến Ninh Thành rất quan tâm đến Phạm Trường Hải, một loạt động tác của Phạm Trường Hải gã đều biết, nhưng bởi vì Phạm Trường Hải ở Cảng Thành là người nổi tiếng trong giới bất động sản, có bệnh về phương diện này, giống như con chó tè bậy chiếm địa bàn, đến một nơi liền khoanh một mảnh, cho nên khi biết Phạm Trường Hải ở Ninh Thành khoanh không ít đất, gã cũng không để ý.

Mãi cho đến lúc này gã mới nghiêm túc lại: "Những mảnh đất kia của Phạm Trường Hải đều còn chưa khởi công, làm sao cậu xác định bọn họ có kế hoạch này?"

Thường Hùng khẽ cười một tiếng, "Anh Lương, Thường mỗ tôi ở Ninh Thành bao nhiêu năm rồi? Trong tay không có chút quan hệ thì làm sao tôi lăn lộn được?"

"Tuy rằng bây giờ bên quy hoạch bị chủ nhiệm Quý mới đến này nắm giữ, nhưng tin tức bên trong tôi vẫn có thể nhận được một chút. Ngay từ lúc Phạm Trường Hải và họ Lục khoanh đất diện tích lớn, hai người này liền gặp mặt đầu não bên trên, đem kế hoạch đều trình lên trên rồi."

"Nếu bên trên đã đồng ý, chúng ta còn làm thế nào?" Lương Vạn Long cau mày.

Thường Hùng không thèm để ý mà nói một tiếng: "Ninh Thành lớn như vậy, một khu thương mại sao đủ?"

"Cái này..." Thường Hùng chú ý đến Lương Vạn Long do dự, gã nghiền ngẫm ngón tay, liếc mắt nhìn Quách Vệ Đông đang đứng bên cạnh.

Quách Vệ Đông đối diện với ánh mắt của gã, vẻ mặt hơi khựng lại, rất nhanh đi ra ngoài phòng bao canh giữ.


Thường Hùng hài lòng thu hồi ánh mắt, cấp một liều thuốc an thần cho Lương Vạn Long: "Đây còn chỉ là bước đầu tiên của tôi."

"Bước đầu tiên?" Lương Vạn Long nhìn về phía Thường Hùng.

Thường Hùng nhếch môi thâm lên, một lát sau nói: "Trong tay tôi nắm giữ một thứ của Phạm Trường Hải và Lục Huấn, tôi có cách khiến cho tòa nhà bọn họ xây xong nhưng không bán ra được, khu thương mại bọn họ xây dựng sẽ..."

Thường Hùng nói đến đây cười dữ tợn, giơ tay cầm lấy ly rượu thủy tinh trước đó Lục Huấn hắt rượu vào mình trên bàn, ném mạnh xuống đất. Choang một tiếng cái ly vỡ tan tành, mảnh thủy tinh bắn tung tóe khắp nơi.

Lương Vạn Long lo lắng mảnh thủy tinh bắn vào người mình, theo bản năng nghiêng người tránh né.

Thường Hùng nhìn thấy, từ trong cổ họng khà khà cười hai tiếng: "Thì giống như cái ly thủy tinh này, vỡ rồi."

"Dự án công trình lớn như vậy, cho dù Phạm Trường Hải gia sản có dày đến đâu cũng không chịu nổi phải không? Đến lúc đó..."

Thường Hùng nhìn về phía Lương Vạn Long, nhếch môi: "Đến lúc đó chúng ta lại nghiền chết bọn họ, không phải dễ như trở bàn tay sao?"

Lương Vạn Long đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế, đi qua đi lại vài bước trong phòng bao, hô hấp gã dồn dập không khống chế được, Phạm Trường Hải đè ép trên đầu gã quá lâu rồi, chỉ cần nghĩ đến Phạm Trường Hải sẽ gặp xui xẻo lớn, cuối cùng mặc gã chém giết, khiến trong lòng gã không kiềm chế được hưng phấn, máu toàn thân đều sôi trào!

"Cậu Thường, cậu chắc chắn chứ? Chắc chắn có cách khiến cho tòa nhà bọn họ xây xong đều không thể bán ra ngoài được sao?" Lương Vạn Long quay người lại nhìn chằm chằm Thường Hùng xác nhận.

Thường Hùng tự tin nhìn lại gã: "Đương nhiên chắc chắn. Thường mỗ tôi cả đời này làm việc còn chưa từng tính sai, tuyệt đối nắm chắc mười phần."

"Thế nào, anh Lương có hứng thú rồi sao?"

"Đương nhiên có!" Lương Vạn Long không cần suy nghĩ trả lời ngay. "Chỉ cần có thể đè chết Phạm Trường Hải, Lương mỗ tôi làm gì cũng được!"

"Chỉ là..." Lương Vạn Long do dự.

Thường Hùng nhìn gã hỏi: "Anh còn có vấn đề gì? Là còn không tin tưởng?"

"Sao có thể không tin tưởng!" Lương Vạn Long theo bản năng thốt lên, một lát sau gã kéo ghế ngồi trở về vị trí: "Em trai, tôi tuyệt đối tin tưởng cậu, chỉ là dự án cậu nói này có chút quá lớn, chỉ dựa vào bên tôi không chống đỡ nổi đâu."

Lương Vạn Long nói xong nhìn về phía Thường Hùng, trong mắt xẹt qua sự dò hỏi: "Tiền vốn bên cậu..."

Thường Hùng khựng lại, một lúc sau mới nói: "Đợi tôi đem lô thép phế liệu trong tay bán đi là có tiền rồi."

"Cái này không đủ phải không?" Lương Vạn Long lại hỏi một tiếng.

Thường Hùng cau mày: "... Anh Lương muốn nói gì?"

"Không có gì." Lương Vạn Long lập tức nói. "Chỉ là nếu chúng ta muốn khởi động kế hoạch này chắc chắn phải chạy trước họ Phạm, tôi biết bây giờ trong tay cậu có mấy chục người do Vệ Đông dẫn dắt, nhưng cậu phải biết họ Lục kia nắm giữ hơn hai trăm người, chúng ta chắc chắn phải mở rộng nhân lực mới được."

"Còn có vụ đất đai nữa, bây giờ giá đất ở Ninh Thành bởi vì Phạm Trường Hải dẫn người làm một mẻ mà tăng lên không ít, vì vậy tiền vốn cũng phải tăng thêm, tiền lô thép phế liệu của cậu chắc chắn không đủ, cho dù sau này có thêm tiền vào nhưng chúng ta còn phải xây nhà."

"Vậy anh nói xem làm thế nào?" Thường Hùng ẩn ẩn khó chịu.

Lương Vạn Long nhìn ra Thường Hùng khó chịu, nhưng những năm này gã cũng không phải sống uổng phí, Thường Hùng muốn tay không bắt sói từ chỗ gã, gã cũng không thể để gã ta đạt được ý nguyện.

"Cậu Thường, tôi hỏi cậu, sao cậu lại nghĩ đến việc đầu tư tiền vào Hải Nam? Nơi đó bây giờ còn kém hơn Ninh Thành, cũng không có nhiều người ở." Lương Vạn Long không trực tiếp nói phải làm thế nào, gã tò mò hỏi Thường Hùng.

Thường Hùng nhìn gã một lát, đã quyết định hợp tác thì cũng không sợ cho gã biết nội tình: "Em gái tôi gả cho người nhà khá giả, người nhà đó ở Ninh Thành có tiếng nói, Thượng Hải, Bắc Kinh bên kia cũng có quan hệ, em gái nhận được tin tức nói với tôi, hai năm nay bên Hải Nam sẽ có động thái lớn, bất động sản sẽ phát triển tốt."

Lương Vạn Long ngồi thẳng người: "Tin tức này xác định chứ?"

Thường Hùng mím môi thâm không quá chắc chắn, chỉ là có thể, do em gái gã nghe lén được, chỉ có một nửa nội dung. Nhưng gã là người có thói quen phòng ngừa chu đáo, có một tia cơ hội cũng sẽ không bỏ qua. Vừa hay người của công ty phía Nam tìm đến, gã liền đầu tư, chỉ là quả thật có chút nhiều, khiến cho gã bây giờ bị động như vậy.

Thường Hùng nghĩ đến đây thì cau mày.

Lương Vạn Long thấy gã ta cau mày, đoán gã ta cũng không nắm chắc, bèn suy nghĩ một chút rồi nói với Thường Hùng một tin tức: "Cái đó, cậu Thường, tôi mới vừa từ Cảng Thành qua đây phát triển, đối với Ninh Thành không hiểu rõ lắm, Hải Nam cũng không hiểu rõ."

"Nhưng có một chuyện tôi rất rõ ràng, Phạm Trường Hải người này ở Cảng Thành chính là cao thủ trong giới bất động sản, đất mà hắn ta mua gần như mua một mảnh lời một mảnh, không hề lỗ vốn."

"Thông tin mua đất của hắn ta rất nhạy bén, hắn ta cũng đến nội địa mấy năm rồi, đối với tình hình bên này đều hiểu rõ, cậu xem hắn ta mua đất chỉ mua ở Ninh Thành, còn rất cẩn thận, nói lên điều gì? Nói lên hắn ta còn không quá xem trọng thị trường bất động sản nội địa."

"Theo tôi được biết, đám người trong tay hắn ta bây giờ đang làm điều tra trong toàn quốc, nhưng đối với khu Hải Nam kia hắn ta hỏi cũng chưa từng hỏi qua một chút, tin tức nội bộ của cậu nếu xác định thì tốt, nếu không xác định thì vẫn phải cẩn thận."

Lương Vạn Long nói đến cuối cùng, vẻ mặt có chút sâu xa, giống như chắc chắn Thường Hùng sẽ thất bại ở Hải Nam.

Thường Hùng siết chặt lòng bàn tay, gã ngược lại không dao động vì chuyện Lương Vạn Long nói Phạm Trường Hải, gã chỉ là đột nhiên nghĩ đến họ Lục.

Mạng lưới quan hệ của nhà họ Lê nhà họ Thẩm cũng không ít, đặc biệt là bà chị Hai đã nghỉ hưu của nhà họ Thẩm, bà ta ở đó tin tức càng nhanh nhạy, nhưng họ Lục lại không có động tĩnh, một đồng tiền cũng không đầu tư vào bên Hải Nam.

Quan trọng nhất là, gã biết người của phía Nam trước đó đã tìm qua họ Lục và đã bị từ chối

Họ Lục vì mở rộng mạng lưới quan hệ mà bình thường đầu tư rất hào phóng, đây là lần đầu tiên hắn ta từ chối người khác, còn là người của phía Nam bên kia...

Theo gã được biết, họ Lục đã mua không ít cổ phiếu từ bên kia...

"Tiền tôi đã đầu tư rồi." Thường Hùng nói.

"Không lấy về được sao?" Lương Vạn Long lập tức lại hỏi.

Lấy đương nhiên có thể lấy về, có quan hệ của em rể gã ở đó, ta muốn lấy về vẫn là dễ dàng.

"Tôi sẽ lấy về một nửa." Cuối cùng Thường Hùng nhượng bộ.

Một lát sau, gã nhìn Lương Vạn Long nói: "Dùng cho hợp tác của chúng ta."

Đều là cáo già, chút mánh khóe đó trong lòng hiểu rõ.

Lương Vạn Long cũng không xấu hổ, cười nói: "Như vậy tôi cũng yên tâm, tôi là lo lắng cậu Thường lỗ vốn."

*****

Lục Huấn rời khỏi phòng bao, trực tiếp xuống tầng hai tìm Lê Tinh.

Lê Tinh lúc này vừa cùng mọi người ăn cơm xong, buổi chiều đào tạo bắt đầu lúc một giờ rưỡi, lúc này còn sớm, Hà Chấn Sóc phải chuẩn bị một số thứ cho buổi chiều, các chị gái đi vệ sinh thì đi vệ sinh, về chỗ ngồi nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, còn có một số đang xem sản phẩm trưng bày của phòng đào tạo.

Lê Tinh cũng đang xem, những sản phẩm này đều là chọn lựa từ mấy toà nhà bách hóa tổng hoá, mỗi một món đều vô cùng tinh xảo, rất nhiều món là mẫu mà Lê Tinh đã mua, sản phẩm bán chạy, cũng nói lên tính chuyên nghiệp trong việc chọn sản phẩm của đám người trong tay Hà Chấn Sóc.

Nhưng Lê Tinh không chỉ xem mà còn cầm sản phẩm lên sờ kỹ, xem chất liệu cảm giác, so sánh với những thứ mà trước đó cô đã xem ở chợ đầu mối.

Trung tâm bán sỉ của họ không chỉ phải rẻ, chất lượng cũng phải tốt, nếu không sẽ không có tính cạnh tranh với toà nhà bách hóa, họ sẽ hoàn toàn trở thành thị trường cấp thấp.

Cô không có ý định làm rất tinh xảo hoặc rất đắt tiền giống như những sản phẩm cao cấp trong trung tâm thương mại Thượng Hải, tuy giá bình dân nhưng chất lượng cũng phải trên trung bình một chút mới được, chỉ có như vậy thì tương lai theo mức sống của mọi người không ngừng nâng cao, trung tâm bán sỉ của họ mới không bị đào thải.

"Bà chủ Tinh Tinh? Người đàn ông ở cửa kia đang nhìn cái gì?"

Lê Tinh xem xong túi xách trong tay từ chất liệu da đến khóa kéo, một chị gái bên cạnh đột nhiên hỏi, cô theo bản năng ngẩng đầu lên, liền thấy Lục Huấn đang đứng ở cửa nhìn cô chằm chằm.

"Sao anh lại đến đây?" Lê Tinh nở nụ cười, đặt túi xách trở lại kệ hàng, nhanh chóng đi về phía anh.

"Đến xem em." Lục Huấn nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt cô, cũng cong môi, thấy mọi người chú ý đến họ, anh đưa tay kéo tay cô đi sang một bên, hỏi: "Thế nào? Ổn không?"

Anh là hỏi nhân viên của tòa nhà cung ứng, Lê Tinh không khỏi lại cong môi, cô theo bước chân anh để anh kéo đi: "Ổn, ban đầu có chút không thuận lợi, có mấy người nhận tiền bồi thường đi rồi thì tốt hơn nhiều."

"Giờ này anh qua đây, ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi."

Lục Huấn vừa trả lời cô vừa kéo cô vào phòng bao thứ ba duy nhất còn trống, vừa vào trong liền trở tay đóng cửa lại, ôm lấy mặt cô hôn tới tấp.

Họ đã rất lâu không ở bên ngoài hôn nhau, Lê Tinh mới đầu ngẩn ra, ngay sau đó đưa tay ôm lấy vai anh đáp lại.

Lục Huấn nhận được sự đáp lại của cô, hôn càng sâu càng nồng nhiệt, giống như muốn đem một bụng tâm tình trút hết cho cô, đôi môi nóng bỏng ngậm m.út môi cô, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại rồi lại dán qua bên môi bên má cô, ngậm lấy dái tai cô m.út nhẹ.

Phòng bao không bật đèn tối om, ngăn cách người qua lại ngoài hành lang, trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hai người hôn nhau cùng tiếng thở dốc nặng nề.

Qua một hồi lâu, anh dừng động tác ôm chặt lấy cô, mặt vùi vào hõm vai cô, hít sâu một hơi mùi hương độc đáo trên người cô. Anh ôm cô rất chặt, cánh tay siết chặt vòng eo thon thả như muốn siết vào trong cơ thể, khảm vào trong xương cốt anh.

Lê Tinh thích anh ôm cô như vậy, tràn đầy sức mạnh.

Nhưng hôm nay không biết có phải là ảo giác của cô không, cô luôn cảm thấy cái ôm này của anh tràn ngập một thứ gì đó khác, còn có chút cảm xúc bị đè nén, cô đưa tay ôm lấy eo anh không khỏi dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"

"Không sao, chỉ là nhớ vợ thôi." Lục Huấn khàn giọng trả lời.

"Không phải sáng nay mới gặp sao." Lê Tinh không nhịn được cười càng rạng rỡ hơn, nhón chân lên, khuôn mặt mềm mại trượt nhẹ cọ cọ cổ anh.

Lục Huấn im lặng, một lúc sau mới nói: "Bà xã, anh có thể phải đi công tác mấy ngày."

Sân bãi của Lục Huấn mở rộng, mỗi tháng đều phải đi công tác mấy lần, tháng trước cũng đi công tác, thời gian không lâu, phần lớn là đi một đến hai ngày, nhưng cho dù không lâu Lê Tinh vẫn rất không nỡ.

Nụ cười bên môi cô hơi thu lại, rất nhanh lại đè nén chút cảm xúc trong lòng, ngẩng đầu hỏi anh: "Đi công tác? Đi đâu vậy?"

"Từ Thành."

Anh đã đánh Thường Hùng, gã ta chắc chắn sẽ báo cảnh sát, thậm chí Thường Hùng cố ý chọc giận anh là có tính toán gì anh đều rõ ràng.

Nhưng anh vẫn ra tay, không hối hận.

Cô là giới hạn cuối cùng của anh, vì cô giết người cũng được. Anh tuyệt đối không cho phép lão già đó đảo ngược trắng đen, công khai vạch trần vết sẹo của cô, khiến cho những đau đớn mà cô đã chịu đựng phơi bày trước mặt người khác, cho dù cô có thể sẽ không biết.

"Đi Từ Thành sao?"

Ngược lại cô không bất ngờ, tháng trước anh đi Thượng Hải mấy chuyến, Từ Thành chỉ đi một lần, bên đó vẫn đang làm dự án nghiên cứu phát triển, cho dù có Thuận Tử chủ yếu phụ trách Hồng Thái Dương, thỉnh thoảng thay anh quan tâm bên đó nhưng anh cũng không yên tâm, phải đi xem một chuyến.

"Đi mấy ngày vậy?"

"Năm ngày."

Anh đánh lão già đó đã dùng thủ pháp, có thể khiến gã ta đau chết nhưng lại không thể kiểm tra ra vết thương, lão già đó sợ chết nên không dám phản kháng, sợ anh lại đánh thêm mấy quyền nữa, dù sao cũng là người lăn lộn trên giang hồ, trong lòng có tính toán, loại thủ pháp đó nếu thêm mấy quyền không cẩn thận rất có thể tạo thành vỡ lá lách, xuất huyết nhiều có thể khiến gã ta mất mạng.

Không thể kiểm tra ra vết thương, gã ta chỉ có thể tố cáo anh vi phạm trật tự trị an, nhiều nhất cũng chỉ khiến anh vào trong đó mấy ngày.

"Năm ngày sao?"

Lê Tinh hơi ngẩn ra, hai người kết hôn đến nay anh chưa từng đi công tác lâu như vậy.

"Là bên Từ Thành có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì."

Nghĩ đến việc mấy ngày không gặp được cô, anh hơi buông lỏng cô ra một chút để nhìn cô kỹ hơn, trong phòng tối, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô lại càng rõ ràng hơn trong mắt anh, cũng khiến anh càng không nỡ. Anh đưa tay vu.ốt ve mặt cô, ngón tay cái yêu thương miêu tả đôi mắt và chóp mũi cao thẳng, lại dặn dò:
"Mấy ngày anh không có ở đây, em về bên bố mẹ ở, sáng tối để anh hai đưa đón em, chiếc Jetta nhà chúng ta em đưa cho anh hai lái, trời lạnh, sáng sớm ra ngoài nhất định phải mặc áo giữ nhiệt, đừng để bản thân bị cảm..."

"Anh có phải có chuyện gì giấu em không?" Lê Tinh nhìn anh đột nhiên hỏi.

Lục Huấn khựng lại.

Lê Tinh vừa nhìn liền biết có, cô không nhịn được đưa tay đẩy anh một cái: "Đồ lừa đảo, đã nói là không giấu diếm cơ mà!"

"Em cái gì cũng nói cho anh biết, anh cái gì cũng giấu em!" Lê Tinh đưa tay gỡ tay anh đang vu.ốt ve trên mặt cô ra, quay người muốn đi.

"Tinh Tinh!" Lục Huấn vội vàng kéo cô lại.

"Xin lỗi bà xã." Anh đưa tay ôm lấy eo cô, siết chặt cô. "Là anh không tốt, là ông xã không tốt, không giận, không giận, bà xã."

"... Lại giấu em chuyện gì?" Anh ôm rất chặt, Lê Tinh giãy giụa cũng không giãy ra được, cô mím chặt môi, cảm nhận được sự hối lỗi lo lắng của anh, rốt cuộc cũng không động đậy nữa, chỉ hơi lạnh giọng hỏi anh.

Lục Huấn im lặng một chút rồi nói, "Anh đã đánh Thường Hùng."

"Anh đánh Thường Hùng?" Lê Tinh đột ngột ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt thử hỏi: "Là, riêng tư... Có người nhìn thấy không?"

Lục Huấn hơi mím môi, tạm thời không trả lời.

Lê Tinh lại hiểu rồi, không phải là riêng tư, cũng có người nhìn thấy, cô lập tức hoảng hốt: "Sao anh lại ra tay đánh gã ta, anh không phải là người xúc động như vậy..."

Lê Tinh muốn nói Lục Huấn không phải là người xúc động như vậy, nhưng lời nói được một nửa, nghĩ đến điều gì đó lại nhìn về phía anh: "Là vì em?"

"Gã ta đã nói em cái gì?" Lê Tinh chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân này, công phu nhẫn nhịn của anh tốt, cho dù trong lòng hận chết Thường Hùng cũng tuyệt đối không thể ra tay trước mặt mọi người, càng không thể vì tiền, về mặt tiền bạc anh chưa từng không nỡ.

Tháng trước Thượng Hải có một đơn hàng, bởi vì một chút sơ suất của cấp dưới mà suýt chút nữa mất, đơn hàng mấy chục vạn, cấp dưới gọi điện thoại đến sắp khóc, lúc đó cô ở ngay bên cạnh anh, một chút dấu hiệu tức giận anh cũng không có, bình tĩnh thậm chí còn ôn hòa hỏi đối phương tình hình cụ thể là gì, khi đối phương không ngừng xin lỗi, anh còn an ủi hai câu, sau đó anh gọi hai cuộc điện thoại, không lâu sau vấn đề được giải quyết.

Anh là người càng gặp chuyện càng bình tĩnh, sẽ không xúc động như vậy, trừ phi là vì cô, chỉ có trong chuyện của cô, cảm xúc của anh mới không kiềm chế được.

Thường Hùng chắc cũng biết điều này mới có thể dùng cô k.ích th.ích anh, mà có thể khiến anh bị k.ích th.ích...

Lê Tinh đột nhiên nghĩ đến Vạn Duyệt, có thể bị người ta lấy ra nói để anh cảm thấy khó chịu, cũng chỉ có một đoạn chuyện cũ kia, Lê Tinh siết chặt ngón tay, cổ họng hơi nghẹn lại.

"Gã ta bị thương nặng không?" Một lúc lâu sau Lê Tinh hít sâu một hơi, nhịn sự chua xót trong mắt lại hỏi.

"Không nặng, cũng không thể kiểm tra ra vết thương." Lục Huấn nghe thấy giọng cô khàn đi, trong lòng anh nghẹn lại, ngón tay vu.ốt ve qua đuôi mắt cô an ủi: "Đừng lo lắng, anh đánh gã ta lúc đó đã chú ý thủ pháp, gã ta bất kể đi đâu cũng đều không thể kiểm tra ra vết thương, chỉ có thể dùng vi phạm trật tự trị an báo cảnh sát, tình huống này nhẹ thì phạt tiền là được, nặng thì mới có mấy ngày."

"Gã ta khiêu khích trước, đảo ngược trắng đen anh ra tay, thuộc về tình huống nhẹ, anh chỉ là để phòng ngừa vạn nhất..."

Phần còn lại Lục Huấn không nói ra, Thường Hùng ở đồn cảnh sát chắc chắn có người quen, chỉ là không xác định được lai lịch lớn đến đâu, nếu lớn, gã ta chắc chắn sẽ cài người vào trong đó mấy ngày, nhưng anh cũng có thể thuận theo chuyện này moi ra một chút chuyện năm đó Trương Hâm chết.

Trương Hâm chết vào bảy năm trước, Lê Chí Quân nói anh ấy vừa rời nhà tù thì Trương Hâm liền chết, loại tình huống này chỉ có thể là người trông coi năm đó có vấn đề.

Thường Hùng để hắn ta vào trong, chắc chắn sẽ tìm người đến đối phó hắn ta, người này rất có thể chính là người đã mưu hại Trương Hâm năm đó.

Sau lưng hắn ta, không phải, là sau lưng Thường Hùng, không phải, chính là người mà Thường Hùng cấu kết.

Bất kể là tình huống nào, Thường Hùng đều không thoát được.

Cho nên, anh vào trong mấy ngày không thiệt.

"Đừng lo lắng, anh sẽ không sao, mấy ngày rất nhanh sẽ qua..."

Lê Tinh lại lắc đầu: "Em sẽ không để anh vào trong đó. "Chuyện này là gã ta khiêu khích trước, cũng không thật sự làm tổn thương đến gã ta, dựa vào cái gì phải vào trong đó!"

"Chú hai em có bạn chiến đấu ở cục cảnh sát thành phố, cấp bậc còn cao hơn Lộ Phóng, lúc trước anh Phạm muốn truy cứu bên Hải Dương, chính là ông ta ra sức bảo vệ Hải Dương..."

"Tinh Tinh."
Lục Huấn vừa định nói kế hoạch của anh ra, nhưng điện thoại di động trong túi áo khoác của anh lúc này lại vang lên.

Anh cúi đầu nhìn một cái, buông một tay đang ôm Lê Tinh, lấy điện thoại di động từ trong túi ra nhìn Lê Tinh ấn nút nghe.

Là Kim Bưu.

"Huấn Tử, nghe nói cậu đánh Thường Hùng hả? Đánh hay lắm! Tôi đã sớm muốn đánh thằng nhãi này rồi, nhưng lo lắng bị gã ta cắn ngược lại, hiện tại cậu coi như đã giúp anh đây trút giận!"

"Cậu cũng đừng lo lắng, cho dù họ Thường kia đi giám định thương tích, cậu cũng sẽ không sao, tôi đã chào hỏi rồi, cũng gọi điện thoại tìm họ Thường, gã ta sẽ không truy cứu, họ Thường kia có một đống tội danh, khống chế gã ta chuyện nhỏ này vẫn là dễ dàng."

Lục Huấn không ngờ trong thời gian ngắn như vậy Kim Bưu đã biết chuyện này, còn thay anh thu dọn hậu quả, anh không khỏi hỏi: "Anh Bưu, chuyện này anh nghe ai nói?"

"Còn có thể là ai, trong đám người kia có thể liên lạc được với tôi, còn quan tâm đến cậu, không phải là anh Phạm sao!"

Phạm Trường Hải quen biết với Kim Bưu, vẫn là vì lô thép bị mất trên công trường của Phạm Trường Hải.

Kim Bưu người này tuy rằng cũng yêu tiền, có dã tâm, nhưng ông ta bởi vì quan hệ gia đình mà làm việc có giới hạn hơn Thường Hùng, những thứ không nên đụng vào tuyệt đối sẽ không đụng.

Mở câu lạc bộ giải trí là như vậy, buôn bán thép phế liệu cũng vậy, hàng bẩn ông ta không thu.

Nhưng cấp dưới luôn có kẻ không trung thực, không tuân thủ quy tắc, thừa dịp Kim Bưu mấy tháng trước bị thương dưỡng bệnh, một người dưới tay ông ta ngầm thu một lô lớn hàng bẩn trộn vào trong kho muốn làm thép phế liệu cùng bán đi.

Lô thép bị mất của Phạm Trường Hải, một phần bị tạm thời kéo đến bãi rác giấu đi, một phần khác liền bán đến chỗ Kim Bưu.

Kim Bưu từ Lục Huấn biết được, bảo người đem hàng thanh lý ra trả lại cho Phạm Trường Hải, Phạm Trường Hải coi trọng, để cảm ơn ông ta mà ở câu lạc bộ giải trí của Kim Bưu nạp một khoản tiền.

Còn phía Lục Huấn thì cùng Kim Bưu ăn một bữa cơm, hai người liền quen biết như vậy.

Đàn ông muốn thân thiết chỉ cần hai bữa tiệc, một tháng này mấy người hẹn nhau đánh bóng mấy lần, cũng coi như là xưng anh gọi em.

Nhưng Phạm Trường Hải động tác cũng thật nhanh, nhanh như vậy đã tìm đến Kim Bưu, rõ ràng là thật sự lo lắng anh bị Thường Hùng hãm hại.

"Được, chuyện này tôi biết rồi, cảm ơn anh, anh Bưu." Chuyện đã được định đoạt, ngẩng đầu thấy Lê Tinh mặt đầy vẻ quan tâm nhìn anh, Lục Huấn tiếp nhận ý tốt của Kim Bưu, nói cảm ơn.

"Anh em chúng ta còn khách sáo làm gì, cậu bây giờ bận rộn như vậy còn giúp tôi lo liệu quán xá, anh đây đều ghi nhớ."

"Được rồi, bên này tôi còn có việc, đang bàn một đơn hàng, thành công thì có lẽ còn phải kéo cả Gia Bảo cùng làm, đó cũng là một tên không chịu động đậy, đến lúc đó còn phải làm phiền cậu chạy bên này."

Lục Huấn nghe vậy liền nói: "Không sao, hai tháng này chuyện của tôi đã định xong, không quá bận rộn, có thể thoát thân được."

"Vậy được, vậy tôi yên tâm bàn rồi, cứ như vậy đi, tôi cúp máy đây."

Cúp điện thoại xong, Lục Huấn còn chưa kịp nói với Lê Tinh một câu, thì điện thoại của Phạm Trường Hải lại gọi đến, cũng là vừa nghe máy liền nói.

"Đang ở chỗ em dâu hả? Được, tôi ở chỗ đỗ xe chờ cậu, lát nữa cậu qua đây, cái người kia vừa rồi tìm đến tôi, nói dự án giao cho chúng ta làm, chúng ta phải đi đem chuyện định xuống, tiện thể bàn bạc chuyện vào sân."

"Chuyện kia cậu cũng đừng lo lắng, tôi đã bảo Kim Bưu đi xử lý, sẽ không có chuyện gì, nhưng lần sau cậu đừng xúc động như vậy, thân già tôi đây những năm này tim không tốt lắm, không chịu được bị dọa nhiều lần như vậy đâu."

Phạm Trường Hải lo lắng Lê Tinh ở bên cạnh, cố ý nói mơ hồ tên của Quý Lâm và chuyện đánh người.

Trong lòng Lục Huấn đều hiểu rõ, anh cũng cảm kích đáp: "Được, tôi biết rồi, anh Phạm, cảm ơn anh."

"Cho nên, chuyện là giải quyết rồi sao?" Lê Tinh đợi anh cúp điện thoại, hơi nín thở cẩn thận hỏi.

Hai cuộc điện thoại Lê Tinh đều chăm chú nghe, nghe xong cô lại có chút không dám tin, quá nhanh, ban đầu là cho rằng anh phải vào trong đó, cô sợ muốn chết, sau đó lại suy nghĩ tìm người giúp anh, không ngờ trong chốc lát đã không sao rồi.

Lục Huấn nhìn dáng vẻ cẩn thận của cô, trong lòng không khỏi áy náy, sớm biết như vậy thì không đến gặp cô, khiến cô lo lắng một phen, anh đưa tay sờ sờ má cô, dịu dàng nở nụ cười: "Đúng, không sao rồi, giải quyết rồi."

"Vậy thì tốt!"

Nhận được câu trả lời khẳng định của anh, Lê Tinh mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó không nhịn được ôm lấy anh, đầu cọ vào vai anh nói: "Ông xã, những chuyện đó không sao cả, em không để ý, Thường Hùng muốn khiêu khích muốn nói thì cứ để gã ta nói, anh đừng để ý đến gã ta, cho dù muốn trút giận chúng ta cũng âm thầm làm, nếu không thật sự vào trong đó thì làm sao, mùa đông này lạnh như vậy."

Loại tình huống đó anh làm sao có thể nhịn được, cô đã chịu tổn thương sâu sắc như vậy, còn bị người ta bóp méo sự thật, anh làm sao có thể dung thứ, anh càng không thể dung thứ tội phạm đã từng làm hại cô lại dương dương tự đắc xuất hiện trước mặt cô, khiến cô bị tổn thương lần thứ hai.

Anh sẽ không bỏ qua cho Thường Hùng, cho dù phải từ bỏ tất cả những gì anh có bây giờ, cũng muốn Thường Hùng phải trả giá cho những gì gã ta đã làm!

Anh không thể vào trong đó điều tra Thường Hùng, vậy thì đổi người khác đi điều tra, Lộ Phóng đang lo không có vụ án lớn để thăng chức, ở đây có một vụ có sẵn.

"Ừm, sau này sẽ không để em lo lắng."

Lục Huấn nheo mắt che giấu đi sự u ám trong đáy mắt, cánh tay ôm cô siết chặt một chút.

Thời gian ăn trưa còn chưa qua, Đông Phúc làm ăn tốt, phòng bao trong sảnh lớn cơ bản không còn trống, lúc này ngoài hành lang đều là tiếng người đi lại cùng tiếng nói chuyện.

Bọn họ cứ đứng trong đó không đi ra ngoài khó tránh khỏi có người suy nghĩ nhiều, tuy rằng anh không để ý nhưng cô lại có da mặt mỏng, cằm anh cọ cọ đỉnh đầu tóc mềm mại của cô một lúc, sau đó buông cô ra, "Thời gian không còn sớm, em quay về phòng đào tạo đi, anh đi gặp anh Phạm. Anh làm xong việc sẽ đến đón em."

"Em xong việc có thể phải đi qua tòa nhà cung ứng một chuyến, anh hai vừa rồi gọi điện thoại cho em, anh ấy đã dẫn người qua tòa nhà rồi, em phải qua đó xem một chút, tiện thể đưa tiền mua vật liệu các loại cho anh ấy."

"Không sao, anh đi cùng em, hôm nay anh không có việc gì." Lục Huấn nói.

Vừa nhận dự án mới sao có thể không có việc gì, anh chỉ là không yên tâm về cô.

Lê Tinh nhìn anh, rốt cuộc không nói gì, gật đầu đồng ý.

Hai người lại ở thêm một lúc rồi ra khỏi phòng bao, Lục Huấn không đi theo Lê Tinh về phòng đào tạo, đứng ở hành lang nhìn cô vào phòng đào tạo rồi mới rời đi.

"Bà chủ Tinh Tinh, vừa rồi đó là chồng cô sao?" Trở lại phòng đào tạo, không ít chị gái đều tò mò hỏi Lê Tinh.

"Ừm, đúng vậy." Lê Tinh cười đáp, thấy Hà Chấn Sóc chưa quay lại, cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, còn mấy phút nữa mới bắt đầu phần đào tạo buổi chiều, cô do dự một chút, đi tìm Hà Chấn Sóc mượn điện thoại.

Hà Chấn Sóc trở về nghe thấy các chị gái nói có một người đàn ông đến tìm Lê Tinh, cô và người đó cùng nhau ra ngoài, anh ta nghe các chị gái miêu tả, đoán được là Lục Huấn đã đến.

Cũng chỉ có gặp Lục Huấn, cô mới có thể vui vẻ như vậy, không hề né tránh để người đó kéo cô ra ngoài.

Nghe cô muốn mượn điện thoại di động dùng một chút, anh ta cũng không hỏi cô dùng để làm gì, đưa điện thoại cho cô.

Lê Tinh nhận lấy điện thoại liền đi ra ngoài.

Lục Huấn thà rằng đi ngồi tù cũng phải thay cô trút giận, cô không thể không làm gì cả. Anh yêu cô, luôn sợ cô bị tổn thương, khắp nơi cẩn thận bảo vệ cô, cô cũng muốn bảo vệ anh, chỉ có đem Thường Hùng đưa vào trong đó, cô mới có thể yên tâm.

Bình Luận (0)
Comment