Gần mười hai giờ, đúng vào giờ ăn trưa, hôm nay bữa trưa ở Đông Phúc có rất đông khách, ở hành lang liên tục vang lên tiếng bước chân và tiếng nói chuyện.
Trong phòng đào tạo lại yên tĩnh lạ thường.
Lê Tinh thấy họ không nói gì, cô gọi chị Quyên, người trước đó còn chưa tỉnh táo và liên tục phàn nàn về bách hóa số một với cô: "Chị Quyên, chị là người đi đầu tiên, cũng là người về đầu tiên, chị nói một chút đi?"
Chị Quyên trước đó mua sắm ở Y Mỹ Thi quá hăng say, lại còn đi lại bằng taxi, thời gian ngắn nên không kịp suy nghĩ kỹ, nhưng bây giờ Lê Tinh đã nói rõ ràng như vậy, có ngốc đến mấy cũng hiểu ra, mặt chị ta cũng nóng bừng lên.
Nhưng chị ta vốn là người thức thời, thấy Lê Tinh gọi, chị ta lập tức đứng dậy, đưa tay gãi mái tóc ngắn ngang tai thừa nhận sai lầm: "Bà chủ Tinh Tinh, tôi phải kiểm điểm, trước đây tôi vẫn luôn cho rằng những điều giám đốc Hà giảng quá giả tạo, người bình thường đứng trong cửa hàng ai lại cố ý nói "xin chào, hoan nghênh quý khách" chứ, nhiều nhất là nói một câu muốn mua gì, lúc đi thì người quen sẽ nói một tiếng "đi thong thả, hẹn gặp lại", cho nên khi giám đốc Hà giảng bài tôi không nghe mấy, có nghe cũng là để lấy điểm cao, buổi chiều có thể đóng gói món ăn mang về, con trai tôi rất thích món ăn của Đông Phúc..."
Chị Quyên nhận ra mình đã lạc đề, bèn ngượng ngùng cười ha ha hai tiếng, tiếp tục nói: "Nhưng hôm nay tôi đi Y Mỹ Thi mua quần áo, mới phát hiện ra mình đúng là kiến thức hạn hẹp, thì ra lời chào hoan nghênh quý khách đó thực sự nói ra hiệu quả lại tốt như vậy, ít nhất là sau khi tôi nghe xong, cảm thấy cửa hàng của họ rất coi trọng việc tôi bước vào, tôi rất vui vẻ."
"Lúc đó tôi không phải là mặc bộ quần áo mà cô đưa cho sao? Trên đó có quá nhiều miếng vá, vì bộ quần áo này mà trước đó tôi bắt taxi người ta còn không cho tôi lên xe, sợ tôi không có tiền trả tiền xe, tôi sốt ruột đành đứng giữa đường chặn xe."
"Sau đó tôi đến bách hóa số một, những người đó ai nấy đều hếch mũi lên trời, tôi nghĩ áo khoác nam kiểu dáng đơn giản, tương đối dễ chọn nên đã đi lên tầng hai trước."
"Kết quả vừa vào, người ta căn bản không thèm nhìn tôi, bịt mũi chê bai nhìn tôi, tôi muốn đưa tay sờ vào chất liệu vải của quần áo thì nhân viên bán hàng trực tiếp gạt tay tôi ra, bảo tôi không mua nổi thì đừng có sờ, tôi tức đến mức suýt chút nữa cãi nhau với cô ta."
"Đi xem dây chuyền cũng vậy, người ta căn bản không lấy cho tôi xem, quầy đồng hồ đeo tay trên lầu cũng gần như vậy, cuối cùng tôi tức giận đập tiền lên bàn mới mua được đồng hồ."
"Nhưng khi tôi đến Y Mỹ Thi, người ta hoàn toàn không đối xử với tôi như vậy, họ rất nhiệt tình, thấy tôi có vẻ lạnh còn rót cho tôi một cốc nước ấm, cho nên sau khi mua xong áo khoác cho cô, tôi cũng tự mua cho mình hai bộ để cảm ơn họ."
"Bài giảng của giám đốc Hà rất hữu ích, tôi mua nhiều đồ như vậy, ngoài việc quần áo của Y Mỹ Thi quả thực rất đẹp, nhưng quan trọng là tôi cũng vui vẻ, dịch vụ của họ khiến tôi hài lòng!"
Chị Quyên nói xong còn cảm thán một tiếng: "Bây giờ không phải là trước đây, trước đây mua đồ gì cũng phải có phiếu, đồ ỏ chỗ chúng tôi căn bản không lo bán, thích mua thì mua, không mua thì có người khác mua, như đồ hộp chẳng hạn, người thân bạn bè nghe tin đến một cái là hết sạch, giúp người ta mua đồ là tặng ân tình."
"Bây giờ ấy à, đồ tốt bên ngoài nhiều quá, như quần áo của Y Mỹ Thi tôi cảm thấy đẹp hơn của tòa nhà bách hóa, giá cả cũng rẻ hơn, quan trọng là người ta phục vụ tốt, tòa nhà bách hóa căn bản không thể so sánh được."
Lời của chị Quyên có phần khoa trương, nhưng cũng là sự thật. Tình huống mà chị Quyên gặp phải, nhóm các chị ở dưới đều gặp phải, những người không bắt taxi mà cùng nhau đi xe điện đến bách hóa số một cũng có trải nghiệm tương tự, họ đều không phản bác lời của chị Quyên, trong lòng cũng ý thức được vấn đề của mình.
Mấy chị lúc đầu phản bác Hà Chấn Sóc càng không giữ được mặt mũi, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Lê Tinh không quan tâm họ có giữ được mặt mũi hay không, cô ra hiệu cho chị Quyên ngồi xuống, rồi nói thẳng: "Khoảng thời gian này tôi vẫn chưa chính thức giới thiệu giám đốc Hà với mọi người, vậy bây giờ tôi xin giới thiệu một lượt, giám đốc Hà đến từ Cảng Thành, anh ấy là giám đốc của trung tâm thương mại Thịnh Bách ở Cảng Thành, trung tâm thương mại Thịnh Bách ban đầu chỉ là một cửa hàng nhỏ..."
Lê Tinh kể sơ qua về kinh nghiệm cá nhân của Hà Chấn Sóc, nói xong, cô nhìn một lượt các chị ở dưới, ai nấy đều không dám lên tiếng: "Tôi muốn nói với mọi người, giám đốc Hà là từ nhân viên bán hàng cơ bản làm lên, anh ấy không chỉ hiểu về quản lý mà còn hiểu về bán hàng, kỹ năng bán hàng và lời chào hàng mà anh ấy dạy là tuyệt đối không có vấn đề, vấn đề duy nhất là chúng ta làm thế nào để tiếp thu những gì anh ấy dạy vào bản thân, làm thế nào để thể hiện những lời chào hàng và kỹ năng đó một cách tự nhiên hơn."
"Tất nhiên bán hàng là muôn hình vạn trạng, chỉ cần thái độ của mọi người đúng mực, đừng giống như dịch vụ gây khó dễ mà mọi người gặp phải hôm nay ở bách hóa số một, có thể bán được hàng thì cho dù không dùng kỹ năng bán hàng của giám đốc Hà cũng không sao."
"Trung tâm cần không phải là bán hàng rập khuôn, nó ủng hộ mọi người đa dạng phong phú, áp dụng kỹ năng và phương pháp bán hàng phù hợp với bản thân, nhưng tất cả những điều này đều có một tiền đề, thái độ phục vụ của mọi người phải tốt, không được xảy ra hiện tượng đuổi khách hay ép khách."
"Hôm nay, tôi nghe thấy có chị nói trung tâm có khi nào lại đóng cửa giống như hợp tác xã cung ứng không, thậm chí nó có thể còn không bằng bách hóa tổng hợp, ít nhất bách hóa tổng hợp từ năm 60 mở cửa đến nay đã có lịch sử ba mươi năm."
"Nói thật, vấn đề này để tôi tự trả lời, tôi cũng không thể cho mọi người một câu trả lời chắc chắn, bởi vì không ai có thể đảm bảo được tương lai."
Lê Tinh nói những lời này, cổ họng có chút nghẹn ngào, buổi chiều cô nghe thấy các chị nói như vậy, trong lòng rất khó chịu, rất khó chịu.
Không ai biết áp lực của cô lớn đến mức nào, trong tay cô cầm hơn ba trăm vạn của chị Trân, còn có một trăm vạn của ông chủ Ngô.
Khoảng thời gian này từ việc đăng ký thương hiệu cho công ty, mua thiết bị thu ngân từ Cảng Thành, trang trí toà nhà, cộng thêm trả tiền mua đứt thâm niên công tác cho những nhân viên, cô từ chỗ Lục Huấn đã liên tục lấy hơn hai trăm vạn.
Một trung tâm còn chưa mở cửa mà cô đã ném vào đó sáu bảy trăm vạn, nếu nó xảy ra vấn đề, nói thật, cô không thua nổi.
Lục Huấn kiếm tiền nhìn thì nhiều nhưng chi tiêu cũng lớn, trong tay anh hiện tại có đội xe, trại chăn nuôi, trạm thu mua, nhà máy đồ điện tiêu dùng ở Từ Thành, bây giờ còn thu nạp một số công trình xây dựng ở ngoại thành, số người trong tay cộng lại có bốn năm trăm người, nhiều người như vậy phải nuôi, chi tiêu hàng ngày của anh có thể tưởng tượng được.
Anh còn đầu tư khắp nơi, trong két sắt ở phòng làm việc đều là hợp đồng đầu tư, đều là tiền, cô không dám nghĩ nếu anh xảy ra tình trạng đứt gãy đồng vốn thì sẽ có quả cầu tuyết lớn đến mức nào đổ sụp.
Cho nên cô không thể thua, không thua nổi.
Một khi thua có nghĩa là cô phải gánh nợ, cô gánh nợ chính là anh gánh nợ, anh không thể nhìn cô mặc kệ, giống như hôm đó số tiền còn lại mua tòa nhà anh đã chuyển cho chị Trân ngay trong ngày, anh sẽ dốc toàn lực thay cô giải quyết nợ nần.
Nhưng số tiền lớn như vậy, công ty lại không phải của riêng anh, anh muốn lấy ra cũng không dễ dàng.
Thường Hùng còn ở một bên nhìn chằm chằm, bây giờ còn thêm một Lương Vạn Long, đó chính là hai con chó dữ bám riết không buông, một khi biết anh bên này xảy ra vấn đề, hai người chắc chắn sẽ hung hãn lao vào.
Cô tuyệt đối không thể để anh rơi vào tình cảnh như vậy, khoảng thời gian này cô ngoại trừ thời gian về nhà bố mẹ ăn cơm và ở bên anh đều cố gắng thả lỏng, thư giãn bản thân.
Thời gian còn lại, cho dù là ở phòng đào tạo, tòa nhà bách hóa hay là đi làm những giấy tờ ở cục thương mại, cục thuế, tinh thần của cô không một giây phút nào không căng thẳng, đầu óc không một giây phút nào không hoạt động, nghĩ ngày mai phải làm gì, nếu có tình huống bất ngờ xảy ra thì cô phải làm thế nào.
Trước đó Hà Chấn Sóc bị các chị làm cho tức giận ra ngoài hút thuốc, cô xin phép anh ta nửa tiếng rời đi, anh ta gọi cô lại, cô thực sự rất sợ, sợ anh ta sẽ nói: "Cô Lê, xin lỗi, có lẽ cô cần tìm một đội ngũ khác để giúp cô..."
Cô biết, Hà Chấn Sóc đối với việc cô không có kinh nghiệm và quá trẻ tuổi vẫn luôn có thành kiến, anh ta lại không phải là người cam chịu khuất phục người khác, một khi anh ta thất vọng nhất định sẽ rời đi, cho dù có chị Trân cũng vô dụng.
Hà Chấn Sóc rất có năng lực, anh ta có thể không cần công ty của cô, nhưng công ty cô lại cần anh ta.
Lê Tinh hít sâu một hơi, nắm chặt lòng bàn tay, mỉm cười tiếp tục nói: "Không ai có thể dự đoán được tương lai, nhưng chúng ta có thể làm tốt hiện tại, giống như Y Mỹ Thi, chỉ cần có sản phẩm tốt, có dịch vụ tốt thì sẽ phát đạt, trung tâm bán sỉ cũng như vậy."
"Về mặt sản phẩm, chúng ta sẽ có chuyên gia chọn sản phẩm, bình thường ở tòa nhà cung ứng sẽ có Tiểu Dương và Tiểu Lý phụ trách việc nhập kho và điều chỉnh sản phẩm, kịp thời trả lại những sản phẩm ế ẩm, báo cáo bổ sung những loại sản phẩm còn thiếu, còn lại phải dựa vào các chị ở đây, các chị là cốt lõi của trung tâm, chỉ có các chị làm tốt thì doanh số của trung tâm mới tăng lên, tiền lương của mọi người mới tăng lên, công ty mới có thể kinh doanh lâu dài, ổn định!"
Hơn một tuần, Lê Tinh ngoại trừ ngày đào tạo đầu tiên đứng trước bàn trả tiền mua đứt thâm niên cho mọi người và giới thiệu, sau đó cô đều đóng vai trò là trợ lý của Hà Chấn Sóc, pha trà, giúp viết bảng đen, lo liệu bữa trưa cho mọi người, lúc rảnh rỗi thì kéo ghế ngồi ở phía sau cùng nghe giảng, thậm chí còn vì đi muộn mà bị Hà Chấn Sóc lôi ra phê bình trước mặt mọi người.
Cô đã rất khiêm tốn.
Nhưng những hành động và lời nói của cô lại khiến họ một lần nữa không thể bỏ qua sự tồn tại của cô.
"Tôi, lời đó là tôi nói." Trong im lặng, Lý Thải Hà đứng lên.
Lý Thải Hà trước đó thực sự cảm thấy những gì Hà Chấn Sóc giảng không có tác dụng gì, nghe rất giả tạo. Chị ta là người ăn nói bộc trực, nói năng không suy nghĩ lại còn thẳng tính, nếu không thì trước đó đã không cãi lại Hà Chấn Sóc.
Nhưng vừa rồi chị ta đi mua đồ cho Lê Tinh, ở bách hoá số một cãi nhau với người ta, cuối cùng ầm ĩ đến mức phải mời quản lý ra mặt, sau đó đến Y Mỹ Thi cảm nhận được sự phục vụ nhiệt tình của họ, chị ta đột nhiên nhận ra mình đã sai.
Bản thân chị ta kiến thức hạn hẹp lại đi chê cười người đã từng trải, có chút nực cười và càng đáng ghét hơn, nhưng chị ta cũng không phải là người không dám chịu trách nhiệm, làm sai thì ít nhất phải xin lỗi trước.
"Xin lỗi giám đốc Hà, tôi không có kiến thức, chỉ biết đến thế giới nhỏ bé của mình, những gì cậu dạy cho mọi người đều quá mới mẻ, tôi liền cho rằng..." Lý Thải Hà nắm chặt hai tay, ngẩng đầu len lén nhìn Lê Tinh đang đứng trước bàn dài và Hà Chấn Sóc ở cửa, lắp bắp nói: "Liền cho rằng cậu là một kẻ hữu danh vô thực, chuyên đến để lừa tiền của bà chủ Tinh Tinh, cho nên lúc nói chuyện cũng không lựa lời."
"Thực sự xin lỗi. Giám đốc Hà, bà chủ Tinh Tinh, hai người muốn phạt tôi thế nào, tôi đều chấp nhận."
Mấy người bên cạnh Lý Thải Hà nhìn chị ta đứng lên xin lỗi, do dự một chút rồi cũng đứng lên xin lỗi Hà Chấn Sóc: "Xin lỗi giám đốc Hà, trước đó chúng tôi không nên nói cậu như vậy."
"Cái đó, chúng tôi cũng nên xin lỗi giám đốc Hà một tiếng." Chị Quyên rất biết cách ứng xử, chị ta đứng lên, lần này còn lén lút ra hiệu cho những người đang ngồi trong phòng, khiến tất cả mọi người đều đứng dậy, ngay cả Tiểu Dương và Tiểu Lý ngồi ở phía sau cùng đã được phân vào phòng kiểm soát chất lượng và phòng thị trường tổng hợp cũng đứng dậy theo.
"Hai ngày nay thái độ của chúng tôi không đúng mực, khiến giám đốc Hà phải lo lắng, mong cậu rộng lượng đừng so đo với chúng tôi."
Hà Chấn Sóc đứng ở cửa nhìn phòng đào tạo hoàn toàn trái ngược với sự ồn ào ở bên ngoài sảnh, nhìn từng khuôn mặt hối lỗi, rồi ánh mắt vô thức chuyển hướng sang Lê Tinh.
Lê Tinh nhận thấy ánh mắt của anh ta, mỉm cười nói: "Giám đốc Hà có muốn nói đôi lời không?"
"Nói đôi lời thì không cần, những gì nên nói cô Lê đã thay tôi nói rồi." Hà Chấn Sóc cong khóe môi, nhìn các chị đang đứng: "Đã đến giờ ăn rồi, có thể đi ăn cơm, ăn cơm xong chúng ta tiếp tục buổi đào tạo chiều."
"Mọi người cảm thấy buổi đào tạo của tôi viển vông, sau này tôi sẽ điều chỉnh phương pháp đào tạo, để mọi người cảm nhận và học tập một cách trực quan hơn, hy vọng trong tuần tới mọi người có thể thực sự lĩnh hội được một số điều."
"Chúng ta chỉ có một mục tiêu chung: công ty tốt, chúng ta tốt, nhận được nhiều tiền thưởng."
Hà Chấn Sóc là một người hành động, anh ta nói là làm, buổi chiều liền thay đổi phương pháp đào tạo, áp dụng phương pháp kết hợp lý thuyết và thực hành. Mấy ngày sau đó, buổi sáng anh ta đưa mọi người đến dưới cầu vượt, chợ rau nhỏ, chợ nông sản để bày sạp bán lô tất của ông chủ Ngô.
Buổi chiều trở về tổng kết đánh giá cho mọi người, sau đó dùng số tiền mọi người bán được để phát thưởng gọi món.
Tháng mười hai trời chưa có tuyết nhưng sương giá lạnh buốt, bày sạp bán hàng ở bên ngoài có bao nhiêu gian nan.
Lê Tinh không cần phải cùng các chị bày sạp, nhưng Hà Chấn Sóc phải đưa Tiểu Dương và Tiểu Lý đi khảo sát thị trường, nghiên cứu sản phẩm, tiện thể dạy họ một số kiến thức về lựa chọn sản phẩm và quản lý thị trường.
Cô phải đi lại mấy nơi để xem tình hình của các chị, khi họ không nhịn được mà cãi nhau với các bà lão mặc cả thì cô kịp thời tiến lên xử lý, đôi khi gặp phải quầy hàng bận rộn quá còn phải giúp thu tiền.
Lê Tinh sợ lạnh nhất, mỗi năm mùa đông đến hận không thể ở lì trong nhà, đột nhiên bị lôi ra ngoài gió thổi sương lạnh đến mức tim cô tê dại, cho dù mặc áo lông dày cũng không có một chút hơi ấm.
Mỗi lần Lục Huấn tan làm đến đón cô, sờ thấy bàn tay lạnh cóng sắp mất cảm giác của cô, đau lòng vội vàng xoa tay cô nhét vào trong quần áo mình.
Anh muốn khuyên cô đừng đi nữa, không có bà chủ nào lại vất vả như vậy, nhưng thấy cô hưng phấn kể với anh hôm nay các chị kiếm được bao nhiêu tiền, đủ trả tiền thuê phòng bao và tiền ăn của họ, lại còn kể những chuyện thú vị khi bán hàng, anh lại không nỡ ngắt lời cô, chỉ có thể cho người dựng lều chắn gió xung quanh quầy hàng của họ ngay trong đêm.
Lều vừa dựng lên, cuối cùng cũng không cần phải hứng chịu gió lạnh thổi từ bốn phương tám hướng, cái lạnh giảm đi rất nhiều, việc bán hàng của họ cũng tốt hơn, hai người một nhóm, chín quầy hàng phân bố ở dưới cầu vượt, chợ rau nhỏ, cổng trước cổng sau chợ nông sản các nơi, mỗi ngày trung bình có thể bán được hơn một nghìn đôi tất.
Theo từng đồng tiền thu vào, buổi tối mang về một món ăn chính miễn phí, những người chị đó dần dần từ kháng cự ban đầu chuyển sang thích bày sạp.
Mấy ngày trôi qua ai nấy đều đã tiếp thu được lý thuyết, còn vì đã đối phó với một đám bà lão khó tính, mà có được một bộ phương pháp bán hàng của riêng mình.
Đến ngày 15 tháng 12, buổi đào tạo kéo dài hai tuần kết thúc tốt đẹp, hai mươi sáu nhân viên của tòa nhà bách hóa, ngoại trừ tám người bỏ đi ngay ngày đầu tiên, mười tám người còn lại đều ở lại.
Mười tám người từ thái độ lười biếng không phục ban đầu, bây giờ đã dần dần gắn kết thành một sợi dây, trong lời nói của họ khi nhắc đến trung tâm đã kèm theo chữ "trung tâm của chúng ta".
Buổi đào tạo vừa tuyên bố kết thúc, họ đã vội vàng hỏi Lê Tinh: "Bà chủ Tinh Tinh, tòa nhà trung tâm bán sỉ của chúng ta trang trí đến khi nào? Hôm qua tôi đi xem, tòa nhà được trang trí rất đẹp, có phải sắp xong rồi không? Khoảng khi nào thì khai trương?"
Những ngày này Lê Tinh đưa mọi người ra ngoài bày sạp đào tạo, tòa nhà bên kia hoàn toàn giao cho Lê Chí Quân, Lê Chí Quân biết em gái tốn không ít tiền để làm sự nghiệp này, anh ấy dẫn người làm thêm giờ, không đến mười giờ không về nhà nghỉ ngơi, phát hiện Siêu Tử lát gạch rất giỏi, bèn dứt khoát kéo người về tay mình làm việc.
Bây giờ việc trang trí bên ngoài tòa nhà ngoại trừ bảng hiệu còn chưa làm, thì đã hoàn thành hết, bên trong tầng một tầng hai cũng đã sơn tường xong, đang sơn tường tầng ba tầng bốn, lát gạch từ tầng một đến tầng bốn.
Bây giờ Lê Tinh đã hoàn tất các thủ tục đăng ký kinh doanh và đăng ký nhãn hiệu, cuối tuần trước Lê Hà Dương và người của giám đốc Hà đã đến Ô Thị để lựa chọn sản phẩm.
Chỉ cần những việc này được giải quyết xong, cửa sổ và cửa ra vào của tòa nhà được thay thế, dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ là có thể chuẩn bị kệ hàng và sản phẩm để thử nghiệm, cô ước tính tiến độ trang trí của tòa nhà, trả lời mọi người: "Còn khoảng hai mươi ngày nữa."
"Còn hai mươi ngày nữa sao?"
Các chị cứ tưởng rằng sau khi đào tạo xong là có thể nghỉ ngơi hai ngày để chuẩn bị cho việc khai trương tòa nhà, vừa nghe còn hai mươi ngày nữa, họ liền không bình tĩnh được: "Vậy hai mươi ngày này chúng tôi làm gì?"
Các chị trong thời gian đào tạo đều nhận lương cơ bản của công ty, nhưng không biết có phải là do mấy ngày nay dãi nắng dầm mưa bán tất, đấu trí đấu dũng với những bà lão ở chợ rau keo kiệt, một xu cũng muốn mặc cả, hay là do Lê Tinh mỗi ngày cho họ ăn ngon, tiền thưởng và hoa hồng quá hấp dẫn, mà vừa nghĩ đến việc phải về nhà nghỉ ngơi hai mươi ngày không có việc gì làm, đột nhiên cảm thấy có chút trống trải và hoang mang.
"Bà chủ Tinh Tinh, cô đã cho người tháo dỡ lều ở chỗ bày sạp rồi sao?"
"Hay là đừng tháo nữa, chúng ta tiếp tục bày sạp bán tất đi?"
"Đúng vậy, về nhà nghỉ ngơi hơn hai mươi ngày tôi cũng không biết làm gì? Nghỉ ngơi là phải làm việc gì đó, tôi cảm thấy bây giờ mỗi ngày như vậy mang một món ăn về nhà, không cần làm gì cả cũng rất tốt!"
Trong phòng đào tạo, các chị tranh nhau nói với Lê Tinh. Trước đây họ sợ lạnh, nhưng từ khi được dựng lều, lại mặc quần áo dày, bây giờ một chút cũng không lạnh nữa.
Một đám các chị đều thể hiện rõ trên mặt là vẫn muốn bán tất, còn muốn hoàn thành nhiệm vụ bán hàng để nhận tiền thưởng hay mang món ăn chính về nhà, mong đợi nhìn Lê Tinh.
Lê Tinh nhìn thấy không khỏi bật cười, "Mọi người yên tâm, hai mươi ngày này chắc chắn sẽ không để mọi người nhàn rỗi."
"Vậy chúng tôi làm gì?" Có chị lập tức hỏi.
Lê Tinh liếc nhìn Hà Chấn Sóc đang đứng bên cạnh, vốn dĩ việc này là cô giao cho Hà Chấn Sóc lên tiếng, nhưng bây giờ mọi người đều đã hỏi, cô nói cũng được: "Có một nhiệm vụ cho mọi người."
"Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?" Có chị nghi hoặc hỏi.
Lê Tinh không nói ngay nhiệm vụ là gì, hỏi mọi người trước: "Mấy ngày nay bán tất, mọi người cảm thấy tất có dễ bán không? Đã biết thương hiệu của tất này rồi chứ?"
Tất là món đồ nhỏ, ban đầu các chị nghe nói bày sạp chỉ bán tất đều cảm thấy sẽ không bán được, không ngờ cuối cùng bán ra doanh số lại đáng kinh ngạc, mà họ ngày ngày sờ vào những đôi tất đó, tự nhiên cũng biết là thương hiệu gì.
"Tất dễ bán, tuy rằng không biết lợi nhuận thế nào nhưng số lượng bán ra khá lớn, thương hiệu là Lệ Toa, chất lượng tốt, kiểu dáng cũng đẹp." Các chị không do dự trả lời.
Lê Tinh nghe xong gật đầu: "Ừm, tất Lệ Toa kiểu dáng và chất lượng quả thực rất tốt, sau này nó cũng sẽ là sản phẩm được bán trong trung tâm của chúng ta."
"Trước đó vì để đạt được một thỏa thuận hợp tác với họ, công ty phải giúp họ thực hiện một hoạt động quảng bá thương hiệu tất Lệ Toa."
"Quảng bá?"
Quảng bá thương hiệu là một từ xa lạ, có chị không hiểu.
"Là quảng bá, coi như là hưởng ứng bộ phim truyền hình quảng cáo cho tất Lệ Toa sắp lên sóng vào hai ngày tới."
"Bà chủ Tinh Tinh, cô nói là tất Lệ Toa này lên TV rồi sao?" Chị Quyên có chút hiểu biết, ngây người hai giây rồi hơi há miệng hỏi Lê Tinh.
Lê Tinh mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, sẽ có quảng cáo trên một chương trình truyền hình. Tất Lệ Toa sắp lên quảng cáo trên TV, tôi đã liên hệ được mười điểm triển lãm để tuyên truyền và bán hàng cho họ, hai mươi ngày tới nhiệm vụ của mọi người chính là tuyên truyền tất Lệ Toa, bán thật nhiều tất Lệ Toa."
Lê Tinh nói rõ tình hình cụ thể của nhiệm vụ cho mọi người, ngoài ra còn cho mọi người biết lần bán tất này không chỉ có hoa hồng, mười điểm triển lãm còn sẽ tiến hành xếp hạng thi đua hoàn thành chỉ tiêu doanh số, ba người đứng đầu đều có tiền thưởng.
Giải nhất một nghìn tệ, giải nhì bảy trăm tệ, giải ba năm trăm tệ.
Con số này vừa được đưa ra, trong phòng đào tạo vang lên một loạt tiếng hít khí, ngay sau đó là những tiếng xác nhận:
"Bà chủ Tinh Tinh, cô, cô nói thật sao?"
"Ba người đứng đầu thực sự có nhiều tiền thưởng như vậy sao?"
Một nghìn tệ, lương của họ trước đây là hai trăm bốn mươi tám tệ một tháng, làm hai mươi ngày nhận một nghìn tệ, bằng bốn tháng lương!
"Tôi khi nào nói dối mọi người chưa?" Lê Tinh cười một tiếng.
Việc kết thúc buổi đào tạo bằng việc tuyên bố hoạt động quảng bá và thi đua bán hàng cho tất Lệ Toa, là kế hoạch mà Lê Tinh đã bàn bạc với Hà Chấn Sóc mấy ngày nay.
Sắp tới là thời điểm chiếu của bộ phim truyền hình vào khung giờ vàng buổi tối. Quảng cáo của tất Lệ Toa cũng sắp được phát sóng trong khung giờ quảng cáo giữa phim.
Đối với việc phát sóng quảng cáo lần này, vợ chồng ông chủ Ngô ở Ô Thị đã sớm tổ chức nhân lực để tuyên truyền, còn ở Ninh Thành ông chủ Ngô hoàn toàn giao phó cho Lê Tinh, có lẽ là không yên tâm, anh ta liên tục gọi điện cho Lê Tinh mấy ngày liền.
Lúc thì nói tiền sợi bông đợt đầu tiên anh ta đã chuyển hết cho nhà máy sợi rồi, cháu trai cô Lê Hà Dương và mấy người chọn sản phẩm hai ngày trước có đến, anh ta đã cùng họ ăn một bữa cơm, bây giờ chị Lợi mỗi ngày đều đưa họ đi khảo sát thị trường để chọn sản phẩm, có một số sản phẩm còn đang tìm cách liên hệ trực tiếp với nhà máy, đảm bảo có thể đạt được giá thấp nhất, chất lượng cao nhất.
Lúc thì nói chiếc xe bị trầy xước của họ đã sửa xong, hai ngày nữa anh ta sẽ sắp xếp người giao hàng lái xe đến cho họ.
Lúc thì lại nói mấy kho hàng lớn của anh ta bây giờ ngoài sợi bông ra thì chính là tất, anh ta coi như đã đặt cược toàn bộ gia sản của mình vào đó.
Qua điện thoại, Lê Tinh có thể nghe ra được sự lo lắng của Ngô Hữu Tài.
Còn hơn một nửa tiền sợi bông vẫn đang bị kẹt ở chỗ anh ta, Lê Tinh sao có thể nhìn anh ta lo lắng được. Nhưng cô cũng sẽ không nói những lời sáo rỗng, bèn nói rõ kế hoạch của mình: "Anh Ngô yên tâm, quảng cáo trên TV này là do cháu trai em đích thân chỉ đạo quay, bản dựng hoàn chỉnh đã được đạo diễn Trần xem qua, còn mời cả thầy giáo của nó ở trường giúp xem, đều nói không có vấn đề gì."
"Ngoài ra, em bên này đã lấy được mười điểm triển lãm ở Ninh Thành, và hơn ba mươi điểm bán hàng đại lý, trong sáu toà nhà bách hoá lớn ở Ninh Thành, ngoại trừ bách hóa số sáu vốn không tổ chức triển lãm, còn lại các điểm triển lãm của các bách hóa khác đều đã lấy được, là hai quầy ghép thành một quầy lớn, đều ở vị trí trung tâm dễ thấy, năm quầy còn lại ở mấy tòa nhà bách hóa có lượng người qua lại khá tốt."
"Còn có một tin tốt, vốn dĩ hội chợ triển lãm một tuần chỉ có hai ngày, nhưng sắp đến Tết nên các toà nhà bách hoá cũng đang tổ chức các hoạt động, từ tuần trước hội chợ triển lãm đã trở thành mỗi ngày đều có, tất Lệ Toa cũng coi như là gặp thời cơ tốt, cho nên doanh số bên này anh không cần quá lo lắng."
"Còn về phần tạo thế tuyên truyền, em cũng đã chuẩn bị đầy đủ áp phích, tờ rơi, giá trưng bày tương ứng, đợi chương trình quảng cáo phát sóng, em sẽ bắt đầu hoạt động."
"Ngoài ra, em có một người quen, cô ấy có một cửa hàng lớn trên đường Trung Sơn, cô ấy đã lấy hai vạn đôi tất từ chỗ em, dự định cũng sẽ đặt một điểm bán tất Lệ Toa ở cửa, còn sẽ hưởng ứng hoạt động mua thêm tặng thêm của chúng ta ở trong cửa hàng."
Cố Như sẽ mua hai vạn đôi tất từ Lê Tinh để làm hoạt động, ngoài việc muốn hưởng ứng độ hot của tất Lệ Toa, một lý do khác là Lê Tinh hôm đó đã gọi hơn mười người đến cửa hàng của cô ấy để mua áo khoác.
Chỉ riêng Lê Tinh thôi, cô ấy đã thu về hơn ba nghìn tệ, ngoài ra các chị đó mỗi người ít nhiều đều mua thêm, doanh thu của cửa hàng ngày hôm đó trực tiếp vượt một vạn, còn nhiều hơn cả ngày khai trương, rất nhiều kệ hàng trong cửa hàng đều trống.
Cô ấy gọi điện cho Lê Tinh, bảo cô mang áo khoác về cửa hàng trả lại, nhưng Lê Tinh không đồng ý, chỉ mang những chiếc áo khoác đó đến cửa hàng đổi kiểu dáng và màu sắc, bản thân cô giữ lại ba chiếc, số còn lại mang về nhà tặng cho Thẩm Phương Quỳnh, Hà Lệ Quyên, Thường Khánh Mỹ, thím hai và Lê Linh.
Cả nhà sáu người phụ nữ, mỗi người ba chiếc áo khoác, năm nay đón Tết không cần phải mua quần áo nữa.
Cố Như biết người bình thường không thể tiêu thụ được hơn mười chiếc áo khoác, Lê Tinh là muốn ủng hộ việc kinh doanh của mình, cũng lo lắng việc cô trả lại hàng với số lượng lớn như vậy sẽ ảnh hưởng đến quy định của cửa hàng.
Dù sao thì Y Mỹ Thi khi đào tạo nhân viên vẫn luôn nhấn mạnh, không hài lòng có thể đổi hàng, đổi đến khi hài lòng thì thôi, không khuyến khích trả hàng.
Lê Tinh suy nghĩ cho cô ấy, cô ấy cũng muốn làm gì đó bù đắp, biết Lê Tinh gần đây bận rộn đào tạo nhân viên cho trung tâm, còn phải chạy khắp nơi tìm điểm bán tất, chuẩn bị cho việc tuyên truyền khi quảng cáo tất Lệ Toa ra mắt. Cô ấy suy nghĩ một phen, nghĩ ra phương pháp bán hàng này.
Hơn một tháng nay, Y Mỹ Thi ở khu vực đường Trung Sơn coi như là một cửa hàng nổi tiếng, mỗi ngày lượng người ra vào cửa hàng không hề ít, cộng lại việc mua thêm tặng thêm, mỗi ngày bán được mấy trăm đôi tất là chuyện dễ dàng, huống hồ Tết dương lịch còn có cửa hàng ở Giang Bắc của cô ấy sắp khai trương, cho nên cô ấy một hơi đặt hai vạn đôi từ Lê Tinh.
Lê Tinh khi nhận được điện thoại của Cố Như đều ngây người, có chút dở khóc dở cười, nhưng nhiều hơn là cảm động.
Cô ở cửa hàng của Cố Như tiêu mấy nghìn tệ, Cố Như bên kia lại định bỏ ra mấy vạn để ủng hộ cô.
Tuy nhiên cô không từ chối ý tốt của Cố Như, một là nếu hiệu quả quảng cáo của Lệ Toa tốt, việc này cũng có lợi cho Y Mỹ Thi, hai là việc cô giúp Cố Như lấy một quầy hàng ở toà nhà bách hoá số một đã gần như chắc chắn, đợi Tết dương lịch kết thúc, một nhãn hiệu quần áo nữ Thượng Hải ở tầng ba rút lui là có thể ký hợp đồng.
Để tránh cho Cố Như sau này lại tìm đủ mọi cách để trả ơn, cô bây giờ nhận ý tốt của cô ấy là thích hợp nhất.
Việc này cứ như vậy mà quyết định, hai ngày trước cô nhận được áp phích, tờ rơi, thì cho người mang tất và tờ rơi cùng nhau đưa đến cho Cố Như. Ngày hôm sau Cố Như liền bố trí tài vụ chuyển tiền tất cho cô.
Việc này vốn cho rằng là tình cảm giữa cô và Cố Như, cô chỉ ghi nhớ trong lòng, nhưng bây giờ ông chủ Ngô lo lắng, đây cũng coi như là một tin tốt mang ra an ủi anh ta một chút.
Đầu dây bên kia, ông chủ Ngô ngồi trong văn phòng xưởng tất Lệ Toa, vừa xem số liệu sản xuất vừa xem vừa vò đầu bứt tai lo lắng về doanh số, nghe xong lời Lê Tinh nói, cuối cùng cũng bình tĩnh lại rất nhiều:
"Được được được, vậy việc này nhờ em nhé, em gái Tinh Tinh, em không biết mấy ngày nay anh nhìn thấy tất trong kho càng ngày càng chất đống, trong lòng lo lắng, nếu không phải em nói hai căn nhà của em dọn ra đều chất đầy không còn chỗ để, anh còn muốn vận chuyển thêm một ít đến chỗ em, mắt không thấy tâm không phiền..."
Ông chủ Ngô lại bắt đầu lải nhải, nhưng tâm trạng của anh ta rõ ràng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, anh ta nói, Lê Tinh lắng nghe, sau đó an ủi anh ta:
"Anh Ngô anh đừng lo, tất chắc chắn sẽ bán chạy, mùa đông năm nay lạnh, lô tất mà anh sản xuất đều dày dặn ấm áp, sẽ không có vấn đề gì."
"Hy vọng là như vậy." Ông chủ Ngô nghe xong trong lòng tốt hơn nhiều, lại nhờ vả Lê Tinh một phen nhất định phải để tâm, rồi mới cúp điện thoại.
Lê Tinh cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Nhưng tai cô yên tĩnh rồi, lòng lại không thể bình tĩnh được, ông chủ Ngô coi trọng hoạt động quảng bá lần này như vậy, rõ ràng là muốn quảng bá tất Lệ Toa ra toàn quốc, nếu như phát súng đầu tiên này không đủ vang. Sau này hợp tác của họ chắc chắn sẽ gặp trở ngại, cho nên lần quảng bá quảng cáo tất Lệ Toa này nhất định phải thành công.
Cô và Hà Chấn Sóc đã bàn bạc rất lâu mới nghĩ ra được phương án khuyến khích bán hàng như vậy, coi như là đã dốc hết vốn liếng.
"Không chỉ là ba người đứng đầu có phần thưởng, hai người một nhóm, tổng cộng mười điểm triển lãm, chỉ cần mọi người hoàn thành chỉ tiêu nhiệm vụ, mỗi nhóm còn sẽ nhận được phần thưởng đội sáu trăm tệ!"
"Sáu, sáu trăm tệ?" Mỗi người ba trăm, hơn một tháng lương!
Đây còn chỉ là phần thưởng đội, nếu như tất cả các giải thưởng đều giành được, cộng thêm hoa hồng và lương, chẳng phải là họ tương đương với việc kiếm được tiền của cả một năm trong hai mươi ngày sao?
Các chị không bình tĩnh được nữa, họ nuốt nước bọt hỏi: Cái đó, bà chủ Tinh Tinh, chỉ tiêu nhiệm vụ này có nặng không? Mỗi ngày phải bán bao nhiêu?"
Lê Tinh biết họ sẽ hỏi điều này, cô lấy ra bản phân tích chỉ tiêu đã chuẩn bị sẵn từ trong túi, lần lượt phát cho mọi người theo tên.
"Chỉ tiêu này mỗi nhóm nhận được số liệu không giống nhau, là căn cứ vào lượng người qua lại ở điểm triển lãm mà mọi người được phân, còn có tình hình bán hàng của mọi người mấy ngày nay mà phân tích rồi quyết định, mọi người xem kỹ một chút, có vấn đề gì có thể nói."
Bây giờ chỗ ngồi trong phòng đào tạo đều là theo nhóm bán tất mấy ngày nay của các chị, sau khi nhận được chỉ tiêu mà Lê Tinh phát xuống, hai người trong nhóm liền vội vàng ghé sát vào nhau xem.
Chỉ tiêu mà Lê Tinh đưa ra rất chi tiết, bên trên đưa ra hai chỉ tiêu: một chỉ tiêu cơ bản, một chỉ tiêu vượt mức cơ bản.
Mà hai chỉ tiêu này, không chỉ đưa ra tổng chỉ tiêu mà còn phân tích cho mọi người chỉ tiêu phân bổ từ ngày 1 đến ngày 20, cũng ghi rõ tình hình lượng người qua lại ở điểm triển lãm của họ, đối tượng khách hàng, hoạt động bán tất thích hợp để giới thiệu cho khách hàng.
Các chị vừa nhìn là hiểu, nhưng xem xong từng người một đều kinh ngạc, có chút không dám tin ngẩng đầu nhìn Lê Tinh: "Bà chủ Tinh Tinh, cái này nhiều quá nhỉ?"
"Chúng ta làm sao có thể bán được nhiều tất như vậy?"
"Đúng vậy, mấy ngày nay chúng ta tổng cộng bán được bao nhiêu đâu? Cái này đã gấp mười mấy lần rồi! Chỉ tiêu này quá nhiều, chúng ta không hoàn thành được!"
Những chị này trước đó vui mừng bao nhiêu, bây giờ hoảng sợ bấy nhiêu, bị số liệu chỉ tiêu đỉnh cao gạch đỏ kia làm cho choáng váng, từng người một liên tiếp nói:
"Cho dù là tiên nhân không ngủ cũng không thể bán được nhiều tất như vậy! Tiền thưởng này nhìn thì hấp dẫn, căn bản không lấy được!"
"Đúng vậy!"
"Đặt nhiều như vậy, chúng ta chỉ có thể nhìn thôi!"
Lê Tinh một chút cũng không bất ngờ mọi người sẽ có phản ứng như vậy, cô nhìn Hà Chấn Sóc bên cạnh.
Hà Chấn Sóc đối diện với ánh mắt của cô, lên tiếng: "Chỉ tiêu đã định cho mọi người, chắc chắn là hợp lý."
"Chỉ tiêu này là do tôi đặt ra cho mọi người, tổng hợp năng lực bán hàng của mọi người mấy ngày nay, cũng như lượng người qua lại ở điểm triển lãm, hoạt động bán hàng mà quyết định, tôi đã dám đặt nhiều như vậy thì chắc chắn mọi người có thể hoàn thành!"
"Lần này tất không phải là để mọi người bán từng đôi một nữa, còn có một loạt các hoạt động bán hàng theo gói, rút thăm trúng thưởng và mua tặng, quan trọng nhất là chúng ta sẽ có quảng cáo trên một chương trình truyền hình, đợi phim truyền hình phát sóng, có độ hot, tất chắc chắn sẽ không lo bán không chạy."
Các chị nhìn nhau, mấy ngày nay họ bị Hà Chấn Sóc rèn luyện nên đã không dám trực tiếp chống đối người khác, nhưng không chống đối không có nghĩa là trong lòng không có ý kiến, từng người một bĩu môi, có thể treo được cả bình dầu.
Phòng đào tạo đột nhiên im lặng đến ngột ngạt, bầu không khí đã lâu không xuất hiện.
Lê Tinh nhìn mọi người, tiếp tục nói: "Thực sự không hoàn thành được cũng không sao, mọi người có thể xem chỉ tiêu cơ bản, chỉ tiêu đó rất thấp, mọi người nhất định có thể hoàn thành, hoàn thành rồi sẽ có hai trăm tệ cho nhóm, ngoài ra còn có hoa hồng bán tất."
"Vượt quá chỉ tiêu cơ bản, hoa hồng mỗi đôi tất còn có thể thêm năm xu."
Các chị nhìn chỉ tiêu cơ bản, quả thực không cao, nhiều hơn một chút so với doanh số bán nửa ngày của họ mấy ngày nay, so với chỉ tiêu gấp mười mấy hai mươi lần kia thì thấp hơn rất nhiều.
Nhưng trước mặt có miếng thịt lớn treo lơ lửng, mọi người làm sao cam tâm cứ như vậy mà nhìn chứ, từng người một không nhịn được hỏi: "Chỉ tiêu này không thể giảm sao?"
"Thực sự không thể." Lê Tinh trả lời, sau đó hỏi mọi người: "Mọi người có biết trong tay tôi có tổng cộng bao nhiêu đôi tất không?"
Các chị người này nhìn người kia, họ đương nhiên là không biết, mấy ngày nay họ chỉ lo bán hàng, nhiều nhất là giúp bày sạp, thu dọn, tất đều là Tiểu Dương và Tiểu Lý lái chiếc xe tải nhỏ không biết Lê Tinh lấy từ đâu đến chở đi chở lại.
Tuy họ không biết nhưng có một người hẳn là biết, thế là ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Tiểu Dương và Tiểu Lý đang ngồi ở phía sau.
Tiểu Dương và Tiểu Lý là lần đầu tiên bị mọi người vây quanh nhìn chăm chú như vậy, hai cậu trai trẻ tuổi không khỏi căng thẳng, cuối cùng Tiểu Dương đứng lên: "Tôi đã hỏi bà chủ Tinh Tinh, cô ấy không nói con số cụ thể, nhưng mấy căn nhà kia chất đầy thùng tất, tôi ước tính có khoảng một trăm vạn đôi?"
"Một, một trăm vạn đôi?" Các chị kinh ngạc há hốc mồm, mắt trợn tròn.
"Là hơn hai trăm vạn đôi! Bên Tiểu Dương đi chỉ là một trong những nơi tôi để tất." Lê Tinh trả lời mọi người. "Không giấu gì mọi người, lô tất này đối với tôi rất quan trọng, nó liên quan đến nhà máy sợi mà tôi lớn lên từ nhỏ, cũng liên quan đến trung tân...."
Lê Tinh kể sơ qua về nguồn gốc của lô tất này cho mọi người nghe, thấy mọi người ai nấy đều ngây ra, cô tiếp tục nói: "Số tất này trong tay tôi nhất định phải tiêu thụ hết, chỉ tiêu đặt ra cho mọi người thực tế chỉ là một phần mười số lượng tất trong tay tôi, là mức thấp nhất mà tôi có thể đưa ra cho mọi người."
Hơn hai trăm vạn đôi tất chỉ là sản lượng mấy ngày của nhà máy ông chủ Ngô, nhưng bên cô muốn tiêu thụ hết lại có áp lực không nhỏ.
Mấy ngày nay Lê Vạn Sơn từ chỗ thư ký Quách biết được số lượng tất tồn kho trong tay cô, suýt chút nữa thì chết ngất. Hơn hai trăm vạn đôi, chỉ riêng tiền vốn đã hơn sáu mươi vạn tệ, ông sợ cô bị ế hàng nên cùng Lê Vạn Phong khắp nơi giúp cô liên hệ người, người quen và không quen, ngay cả chủ tiệm tạp hóa cũng tìm.
Cuối cùng giúp cô liên hệ được hơn ba mươi điểm bán hàng đại lý lớn nhỏ, phân phối ra hơn ba mươi vạn đôi tất, chỉ là hiện tại chưa làm hoạt động, doanh số mỗi ngày còn không bằng các chị bày sạp.
Đợi quảng cáo trên phim truyền hình phát sóng sẽ tốt hơn một chút, nhưng cụ thể đến mức độ nào, không ai có thể nói chắc.
May mà tất là thứ có thể bán liên tục, đợi tất cả trung tâm tự chọn của cô khai trương là có thể phân phối một phần, từ từ bán.
Chỉ cần cô có thể thu hồi lại hơn sáu mươi vạn tiền vốn trong hai mươi ngày này, sau này bán được đều là cô kiếm được.
Cho nên chỉ tiêu này một đôi cô cũng không thể giảm, là tiền vốn của cô.
Mặc dù cô và hợp đồng của ông chủ Ngô là bán xong mới thanh toán, nhưng nếu lần này hiệu quả quảng cáo không tốt, cô cũng sẽ phải thanh toán tiền cho anh ta. Cô phải cho anh ta một thái độ cô sẽ chịu trách nhiệm, cô cần đảm bảo tiền sợi bông cuối cùng của nhà máy sợi không xảy ra vấn đề.
Dù sao thì áp lực của ông chủ Ngô bên kia quả thực cũng không nhỏ.
Hiện tại trừ đi số hàng anh ta đã xuất đi mấy ngày nay, trong tay ước chừng còn có hàng mấy trăm vạn, sau này còn tiếp tục sản xuất, nếu bán không đủ nhanh, hàng tồn kho tùy thời có thể vượt ngàn vạn đôi.
"Chỉ tiêu bên này không thể giảm cho mọi người, nhưng tôi cảm thấy mọi người cũng không cần quá bi quan, tôi rất có lòng tin vào hoạt động lần này của chúng ta và quảng cáo mà Lệ Toa sắp lên sóng, nhất định có thể hoàn thành."
"Tất nhiên, nếu thực sự không hoàn thành được, chỉ cần mọi người đã cố gắng hết sức, cũng không sao, chỉ mong mọi người có thể bán nhiều thì bán nhiều, dù sao vượt quá chỉ tiêu, hoa hồng cũng cao hơn."
"Ngoài ra, tôi biết mọi người bày sạp ở bên ngoài vất vả chịu lạnh, tôi đã liên hệ với xưởng may Y Mỹ Thi làm cho mỗi người một chiếc áo khoác, mấy ngày nay mọi người mặc làm đồng phục, đợi sau này bán hết tất thì có thể xé lớp nhãn bọc bên ngoài đi, mang về nhà mặc bình thường."
Lê Tinh nói xong, đi ra phía sau góc tường kéo bao tải lớn mà cô đã để ở đó trước đó ra, còn lớn hơn cả bao tải mà cô đã mua quần áo cũ từ chỗ các bà thím ở gần toà nhà cung ứng.
Hà Chấn Sóc thấy vậy nhanh chóng đi lên giúp cô. Rồi lại lấy từng chiếc áo khoác được bọc trong túi bao bì, có ghi rõ tên và kích cỡ của các chị, Lê Tinh gọi chị Quyên đến phát cho mọi người.
Quần áo nhanh chóng được phát đến tay mọi người, hai chiếc còn lại trên bàn là của cô và Hà Chấn Sóc.
Áo khoác mà Lê Tinh phát cho mọi người là kiểu dáng cơ bản có mũ trùm đầu, nam nữ đều có thể mặc, hiện tại mặt trước và mặt sau của áo đều dán một lớp nhãn trong suốt, trên đó in mấy chữ lớn "Tất Lệ Toa", nhưng đợi hai mươi ngày này trôi qua, lớp nhãn này có thể trực tiếp xé ra mặc như quần áo bình thường.
Vì tính thực dụng của quần áo, bên Cố Như đã nghiên cứu rất lâu, mới làm ra được loại keo dán có thể trực tiếp xé ra mà không để lại dấu vết như vậy.
Áo khoác bên trong có lớp lông vũ, các chị vừa cầm lên tay liền cảm thấy ấm áp, chắc chắn sẽ ấm hơn áo khoác của họ.
Hiện tại trên thị trường áo lông vũ không nhiều, một chiếc tốt phải mất mấy trăm, trước đây họ làm ở tòa nhà cung ứng, điều kiện không tệ lắm, nhưng mua áo lông vũ vẫn không nỡ.
Lòng người đều là thịt, mấy ngày nay Lê Tinh và Hà Chấn Sóc tuy rằng làm việc theo nguyên tắc, nhưng đối xử tốt với họ, họ đều biết rõ. Lại nghĩ đến lý do Lê Tinh phải gánh khoản nợ lô tất này, họ khó mà không cảm động.
Họ đã từng trải qua những ngày không nhận được tiền bồi thường, càng có thể cảm nhận được việc Lê Tinh làm cho nhà máy sợi đáng quý đến mức nào.
"Bà chủ Tinh Tinh, cô yên tâm, lô tất này tôi sẽ cố gắng hết sức để bán!" Chị Quyên nhìn chiếc áo trong tay, cắn răng ngẩng đầu đảm bảo với Lê Tinh.
Chị Hồng gần đây chuyện gì cũng theo chị Quyên, nghe vậy cũng nói: "Tôi cũng vậy, tôi sẽ liều mạng đi bán, cố gắng hoàn thành chỉ tiêu!"
"Mấy ngày nay tôi bán tất cũng có kinh nghiệm rồi, trước đây trực nửa ngày, bây giờ trực một ngày, cho dù không hoàn thành tôi cũng cố gắng bán nhiều hơn gấp hai lần, lấy thêm tiền hoa hồng!"
Tinh thần này chỉ cần có một người khơi dậy và hưởng ứng, thì sẽ rất nhanh chóng được nâng cao.
Chị Hồng thể hiện khí thế, Tiểu Viên có phần hướng nội cũng theo sau bày tỏ thái độ: "Tôi cũng sẽ cố gắng bán hàng!"
Thế là rất nhanh lại có chị đứng lên bày tỏ thái độ, chẳng mấy chốc mọi người đều hưởng ứng, cuối cùng Tiểu Dương nhìn một vòng hiện trường, lanh lợi hô một khẩu hiệu: "Chúng ta là..."
Mấy ngày nay mọi người hô khẩu hiệu đã thành thói quen, theo bản năng đáp: "Lượng phiến!"
"Lượng phiến, lượng phiến, lượng phiến giỏi nhất! Lượng phiến, lượng phiến tuyệt vời nhất!"
(Lượng phiến có nghĩa là bán hàng số lượng lớn theo lốc, không phải bán lẻ mà cũng không phải bán buôn lấy trực tiếp từ nhà máy. Giá sẽ thấp hơn giá bán lẻ nhưng cao hơn giá bán buôn, kiểu như siêu thị bán sỉ Metro và Costco. Công ty của Lê Tinh mở cũng tương tự như Metro, trung tâm bán sỉ tự chọn. Từ đầu editor dịch ra là bán sỉ cho mọi người dễ hiểu, chứ từ gốc là "lượng phiến". Ở đoạn trên hô khẩu hiệu là "lượng phiến", trước đó các nhân vật nói chuyện cũng nói ngắn gọn là "lượng phiến", mà khẩu hiệu như thế editor không thể ghi là "bán sỉ" được. Thế nên từ khúc này về sau editor sẽ để luôn là "lượng phiến" như một danh từ nhé, ở một số chỗ không phải danh từ thì editor sẽ ghi là bán sỉ.)
Một cơn sóng gió phân chia chỉ tiêu theo tiếng hô khẩu hiệu của mọi người cứ như vậy mà tan biến.
Chỉ tiêu không có vấn đề gì nữa, Lê Tinh giải thích qua một lượt chủ đề hoạt động lần này của tất Lệ Toa và nội dung hoạt động mua tặng, rút thăm trúng thưởng trên tờ rơi cho mọi người, lại nói với mọi người về việc ngày mai sẽ đưa mọi người đến các điểm triển lãm khác nhau để làm quen với môi trường.
Xác định mọi người đều đã hiểu rõ, xét thấy mấy ngày nay mọi người đã vất vả, hai mươi ngày tới e rằng không dễ dàng điều chỉnh ca nghỉ, cần phải làm thêm giờ, nên cô cho mọi người tan làm sớm về nhà nghỉ ngơi.
Lê Tinh cũng hiếm khi về nhà sớm một ngày.
Từ khi kết hôn đến nay, cho dù là cuối tuần cô đều có lịch trình kín mít, rất ít khi ở nhà một mình như bây giờ, cô ngồi trên ghế sofa ôm gối, ít nhiều có chút không quen. Lại nhìn phòng khách trống trải không có bóng dáng Lục Huấn, cô càng không quen.
Bật TV lên cũng không muốn xem, thậm chí nhìn thấy TV cô còn không nhịn được nghĩ đến quảng cáo.
Nghĩ đến quảng cáo, trong lòng không khống chế được mà hoảng sợ. Tâm trạng quá nhiều không ngồi yên được, muốn tìm việc gì đó để làm, cô dứt khoát đi vào phòng vệ sinh lấy cây lau nhà ra lau nhà.
Hơn hai tháng nay Lục Huấn hầu như không để cô làm việc nhà, ngay cả đồ mua về cũng là anh thu dọn, việc nhà cũng là anh sáng sớm dậy quét dọn lau chùi.
Hôm nay cô về sớm, có cơ hội được siêng năng một phen.
Lau sàn nhà trên lầu dưới lầu, thay khăn trải bàn và ghế sofa ném vào máy giặt, rồi đi vào phòng hoa ngắm hoa.
Mùa đông có ít loại hoa có thể sống sót, bây giờ trong phòng hoa không có nhiều màu sắc rực rỡ như mùa hè, bên trong chỉ trồng một số hoa trà, còn có hoa cẩm tú cầu, hoa thủy tiên mua ở cửa hàng hoa, nhưng đã coi như là một cảnh tượng hiếm có trong mùa đông.
Ở trong phòng hoa một lúc, tâm trạng của cô cuối cùng cũng không còn quá lo lắng nữa.
Xem thời gian gần đến, cô trở lại phòng khách nhấc điện thoại gọi cho Lục Huấn, nói với anh cô đã về rồi, không cần đến tòa nhà cung ứng đón cô, tiện thể hỏi anh tối nay muốn ăn gì.
Mấy ngày nay họ không về nhà bố mẹ ăn cơm, thì chính là ăn ở nhà hàng bên ngoài, hai người đã rất lâu không ăn cơm ở nhà. Tuy rằng tay nghề của cô không tốt, nhưng xào hai món rau đơn giản vẫn không thành vấn đề.
Từ lúc kết hôn cô đều ăn cơm anh nấu, cô còn chưa nấu cơm cho anh ăn, anh còn không biết cơm cô nấu có vị như thế nào.
****
Lục Huấn lúc này đang đánh nhau với người ta.
Để nhận dự án khu đô thị, anh đã điều động toàn bộ nhân lực ở mấy tòa nhà bên sông đến đó, nhưng tiến độ thi công của tòa nhà bên sông lại không thể gián đoạn.
Anh từ mấy đội xây dựng tự phát chuyên xây nhà dân ở ngoại thành chọn ra bốn đội có kinh nghiệm tương đối, làm việc nhanh nhẹn, vào làm một đội tạm thời.
Khi chọn những người này vào đều đã thỏa thuận rõ ràng, các đội trưởng phụ trách người của mình, bình thường làm việc anh sẽ sắp xếp người phân công, không can thiệp lẫn nhau. Nhưng có một số người lại không an phận, trong bốn đội xây dựng có một đội trưởng tên là Đặng Trung, năng lực không có bao nhiêu nhưng dã tâm lại không nhỏ, đến công trường của anh đào người, muốn mở rộng đội ngũ của mình.
Mỗi ngày công việc trên công trường vừa kết thúc, hắn liền lôi kéo bè phái khắp nơi mời người ta uống rượu, xúi giục người ta đến chỗ hắn làm, cậy mình có chút bản lĩnh đã đánh mấy đội trưởng đến tìm hắn lý luận, còn uy hiếp người ta phải an phận, người mà hắn muốn lôi kéo thì họ cũng không giữ được.
Mấy đội trưởng đến chỗ anh cáo trạng, anh ra mặt cảnh cáo một phen, kết quả Đặng Trung trước mặt đồng ý rất tốt, hôm sau liền dẫn các công nhân đến một vũ trường không chính quy, còn gọi gái đến phục vụ.
Trong số công nhân đó có một người là em rể của một đội trưởng khác.
Đội trưởng đó chỉ có một cô em gái coi như bảo bối, anh ta dẫn em rể theo làm việc ở công trường là muốn em rể có thể kiếm thêm chút tiền, để em gái có cuộc sống tốt hơn, nào ngờ em rể còn chưa làm được hai tháng, đã học được cách vào vũ trường ngủ với gái.
Đội trưởng đó từ chỗ các công nhân khác nghe được chuyện này, tức giận không chịu nổi, sau khi thu dọn em rể xong, anh ta liền nhặt một viên gạch trên mặt đất đi tìm Đặng Trung, hai người trực tiếp đánh nhau ở công trường.
Nếu không phải Lục Huấn kịp thời đến, hai người đã cho nhau một nhát vào đầu. Nhưng sự việc đến nước này, không giải quyết là không được.
Bởi vì chuyện này, mấy đội trưởng đứng ra liên hợp tẩy chay Đặng Trung, công khai nói với anh rằng có Đặng Trung ở đây họ sẽ không làm nữa.
Những đội xây dựng nhỏ này, người trong đội đa phần là được đội trưởng kéo từ trong thôn hoặc người nhà ra, họ đưa người ra ngoài thì phải chịu trách nhiệm với người ta, lỡ như bị Đặng Trung dạy hư, họ cũng không còn mặt mũi về quê.
Lục Huấn hiểu được cách làm của họ, anh bảo mấy đội trưởng về trước, sẽ cho họ một câu trả lời thỏa đáng, sau đó gọi Đặng Trung lên tầng hai của một trong những tòa nhà.
Anh cho Đặng Trung một lựa chọn, anh ra giá, bây giờ hắn rời khỏi công trường, người của hắn anh sẽ sắp xếp tiếp nhận, đợi dự án Giang Cảnh Lâu kết thúc, anh sẽ trả lại toàn bộ người cho hắn.
Đặng Trung không đồng ý, anh vừa nói xong, tàn thuốc trong tay Đặng Trung liền ném về phía anh, "Họ Lục kia, mày đùa tao đấy à! Mày mẹ nó tiếp nhận người rồi, tao còn lấy lại được người sao?"
"Mày mẹ nó dám cướp người của tao, tao giết chết mày!" Đặng Trung xúc động dễ nổi nóng, Lục Huấn vừa tránh được tàn thuốc mà hắn ném tới, ánh mắt anh hung dữ trừng lên, nắm đấm liền vung tới.
Đặng Trung có lợi hại đến mấy nhưng ở trước mặt Lục Huấn vẫn chỉ là một con gà yếu ớt, anh một động tác nghiêng người tránh né, rồi một động tác phản thủ bắt giữ và quét chân trực tiếp khiến Đặng Trung quỳ rạp xuống đất.
Đặng Trung quỳ trên mặt đất nhưng vẫn không phục, hắn giận dữ quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu trừng Lục Huấn: "Họ Lục kia, mày mẹ nó có giỏi thì hôm nay đánh chết tao, nếu không mày dám cướp người của tao, tao sẽ khiến công trường này của mày không thể tiếp tục!"
Đặng Trung là từ một tên lưu manh đường phố mà lên đến vị trí đội trưởng bây giờ, không có giới hạn, không có lễ nghĩa, hắn nói xong đột nhiên nhổ một bãi nước bọt về phía Lục Huấn.
Lục Huấn tránh được nhưng trên mặt vẫn bị dính một ít nước bọt, lát nữa anh còn phải đi đón Lê Tinh, trên người bẩn thỉu làm sao được!
Hành động của Đặng Trung đã hoàn toàn chọc giận anh. Ánh mắt anh sắc lạnh xách Đặng Trung lên như xách gà con, nắm đấm hung hăng giáng xuống người hắn.
"Cho mày mặt mũi mày không muốn, trách ai được, lúc mày mới vào công trường tao đã nói với mày thế nào? Ở công trường của tao, địa bàn của tao phải tuân theo quy tắc của tao! Mày làm thế nào? Không dẫn dắt người làm việc cho tốt, mà khắp nơi đào người của người ta?"
"Mày là cái thá gì? Tao còn chưa đi đào người, mày dám làm thế ở trước mắt tao?" Từng quyền từng quyền của Lục Huấn giáng xuống người Đặng Trung, nghiêm giọng rít lên.
Lục Huấn ra tay tàn nhẫn, ra chiêu chuẩn xác, dáng vẻ đánh người trực tiếp lấy mạng người ta, toàn thân càng toát ra sát khí giống như muốn thấy máu người.
Đặng Trung bị đánh đến mức toàn thân đau nhức như bị trật khớp, lại nhìn Lục Huấn một thân tây trang áo khoác, sát khí và sự tàn nhẫn trên người lại khiến người ta cảm thấy như đang đối mặt với Diêm La, không khống chế được mà run sợ, hắn run rẩy một cái, vội vàng cầu xin:
"Ông chủ Lục, ông chủ Lục, tôi sai rồi! Tha cho tôi! Anh tha cho tôi! Tôi không dám nữa! Tôi không dám nữa!"
"Thực ra, thực ra tôi làm như vậy không phải là vì tôi muốn! Là vì, là vì Quách Vệ Đông!" Đặng Trung sợ Lục Huấn hai ba cái đánh chết mình, vội vàng khai ra tất cả. "Đúng! Là vì Quách Vệ Đông! Là Quách Vệ Đông, là ông chủ Thường!"
Nắm đấm mà Lục Huấn định vung về phía Đặng Trung dừng lại, điện thoại trong túi áo khoác lúc này vang lên, anh cúi đầu liếc nhìn một cái, gạt Đặng Trung ra lấy điện thoại ấn nút nghe, liền nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại của Lê Tinh: "Alo, ông xã."
Vẻ mặt tàn nhẫn trên khuôn mặt lạnh lùng của Lục Huấn trong nháy mắt tan biến, như gió xuân ấm áp dịu dàng trả lời cô: "Bã xã, sao vậy?"