Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 80

 

"Anh lấy mấy cái này ra làm gì?"

Lê Tinh thấy Lục Huấn mở ngăn kéo liền phản ứng lại hỏi anh muốn làm gì, nhìn thấy anh đem đồ vật từng thứ bày ra trước mặt cô, trong lòng không kiềm chế được tim đập nhanh, chú ý đến chiếc bàn chải lông mềm mà anh cầm trong tay, cô từ trên người anh ngồi dậy, mặt trong nháy mắt đỏ bừng như trái đào chín mọng.

Nhắc đến chiếc bàn chải đánh răng này, hoàn toàn là một chuyện ngoài ý muốn.

Mấy ngày nay họ trở về nhà đều muộn, ban ngày cô chạy không ngừng, thời gian nghỉ ngơi buổi trưa cô cũng ở bên ngoài chạy, trước đây cường độ công việc của cô không lớn như vậy, đột nhiên bận rộn đến chân không chạm đất, còn liên tục mấy ngày đều như thế, cô có chút không chịu nổi, buổi tối sau khi tắm rửa hoặc ngâm mình xong, cô liền bắt đầu mơ màng buồn ngủ, chui vào trong lòng anh không lâu là ngủ say.

Tối đến cô cũng ngủ không yên, cứ ôm anh là tay chân lại khua khoắng lung tung, giờ còn thành ra cái tật xấu thích gặm anh cắn nữa. Tối hôm kia cũng chẳng hiểu sao, cô đang ngủ thì xoay người lại, còn gặm cả chỗ không nên gặm.

Thế là anh bị gặm tỉnh. Vừa kéo cô vào lòng là bắt đầu giày vò.

Sáng hôm sau cô mệt quá nên không dậy nổi. Anh cũng chẳng gọi cô dậy, để cô ngủ quên mất, sau đó đi huấn luyện ở Đông Phúc bị muộn.

Mấy ngày nay Hà Chấn Sóc đang chấn chỉnh vấn đề nhân viên đi muộn, hiệu quả không tốt lắm, có một số người cứ có thói quen đi muộn vài phút.

Cô là bà chủ mà lại đi muộn, đúng là làm gương xấu.

Cô không chỉ trước mặt mọi người lớn tiếng đọc thuộc lòng đủ các loại khái niệm doanh nghiệp của công ty, mà còn công khai kiểm điểm bản thân, thực sự thể hiện rõ sự kiên quyết trong việc tất cả mọi người đều không được vi phạm quy định của công ty.

Lúc đó sau khi kiểm điểm xong, mặt cô nóng bừng mãi không hết.

Cái cảm giác xấu hổ, ngượng ngùng khi bị mọi người nhìn chằm chằm có lẽ cả đời này cô cũng không quên được, nghĩ đến việc sau này đào tạo nhân viên, Hà Chấn Sóc có thể còn lôi cô ra để nói..., cô chỉ muốn cắn lưỡi cho rồi.

Trong lòng cô bực bội không chịu được, đối với kẻ đầu sỏ gây ra việc cô đi muộn, đương nhiên là tức giận.

Cho nên tối qua khi về, cô dỗ anh chơi trò chơi, cầm mấy chiếc cà vạt ít dùng của anh trói tay chân anh thành hình chữ đại (大) vào mấy cột giường lớn. Sau đó trước mặt anh, cô từ từ cởi cúc áo, dùng khăn voan đỏ làm váy nhảy múa trước mặt anh.

Cô nhìn đôi mắt đen như mực của anh dần dần nhuốm màu đỏ, bắt đầu mở miệng dỗ dành cô, giọng khàn khàn gọi cô bằng đủ các loại danh xưng. Trong lòng cô cảm thấy vô cùng vui vẻ, cơ thể càng trở nên mềm mại, không chịu được lại cọ vào người anh, cảm nhận hơi thở gấp gáp cùng những đường cơ bắp căng cứng trên người anh.

Cô còn lấy tóc mình chọc ghẹo anh. Quét qua tai, qua cổ anh......

Chỉ tiếc, người này không sợ ngứa!

Cô giày vò một hồi lâu, ngược lại khiến mặt anh không đổi sắc chuyên tâm thưởng thức cô, dường như muốn xem cô còn định bày trò gì.

Thật đáng ghét, rõ ràng bình thường anh chỉ cần sượt nhẹ qua da thịt mềm mại của cô là đã có phản ứng rất lớn, sao bây giờ đối với anh lại không có tác dụng.

Cô không tin, định tìm thứ gì đó giống như lông vũ để thử, nhưng lục tung hộp đồ trang sức nhỏ cũng không tìm thấy, cuối cùng nhìn thấy trong ngăn kéo có một chiếc bàn chải đánh răng lông mềm nhỏ chưa bóc.

Đó là thứ cô mua ở chợ đầu mối Ô Thị, lúc đó là muốn mang về so sánh với những thứ mua ở toà nhà bách hoá tổng hợp, mua rất nhiều chiếc, đều đã bóc ra dùng, không hề kém so với những chiếc mua ở toà nhà bách hoá, thậm chí còn mềm hơn, không làm tổn thương nướu.

Cô còn mang về cho gia đình rất nhiều, chiếc này là còn thừa lại, cán bàn chải màu đỏ rượu, lông màu trắng đặc biệt mềm mại.

Cô đã cầm lên tay rồi, chỉ muốn thử xem sao. Nhưng không biết là anh quá giỏi nhẫn nhịn hay là thật sự không sợ ngứa, cô lấy bàn chải chải vào người anh mà anh cũng chỉ nhìn cô cười mỉm, trong mắt toàn là ý cười, cái sự mất kiểm soát ngắn ngủi vì cô mà đổ mồ hôi trước đó cũng không còn, bình tĩnh ung dung, nhìn mà tức.

Cô không tin, lại ghé xuống gặm cổ anh, cắn anh, m.út anh. Anh quả nhiên rên lên thành tiếng, chỉ là giây tiếp theo anh lại khàn giọng tràn đầy vui vẻ gọi cô: "Ngoan, bảo bối, bà xã, mạnh tay lên chút nữa."

"......"

Thật là tức chết đi được, cô liếc nhìn anh, không tin không trị được anh, thế là cô lại nhảy múa trước mặt anh.

Người học múa rất biết tận dụng mọi công cụ trong tay, cô coi chiếc bàn chải màu đỏ rượu như dải lụa, như đóa hoa hồng ngậm trong miệng, lại nắm nó nhẹ nhàng lướt qua đôi môi hé mở, cổ và xương quai xanh của cô.

Sau đó cô liền nhìn thấy đôi mắt anh từng chút một tối sầm lại, ánh mắt dõi theo từng cử động của cô, ban đầu cô không chắc chắn anh như vậy là do nhìn cô nhảy múa hay vì lý do khác. Nhưng khi cô nhìn thấy cơ bắp cánh tay anh căng lên cố gắng giãy giụa thoát khỏi cà vạt, cô lại uyển chuyển múa, ngón tay nắm lấy bàn chải đánh răng từng chút một lướt xuống dưới xương quai xanh, dừng lại ở một nơi nào đó, cố ý trước mặt anh kêu lên một tiếng như mèo, anh không kiềm chế được mắt càng đỏ hơn, toàn bộ đường cong cơ bắp lại nổi lên, cô đột nhiên hiểu ra.

Anh thích cô nhảy múa, càng thích dáng vẻ cô cầm đồ vật cố ý quấn lấy anh, có thể khiến anh hưng phấn đến mức máu nóng dâng trào.

Dù sao cũng sợ chơi quá đà, cô thấy trán anh lấm tấm mồ hôi, mắt càng đỏ hơn, cuối cùng vẫn là ghé xuống an ủi anh.

Ôm lấy đầu anh, cho anh ăn, cũng hôn anh.

Chỉ là cô chơi có chút mệt, một lát sau liền ngủ thiếp đi trên người anh, sáng sớm bị anh cắn tai gọi dậy.

Đầu óc choáng váng bò dậy, mới phát hiện cô đã trói anh cả đêm.

Cảm thấy có chút chơi lớn rồi.

Sáng sớm sau khi cởi trói cho anh, cô vẫn luôn lẽo đẽo theo sau anh, sợ anh tức giận.

Cũng không biết rốt cuộc anh có thật sự tức giận hay không, thấy cô dựa vào người cũng mặc kệ cô.

Cô đuổi theo anh vào bếp, ôm eo anh từ bên cạnh, hỏi anh có phải giận rồi không. Anh cũng không nói, chỉ cười như không cười nhìn cô, nhìn đến mức cô không tự nhiên, anh đặt đũa đang khuấy mì xuống, ghé sát tai cô nói một câu.

Nghe xong cô hóa đá ngay tại chỗ, ngơ ngác nhìn anh, một lúc lâu sau mới mạnh miệng cãi lại: "Có sao? Em không biết!"

Đối diện với ánh mắt cười của anh, mặt cô đỏ bừng như bị nướng chín.

Anh cười càng dữ dội hơn: "Tiếc là anh không lấy được bằng chứng, sáng sớm đã xử lý rồi, nhưng buổi tối có thể thử lại."

"......"

Cô tưởng anh nói đùa, kết quả tối nay anh thật sự lại lấy nó ra.

Chuyện này quá là xấu hổ!

"Em, em hôm nay có chút mệt, không múa nổi nữa, lúc nãy về em cũng đã luyện tập cơ bản hai mươi phút rồi." Lê Tinh liếc nhìn bàn chải đánh răng trong tay anh, ánh mắt lảng tránh nói.

Cuộc sống của cô vẫn tương đối kỷ luật, ít nhất là ở khoản múa, cho dù cô có bận rộn đến đâu, mỗi ngày đều phải tìm một khoảng thời gian để ép chân, luyện tập cơ bản. Nếu không thì với cái kiểu giày vò của anh tối hôm trước, khiến cô căng tức như vậy, làm sao có thể hồi phục nhanh để tối qua còn múa chọc tức anh.

"Tối qua anh ngủ không ngon mà......"

"Anh ngủ rất ngon."

Không để cô nói hết câu, tay anh cầm bàn chải, kéo cổ áo sơ mi của cô ra rộng hơn, lông bàn chải mềm mại trắng mịn dọc theo xương quai xanh mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng quét qua.

Giống như lông vũ trắng muốt khẽ gãi vào tim, Lê Tinh run rẩy, những sợi lông tơ trên cánh tay dựng đứng cả lên, cô vội vàng nắm lấy tay anh: "Ông xã, nhột."

Cô không dùng nhiều sức nhưng anh vẫn dừng động tác, cũng không rút tay về, những sợi lông tơ trắng mịn vẫn còn dính trên xương quai xanh của cô, cán nhựa màu đỏ rượu vang càng làm nổi bật làn da trắng đến phát sáng của cô, anh nhìn một cái rồi lại ngẩng đầu nhìn cô, "Sáng nay không phải đã nói tối nay thử lại sao?Bà xã, em không muốn sao? Tối qua em..." Lục Huấn nhìn cô đầy ẩn ý, ánh mắt di chuyển xuống dưới.

"Em không có." Lê Tinh không thừa nhận, khẽ kẹp chặt chân lại, rồi đưa tay kéo tấm chăn nhung tơ vàng màu đỏ hoa hải đường đang đắp trên người họ lên cao hơn.

Máy sưởi vừa về đến nhà đã bật, biết cô sợ lạnh nên gần đây cửa sổ trong phòng đều đóng kín, còn kéo cả rèm cửa nhung dày lên, trong phòng không lạnh, Lục Huấn thậm chí còn thấy hơi nóng.

Cô nằm sấp trên người anh, tự nhiên cũng không lạnh lắm, cô làm như vậy ngược lại càng lộ rõ vẻ chột dạ sợ sệt.

Cô mím môi khẽ hắng giọng, giả vờ bình tĩnh nhìn anh: "Anh còn muốn bị trói à?"

Lục Huấn nhìn cô nhếch môi cười nhẹ: "Anh muốn xem em múa, không muốn bị trói."

"Vậy anh đây là?" Lê Tinh liếc mắt nhìn một loạt đồ vật bày ra trước mặt anh.

"Em múa không cần một hai món đồ nhỏ sao?" Lục Huấn cười nhìn cô.

Ý đồ của anh quá rõ ràng, nhưng tối qua cô đã hành hạ anh thê thảm như vậy, dỗ dành anh một chút cũng không sao. Lê Tinh mím khóe môi, nhìn anh rồi đưa tay cầm lấy chiếc kính trước mặt.

Trong ngăn kéo có rất nhiều kính, đây là chiếc tối qua cô hứng lên đã đeo cho anh, kiểu dáng gọng vuông viền vàng kim, nam nữ đều có thể đeo.

Cô mở hộp, lấy kính ra đeo lên. Tối qua tròng kính bị lem, sáng nay không lau chùi, trên đó còn những vết mờ rõ ràng, nhìn có chút nhòe.

Còn về những vết mờ này...

Trong đầu Lê Tinh liên tiếp hiện lên vài hình ảnh, tai cô nóng bừng lên.

"Đẹp không?" Cô đưa tay vén những sợi tóc xõa trên má ra sau tai, khẽ hất cằm, bình tĩnh hỏi anh.

Lục Huấn rụt bàn tay vừa bị cô buông ra, cầm bàn chải đánh răng nhìn cô. Gương mặt cô xinh đẹp tinh tế, mặc áo sơ mi trắng của anh càng thêm thanh tú quyến rũ, lúc này đeo kính lên lại thêm vài phần nho nhã, không phải là đẹp bình thường, ít nhất là dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn và tâm trí của anh.

Chỉ là chiếc kính này... tối qua cô mệt mỏi đến nỗi mắt ngấn lệ, có lẽ đã mơ hồ không nhớ rõ, nhưng anh lại ấn tượng sâu sắc.

Ánh mắt anh sâu thẳm, khóe môi khẽ cong lên trả lời cô: "Đẹp."

Giọng nói lộ ra ba phần khàn, lại như ngậm một nắm cát rải vào tim vừa tê vừa ngứa, khiến cả mang tai cũng ngứa ngáy.

Khóe môi đang mím của Lê Tinh lại cong lên một chút. Cô nén cười cầm chiếc khăn voan đỏ thẫm mà tối qua cô đã dùng trước mặt anh, liếc nhìn ánh mắt không chớp của anh, cô nắm lấy chiếc khăn, đầu ngón tay khẽ cởi một cúc áo sơ mi.

Cúc áo nhẹ nhàng bung ra khỏi khuy, Lục Huấn im lặng nhìn cô, đôi mắt đen càng thêm tối sầm.

Lê Tinh như không hay biết, nắm lấy một chút vạt áo đưa ra mép, đầu ngón tay trắng nõn khẽ gãi nhẹ trên đó, hơi ưỡn ngực, đôi môi đỏ mọng hé mở hỏi anh: "Còn tiếp tục không?"

Đương nhiên.

Lục Huấn không chút do dự trả lời trong lòng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện, chỉ nhìn chằm chằm cô không động đậy.

Anh không trả lời, không mắc câu, Lê Tinh nóng mặt, có chút ngại ngùng không dám tiếp tục.

Tối hôm qua là do cô thực sự quá tức giận mới dám chơi bạo như vậy, tối nay lại cảm thấy có chút xấu hổ.


Đầu ngón tay cô dừng lại do dự, nhưng Lục Huấn không cho cô cơ hội chần chừ, anh ôm eo cô kéo về phía trước người mình, một tay khác giữ sau gáy cô, nhẹ nhàng cắn vào phần thịt mềm bên cổ cô, ngậm lấy vành tai cô, thấp giọng nói:

"Bảo bối, ông xã giúp em."

Người đàn ông bị đè nén cả đêm qua, hôm nay ở văn phòng ký văn kiện, nghiên cứu bản vẽ, trước mắt đều là thân hình uyển chuyển khoác tấm voan đỏ đó.

Lần này bắt được, sao có thể nỡ buông tha.

Chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình bị vén lên một mảng, bàn tay to lớn của anh vu.ốt ve phần cổ trắng nõn kia, từng chút từng chút tham lam cắn m.út nuốt xuống.

Cơ thể Lê Tinh như bị điện giật, không khống chế được mà mềm nhũn, cô cố gắng rụt người vào lòng anh, trốn tránh. Bị anh phát hiện, anh lại tách cô ra nâng mặt cô lên hôn tới tấp, cắn cô với chút lực nhẹ, khiến cô không khống chế được mà kêu lên.

Tháng mười hai, đêm khuya sương mù nổi lên, cây cối trong sân phủ đầy sương trắng.

Trong căn phòng bật máy sưởi ấm áp, đèn ấm bật một chiếc, dưới ánh đèn vàng chiếc giường lớn không ngừng rung chuyển.

Trong căn phòng ấm áp mờ ảo chỉ nghe thấy tiếng kêu rên rỉ như mèo con. Còn có tiếng "ông xã" liên tục.

Những con thú bông trên đầu giường lại bị chất chồng lên, chẳng mấy chốc theo sự rung chuyển của giường lớn mà bị đẩy ra.

Lê Tinh cuối cùng cũng phải trả giá đắt cho việc quên cởi trói cho người ta hôm qua.

Cả đêm không ngừng bị lôi dậy, bị tách ra, cuối cùng còn bị bẻ gập, bị xoạc chân. May mắn là cô học múa từ nhỏ, nếu không chắc chắn sẽ bị anh luyện cho tàn phế.

Điều may mắn duy nhất là còn sớm, sau khi điên cuồng vẫn ngủ đủ bảy tiếng, không đến mức như sáng hôm trước không thể nào dậy nổi rồi cuối cùng phải đi muộn.

Nhưng hôm nay không đi muộn thì cô cũng không dễ chịu, lúc tỉnh dậy cổ họng cô đau rát, bụng càng thêm trướng, eo cũng mỏi nhừ, còn cả hai chân đều tê dại.

May mà ngày thứ hai buổi đào tạo chủ yếu giảng về chất liệu sản phẩm, sự khác biệt giữa hàng đắt tiền và rẻ tiền, tính thực dụng của cái nào cao hơn, làm thế nào để chọn được sản phẩm có giá trị vượt trội, những điều này chủ yếu chỉ cần nghe là được, không cần phải hô khẩu hiệu, không mệt lắm.

Hà Chấn Sóc thực sự rất giỏi trong việc đào tạo người, tiến bộ của nhóm các chị này rất rõ ràng, từ việc trước đây thường xuyên đi muộn, trả lời câu hỏi trên lớp một cách lung tung, hỏi về chất liệu thì đoán mò, đến bây giờ họ đã có thể phân biệt được các loại sản phẩm cụ thể được trưng bày trong phòng đào tạo, còn có thể nói ra một số điểm khác biệt giữa sản phẩm đắt tiền và rẻ tiền.

Sau khi học được những điều này, những ngày tiếp theo Hà Chấn Sóc đều tập trung vào việc dạy kỹ năng bán hàng và theo dõi đơn hàng.

Đây là phần khó đào tạo nhất.
Các chị đã quen với kiểu bán hàng "thích thì xem, thích thì mua, không mua thì đừng sờ, sờ mà không mua thì bị mắng" trong nhiều năm, để họ thay đổi thói quen, chấp nhận quan niệm khách hàng là thượng đế thực sự quá khó.

Hà Chấn Sóc đào tạo hai ngày, liền phát hiện các chị này bề ngoài phối hợp ừ à, phải, thực tế đều là làm cho có lệ.

Không biết từ lúc nào, họ lại giống hệt như ngày đầu tiên mới bước vào phòng đào tạo này.

Sáng sớm, Hà Chấn Sóc nói đến khô cả họng, bên dưới thì đủ trò, người thì nghịch móng tay, người thì lén lút nói chuyện, quay lưng đi thì bĩu môi, ngoại trừ cô Viên đã từng được đào tạo ở Y Mỹ Thi, còn lại không ai là đang nghe cả.

Hà Chấn Sóc cũng gần hết kiên nhẫn, cho mọi người mười phút thảo luận, anh ra hành lang hút thuốc.

Các chị thấy anh đi ra lập tức thả lỏng, người thì duỗi tay vươn vai, người thì ngáp, còn có mấy người lén nhìn cô một cái rồi nói chuyện riêng với người bên cạnh:

"Này, cô nói xem cái cậu giám đốc Hà này đã bán được mấy đồng tiền hàng rồi?"

"Mấy cái kỹ năng bán hàng mà cậu ta đào tạo là cái gì vậy, còn cả lời chào khách? Xin chào, hoan nghênh quý khách?"

"Ôi trời, nghe gượng chết đi được! Ở Ninh Thành này tôi chưa thấy nhà nào bán hàng như vậy cả."

"Đúng vậy, cô nói xem cái trung tâm này mở ra như vậy, có khi nào lại đóng cửa giống như tòa nhà cung ứng không?"

"Suỵt, bà chủ Lê ở đằng sau kìa."

Lê Tinh nghe được tiếng xì xào của họ, nhìn cuốn sổ ghi chép đầy ắp trầm ngâm một lúc, sau đó cất sổ và bút vào túi xách, ra ngoài tìm Hà Chấn Sóc.

"Giám đốc Hà, tôi cần ra ngoài một chuyến, xin phép nghỉ nửa tiếng."

Hà Chấn Sóc lúc này tâm trạng rất tệ, trước đây ở Cảng Thành không phải chưa từng gặp những người cứng đầu, đám người đó cậy có công đoàn chống lưng cũng khó quản lý, nhưng chỉ cần họ chịu đủ giáo huấn, thái độ tốt lên thì mảng phục vụ hoàn toàn không có vấn đề.

Không giống như nhóm các chị này, cái gì cũng không biết, lại còn ngoài mặt phục tùng trong lòng phản đối, căn bản không nghe lời.

Hà Chấn Sóc bắt đầu nghi ngờ những ngày qua mình dậy sớm thức khuya có đáng hay không.

Nghe thấy giọng nói của Lê Tinh, anh quay đầu nhìn cô, chú ý đến chiếc túi đeo trên vai cô, rõ ràng là đã quyết định ra ngoài, anh cau mày cầm điếu thuốc gọi cô: "Cô Lê."

Tiếng gọi này của anh ta rõ ràng muốn nói gì đó, Lê Tinh cũng đoán được đại khái, cô siết chặt quai túi cười một tiếng, "Ừm, sao vậy? Giám đốc Hà cứ nói."

Hà Chấn Sóc nhìn nụ cười trên mặt cô, khựng lại một chút, quay đầu đi nói: "Không có gì, cô có việc gì thì cứ đi đi, ở đây tôi một mình xử lý được."

"Được, tôi sẽ về nhanh thôi."

Lê Tinh nhìn anh ta một cái, nắm quai túi xoay người nhanh chóng đi ra ngoài nhà hàng, mãi đến khi đi ra đến cửa lớn, gió lạnh thổi tới bước chân cô mới hơi khựng lại, rất nhanh sau đó lại bước xuống bậc thang.

Mấy ngày nay Lục Huấn bận, ngoại trừ buổi sáng lái xe đưa cô đi, buổi chiều đều gọi Siêu Tử đến đón cô, biết cô gần đây chạy đôn chạy đáo, anh trực tiếp để Siêu Tử theo cô đi làm.

Hôm nay cô không có ý định đi đâu cả, nên đã bảo Siêu Tử đến tòa nhà cung ứng bên kia giúp anh hai cô làm việc trang trí, vừa hay bên đó đang thiếu người.

Cũng không phải giúp không, còn phải trả lương công nhật. Vốn dĩ không cần trả lương, bà chủ phân phó Siêu Tử cũng sẽ giúp, nhưng thêm một phần lương Siêu Tử càng vui vẻ hơn, sáng sớm sau khi đưa cô đến đây, lập tức quay xe đến tòa nhà cung ứng bên kia.

Ra ngoài không có xe, đợi xe buýt thì quá lâu, cô không có thời gian chờ, đành bắt taxi đến tòa nhà cung ứng.

Vấn đề của nhóm các chị này không dễ giải quyết, vấn đề đặc biệt phải có cách giải quyết đặc biệt, chỉ dựa vào phòng đào tạo là không đủ, còn phải đưa họ đi trải nghiệm thực tế, có sự so sánh.

Xe dừng ở gần tòa nhà cung ứng, Lê Tinh đi tìm mấy bà thím trước đây đã giới thiệu nhà cho cô, lúc rời đi khỏi khu nhà này cô có xách theo một bao tải lớn quần áo cũ, quá nặng, cô thực sự không vác nổi, đành kéo lê bao tải đến tòa nhà cung ứng muốn nhờ Siêu Tử giúp cô.

Lê Chí Quân rất quan tâm đến tòa nhà của em gái, khoảng thời gian này anh ấy luôn dẫn dắt những người dưới quyền làm thêm giờ, mới hơn mười ngày mà bên ngoài tòa nhà cung ứng đã thay đổi diện mạo.

Bức tường trước đây xám xịt bong tróc đã được sơn lại màu trắng, trên mái còn được sơn các màu sắc khác nhau, trở thành một tòa nhà đẹp đẽ đặc sắc, tòa nhà này nổi bật nhất trong khu vực này, từ xa đã có thể nhìn thấy.

Lê Tinh đứng ở ngã tư đường nhìn, tâm trạng có chút chán nản ở trong phòng đào tạo trước đó đột nhiên tan biến. Cũng giống như tòa nhà này, không tốt chỉ là nhất thời, phòng đào tạo bên kia cũng sẽ tốt lên, có một diện mạo mới.

Lê Tinh tự động viên mình, nghĩ rằng bên tòa nhà thêm một người giúp đỡ có thể hoàn thành sớm hơn một ngày, cô thay đổi ý định không đi gọi Siêu Tử nữa.

Taxi ở Ninh Thành không nhiều, cô đến trạm xe buýt đợi một lúc không thấy, liền trực tiếp bắt xe điện về Đông Phúc.

Xe điện dừng ở một con phố bên ngoài Đông Phúc, Lê Tinh kéo bao tải lớn xuống xe, giơ tay xem giờ, đã quá thời gian hẹn với Hà Chấn Sóc. Nghĩ đến Hà Chấn Sóc coi trọng thời gian, cô vội vàng kéo bao tải chạy nhanh.

Chạy đến cửa lớn cô thực sự không còn sức, không thể xách đồ lên bậc thang, cô thở hổn hển vào trong gọi một nhân viên nhà hàng ra giúp cô xách.

Mà lúc này trong phòng đào tạo đang ở trong trạng thái căng thẳng, không ai nhường ai.

Hà Chấn Sóc chống hai tay lên bàn giảng, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn xuống dưới, bên dưới một chị đang không phục nói: "Tôi nói sai chỗ nào? Cậu đi xem xem bây giờ ở Ninh Thành có nhà nào làm ăn như vậy không?"

"Chúng ta là bán hàng, không phải là đi làm gái, sao phải khúm núm như vậy!"

"... Chị gọi thái độ phục vụ tốt là khúm núm?" Hà Chấn Sóc vốn luôn giữ bình tĩnh, nghe thấy câu này cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

"Giám đốc Hà, tôi về rồi." Ở cửa, Lê Tinh khó khăn kéo bao tải lớn lên tiếng gọi. "Anh ra giúp tôi một chút, đồ nặng quá, tôi xách không nổi."

Hà Chấn Sóc nghe thấy tiếng nói liền vội vàng đi ra, thấy Lê Tinh đang kéo một bao tải lớn cao bằng nửa người, mái tóc xoăn xù xõa ra che khuất hơn nửa khuôn mặt, chiếc túi màu xanh lam trên vai trượt xuống cánh tay cũng không thèm đỡ, dáng vẻ chật vật, anh ta khẽ cau mày nhanh chóng đi qua giúp đỡ.

Một bao tải lớn nặng gần một trăm cân, lần đầu tiên anh ta không dùng đủ sức, suýt chút nữa thì làm trò cười, không xách lên được, anh ta không khỏi hỏi một câu: "Sao lại nặng như vậy, bên trong đựng cái gì?"

"Quần áo." Lê Tinh trả lời, thấy sắc mặt anh ta không tốt, cô do dự một lát, thương lượng với anh ta: "Giám đốc Hà, anh có thể cho tôi hai tiếng đào tạo sau đó không?"

Hà Chấn Sóc khựng lại: "Cô dùng để làm gì?"

Lê Tinh cũng không giấu: "Tôi muốn thử cách của mình."

Giữa Hà Chấn Sóc và nhóm các chị, Lê Tinh chắc chắn sẽ chọn Hà Chấn Sóc. Không chỉ vì anh ta là người của Hà Trân, mà còn vì anh ta chuyên nghiệp, khoảng thời gian này cô chạy đôn chạy đáo bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ đi ngang qua đường Trung Sơn, đến đó cô luôn ghé vào Y Mỹ Thi của Cố Như dạo chơi.

Cửa hàng của Cố Như có hai tầng, là cửa hàng lớn nhất ở khu vực đó, cũng là cửa hàng náo nhiệt nhất hiện nay, tổng cộng có tám nhân viên bán hàng, họ cũng chia làm hai ca, nhân viên trong cửa hàng rất nhiệt tình năng nổ.

Cô vừa bước vào liền có thể cảm nhận được bầu không khí nhiệt tình nhưng không gây phản cảm gượng gạo, khiến cô không kiềm chế được mà muốn mua, trong tháng này tủ quần áo của cô đã thay đổi hoàn toàn, gần như hơn một nửa là quần áo của Y Mỹ Thi.

Những lời chào hàng, cách tiếp đón mà họ sử dụng chính là nội dung mà Hà Chấn Sóc đào tạo cho các chị này. Vì vậy người sai không phải là Hà Chấn Sóc, mà là những người bán hàng này vẫn chưa thay đổi được quan niệm.

Nhưng nhiều ngày trôi qua, cô cũng không muốn tâm huyết của mọi người đổ sông đổ bể, trước đây các chị cũng rất nghiêm túc, họ cũng muốn ở lại, cho nên cô muốn cho họ thêm một cơ hội nữa.

"Giám đốc Hà, các chị ấy thẳng tính, nói năng bộc trực nhưng không có ác ý, biểu hiện của họ mấy ngày trước anh cũng thấy rồi, họ muốn ở lại, cho nên tôi muốn thử lại lần nữa, lần cuối cùng."

"Nếu không được, tôi sẵn sàng bỏ tiền ra một lần nữa, chúng ta sẽ tuyển người khác, bây giờ các cô gái trẻ mới ra trường cũng rất nhiều, họ không biết gì cả, có thể sẽ dễ dàng tiếp thu những hướng dẫn đào tạo này hơn."

Hà Chấn Sóc nhìn Lê Tinh, trước đây anh ra ngoài hút thuốc cũng muốn nói chuyện này với Lê Tinh, nhưng anh thấy cô cười gượng, trong đôi mắt long lanh còn lộ ra vẻ lo lắng, giống như đang muốn kêu anh đừng nói.

Anh tưởng rằng cô không thể chấp nhận quyết định sai lầm của mình, chưa bắt đầu đã lỗ một khoản tiền, không ngờ cô đã chuẩn bị sẵn sàng. Xem ra anh vẫn chưa hiểu rõ về cô.

"Mấy ngày nay tôi cũng hơi mệt, muốn nghỉ ngơi hai tiếng, nửa ngày sau cô phụ trách nhé." Hà Chấn Sóc nói một tiếng, xách bao tải vải bố vào phòng đào tạo.

Phòng đào tạo đang ồn ào như chợ, vừa bước vào đã cảm thấy ồn ào náo nhiệt. Các chị thấy họ đi vào, tiếng nói chuyện liền ngừng lại, chỉ là ai nấy đều ủ rũ, không có tinh thần.

Lê Tinh cũng không cảm thấy bất ngờ, người ta sẽ phản kháng tiêu cực đối với những điều mình không đồng tình.

"Mấy ngày nay mọi người đều mệt mỏi, hai tiếng sau chúng ta sẽ không lên lớp nữa." Nhìn một vòng các chị đang ngồi, Lê Tinh nói.

Lê Tinh lên tiếng đột ngột, các chị ngồi dưới đều ngây người, mấy người gần nhau còn nhìn nhau.

"Không lên lớp nữa? Ý là chúng ta có thể về rồi?" Chị trước đó cãi lại Hà Chấn Sóc dựa lưng vào ghế hỏi.

Khoảng thời gian này, Lê Tinh đã nắm rõ tình hình và tính cách của từng chị ở tòa nhà cung ứng. Chị cãi lại này Lê Tinh cũng không xa lạ, tên là Lý Thải Hà, trước đây phụ trách quầy rượu thuốc lá trong tòa nhà cung ứng, là một người khá cố chấp, cũng không dễ dàng tiếp thu những điều mới mẻ.

Lê Tinh ngẩng đầu nhìn chị ta, nói: "Chị Thải Hà nếu mệt thì về nghỉ ngơi cũng không sao."

"... Mệt thì không mệt, tôi chỉ cảm thấy buổi học này không cần thiết." Lý Thải Hà nhận ra Lê Tinh không vui, chị ta ngồi trên ghế xê dịch mông, không tự nhiên đáp lại.

"Chúng tôi những người này đều đã làm việc ở tòa nhà cung ứng mười mấy hai mươi năm rồi, bán hàng như thế nào còn không rõ sao?"

Lời của Lý Thải Hà nói ra, bên cạnh một chị không nhịn được phụ họa: "Đúng vậy, chúng tôi đều đã làm nhân viên bán hàng mười mấy hai mươi năm rồi, không biết gì khác, chứ bán hàng thì vẫn được."

Có một người phụ họa liền có người thứ hai, tuy rằng mấy ngày nay mọi người chung sống khá tốt, các chị này vì đãi ngộ tốt cũng rất muốn ở lại, nhưng liên quan đến việc bán hàng của họ, họ đều cảm thấy mình có kinh nghiệm, ở đây nghe giảng bài quả thực là sỉ nhục họ.

Hà Chấn Sóc nhìn đám người này có chút không giữ được phong độ đàn ông, anh ta đã từng muốn nói, kiểu bán hàng ngu ngốc đuổi khách thì ai mà chẳng làm được. Nhưng nếu anh ta nói ra những lời này, e rằng những người này có thể đánh nhau với anh ta ngay tại chỗ, anh ta đưa tay vào túi lấy hộp thuốc lá định đi ra ngoài, nhưng khi liếc nhìn Lê Tinh lại nhịn xuống.

Sắc mặt Lê Tinh không đổi, cô im lặng đợi các chị nói xong, mới nói: "Tôi và giám đốc Hà đều không nghi ngờ gì về việc bán hàng của mọi người, chỉ là phương pháp bán hàng cũng có nhiều loại, có mô hình truyền thống để khách hàng tự chọn, cũng có phương pháp bán hàng mới mà giám đốc Hà đã nói với mọi người."

"Mỗi đơn vị đều có một cách vận hành và đặc điểm riêng, chúng tôi đào tạo cho mọi người kỹ năng bán hàng, giảng về lời chào hàng, không phải vì mọi người không biết bán hàng, mà là trung tâm của chúng ta cần có đặc điểm riêng của trung tâm."

Lê Tinh nói xong, thấy mọi người không nói gì nữa liền lấy ra một xấp tiền từ trong túi: "Hai tiếng tiếp theo, chúng ta không lên lớp mà sẽ chơi một trò chơi."

Các chị ngồi đó thấy Lê Tinh lấy ra một xấp tiền lớn như vậy đều ngây người, chị Hồng và chị Quyên không nhịn được tò mò trước: "Trò chơi? Trò chơi gì?"

"Một trò chơi nhỏ rất đơn giản. Tôi muốn mua một chiếc đồng hồ đeo tay, một sợi dây chuyền và một chiếc áo khoác nam ở bách hoá số một, còn phải mua một chiếc áo khoác đẹp ở Y Mỹ Thi trên đường Trung Sơn, trong hai tiếng tới, ai có thể đi mua chiếc áo khoác ở Y Mỹ Thi rồi mua một trong ba món đồng hồ, dây chuyền hoặc áo khoác nam ở bách hoá số một về, hôm nay người đó có thể đóng gói một món ăn ngon nhất ở Đông Phúc mang về nhà."

Lê Tinh nói xong, lấy ra một bộ quần áo cũ mà cô đã vất vả mang về từ trong bao tải: "Tôi có một ít quần áo cũ ở đây, ai muốn tham gia trò chơi thì lấy mặc vào."

"Chỉ cần mua về là có một món ăn lớn sao?"

Món ăn ở Đông Phúc có hương vị tuyệt vời, các quán ăn nhỏ bên ngoài không thể so sánh, đặc biệt là các món ăn chính, bên ngoài hiếm thấy, mang về nhà trở thành món ăn được yêu thích nhất trên bàn bị tranh giành ăn hết.

Chỉ là mỗi ngày chỉ có một người đạt điểm cao, mọi người đều tranh giành, muốn có được một món ăn chính miễn phí không dễ dàng như vậy, lời nói của Lê Tinh vừa dứt, các chị mấy ngày nay đạt điểm cao nghe thấy lời của Lê Tinh đều sáng mắt lên.

Chỉ là nhìn những bộ quần áo xám xịt có miếng vá mà Lê Tinh lấy ra từ bao tải, có người lại cứng mặt do dự.

"Nhất định phải mặc quần áo này đi mua sao?"

"Đúng vậy, bắt buộc phải mặc những bộ quần áo này đi mua, những bộ quần áo này đều sạch sẽ, chỉ là hơi cũ, có nhiều miếng vá hơn. Mọi người có thể yên tâm mặc."

Lê Tinh khẳng định một tiếng, rồi như vô tình nhìn các chị: "Việc này không thể gian lận, nếu gian lận, dù có mua đồ về, cơ hội nhận được món ăn chính cũng sẽ bị hủy bỏ."

"Bây giờ ai muốn tham gia trò chơi thì đến chỗ tôi lấy quần áo."

Lê Tinh nói xong, lấy từng bộ quần áo từ trong bao tải ra đặt lên bàn, mùa đông nên toàn là áo bông dày, áo len dày, chẳng mấy chốc đã chất đầy bàn.

Các chị ở dưới nhìn đống quần áo cũ kỹ đầy miếng vá mà do dự, họ làm việc ở tòa nhà cung ứng, cuộc sống tuy không quá tốt, nhưng loại quần áo có miếng vá lớn như thế này thì họ chưa từng mặc qua.

Chị Quyên trước đây đã từng có cơ hội nhận được món ăn chính, hôm đó chị ta đóng gói món ăn mang về nhà, cả nhà đều ăn đến bóng nhẫy miệng, đứa con trong nhà còn ôm bụng no căng nói món ăn này ngon quá, thơm quá, mẹ cũng giỏi quá, đi làm còn có thể nhận được phần thưởng, nếu ngày nào cũng có thì tốt biết mấy.

Mấy ngày gần đây chị ta tan làm, còn chưa vào đến ngõ đã nghe thấy tiếng con gọi, nhìn thấy trong tay chị ta không có món ăn nào thì thất vọng, chị Quyên mấy ngày nay đều cố gắng hết sức để có được món ăn chính, cho nên buổi học kỹ năng bán hàng trước đó, tuy rằng chị ta cũng không thích nghe lắm nhưng vẫn khá phối hợp.

Bây giờ chỉ cần chạy một chuyến, đi mua hai món đồ là có thể nhận được món ăn chính, sao lại không đi, không phải chỉ là mặc quần áo có miếng vá thôi sao, chị ta mặc có hề gì.

Nghĩ đến đây, chị Quyên là người đầu tiên đứng dậy: "Tôi đi, bà chủ Tinh Tinh, tôi đi mua giúp cô."

"Quần áo đưa cho tôi đi, cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không gian lận." Chị Quyên đi mấy bước đến trước mặt Lê Tinh, tươi cười nói.

Lê Tinh cong môi, đưa quần áo và số tiền cần thiết để mua hai món đồ đó cho chị ta, rồi nói thêm: "Chị Quyên có thể bắt taxi đi, năm người về sớm nhất còn có thể được thêm một món ăn nữa, tiền taxi cũng được thanh toán."

"Tốt như vậy sao! Được, được, không thành vấn đề!" Chị Quyên nghe thấy vậy, mặt càng tươi hơn, chị ta nhận tiền, vội vàng đi thay quần áo.

Chưa đến giờ ăn, bên cạnh có phòng riêng trống, chị Quyên thay quần áo xong còn đặc biệt đến để Lê Tinh xem một cái rồi mới đi.

Có chị Quyên dẫn đầu, chị Hồng cũng theo sát, Tiểu Viên chưa từng có cơ hội được đóng gói món ăn chính mang về, cô ấy nghĩ đến hương vị món ăn ở Đông Phúc, lại nghĩ đến bà nội ở nhà chưa từng được ăn món gì ngon, cũng đứng lên.

Mọi người thấy ba người họ hành động, người này nhìn người kia, chẳng mấy chốc đều đứng dậy, mấy chục bộ quần áo mà Lê Tinh mang về hai phút sau đã được chia hết.

Một lát sau, phòng đào tạo trở nên trống trải.

"Cô muốn làm gì?" Nhìn phòng đào tạo trống trải, Hà Chấn Sóc hỏi Lê Tinh.

Lê Tinh mỉm cười: "Không làm gì cả, chỉ là muốn để họ cảm nhận được sự khác biệt giữa nhân viên bán hàng hếch mũi lên trời và nhân viên bán hàng chu đáo tận tình."

"Giám đốc Hà, cho tôi mượn điện thoại của anh một chút, tôi gọi hai cuộc điện thoại."

Hà Chấn Sóc nhìn cô một cái rồi đưa điện thoại di động cho cô.

Lê Tinh đưa tay nhận lấy, lấy điện thoại ra gọi cho giám đốc Hạ của bách hoá số một, nhờ ông ta tìm giúp mấy chị ở quầy đồng hồ đeo tay, quầy quần áo nam ở tầng hai và quầy trang sức, sau đó lại gọi điện cho Cố Như.

Hai tiếng đồng hồ, nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm.

Lê Tinh đi ra sảnh lớn lấy một gói hạt dưa, ngồi trong phòng đào tạo vừa ăn vừa đợi, Hà Chấn Sóc thấy cô nhàn nhã như vậy cũng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, Lê Tinh tiện tay bốc một nắm hạt dưa đưa cho anh ta.

Hà Chấn Sóc cúi đầu nhìn một nắm hạt dưa nhỏ xíu được đưa đến trước mặt, do dự một chút rồi đưa tay nhận lấy cũng bắt đầu ăn, vừa ăn vừa không nhịn được cong khóe môi.

Anh sống ba mươi năm, chưa từng nhàn nhã ngồi một chỗ yên tĩnh ăn hạt dưa như vậy.

Trong túi rác chất đầy vỏ hạt dưa, ăn hết một gói hạt dưa, uống một tách trà, lần lượt có người quay trở lại, chị Quyên là người đi đầu tiên, cũng là người về đầu tiên.

Đồng hồ đeo tay và quần áo mà Lê Tinh yêu cầu đều đã mua về, trong tay còn xách thêm hai túi của Y Mỹ Thi.

Lê Tinh có chút ngạc nhiên nhìn chị ta: "Chị Quyên, tôi chỉ cần một chiếc áo khoác."

"Là một chiếc, là một chiếc, chỉ mua một chiếc, bà chủ Tinh Tinh đã nói rồi, tôi biết mà." Chị Quyên lập tức phân bua.

"Vậy đây là?" Lê Tinh nhìn túi xách khác trong tay chị ta.

"Cái này, cái này là tôi tự mua... nhân viên bán hàng ở cửa hàng Y Mỹ Thi nhiệt tình quá, lấy cho tôi rất nhiều quần áo để thử, tôi mặc đều rất vừa, không mua thì không được."

Chị Quyên có chút ngượng ngùng, họ ở đây được đào tạo cũng có lương cơ bản, coi như là thời gian đi làm, công ty có quy định thời gian đi làm không được làm việc riêng, bây giờ chị ta mua đồ riêng trong thời gian này bị bà chủ bắt gặp, luôn cảm thấy có chút chột dạ.

"Bà chủ Tinh Tinh, xin lỗi, nhưng tôi không làm lỡ việc, không tính là làm việc riêng trong giờ làm việc, phải không?"

"Không sao đâu chị Quyên, hai tiếng đồng hồ vốn là để mọi người nghỉ ngơi, tiện thể làm một trò chơi nhỏ, chị cũng không tính là làm lỡ thời gian làm việc."

Lê Tinh nghe vậy mỉm cười, sau đó lại nhìn mấy túi lớn trong tay chị ta: "Chị Quyên mua nhiều như vậy, xem ra quần áo ở Y Mỹ Thi rất hợp ý chị rồi."

"Hợp, hợp, hợp, chủ yếu là nhân viên bán hàng tốt!" Chị Quyên nghe thấy vậy, lập tức cười đáp, nhớ ra điều gì đó lại nói: "Tinh Tinh, cô không biết đâu, hôm nay suýt chút nữa tôi đã cãi nhau với người ta ở bách hoá số một, cái cô gái bán đồ trang sức ấy thật là đáng ghét, tôi bảo cô ta cho tôi xem một chút, cô ta cứ khăng khăng nói tôi làm hỏng thì không có tiền đền, tôi xem một chút thì làm sao mà hỏng được!?"

Lê Tinh tỏ vẻ ngạc nhiên: "Thật sao? Nhưng quầy trang sức đều là đồ đắt tiền, xảy ra tình huống như vậy cũng không có gì lạ?"

Chị Quyên xua tay: "Không lạ gì chứ, chính là chó chê mèo lắm lông, thấy tôi ăn mặc rách rưới tưởng tôi không mua nổi, bên quầy đồng hồ đeo tay cũng y như vậy, vẫn là tôi đập tiền lên quầy, cô ta mới lấy đồng hồ cho tôi."

"Là như vậy sao? Tôi đúng là không biết, trước đây tôi vẫn luôn mua đồ ở bách hoá số một, chưa từng gặp phải tình huống như vậy."

"Đó là do cô ăn mặc đẹp, có khí chất, họ thấy cô có tiền mua!" Chị Quyên nói đến bách hoá số một thì tức anh ách, chị ta xắn tay áo lên liên tục nói, Lê Tinh ở bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng.

Không lâu sau, chị Hồng và Tiểu Viên cũng trở về, chị Hồng cũng giống như chị Quyên, sau khi trở về liền một tràng nói thái độ phục vụ của bách hoá số một không tốt, Tiểu Viên không nói gì, nhưng cô ấy nghĩ đến bách hoá số một cũng không vui vẻ gì.

Trước đó Lê Tinh đã đặc biệt nói có thể bắt taxi đến bách hoá số một và đường Trung Sơn, số tiền này cũng sẽ được thanh toán cho mọi người. Nhưng có một số người ra ngoài chậm không bắt được taxi, nghĩ rằng dù sao cũng không lọt vào top 5, để tiết kiệm tiền taxi liền đi xe điện, trở về cũng tương đối muộn.

Lê Tinh một chút cũng không bất ngờ, sở dĩ cô nói có thể bắt taxi, năm người đầu tiên còn có thể thêm món ăn, vốn cũng là để tách thời gian họ đến bách hoá số một ra.

Để Y Mỹ Thi có thời gian chuẩn bị, cô còn nhờ các chị ở bách hoá số một và cô gái ở quầy trang sức, nhờ họ giúp kéo dài thời gian một nhóm người rời khỏi bách hoá số một.

Tuy nhiên, vấn đề đi thành nhóm là không thể tránh khỏi. Điều này cũng không quan trọng, chỉ cần bách hoá số một có thể ứng phó được, làm cho nhóm người này tức giận là được.

Thấy mọi người đã trở về, Lê Tinh xem xét những món đồ họ mua về, đồ của Y Mỹ Thi đều là áo khoác, những chị đi Y Mỹ Thi trong tay ít nhiều đều xách một hai túi, còn bên bách hoá số một mua về có đồng hồ đeo tay, có dây chuyền, cũng có áo khoác nam.

Số tiền mang đi đều đã tiêu gần hết, chỉ có Tiểu Viên tiết kiệm, chọn cho cô một chiếc dây chuyền rẻ nhất, còn lại một khoản tiền.

Những người còn lại có người không còn một xu, có người chỉ còn lại vài tệ, mấy chục tệ.

Mười tám người, hôm nay cô đã chi ra hơn một vạn đồng, nếu như vậy còn không được, vậy thì tòa nhà này của cô thực sự là mua lỗ rồi.

Lê Tinh nhìn đống đồ chất đầy đất hít sâu một hơi, quay đầu nhìn nhóm các chị ở dưới, mỉm cười hỏi họ: "Đồ đã mua về rồi, tôi thấy mọi người cơ bản đều xách túi của Y Mỹ Thi, xem ra quần áo của Y Mỹ Thi rất được mọi người yêu thích."

"Vậy tôi muốn hỏi mọi người một chút, dịch vụ của Y Mỹ Thi và dịch vụ của bách hoá số một, bên nào tốt hơn, bên nào khiến mọi người có h.am m.uốn mua đồ hơn?"

Các chị ngồi đó không ai lên tiếng, ngay cả Lý Thải Hà lúc đầu không phục cũng không lên tiếng.

Nếu như trước đó họ còn không biết mục đích của Lê Tinh khi tổ chức trò chơi này, nhưng khi họ bị gây khó dễ và chế giễu ở bách hoá số một, đến Y Mỹ Thi lại nhận được sự đối đãi ân cần, còn có những lời chào hàng giống hệt như những gì giám đốc Hà đã giảng, thì họ còn có gì không hiểu.

Điều khiến người ta cảm thấy mặt nóng bừng lên là, thái độ hếch mũi lên trời của mấy nhân viên bán hàng ở bách hoá số một giống hệt như trước đây của họ.

Trước đó Lê Tinh không hề phản bác họ, lại dùng một phương pháp trực quan hơn để vạch trần bộ mặt thật của họ.

(Editor: mình trước giờ không thích đọc mấy quyển sách kinh tế, nay đọc ngôn tình lại có thể được học hỏi cách làm ăn và nắm bắt tâm lý con người, đúng là vừa giải trí vừa học hỏi mà không khô khan).

Bình Luận (0)
Comment