Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 82

 
"Anh đang ở đâu? Khoảng khi nào về?"

Mùa đông trời tối nhanh, mới hơn bốn giờ chiều sắc trời bên ngoài đã tối sầm, mây đen dày đặc, gió lạnh thổi vào cửa sổ kêu nhẹ, trong căn phòng đóng kín cửa càng tối hơn, Lê Tinh cầm điện thoại ngồi xuống, tay kia đưa ra bật đèn bàn bên cạnh, hỏi Lục Huấn: "Hẳn là không có tiệc tùng gì chứ?"

"Không có." Lục Huấn trả lời một tiếng, giơ tay lên xem giờ, chưa đến bốn giờ, sáng nay lúc hai người chia tay, Lê Tinh nói hôm nay là ngày đào tạo cuối cùng sẽ nói một số chuyện, anh đoán cô sẽ tan làm sớm, cố ý đẩy hết công việc buổi chiều, định đến đây lượn một vòng rồi đi đón cô, chỉ là xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, anh lạnh lùng liếc mắt nhìn Đặng Trung, nói với Lê Tinh: "Bên em đào tạo kết thúc rồi sao? Vậy em ngồi ở nhà hàng đợi anh một lát, hai mươi phút nữa anh đến."

"Em về nhà rồi." Lê Tinh vội vàng nói. "Bên kia kết thúc sớm, giám đốc Hà vừa hay muốn đến tìm chị Trân, em đi nhờ xe của anh ấy về."

Lục Huấn khựng lại một chút: "Giám đốc Hà đưa em về?"

"Được, anh biết rồi, vậy anh sẽ về nhanh thôi."

"Ừm, được." Lê Tinh đáp một tiếng, do dự một lát rồi hỏi, "Tối nay anh muốn ăn gì? Chúng ta đã lâu không ăn cơm ở nhà, tối nay ăn ở nhà đi."

"Được thôi," Lục Huấn một lời đồng ý. "Vậy đợi anh về nấu, em muốn ăn gì? Trong tủ lạnh không còn nhiều đồ ăn, chỉ còn ít bắp cải, ớt, trứng, cá tôm thịt không còn nhiều, anh đi trạm thu mua lấy một ít về, còn có hoa quả, ngoài nhãn ra còn muốn ăn gì khác không?"

Lục Huấn tự mình làm kinh doanh thủy sản, trái cây khô cũng làm, bình thường những thứ này trong nhà đều chất đống.

Lê Tinh vừa rồi lúc lau nhà đã đi xem tủ lạnh, đối với người chỉ biết xào mấy món rau đơn giản như cô mà nói thì có rất nhiều đồ ăn. Ớt và thịt có thể làm món ớt xào thịt, bắp cải làm bắp cải xào giấm, trứng có thể đánh canh trứng, cô cũng chỉ biết mấy món này, cá tôm cua gì đó cô không làm được.

Kết quả ở chỗ anh lại thành không còn nhiều thức ăn...

Lê Tinh nắm chặt dây điện thoại, đột nhiên không dám nói muốn nấu cơm cho anh ăn nữa, tay nghề thực sự không ra gì, cô vẫn là không nên múa rìu qua mắt thợ trước mặt anh, đợi ăn sẵn là được.

Cô mím môi nói: "Gì cũng được, anh xem rồi lấy nhé."

"Ừ, được, anh sẽ về nhanh thôi." Lục Huấn cười nói xong, cúp điện thoại, quay người lại thấy Đặng Trung đang ôm bụng lén lút bỏ chạy, nụ cười trên môi anh tắt ngấm, sải bước qua túm cổ áo người kia kéo ngược lại, "rầm" một tiếng Đặng Trung trực tiếp bị kéo ngã xuống đất, một giây sau anh giẫm chân lên vai Đặng Trung, cúi người xuống vẻ mặt lạnh lùng nói:

"Nói rõ ràng, bắt đầu quan hệ với Thường Hùng từ khi nào?Cụ thể đã bảo mày làm những gì?"

Đặng Trung cũng coi như là một người có vóc dáng, lại còn vì đã học qua hai chiêu, mấy năm nay ngoại trừ chịu thiệt ở chỗ Quách Vệ Đông, những người khác chỉ có phần bị hắn bắt nạt, vậy mà bây giờ lại bị Lục Huấn dễ dàng lật đổ trên mặt đất, còn bị giẫm dưới chân không thể động đậy, lại nhìn Lục Huấn một giây trước còn như gió xuân ấm áp, một giây sau đã thay đổi sắc mặt, trong lòng hắn càng thêm sợ hãi, nhưng nếu hắn nói thật thì hắn sẽ xong đời!


Đặng Trung gian nan nuốt nước bọt, ánh mắt né tránh: "Tôi..."

"Tốt nhất là mày nên nói thật!" Lục Huấn lạnh lùng quét mắt nhìn hắn ta. "Nếu không tao đảm bảo, hôm nay cho mày sống sót ra ngoài rồi, sau này trên đời này cũng sẽ không còn xuất hiện cái tên Đặng Trung nữa."

Lục Huấn nói, trên tay không biết từ lúc nào đã cầm một chiếc bật lửa, chỉ nghe thấy một tiếng tách, ngọn lửa của bật lửa bùng lên.

Đặng Trung theo bản năng nhìn qua, chiếc bật lửa đang cháy bỗng nhiên đặt ngang ở phía trên mắt hắn, cách chưa đầy một đốt ngón tay, nướng bỏng nhãn cầu của hắn, gió thổi khiến ngọn lửa lay động tùy thời có thể thiêu đốt vào mắt hắn, Đặng Trung sợ hãi vội vàng nhắm mắt lại, trên người đột nhiên dâng lên một cảm giác muốn đi tiểu không kìm được.

"Tôi nói, tôi nói! Là ngày thứ ba tôi đến công trường bên này..."

Thì ra, Lục Huấn coi trọng mấy người công nhân trong tay Đặng Trung, sau khi đưa đội xây dựng của Đặng Trung vào, Đặng Trung đến đây nhìn thấy quy mô bên này, lại nghe ngóng về Lục Huấn, nhận ra mình đã theo được một ông chủ lớn, vui mừng nên đã dẫn đám công nhân dưới trướng đi đến vũ trường, ở đó cùng mấy đội trưởng mà hắn quen biết khoe khoang, nói lần này hắn sắp phát tài rồi.

Đặng Trung có thể làm đội trưởng, không phải là vì hắn có năng lực gì, chủ yếu là hắn có một người bố biết cách đối nhân xử thế.

Bố hắn vào những năm 70 là thợ hồ trong thôn, ông là người đầu tiên ngửi thấy hơi thở của thời kỳ mở cửa, ôm tâm lý thử một lần nên dẫn theo mấy người học trò đến thành phố thử tìm việc, lúc mới bắt đầu tìm đều là những công việc như sửa đường.

Sau đó bố hắn đi theo con đường của một người bạn mà ông quen biết, nhận được công trình xây nhà vệ sinh công cộng ở Ninh Thành, không lâu sau liền mở rộng đội ngũ, công trình càng nhận càng nhiều, càng ngày càng phát tài.

Chỉ tiếc là mấy năm trước, bố hắn không may bị ngã cầu thang chết khi đang xây nhà cho người ta, công việc giao lại cho Đặng Trung.

Đặng Trung là con một trong nhà, từ nhỏ đã được nuông chiều, nuôi thành một tính cách lười biếng, mắt cao hơn đầu, hắn không học được bao nhiêu bản lĩnh xây tường trát vữa từ bố mình, cũng không kế thừa được năng lực kết giao người và tài năng kinh doanh nhận công trình của bố, ngày thường chỉ biết ăn chơi đàng điếm.

Hắn tiếp quản công việc, cậy mình có tiền rồi ngày ngày ăn chơi sa đọa bên ngoài, việc chính không làm, công trình không quản, chưa đầy nửa năm, số người mà bố hắn để lại đã giảm đi hơn một nửa.

Cũng chỉ có một số công nhân nể tình nghĩa với bố Đặng Trung, còn có ước hẹn ba năm mà bố Đặng Trung đã hứa với họ trước khi chết, vẫn còn đi theo hắn, nhưng cũng không lâu nữa, ước hẹn ba năm còn một tháng nữa là đến.

Đều là người trong một vòng, những công nhân đó lén lút liên hệ việc làm mới, họ đều đã nghe nói hắn sắp trở thành một cái giá rỗng, thế nên khi nghe thấy hắn khoác lác như vậy, mọi người liền cười nhạo: "Anh Trung, đi đâu phát tài rồi? Đánh bạc thắng tiền? Hay là cô gái nào cho anh tiền?"

Đặng Trung lúc đó đã uống không ít rượu, nghe thấy lời này hắn đập mạnh chai rượu xuống, "Đánh bạc gái gú gì, anh Trung tao đây được ông chủ lớn coi trọng rồi!"

"Lục Huấn, ông chủ Lục biết không?"

Lục Huấn mới làm mảng xây dựng này không lâu, tuy rằng anh ra tay hào phóng, đào người hào phóng, thu nạp không ít người của viện kiến trúc vào, sau đó chiến hữu của anh cũng tự mình kéo một đội ngũ từ địa phương của họ vào, nhưng ở Ninh Thành trong đám đội trưởng nhận việc làm khoán lại không tính là nổi tiếng.

Nghe thấy lời này, mọi người đều lắc đầu: "Không biết, đây chính là ông chủ lớn mà anh nói sao? Chưa từng nghe qua?"

Còn có người nói: "Anh Trung, anh quen ông chủ nào vậy? Đừng có bị lừa nhé? Bố anh tuy rằng để lại cho anh một đội ngũ nhưng hai năm nay cũng đã đi không ít rồi, anh phải cẩn thận một chút, không khéo bị lừa..."

"Nói gì vậy! Ai mẹ nó dám lừa tao!" Mặt Đặng Trung đỏ bừng giận dữ mắng. "Bọn mày đúng là một đám không có kiến thức, ngay cả ông chủ Lục Huấn cũng không biết, bây giờ những tòa nhà trùm mền ở Ninh Thành đều là của anh ta!"

"Người ta làm đều là những việc lớn, dự án lớn, anh ta bây giờ nhận được dự án với bên trên, công trình bên sông anh ta đều không thèm để mắt, người ta giao dự án này cho tôi, các người biết không?"

Đặng Trung nói chắc như đinh đóng cột, cộng thêm những tòa nhà trùm mền ở Ninh Thành gần đây quả thực đã được thi công trở lại, bên sông quả thực cũng có một khu nhà dang dở.

Những người có mặt nhìn nhau, nhất thời không chắc chắn lời của Đặng Trung có phải là thật không, nhưng làm đội trưởng có thể hơi có chút danh tiếng, bất kể con người họ ở ngoài đời như thế nào, về mặt đối nhân xử thế đều là những người tinh ranh, không rõ ràng không sao cả, Đặng Trung chính là một kẻ thích được tâng bốc, cứ thuận theo hắn ta, tâng bốc hắn ta là được.

Chỉ trong chốc lát, trong lòng những người có mặt liền nảy sinh ý đồ, từng người một bưng ly rượu vây quanh Đặng Trung cười hì hì nói: "Anh Trung lợi hại, vậy mà quen biết được một ông chủ lớn như vậy, phát tài rồi đừng quên anh em chúng tôi nhé."

"Đúng vậy anh Trung, anh xem bên ông chủ Lục còn thiếu người không, đến lúc đó giới thiệu cho anh em?"

Đặng Trung chỉ cần có người tâng bốc, hắn ta liền vui vẻ, cầm lại chai rượu trên bàn lên uống một ngụm, đôi mắt vẩn đục có vệt máu nhìn một vòng những người xung quanh, đắc ý nói: "Ông chủ Lục trong tay có mấy trăm người, bây giờ lại thu thêm trăm người nữa, làm sao mà thiếu người được?"

"Nhưng các người yên tâm, có cơ hội Đặng Trung tôi tuyệt đối sẽ không quên các người! Đều dễ nói, một câu nói thôi!"

"Vậy được, vậy việc này nhờ anh Trung rồi."

"Nào, uống rượu, uống rượu!"

Dỗ dành Đặng Trung xong, một đám người lại rủ Đặng Trung uống rượu, còn gọi cho hắn ta hai cô gái đến phục vụ.

Đặng Trung đang phê pha trong vũ trường, trong lúc đó không ngừng có người tìm hắn ta hỏi thăm về Lục Huấn, trong lòng hắn ta đắc ý lớn tiếng la hét, đến gần mười hai giờ đêm tan cuộc, hắn ta mới say khướt từ vũ trường đi ra, cũng không biết đi đâu, loạng choạng ngã xuống lề đường rồi ngủ thiếp đi, không biết từ lúc nào hắn bị hắt nước tỉnh dậy.

Mở mắt ra liền nhìn thấy một người đứng trước mặt hắn.
Người này không phải ai khác chính là Ngụy Nhị, kẻ có thù không đội trời chung với hắn.

Lúc đầu bố Đặng Trung chết, công việc giao lại cho Đặng Trung. Đặng Trung ngày thường chỉ biết ăn chơi đàng điếm, đột nhiên tiếp quản một công việc lớn như vậy khiến hắn hưng phấn vui mừng, nhưng lại có chút không biết phải làm sao, hắn liền muốn tìm một người có thể giúp làm việc, quản lý công trường, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến việc ăn chơi của hắn, cũng không làm lỡ việc kiếm tiền của hắn.

Ngụy Nhị vốn chỉ là một công nhân trong công trường của bố hắn, tự học đo đạc và giàn giáo, được bố hắn thưởng thức, coi trọng nhận làm đồ đệ.

Bố hắn thường nhắc đến người này trước mặt hắn, mỗi lần hắn nghe đều không nhịn được, cảm thấy mất hứng, nhưng khi thực sự cần tìm người giúp đỡ hắn chỉ nghĩ đến Ngụy Nhị.

Hắn tìm đến Ngụy Nhị, bảo hắn ta giúp đỡ.

Ngụy Nhị ban đầu không muốn, hắn ép buộc hai lần, Ngụy Nhị đồng ý.

Ai ngờ chưa đầy nửa năm, Ngụy Nhị liền cuỗm đi hai phần ba số người trong công trường của hắn rồi biến mất!

Một đám người mà bố hắn để lại, đột nhiên thu nhỏ lại thành một đội xây dựng nhỏ, khiến hắn không còn cách nào nhận được công trình lớn, điều này không khác gì trời sập, hắn hận Ngụy Nhị đến mức muốn tìm ra hắn ta lột da róc xương.

Mấy năm nay hắn dẫn theo hai mươi mấy người trong tay làm việc ở công trường nhỏ ngoại thành, chịu đủ mọi loại gian khổ của việc đòi nợ khó khăn, trong lòng hắn càng hận Ngụy Nhị.


Hiện tại nhìn thấy Ngụy Nhị, cho dù hắn có say khướt nửa tỉnh nửa mê, nhưng cũng lập tức đỏ mắt giơ nắm đấm về phía người kia: "Ngụy Nhị, đồ súc sinh!"

"Quách Vệ Đông, tao có tên." Quách Vệ Đông giơ tay chặn nắm đấm của hắn nói một câu.

Đặng Trung uống nhiều rượu lại thêm lòng đầy thù hận, hắn mặc kệ hắn ta là Đông gì, liền nhổ một bãi nước bọt về phía Quách Vệ Đông, rồi đánh nhau với hắn ta.

Chỉ là Đặng Trung có luyện tập, Quách Vệ Đông tuy rằng thân thủ không đến mức trực tiếp áp đảo hắn như Lục Huấn, nhưng không lâu sau cũng đã khống chế được hắn, bắt chéo tay hắn, nói một câu ông chủ Thường muốn gặp hắn.

Thì ra những lời mà Đặng Trung nói trong vũ trường trước đó đều bị Thường Hùng đi ngang qua nghe thấy hết. Thường Hùng vừa mất dự án khu đô thị, một lô thép xây dựng mà gã giấu lại bị tổ điều tra đột nhiên tập kích lật ra, chuyện này còn liên quan đến vụ trộm ở nhà máy thép số một và số hai, trước đây gã còn có một vụ án lịch sử để lại ở đó, không thể chịu nổi điều tra.

Gã không thể không bỏ ra một khoản tiền lớn để giải quyết chuyện này, bận đến sứt đầu mẻ trán. Sau đó gã từ chỗ Đặng Trung nghe thấy cái tên Lục Huấn, lại nghĩ đến lần này dẫn người đến lục soát thép phế liệu của gã chính là chị họ vợ của Lục Huấn, trong lòng gã căm hận, ánh mắt âm hiểm phân phó Quách Vệ Đông: "Đợi nó tan cuộc thì đưa nó đến gặp tao, kín đáo một chút."

Thường Hùng tìm Đặng Trung có hai mục đích: một, gã muốn Đặng Trung phá hỏng công việc của Lục Huấn ở bên sông; hai, gã muốn nhân thời gian này thay thế vật liệu xây dựng trên công trường của Lục Huấn.

Hiện tại tòa nhà công trường bên sông mới xây đến một phần ba vị trí. Lúc này bê tông, cốt thép và vật liệu tường nếu xảy ra vấn đề, vậy thì tòa nhà bên Lục Huấn cơ bản là xong đời.

Đây đều là thứ yếu, quan trọng nhất là sự cố nghiêm trọng như vậy, bên trên đối với Lục Huấn không những không còn tin tưởng, thậm chí còn phải đối mặt với nguy cơ ngồi tù.

Việc này tiến hành rất thuận lợi, Đặng Trung mỗi ngày ở công trường gây đủ trò, tan làm thì đi khắp nơi lôi kéo người ta đi uống rượu, mỗi ngày quậy đến nửa đêm mới về công trường, ầm ĩ khiến người canh giữ công trường mệt mỏi không chịu nổi, nhưng đây đều là để che mắt người khác, để tiện cho việc tráo đổi vật liệu trên công trường.

Thường Hùng cũng đã nói với Đặng Trung, nếu Lục Huấn vì chuyện này mà muốn đuổi hắn đi, hắn cứ thuận thế mà đi là được, đến lúc đó hắn sẽ sắp xếp công trường mới cho Đặng Trung làm việc.

Chỉ là không ngờ Lục Huấn chỉ muốn Đặng Trung đi, người trong tay Đặng Trung phải ở lại, anh muốn tiếp quản...

Bản thân Đặng Trung không có năng lực gì lớn, có một đám người là dựa vào bố hắn, nếu hắn để mất chút người cuối cùng mà bố hắn để lại, vậy thì hắn còn lại gì? Hắn đến công trường mà Thường Hùng sắp xếp thì làm gì?

Hắn bị chọc giận, cũng không quan tâm đến lời dặn dò của Thường Hùng mà động thủ với Lục Huấn.

Chỉ là không ngờ Lục Huấn bình thường mặc tây trang thắt cà vạt, áo khoác trên người, nhìn có vẻ lịch sự hòa nhã, một người như vậy khi động thủ lại tàn nhẫn như thế, hoàn toàn là dáng vẻ muốn lấy mạng người ta.

Đặng Trung thực sự sợ bị đánh chết, cộng thêm nỗi hận trong lòng đối với Quách Vệ Đông, hắn nghĩ nếu không phải do Quách Vệ Đông, hắn làm sao có thể rơi vào bước đường này, nên mới buột miệng khai ra hai người.

"Ông chủ Lục, tôi cũng là bất đắc dĩ, trước đây tôi đã quyết định đi theo anh làm việc cho tốt! Là Ngụy Nhị, là Ngụy Nhị uy hiếp tôi, nếu tôi không nghe theo sự sắp xếp của ông chủ Thường, hắn ta sẽ không để tôi yên! Năm đó hắn ta đã mang đi nhiều người của tôi như vậy, còn nắm giữ một số nhược điểm của tôi, tôi cũng là không còn cách nào khác!"

Đặng Trung nhắm mắt không ngừng cầu xin, sợ Lục Huấn trực tiếp đốt lửa vào mắt mình, càng sợ Lục Huấn trực tiếp lấy mạng mình.

"Bắt đầu thay thế vật liệu từ ngày nào?" Lục Huấn thu ngọn lửa trong tay, sắc mặt lại âm u đáng sợ.

Đặng Trung len lén mở một mắt, đối diện với sắc mặt của Lục Huấn, hắn sợ hãi run rẩy vội vàng nói: "Bảy ngày, bảy ngày trước, đã một tuần rồi..."

Một tuần, các bức tường đã xây lên được nửa tầng.

Lục Huấn siết chặt bàn tay, cầm điện thoại lên gọi một dãy số: "Lập tức sắp xếp người kiểm tra đến bên sông một chuyến, vật liệu trên công trường bị thay thế rồi."

Việc vật liệu trên công trường bị tráo đổi thuộc về sự cố lớn, Lục Huấn liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại, chưa đầy nửa tiếng công trường bên sông đã dừng đầy xe, người vây kín.

Phạm Trường Hải cũng đến, mang theo một đám nhân viên chuyên gia kiểm tra, còn có cả vệ sĩ đi cùng.

Không lâu sau, những người tham gia vào việc tráo đổi vật liệu xây dựng trên công trường bị lôi ra.

Sau khi nhân viên kiểm tra tiến hành một loạt các phép đo và kiểm tra, xác định được vật liệu đã bị thay thế khoảng một phần ba, hơn nữa đã được sử dụng một phần để xây tường, e rằng công trình gần đây đều không đạt tiêu chuẩn.

"Phá tường!" Lục Huấn nghe xong báo cáo của người dưới, mím chặt môi dứt khoát nói.

"Phá tường sao? Cái này..."

Hơn một tuần rồi, nửa tầng tường đã xây lên, thiệt hại do phá tường không phải là một con số nhỏ, mấy người công nhân bên cạnh kinh ngạc, Phạm Trường Hải cũng cau mày, điều anh lo lắng không phải là thiệt hại, mà là tiến độ thi công, là phản ứng của bên trên.

Trong quá trình thi công xảy ra vấn đề nghiêm trọng như vậy, họ là người bị hại, nhưng cũng chứng minh họ giám sát công trường không nghiêm ngặt, họ mới nhận dự án khu đô thị mà đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, khiến người bên trên nghĩ như thế nào.

Vấn đề mà Phạm Trường Hải có thể nghĩ đến, Lục Huấn tự nhiên cũng nghĩ đến, anh quay đầu nhìn Phạm Trường Hải nói: "Anh Phạm, chuyện này không thể tránh được, cũng không thể che giấu, đã như vậy thì làm lớn chuyện lên."

"Báo cảnh sát, mời phóng viên đến, giám sát toàn diện công việc phá tường."

Phạm Trường Hải đối diện với ánh mắt của Lục Huấn, một lát sau mới lên tiếng: "Được, cứ làm theo ý cậu! Vụ án này tôi đích thân báo, không chỉ phải báo cảnh sát, tôi còn phải gọi điện báo cáo lên bên trên, đây thuộc về cạnh tranh ác ý, tôi nhất định phải truy cứu đến cùng!" Phạm Trường Hải nhìn chằm chằm vào mấy tòa nhà trên công trường, tức giận nói.

Chưa đầy nửa tiếng, trên công trường vang lên tiếng còi cảnh sát, các phóng viên vác máy quay phim chạy vào hiện trường.

Rất nhanh, mấy tòa nhà trên công trường bờ sông lần lượt vang lên tiếng đập phá tường, bụi bay tứ tán. Máy quay phim tách tách tách quay không ngừng, các phóng viên tranh nhau đưa tin, vây quanh Phạm Trường Hải và Lục Huấn phỏng vấn.

Một ván cờ giết người mà Thường Hùng dày công thiết kế cho Lục Huấn cứ như vậy mà phá sản, thậm chí còn phải đối mặt với cục diện bị điều tra, bắt giữ.

Kết quả này Lục Huấn và Phạm Trường Hải đều rất hài lòng, tổn thất nửa tầng lầu mà có thể đưa Thường Hùng vào tù, quá hời.

Phạm Trường Hải sau khi tiễn phóng viên đi, liền hô hào phải về nhà mở sâm panh ăn mừng.

Lục Huấn nhận lấy rau quả, cá tôm tươi sống mà người dưới đưa đến, cũng chuẩn bị về nhà nấu cho Lê Tinh một bữa ăn thịnh soạn.

Nhưng trên đường họ trở về lại nhận được một tin tức bất ngờ, Đặng Trung bị xe cảnh sát áp giải giữa đường đã tấn công cảnh sát muốn bỏ trốn, nhưng khi nhảy xe lăn xuống đường lại đâm vào chiếc xe lớn đang chạy tới, chết ngay tại chỗ.

*****

Lê Tinh sau khi gọi điện thoại cho Lục Huấn, tâm trạng đột nhiên rất tốt, bèn lên lầu vào phòng tập múa luyện tập một chút động tác cơ bản, còn nhảy một vài bước nhảy đơn giản.

Nhảy múa ra mồ hôi, cô trở về phòng ngủ xả nước ngâm mình trong bồn tắm. Thu dọn xong xuôi ra ngoài đã hơn bảy giờ, thấy bên ngoài trời đã tối đen mà Lục Huấn vẫn chưa về, cô lại gọi điện thoại cho Lục Huấn.

Nhận được một câu anh sẽ về nhanh thôi, hai mươi phút nữa.

Nhưng lúc này Lê Tinh đã đói bụng, nghĩ đến việc Lục Huấn về nhà nấu cơm không biết đến khi nào, chi bằng cô tự mình nấu, mọi người có thể cùng nhau ăn qua loa một chút, bèn xắn tay áo đi vào bếp.

Thời gian quá muộn, cô nấu cơm chậm, dứt khoát nấu nước luộc hai bát mì. Chiên hai quả trứng ốp la, pha nước dùng, cho mì đã luộc vào bát, lại cho thêm một chút hành lá, rưới dầu nóng lên, hai bát mì trứng hành hoa coi như đã xong.

Lê Tinh nhìn một cái, tuy rằng hương vị không nhất định ngon bằng Lục Huấn nấu, nhưng bề ngoài nhìn cũng được, ít nhất là màu sắc còn được, trứng không bị cháy, hành hoa rưới dầu nóng thơm nức.

Vừa bưng mì ra đặt lên bàn ăn, liền nghe thấy tiếng xe chạy vào trong sân, cô nở nụ cười vội vàng đi mở cửa: "Ông xã, anh về rồi."

Giữa đường nhận được điện thoại của Phạm Trường Hải nói Đặng Trung đã chết, tâm trạng của Lục Huấn rất tệ.

Đây vốn là một cơ hội tuyệt vời để hoàn toàn đè bẹp Thường Hùng. Bây giờ Đặng Trung chết rồi, lời khai còn chưa kịp ghi, mấy người khác phối hợp với Đặng Trung tráo đổi vật liệu căn bản không biết chuyện của Thường Hùng và Quách Vệ Đông, tương đương với việc nhân chứng trực tiếp không còn.

Còn về những vật liệu giả mà họ thay thế trên công trường, Đặng Trung cũng không kịp khai ra lấy từ đâu, việc này đã không thể tra xét được nữa.

Phạm Trường Hải nói với anh, bên Thường Hùng có nhân chứng chứng minh tối hôm đó gã ta và Quách Vệ Đông rời khỏi vũ trường là chín giờ, sau chín giờ gã ta và Quách Vệ Đông vẫn luôn hoạt động ở tiệm mát xa chân cách vũ trường hai tiếng lái xe ở Đông Thành, đến một giờ sáng mới rời đi, gã ta không thể gặp Đặng Trung.

Gã ta và Quách Vệ Đông bây giờ cắn chết nói Đặng Trung là vu khống họ. Nếu không đưa ra được bằng chứng cụ thể, đợi bốn mươi tám tiếng trôi qua, họ ký tên là có thể đi.

Anh giơ tay đập mạnh một cái vào vô lăng.

Suốt đường về anh đều gọi điện thoại, việc đã làm không thể không để lại dấu vết, thời gian cụ thể Đặng Trung rời khỏi vũ trường vào tối hôm đó, hắn ta ngủ trên đường lớn có ai nhìn thấy không, còn có nhân vật quan trọng Quách Vệ Đông.

Những điều này đi lại tra xét một lượt, anh không tin không tra ra được gì.

Mang theo một thân sát khí xuống xe, nhìn thấy người con gái từ trong cửa đi ra tươi cười rạng rỡ gọi anh, tâm trạng cáu kỉnh của anh đột nhiên bình phục một chút.

"Ừm, anh về rồi." Lục Huấn dịu dàng cười đáp lại cô một tiếng, đi đóng cổng sắt lớn rồi quay lại xe ôm hai thùng rau quả, cá tôm thịt ở cốp sau lên.

"Đợi lâu rồi, đói bụng chưa?"

"Đói rồi, hôm nay anh về hơi muộn."

Lê Tinh bước xuống bậc thang, thấy anh cầm nhiều đồ, đưa tay muốn giúp anh.

"Nặng, anh cầm là được." Lục Huấn hơi nghiêng người tránh không cho cô đụng vào, chú ý đến cô đang mặc áo choàng ngủ màu xanh lá cây nhạt, anh hỏi: "Em tắm rồi sao?"

"Nhanh vào trong đi, bên ngoài lạnh."

Anh không cho cầm, Lê Tinh cũng không miễn cưỡng, chỉ cầm lấy cặp công văn trên tay anh, vừa đi theo anh vào trong vừa cười trả lời: "Không chỉ tắm rồi, em còn nấu mì, chúng ta ăn qua loa một chút nhé."

"Em nấu mì sao?" Lục Huấn hơi ngạc nhiên, vào nhà đóng cửa lại, nhìn về phía bàn quả nhiên nhìn thấy hai bát mì đang bốc hơi nghi ngút.

"Em nấu cơm quá chậm, thái rau cũng không tốt, ước chừng anh về thì em vẫn còn đang thái rau, anh lại phải làm lại giúp em, nên nấu mì thì tiện hơn." Lê Tinh nói một tiếng, lại cười: "Ông chủ Lục, tay nghề của em không tốt, anh ăn tạm đừng chê nhé."

"Sao có thể!" Lục Huấn bật cười. "Vợ anh chịu nấu cơm cho anh ăn là phúc của anh, anh vui còn không kịp."

Lục Huấn ôm đồ đạc đi về phía bàn ăn, cúi xuống nhìn bát mì. Trong bát sứ trắng viền vàng kim, những sợi mì trắng mịn đã chín tới, từng sợi trông rất dai, hành lá rưới dầu nóng xanh mướt xen lẫn hương thơm của dầu và hành, bên dưới là quả trứng một mặt vàng ruộm, lòng đỏ bên trong chảy ra một chút, là món trứng ốp la mà anh thích, nước dùng màu trắng sữa bên trong lấm tấm những sợi dầu vàng óng, nhìn rất ngon miệng và thanh mát.

Lê Tinh vẫn luôn nói cô không biết nấu cơm, bát mì này tốt hơn anh tưởng tượng rất nhiều, anh không khỏi quay đầu nhìn cô cười nói: "Bà xã à, lần sau em nói em không biết nấu cơm thì phải loại trừ món mì này ra, bát mì này anh nhìn thôi đã thấy dai ngon hấp dẫn rồi."

Kết hôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Lê Tinh xuống bếp, cộng thêm tay nghề nấu ăn của Lục Huấn quá tốt, trong lòng cô còn có chút thấp thỏm, nghe thấy câu này khóe môi cô cong lên: "Vậy anh mau đặt đồ xuống, rửa tay rồi đến ăn đi, mì để lâu bị trương lên sẽ không ngon."

"Được." Lục Huấn đáp một tiếng rồi đi vào bếp, đặt những thứ cần cho vào tủ lạnh, rửa tay xong liền đi ra.

Lê Tinh lúc này đã ngồi vào vị trí đang khuấy mì, thấy anh đi tới, cô tiện tay đưa đôi đũa trên bàn cho anh, anh đưa tay nhận lấy, kéo ghế ra ngồi xuống, khuấy nhẹ mì hai cái rồi ăn một miếng.

Lê Tinh thấy vậy, không nhịn được hỏi anh: "Thế nào?"

Anh giơ ngón tay cái lên với cô, "Rất ngon, mì dai, nước dùng béo mà không ngấy..."

Lục Huấn vừa nhai mì vừa nói, sau đó hơi dừng lại: "Còn có một hương vị."

"Hương vị gì?" Lê Tinh theo bản năng hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm anh.

Lục Huấn cười nhìn cô: "Hương vị của bà xã, hương vị của tình yêu."

"... Đây là câu trả lời gì vậy, kỳ quái." Lê Tinh đỏ mặt lẩm bẩm, cúi đầu xuống ăn mì.

Lục Huấn nhìn cô cười một tiếng, anh không phải nịnh cô, quả thực là hương vị của cô.

Hương vị của một gia đình thực sự.

Khác với những gì ăn ở nhà họ Lục và nhà họ Lê.

Một bát mì dầu hành đơn giản chỉ có một quả trứng chiên, đã lấp đầy trái tim anh.

"Trước đó gọi điện thoại, anh nói có một tin tốt muốn nói với em, tin tốt gì vậy?" Lê Tinh ăn hai miếng mì, sự nóng trên mặt giảm đi một chút, nhớ ra điều gì bèn hỏi.

Tin Thường Hùng bị bắt, nhưng bây giờ đã không còn nữa.

"Vẫn chưa hoàn toàn quyết định, sau này nói với em." Không muốn nhắc đến thứ xui xẻo đó trong khoảnh khắc ấm áp của hai người, Lục Huấn quyết định khoan nói với cô.

Chuyện công việc của Lục Huấn, Lê Tinh cũng không can thiệp hết, chủ yếu là quá nhiều, cô không quản nổi, biết đại khái là được, nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, cắn một miếng mì đáp: "Ồ, được."

"Ừm."

Lục Huấn hỏi cô về việc quảng cáo của Lệ Toa sẽ phát sóng vào ngày kia, hoạt động tuyên truyền bên cô có cần giúp đỡ gì không: "Mười điểm triển lãm, bên em đủ người không? Anh điều hai người từ trạm thu mua sang cho em nhé?"

Bấy nhiêu ngày nay Lê Tinh vẫn luôn tự mình xoay sở, anh để Siêu Tử làm tài xế cho cô, kết quả cô lại điều Siêu Tử đi làm trang trí, quan trọng là Siêu Tử rất vui vẻ, còn rất ngại ngùng gọi điện thoại cho anh nói sau này muốn đi theo Lê Chí Quân làm việc, cậu ấy thích lát gạch.

Việc duy nhất cô nhờ anh giúp đỡ, là bảo anh chuẩn bị cho cô một chiếc xe tải nhỏ có thể chở hàng, dùng để bày sạp.

Anh không nỡ để cô vất vả, hôm đó trên xe nhìn thấy cô đạp xe đạp rất nhanh, đến nơi xe còn không kịp dựa, liền chạy đến sạp tất để hòa giải chuyện cãi nhau giữa chị bán tất và một bà thím, lại nhìn thấy cô giải quyết xong, đứng bên đường dùng sức xoa hai bàn tay lạnh cóng, lạnh đến mức giậm chân liên tục, anh đau lòng đến mức mắt đỏ hoe.

Hoạt động quảng bá tất của ông chủ Ngô cần người của mình trông coi có đến mười điểm triển lãm, số người họ giữ lại chỉ có mười tám người, một quầy còn lại không có người, anh đoán cô định tự mình đứng ra gánh vác.

Hai mươi mấy ngày, anh nghĩ đến thôi đã thấy cô vất vả.

"Không cần!" Lê Tinh xua tay. "Em bên này sắp xếp được, chín điểm chia cho nhóm các chị và Tiểu Dương, Tiểu Lý, còn lại bách hoá số một em tự mình trông coi, nhưng em không phải một mình, chị Lợi ở quầy hàng trong tòa nhà bách hoá số một bán hàng rất giỏi, em đã đến tìm chị ấy nói chuyện, hai mươi ngày này ca làm của chị ấy để em gái chị ấy đến thay, bên tất này chị ấy giúp em trông coi, không cần tiền lương, mỗi đôi tất cho chị ấy ba hào tiền hoa hồng."

"Sau đó, lần trước em mua nhà không phải đã quen biết rất nhiều bà thím ông bác sao? Họ đều không có việc gì làm, em đã thuê họ giúp em phát tờ rơi và danh thiếp, có một ông bác có con trai làm trạm trưởng ở bến xe buýt, hôm qua ông ấy đã đi giúp em liên hệ, ngày kia bắt đầu, tất cả xe buýt đều sẽ dán đầy quảng cáo của tất Lệ Toa, ông bác còn sẽ giúp em lắp đặt bảng quảng cáo hoạt động của tất Lệ Toa ở điểm dừng của trạm xe buýt."

"Quảng cáo ở trạm xe buýt là bên xe buýt tặng miễn phí cho em, em đã đưa ra ý tưởng này cho họ, sau này họ định sẽ đem khu vực này ra kiếm tiền, bây giờ em làm một hiệu ứng mẫu trước, coi như là quảng cáo lẫn nhau."

"..."

"Chuyện này em đã gọi điện thoại nói với anh Ngô bên kia chưa?" Sắc mặt Lục Huấn phức tạp, không nhịn được nói: "Bà xã, anh hối hận rồi. Lúc đầu anh nên mặt dày tìm anh Phạm vay tiền trực tiếp mua một xưởng tất."

"??" Lê Tinh không hiểu nhìn anh.

Lục Huấn nhìn dáng vẻ nghi hoặc của cô, đưa tay vén sợi tóc xõa trên mặt cô, bất đắc dĩ cười nói: "Hai vợ chồng Ngô Hữu Tài thực sự kiếm bộn rồi. Anh ta chỉ bỏ ra một khoản tiền để mua sợi bông với giá bình thường, em biết em đã tặng bao nhiêu tiền cho anh ta không?"

Lục Huấn nói xong, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh gọi điện cho Ngô Hữu Tài, điện thoại vừa kết nối, anh trực tiếp nói với Ngô Hữu Tài: "Anh Ngô, phiền anh thanh toán phí quảng cáo cho vợ tôi."

Ngô Hữu Tài: "???"

Bình Luận (0)
Comment