"Bố, mẹ, anh cả chị cả, anh hai chị hai, mọi người cảm thấy quảng cáo này thế nào?"
Lê Tinh không biết trong đầu nhỏ của Thiên Tứ đã coi tất Lệ Toa thành bùa hộ mệnh của mình sau này, chuẩn bị mở ống heo tiết kiệm để tích trữ, càng không biết lúc này cả nước đang ngồi trước TV, một đám nhóc dễ phạm sai lầm đều có ý nghĩ này, cô hơi hít một hơi hỏi người nhà.
"Mẹ cảm thấy không tệ, hình ảnh mạnh mẽ gần gũi, bây giờ là mùa đông cũng hợp thời, xuất phát từ đạo hiếu, tình thân gia đình, cũng rất xúc động lòng người." Thẩm Phương Quỳnh biết con gái coi trọng quảng cáo này đến mức nào, cũng biết nguyên nhân, bà cười nói trước.
Hà Lệ Quyên cũng lập tức nói: "Chị cũng cảm thấy không tệ, nếu mọi người nhìn thấy quảng cáo, không nói đến chuyện khác, người hiếu thuận chắc chắn sẽ nghĩ đến việc mua cho bố mẹ mình một đôi tất."
"Thế hệ bố mẹ chúng ta, thế hệ chúng ta đều là từ thời kỳ đói khổ đi lên, mấy năm trước trên đường phố đâu đâu cũng thấy người mặc quần áo có miếng vá, hai năm nay mọi người nhìn xem, trên đường phố người mặc đồ có miếng vá ít đi rồi, nhưng chân đi tất thủng lỗ chắc chắn không ít."
"Trước đây chuyện này không ai nói, mọi người cũng mặc kệ coi như không nhìn thấy, dù sao thì ai cũng sống tạm bợ như vậy. Bây giờ chỉ cần mọi người nhìn thấy quảng cáo này, nghĩ đến người già trong nhà, trong lòng ít nhiều sẽ có suy nghĩ."
"Đúng vậy." Thường Khánh Mỹ đồng tình nói. "Chị vừa rồi nhìn thấy đôi tất thủng lỗ trên chân ông cụ kia, còn đặc biệt đi xem chân bố mẹ chúng ta, mới nhớ ra Tinh Tinh năm nay mang về không ít tất, bố mẹ bây giờ không thiếu tất."
Những người đã từng trải qua thời kỳ khó khăn đều tiết kiệm, ngay cả Lê Vạn Sơn và Thẩm Phương Quỳnh hai năm trước cũng có mấy đôi tất cũ và tất thủng lỗ để thay đổi, người bên ngoài lại càng nhiều.
Không nhắc đến người già, ngay cả thế hệ trẻ, loại tất đi bên trong giày này đều là đi tạm bợ, dù sao thì một đôi tất cũng không phải là rẻ, tất nilon một tệ tám, tất cotton tốt hai tệ - hai tệ năm, loại có len còn đắt hơn.
Nhưng quảng cáo này xuất hiện, người trẻ có thể còn có thể tiếp tục sống tạm bợ, nhưng lại không nỡ để người già trong nhà như vậy nữa, mọi người vẫn rất coi trọng đạo hiếu.
Thường Khánh Mỹ không nói là cô sớm đã bị bố mẹ trong nhà làm cho tổn thương, mấy năm trước bố mẹ cũng lần lượt qua đời, nhưng vừa rồi nhìn thấy quảng cáo, đột nhiên cảm thấy mắt chua xót, nhớ lại những năm đó nhà họ còn chưa có tất để đi, hai người già đều nhường cho con trai, đến chết mới được đi một đôi tất tang.
"Hẳn là không có vấn đề, giống như mẹ con nói quảng cáo này hợp thời, rất thích hợp vào thời điểm này. Ngày mai bố bảo thư ký Quách xuống dưới nghe ngóng tình hình, xem có ai thảo luận về bộ phim hay quảng cáo tất này không." Lê Vạn Sơn lúc này lên tiếng, lại nhìn Lê Tinh: "Nếu thực sự không được, bố sẽ bảo ông chủ Ngô trả lại một lô sợi bông, gần đây dây chuyền sản xuất của nhà máy sợi đã hoạt động trở lại, do ông Hà bên kia giới thiệu đã ký được hai hợp đồng sợi bông mới, dần dần có thể xoay chuyển được."
Lê Tinh vừa nghe liền biết Lê Vạn Sơn còn lo lắng hơn cả cô, vội vàng cười nói: "Bố, không sao đâu, quảng cáo lần này con cảm thấy cũng được, phối hợp với hoạt động phía dưới, không mong đợi nổi tiếng khắp cả nước, nhưng chắc chắn sẽ có hiệu quả."
"Bên ông chủ Ngô bố đừng lo, chúng ta đã ký hợp đồng, anh ấy không đến mức làm ra chuyện trả hàng như vậy, con nghe Hà Dương nói quầy hàng của họ gần đây rất bận, tiêu thụ hết lô sợi bông của chúng ta không phải là vấn đề lớn."
"Dù sao có vấn đề gì, bố bảo cậu ấy lên tiếng." Trong lòng Lê Vạn Sơn đã quyết định ngày mai sẽ bảo thư ký Quách liên hệ với ông chủ Ngô kia, nếu quảng cáo có vấn đề, nhà máy sợi bên ông sẽ chịu trách nhiệm, đừng có đi tìm con gái ông.
Ông ở nhà máy sợi nhiều năm như vậy, còn chưa từng có chuyện bán sợi bông mà phải phụ trách giúp một xưởng tất làm lớn mạnh.
Con gái ông có giỏi đến mấy, cũng không phải là cách dùng như vậy.
Một tập phim truyền hình có hai đến ba lần quảng cáo, xem xong hai tập phim thời gian cũng không còn sớm, mọi người ngày mai còn phải đi làm, đặc biệt là Lê Tinh, ngày mai bắt đầu hoạt động, cô còn có rất nhiều công việc chuẩn bị còn lại phải làm, bận rộn và mệt mỏi.
Xem TV xong, người nhà đều không giữ Lê Tinh và Lục Huấn lại nữa, giục họ nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi.
Công việc Lê Tinh quả thực rất nhiều, hôm nay họ chỉ mới sắp xếp người đi lắp đặt bảng quảng cáo ở hơn một trăm bến xe buýt ở Ninh Thành, lại nhờ tổng trạm xe buýt bên kia sau khi tất cả xe buýt công cộng về bến vào buổi tối thì kịp thời dán quảng cáo của Lệ Toa, ngoài ra mười điểm triển lãm và ba mươi điểm bán hàng đại lý, vật tư hoạt động còn chưa bố trí.
Mười điểm triển lãm giao cho Hà Chấn Sóc phụ trách mấy ngày nay lái xe giao hàng, ba mươi điểm bán hàng đại lý còn lại cô phải chọn mấy nhà đi kiểm tra xem tình hình bố trí vật tư của họ, còn phải sắp xếp xe đưa những ông bác bà thím kia phân tán đến khắp nơi ở Ninh Thành để phát tờ rơi và danh thiếp, sau đó cô còn phải đến bách hoá số một đi làm.
Đối với cô mà nói, ngày mai lại sẽ là một ngày cần phải dậy sớm, cơ thể cũng quá tải.
Cô cầm túi xách đứng dậy, sờ đầu Thiên Tứ dặn dò gần đây phải ngoan một chút, đợi cô bận xong đợt thì sẽ đến thăm cậu, sau đó cùng Lục Huấn về nhà.
*****
"Đừng lo lắng, anh cũng cảm thấy quảng cáo này không có vấn đề."
Đã chín giờ rưỡi tối, bên ngoài góc tường, mái hiên, cành cây đều phủ một lớp sương trắng mỏng, màn đêm tĩnh mịch lạnh lẽo đen kịt một mảnh, gió lớn vù vù thổi cành cây rung chuyển, Lục Huấn đưa tay ôm cô vào lòng, kéo áo khoác ngoài ra bao bọc lấy cô, thay cô chắn đi từng cơn gió lạnh như dao cắt.
"Mẹ em tổng kết rất đúng, quảng cáo này cũng coi như là nắm bắt được tâm lý của khán giả xem loại phim này, sau này phản ứng sẽ không đến nỗi quá tệ."
"Còn nữa, em phải biết vợ chồng Ngô Hữu Tài đều là người tinh ranh, nếu họ cảm thấy quảng cáo không được, lúc này đã gọi điện thoại đến rồi."
Ở nhà họ Lê, người này một câu người kia một câu, Lục Huấn không có cơ hội nói chuyện, lúc này mới có thời gian nói lời an ủi của mình cho vợ nghe.
Cả người Lê Tinh được Lục Huấn bao bọc trong lòng, chỉ có đầu lộ ra bên ngoài, gió quá lạnh, mặt và cổ bị cóng, cô lại rụt vào trong áo khoác của anh, bám sát bước chân của anh đi theo về phía xe, vừa đi vừa nhỏ giọng đáp lại:
"Ừm em hiểu, dù sao có hiệu quả hay không mấy ngày nữa là biết, bây giờ nghĩ nhiều cũng vô dụng, chi bằng về nhà ngủ một giấc thật ngon."
"Em có thể nghĩ như vậy là tốt rồi." Lục Huấn cười, đưa tay ôm cô chặt hơn một chút, che chở cô lên xe.
Trời quá lạnh, ngày mai còn phải dậy sớm, về đến nhà hai người tắm rửa đơn giản xong liền lên giường nghỉ ngơi.
Nói là không lo lắng, nhưng Lê Tinh mới bắt đầu làm kinh doanh, năng lực giải tỏa áp lực trong lòng còn chưa rèn luyện ra, đêm đó cô không ngừng nằm mơ.
Lúc thì mơ thấy tất Lệ Toa bán đắt như tôm tươi, không đủ hàng để bán, đếm tiền đến mỏi tay, khóe miệng cười ngoác đến tận mang tai. Lúc thì mơ thấy tất Lệ Toa sống chết không bán được, một đống tất ế ẩm, cô ngồi xổm trong một đống tất ôm đầu khóc, cảm thấy trời đất đều u ám.
Nhưng chính vào lúc này, ánh sáng ban mai lóe lên, cô ngẩng đầu lên, Lục Huấn đạp trên mây ngũ sắc xuất hiện trước mặt cô, đưa bàn tay thon dài rắn chắc, khớp xương rõ ràng về phía cô, mỉm cười: "Bà xã, không sao, em còn có anh."
"Ngã ở đâu, thì đứng lên ở đó, chúng ta làm lại là được."
Ở bên cạnh anh, ngay cả trong giấc mơ cũng cảm thấy an toàn như vậy, Lê Tinh mơ màng tỉnh dậy, đưa tay sờ người đang nằm bên cạnh, khóe môi mỉm cười cọ vào hõm cổ anh.
Cô đột nhiên không còn sợ hãi nữa.
*****
Bên ngoài trời vẫn còn tờ mờ sáng Lê Tinh đã tỉnh dậy, đây là lần đầu tiên cô dậy sớm như vậy trong nhiều năm, còn sớm hơn cả Lục Huấn bình thường.
"Bà xã?"
Lục Huấn cảm nhận được trên người đột nhiên không còn sức nặng, anh cũng mở mắt ra, trong phòng hai bên cửa sổ đều đóng kín, rèm cửa cũng kéo lại tối om, không nhìn thấy sắc trời bên ngoài, anh chống người dậy đưa tay bật đèn bàn bên cạnh, nhìn đồng hồ để bàn mới có năm giờ.
Anh nhíu mày, nhìn người đã bò dậy khỏi giường muốn xuống đất, anh đưa tay qua ôm lấy cô khuyên: "Em dậy sớm như vậy, ban ngày sẽ buồn ngủ, ngủ thêm một lát đi. Mấy điểm bán hàng đại lý đó anh đi thay em."
"Không ngủ nữa, bây giờ em rất tỉnh táo, điểm bán hàng đại lý cũng không cần anh đi, em đã liên hệ với bên Siêu Tử, lát nữa sẽ đến tòa nhà bách hóa, cậu ấy lái xe đưa em đi một vòng."
Sáng nay mơ thấy giấc mơ đó, Lê Tinh không những không bị dọa sợ mà còn hăng hái lên, cô bây giờ tràn đầy nhiệt huyết, mỉm cười trả lời anh, lại đưa tay ôm lấy mặt anh nhìn một cái, vừa mới tỉnh ngủ, tóc anh không được chỉnh tề như ban ngày, bồng bềnh thậm chí có chút rối, nhưng khuôn mặt vẫn anh tuấn, lông mày rậm dài, sống mũi cao thẳng, nhớ lại trong giấc mơ tối qua anh như thiên thần giáng trần, dáng vẻ oai phong lẫm liệt, cô không nhịn được mà ghé mặt qua dán vào mặt anh: "Ông xã, tối qua em nằm mơ thấy anh đấy."
Sáng sớm đã bị cô ôm ấp mềm mại như vậy, anh làm sao chịu nổi, anh ôm lại cô, môi lướt trên mặt trên khóe môi cô, giọng nói không khỏi khàn đi vài phần: "Mơ thấy anh làm gì?"
"Mơ thấy anh trở thành thần may mắn của em, vậy anh có muốn chúc em may mắn không?" Lê Tinh mím môi cười.
Lục Huấn nghe xong bật cười, không biết sao sáng nay cô lại có tâm trạng tốt như vậy, nhưng dù sao cũng tốt hơn là ủ rũ, anh cưng chiều xoa đầu cô, trán nhẹ nhàng chạm vào trán cô: "Đương nhiên là muốn, chúc vợ anh hôm nay may mắn, ngày nào cũng may mắn."
Giọng nói của anh trầm ấm mang theo chút khàn, khiến người nghe ngứa ngáy trong tai.
Lê Tinh dựa vào người anh không muốn dậy nữa, nhưng hôm nay quả thực có rất nhiều việc, cô ôm cổ anh chặt một cái, nhỏ nhẹ nói: "Được rồi, em thực sự phải dậy rồi, hôm nay nhiều việc lắm, em còn sợ không kịp."
"Được, anh cũng dậy, đi làm bữa sáng cho em, ăn sáng xong anh đưa em đi."
Cô nhất định phải dậy Lục Huấn không ngăn cản nữa, anh ôm cô xoa một lúc, thả cô vào phòng vệ sinh đi rửa mặt, anh mặc quần áo xong đi xuống lầu, rửa mặt đơn giản một phen rồi vào bếp nấu bữa sáng.
Lê Tinh ở trên lầu cũng không trì hoãn, hôm nay cô phải đứng ngoài trời lạnh cả ngày, phòng hộ nhất định phải làm tốt, rửa mặt đơn giản xong, cô thoa một lớp từ mặt đến tay, còn thoa một lớp dầu bảo vệ mà trước đây cô chưa từng dùng, để tránh mặt bị gió thổi nứt nẻ.
Trước đây dù có yêu cái đẹp đến mấy, thì lần này vì hai mươi ngày tới không bị bệnh, cô không cần Lục Huấn nhắc nhở, tự mình ngoan ngoãn mặc áo trong và quần giữ nhiệt, sau đó là áo len, áo lông vũ, khăn quàng cổ, không thiếu thứ gì, gió lớn sẽ thổi tóc rối tung, cô dùng dây buộc tóc buộc lại, sợ tai bị cóng có vấn đề, cô còn đội một chiếc mũ len màu trắng.
Bọc mình kín mít xuống lầu, bữa sáng của Lục Huấn cũng đã nấu xong, tối qua mới ăn mì, sáng nay anh nấu sủi cảo, lại chiên hai quả trứng ốp la.
Sủi cảo là hai ngày trước mua ở một tiệm ăn sáng, vỏ mỏng thịt mềm, bên trong hình như có trộn một chút nấm, càng thêm thơm ngon, trứng ốp la là lòng đào, mặn nhạt vừa phải, hai mặt vàng ruộm.
Hôm nay phải làm việc, Lê Tinh ăn hết một bát sủi cảo, trứng ốp la cũng ăn hết.
Ăn sáng xong, Lục Huấn đưa cô ra ngoài, năm giờ năm mươi phút xe đến cửa tòa nhà cung ứng.
Siêu Tử lúc này cũng vừa đến, xe dừng lại, cậu ấy chào hỏi Lục Huấn. Lục Huấn gật đầu ra hiệu hỏi cậu ấy đã ăn sáng chưa, nhận được một câu trả lời đã ăn rồi, anh không nói gì nữa, chỉ nhìn Lê Tinh mở cửa xuống xe, đầy vẻ không yên tâm hỏi:
"Hôm nay em phải đứng ngoài trời cả ngày sao? Bữa trưa ăn như thế nào?"
"Giám đốc Hà sẽ đưa đồ ăn đến từng điểm một, hai mươi ngày này anh ấy sẽ phụ trách đưa hàng, thu dọn, đưa cơm cho mọi người."
Hôm nay gió hình như còn buốt hơn hôm qua, có vẻ như sắp có tuyết, Lê Tinh vừa xuống xe liền cảm thấy mặt bị gió thổi có chút không chịu nổi, cô đội mũ áo lông vũ bên ngoài lên, lại kéo khăn quàng cổ lên che miệng mũi, trả lời anh.
Thấy thời gian gần đến, cô còn phải chạy rất nhiều nơi, nên cũng không nói nhiều với Lục Huấn nữa, vội vàng đi lên chiếc Jetta mà Siêu Tử lái.
Bây giờ Lê Tinh trong đầu chỉ có tuyên truyền bán tất, ai cũng không thể ngăn cản được nhiệt huyết của cô lúc này.
Lục Huấn nhìn cô đóng cửa xe, người ở trong xe vẫy tay với anh bảo anh mau đi, không còn cách nào, anh chỉ có thể về xử lý công việc, đợi bận xong sẽ đến quầy hàng của cô xem, vừa nghĩ đến việc cô phải đứng dưới lều bị gió thổi lạnh cả ngày, lòng anh liền thắt lại.
Thấy xe của Siêu Tử lái đi, anh cũng vội vàng nổ máy xe đi về phía công trường bên bờ sông.
Lê Tinh lên xe của Siêu Tử cũng không ngừng nghỉ, cầm điện thoại và danh bạ gọi điện khắp nơi.
Trước tiên gọi điện cho Hà Chấn Sóc, hỏi anh ta đã xuất phát chưa, tốt nhất là bảy giờ đưa tất đến các điểm triển lãm, sau đó xe buýt đón các chị đến đây cũng có thể xuất phát rồi.
Nhận được câu trả lời của Hà Chấn Sóc, bên anh ta đã chở một xe tất xuất phát, sắp đến một điểm triển lãm, xe buýt cũng đã đến chỗ cũ đợi người, sáu giờ ba mươi phút đúng giờ xuất phát, cố gắng bảy giờ ba mươi phút quay lại đón các ông bác bà thím.
Cô yên tâm, sau đó bắt đầu gọi điện cho mấy chục điểm bán hàng đại lý mở cửa sớm, hỏi tình hình bố trí vật tư hoạt động. Mấy chục nơi này đều là nơi mà Lê Vạn Sơn và Lê Vạn Phong đã chọn kỹ, có đơn vị quốc doanh cũng có đơn vị tư nhân, ít nhiều có quan hệ với nhà họ Lê, cô gọi điện thoại qua, phần lớn mọi người đều rất nhiệt tình trả lời cô:
"Tinh Tinh, yên tâm đi, tôi vừa mở cửa đã dán tấm áp phích lớn ra cửa sổ bên ngoài rồi, giá trưng bày, xe đẩy hàng đều bày ra rồi, đảm bảo bắt mắt."
"Đúng rồi, quảng cáo tối qua tôi xem rồi, rất hay, lúc đó tôi hỏi chồng tôi xem tất trong nhà có cần mua không, thế là vừa mở cửa hàng, tôi tự mình chốt một đơn, mua cho bốn người bố mẹ trong nhà mỗi người hai đôi."
"Thật sao? Vậy thì tốt, tất chị cứ bán trước đi, bán hết thì gọi điện thoại cho em nhé."
Quá nhiệt tình, Lê Tinh lúc này thực sự không có thời gian nói chuyện phiếm, xác nhận xong liền vội vàng cúp điện thoại, đương nhiên cũng có những người không tình nguyện phối hợp, phần lớn đều là những người trong thời gian bán hàng đại lý này không bán được mấy đôi tất, cũng không cảm thấy hoạt động và quảng cáo của cô có sức hấp dẫn gì.
Lê Tinh cũng không để ý, cô dùng lời lẽ nhẹ nhàng nhờ vả, cho một chút lợi ích nhỏ, coi như là thuê chỗ quảng cáo, người ta đồng ý.
Nhưng Lê Tinh cũng không tin tưởng nhà đó nữa, ghi địa chỉ vào trong sổ, bảo Hà Chấn Sóc rảnh thì lái xe qua xem một vòng, nếu không làm được thì cô sẽ thu hồi hàng, lấy lại vật tư.
Gọi điện thoại trên xe và đi kiểm tra các địa điểm triển lãm, bảy giờ ba mươi phút, Lê Tinh đã xác nhận xong ba mươi điểm bán hàng đại lý.
Trong đó có bảy nhà không chịu phối hợp dán vật tư, cô phải hứa hẹn cho lợi ích, những nơi này cần phải đến xem kịp thời, bèn viết giấy ghi chú, chuẩn bị đợi gặp Hà Chấn Sóc sẽ đưa cho anh ta.
Xác nhận xong tất cả các điểm bán hàng đại lý đã bố trí xong vật tư, Lê Tinh trở lại tòa nhà cung ứng tìm nhóm các ông bác bà thím kia.
Cô tìm nhóm các ông bác bà thím này tổng cộng hai mươi ba người, mười lăm tệ một ngày thuê họ, hai mươi ngày là ba trăm tệ, từng người đều rất tích cực, cô vừa đi đến ngã tư đường, một đám người đã chủ động đến tìm cô.
Trong đó có một bà thím nhìn thấy cô liền nhiệt tình chào đón: "Tinh Tinh, Tinh Tinh à, quảng cáo tất đó của cô quay rất tốt!"
"Cô trước đó không phải bảo chúng tôi xem tập đầu tiên tối qua, hiểu rõ một chút Tinh Tinh là ai, quảng cáo tất cụ thể là như thế nào, tiện cho chúng tôi phát tờ rơi sao?"
"Vậy là tôi ăn cơm xong liền ngồi trên ghế đợi TV, sau đó cả nhà chúng tôi đều xem TV, bộ phim cũng khá thú vị, nhưng vẫn là thích nhất quảng cáo của cô...."
Người nói chuyện này họ Lại, chồng bà sớm đã qua đời vì bệnh, để lại bà và đứa con trai chưa đầy mười tuổi, bà một mình dựa vào việc làm đậu phụ ở cửa hàng hợp tác xã công tư hợp doanh để nuôi con khôn lớn.
Con trai miễn cưỡng coi như là hiếu thuận, còn con dâu, không thể nói là xấu, chỉ có thể nói là thực dụng.
Trước đây bà làm việc ở xưởng đậu phụ, thỉnh thoảng có thể mang hai miếng đậu phụ về nhà, còn có thể mỗi tháng cho cháu trai một chút tiền tiêu vặt, con dâu đối với bà đều rất ân cần, một tiếng gọi mẹ thường xuyên hỏi bà có vất vả không. Hai năm trước bà làm đậu phụ bị thương ở thắt lưng, để lại một chút di chứng, bình thường thì không ảnh hưởng gì, nhưng bưng đậu phụ, ép đậu phụ những việc làm tổn thương thắt lưng này bà không thể làm được nữa.
Không còn cách nào, bà chỉ có thể giao lại tay nghề cho con dâu, để nó đi làm thay ca của bà, bà về nhà trông cháu.
Người ta đều nói, dạy nghề cho đồ đệ thầy chết đói, đến lượt bà dạy con dâu thì ném bà già đi.
Từ khi con dâu đi làm mỗi tháng có thu nhập, bà ở nhà trông cháu không kiếm được một xu, bà liền trở thành một kẻ đáng ghét.
Mỗi ngày cơm nấu hơi muộn một chút, bà đều có thể bị nói bóng nói gió một trận, con trai ban đầu nhìn thấy còn sẽ thay bà nói đỡ mấy câu, sau này bị con dâu nói nhiều, nó cũng nói không lại, mỗi lần nhìn thấy miệng mấp máy cuối cùng một chữ cũng không nói ra.
Tối qua cả nhà cùng nhau xem TV, quảng cáo xuất hiện, bà nhìn thấy đôi tất thủng một lỗ trên chân ông cụ trong TV, không khỏi nhìn xuống chân mình, đôi tất trên chân bà đã là hai mươi năm trước lúc ông bạn già còn sống mua cho bà. Thủng lỗ rồi khâu vá lại, lại thủng lỗ, đường gân trên tất sớm đã đứt không còn tác dụng, biến dạng đến mức không giữ được chân, bà nhìn mà đột nhiên đau lòng, không nhịn được nữa bèn đưa chân đi trong đôi dép lê rách nát lộ ra mấy ngón chân ra bàn trà.
Con dâu lúc đó mặt biến sắc định nói bà, cháu trai lại lúc này hô lên: "Oa, bà nội, tất trên chân bà còn rách hơn cả ông cụ kia, nên mua đôi tất mới rồi."
Lúc đó bà đau lòng trong lòng, tuổi đã cao, sống đủ rồi nên cũng không kiêng kỵ những thứ đó nữa, bà không còn quan tâm đến sắc mặt của ai nữa, trực tiếp nói: "Có con trai hiếu thuận mới có tất để đi, bà nội con số khổ, đời này chắc chỉ có đợi chết mới có một đôi tất tang thôi."
"Người ta đều nói có gì học nấy, Đào Đào à, con nhìn chân của bà nội, sau này chân bố mẹ con mà đi tất giống như bà nội, chúng nó mắng con bất hiếu con cứ trực tiếp đáp lại, vậy thì chân của bố mẹ không phải còn có một đôi tất tốt sao..."
Lời của bà nói ra, sắc mặt của con trai con dâu thay đổi ngay tại chỗ, bà cũng không quan tâm, tiếp tục nói: "Nhớ năm đó ông bạn già của bà chết, người ta đều đến khuyên bà tái giá, nói bà chỉ có một đứa con trai, nuôi lớn rồi lỡ như không hiếu thuận, không dưỡng già thì sao, bà không tin điều này, kết quả lại đúng là như vậy, vất vả nuôi lớn con trai, bây giờ bà già rồi, không kiếm được tiền rồi, vô dụng rồi, khiến người ta ghét bỏ rồi!"
"Nuôi con trai già, nó không dưỡng già..."
Bà Lại cứ như vậy vừa hát vừa về phòng, trong căn phòng nhỏ bà nhìn xà nhà đã cũ nát, tường loang lổ đã có tuổi, nước mắt già nua chảy ròng ròng suốt đêm.
Bà không nghĩ rằng con trai con dâu sẽ vì chuyện này mà có bất kỳ thay đổi nào, bà chỉ là muốn trút giận, không muốn nhẫn nhịn nữa.
Ai ngờ sáng nay vừa sáng sớm, bà mở cửa ra, con dâu bà phá lệ lại dậy sớm nấu cơm, hai năm rồi, từ khi nó thay ca của bà thì chưa từng dậy sớm như vậy. Đều là bà sáng sớm bò dậy nấu bữa sáng, có khi nấu không ngon còn bị ném cho một trận sắc mặt.
Bây giờ quả thực là mặt trời mọc đằng tây, con trai bà nhìn thấy bà ra ngoài, còn gọi bà ăn cơm, cũng không đợi bà đi vào bếp lấy bát đũa, tự mình gọi cháu trai đi lấy.
Sáng sớm bà cảm thấy trời đất như thay đổi, đợi đến bàn ăn, con trai trước mặt cháu trai đưa cho bà năm mươi tệ, nói đây là tiền tiêu vặt tháng này cho bà, tiền mặt trong nhà không nhiều, đợi cuối tháng họ đưa thêm, còn nói hôm nay tan làm sẽ đi mua tất cho bà...
Bà nhìn năm mươi tệ kia rồi lại nhìn con trai, có cảm giác như gặp quỷ.
Bà từ khi con trai kết hôn thì chưa từng thấy tiền từ chỗ nó, hai năm nay bà muốn có tiền mua rau cũng khó khăn, phần lớn đều là con dâu tự mình đi mua, sợ bà tham lam, bây giờ lại nỡ cho bà tiền tiêu vặt.
Bà không khỏi nhìn về phía con dâu, nào ngờ con dâu chỉ là mặt mày có chút không tự nhiên, không nói gì cả, không đúng, nó có nói, khẽ hắng giọng gọi cháu trai: "Đào Đào à, chúng ta hiếu thuận với bà nội, con cũng phải hiếu thuận với bà nội biết không? Hiếu thuận là một thứ rất quan trọng không thể đánh mất, con xem quảng cáo tất Lệ Toa tối qua, bên trong nói về hiếu thảo, Tinh Tinh hiếu thảo với ông nội, bố của Tinh Tinh hiếu thảo với bố của nó, Đào Đào chúng ta phải học theo Tinh Tinh, biết không?"
"..."
Bà Lại lúc này mới hiểu ra sự thay đổi của hai vợ chồng này lớn như vậy là vì sao, bây giờ kế hoạch hóa gia đình, nhà nhà chỉ có thể sinh một đứa, sau này chúng cũng chỉ có một đứa cháu trai, đây là lo lắng sau này cháu trai sẽ học theo chính chúng.
Tuy nhiên bất kể thế nào, nhìn thấy dáng vẻ đó của chúng, trong lòng bà vui mừng, tuy rằng không chắc chắn hai vợ chồng này có thể duy trì được bao lâu, ít nhất lúc này bà rất thoải mái.
Bà Lại cảm kích Lê Tinh vô cùng, nếu không phải là quảng cáo đó của cô, bà làm sao có thể có một ngày thoải mái như vậy.
Bà nắm tay Lê Tinh nói: "Tinh Tinh, cô yên tâm, bà già này nhất định sẽ giúp cô tuyên truyền quảng cáo này thật tốt, quảng cáo của cô quay quá tốt!"
"Đạo hiếu, hiếu thuận là thứ chúng ta không thể đánh mất, bà già này nhất định sẽ tuyên truyền, giải thích cho mọi người thật tốt, còn phải bảo họ đến mua tất Lệ Toa của chúng ta."
Bà Lại nói xong, những ông bác bà thím phía sau cũng lên tiếng, từng người đều nói: "Đúng, đúng là như vậy, Tinh Tinh, quảng cáo này của cô là một quảng cáo hay, con trai con dâu tôi tối qua cũng hỏi tôi có đủ quần áo và tất mặc không, bình thường nếu chúng tôi không nhắc, chúng làm sao mà nghĩ đến được?"
"Quảng cáo hay như vậy, chúng ta phải để cho tất cả người Ninh Thành đều biết, phải để mọi người đều biết đạo hiếu quan trọng như thế nào."
"Một đám ông già bà lão này không có ai quan tâm, tất thủng lỗ rồi ai mà nhìn thấy, bây giờ cuối cùng cũng quay ra rồi, vậy thì nỗi khổ mà chúng ta đã chịu, đôi tất thủng lỗ mà chúng ta đã đi, nhất định phải có người nhìn thấy!"
"Giống như tình huống nhà bà Lại, trong chúng ta cũng có, còn có nhiều người hơn nữa cũng có, chúng ta phải giúp đỡ họ!"
"Đúng, không sai! Chúng ta tuy già rồi nhưng xương cốt già này vẫn còn có thể làm một chút việc!"
"Tinh Tinh, trước đó chúng tôi đã bàn bạc xong rồi, trong Ninh Thành này chúng tôi để lại năm người chuẩn bị mỗi ngày càn quét một khu là đủ rồi."
"Những người khác, chúng tôi đều đi các huyện thành xung quanh để phát tờ rơi cho cô, ông Lý nói áp phích quảng cáo mà cô đưa có rất nhiều đúng không? Chúng tôi sẽ mang áp phích quảng cáo đó đến công viên để giải thích, còn bày sạp bán tất cho cô, mỗi ngày cô đưa cho chúng tôi mỗi người hai trăm đôi mang theo, bán không hết chúng tôi mang về ngày hôm sau tiếp tục bán, bán hết thì ngày hôm sau lại bổ sung."
"Đúng vậy, đúng là như vậy, Tinh Tinh, không phải cô cũng nói bây giờ có rất nhiều tất để đó không biết làm thế nào để bán sao? Không sao, chúng tôi giúp cô bán, như vậy cô cũng không cần lo lắng tất bán không hết, đến lúc đó làm sao ăn nói với ông chủ xưởng tất."
"Cái này..."
Các ông bác bà thím mỗi người một câu, Lê Tinh nghe xong đều ngây người, từ tối qua quảng cáo ra mắt, người nhà đều nói không tệ, nhưng cô biết họ phần lớn là an ủi cô để cô không quá lo lắng.
Sáng nay cô gọi điện thoại, nghe thấy những ông chủ bà chủ ở các điểm bán hàng đại lý nói quảng cáo không tệ, lời lẽ có chút khoa trương, cô cũng chỉ coi như họ đang khách sáo với cô, không để trong lòng cũng không coi là thật.
Từ sau giấc mơ tối qua, cô đột nhiên nghĩ thông suốt, tận nhân lực nghe thiên mệnh, có thể bán nhiều thì bán nhiều, thực sự bán không hết thì chấp nhận, nên chịu trách nhiệm thế nào thì chịu trách nhiệm thế đó, đồng thời rút kinh nghiệm, lần sau nói chuyện hợp tác với người khác không nên nói quá chắc.
Cho nên sáng nay cô như gà đánh máu, chính là muốn sớm làm xong việc, chạy đến bách hoá số một liều mạng, chỉ cần tiền vốn thu hồi lại là được. Nhưng bây giờ, tất cả mọi người đều nói với cô như vậy, những ông bác bà thím này thậm chí còn định đi xuống các huyện thành công viên để giúp cô bán tất!
"Bà Lại, ông Lý, ông Trương, quảng cáo đó thực sự tốt như vậy sao?" Lê Tinh có chút không biết xoay chuyển thế nào, nhìn đám ông bác bà thím này không nhịn được hỏi.
"Đương nhiên là tốt rồi! Đây là một quảng cáo nói về đạo hiếu, nói về gia đình, giống như bộ phim truyền hình tối qua, nhưng tôi cảm thấy vẫn là quảng cáo hay hơn, nó càng quan tâm đến người già chúng tôi."
Ông Trương, người đầu tiên nói muốn bán tất cho cô vỗ đùi đáp lời, các ông bác bà thím bên cạnh lần lượt hưởng ứng.
Ông Lý, con trai là trạm trưởng tổng trạm xe buýt, đợi mọi người nói xong thì nói với Lê Tinh: "Tinh Tinh, tất của cô bây giờ có thể phân phối cho chúng tôi được chưa? Còn có tờ rơi tuyên truyền hoạt động quảng cáo này, cô chuẩn bị có đủ không?"
"Đủ thì hôm nay chúng tôi có thể bắt đầu hành động, chỉ là chúng tôi muốn đi xuống các huyện thành, xe mà cô thuê e rằng phải chạy xa một chút."
Ông Lý là người có đầu óc rõ ràng nhất trong đám người này, ông ấy biết hôm nay Lê Tinh e rằng sẽ rất bận nên nói trọng điểm.
"Tất đang để ở gần đây, túi nilon và thùng các tông này nọ đều đã chuẩn bị, mọi người muốn lấy đi bán thì lúc nào cũng có thể lấy, tờ rơi tuyên truyền quảng cáo cũng làm dư, loại áp phích lớn dán trên xe buýt cũng còn, trong kho còn có lều bạt gấp có thể dùng để bày sạp, ba mặt đều có vải chắn gió, cái đó cũng có thể mang theo." Lê Tinh bây giờ đầu óc còn mơ hồ, nhưng càng biết đây là tin tức tốt không thể tốt hơn, cô lập tức trả lời.
"Xe cũng không có vấn đề, lát nữa cháu nói với tài xế cả ngày đi theo mọi người, nhân viên của bên cháu, cháu sẽ liên hệ xe khác đưa đón họ."
Nghĩ đến việc phải đi huyện thành, nhóm ông bác bà thím này tuổi đã cao, trời còn lạnh như vậy, cô ít nhiều có chút không yên tâm nên không khỏi hỏi: "Chỉ là, sức khỏe mọi người có chịu được không? Hai ngày nay càng ngày càng lạnh."
"Chỉ là đứng ở trong công viên, có gì mà không chịu được? Mùa đông năm nào chúng tôi cũng ra ngoài nói chuyện phiếm, đánh cờ."
"Được rồi, không cần lo lắng cho chúng tôi, hôm nay chúng tôi chuẩn bị đầy đủ, nước nóng, quần áo dày đều mang theo, cô đã chuẩn bị mọi thứ rồi, mau đưa chúng tôi đi lấy đi, lấy xong chúng tôi phải xuất phát rồi."
"Ồ, được."
Lê Tinh đồng ý, nhanh chóng cùng Siêu Tử dẫn họ đến nhà kho tạm thời mà cô đã dọn ra, mấy trăm vạn đôi tất trước đó cô lo lắng bị trộm, còn đặc biệt nhờ Lục Huấn sắp xếp người đến đây gia cố lại cửa sổ, cửa ra vào, khóa cũng đã thay, còn có cả khóa sắt lớn kiên cố.
Đồ đều ở trong nhà, cô bảo Siêu Tử đi lấy ra, áp phích tuyên truyền, tất, thêm cả lều bạt gấp mà các chị đã dùng để bày sạp trước đó, lấy ra một đống đồ lớn, xe nhỏ căn bản không chứa được nhiều như vậy, Siêu Tử không thể không lái xe đi tìm tài xế xe buýt lái xe trực tiếp đến đầu ngõ.
Rốt cuộc vẫn lo lắng các ông bác bà thím này bị cóng, Lê Tinh lại đặc biệt nhờ tài xế xe buýt chăm sóc họ, đưa họ đến nơi thì giúp họ dựng lều, rồi đến nhà hàng gần đó đặt cho họ một bữa cơm, bảo người của nhà hàng thỉnh thoảng đưa cho họ chút nước nóng gì đó, tài xế xe buýt đi khắp nơi, quen thuộc với các huyện thành phía dưới, những việc này đều dễ dàng nên đồng ý.
Một đám người mang đồ lên xe, lều bạt buộc lên nóc xe rồi xuất phát.
Lúc này cũng gần tám giờ, Lê Tinh vội vàng bảo Siêu Tử đưa cô đến bách hoá số một.
Họ từ tòa nhà cung ứng lái xe đến bách hoá số một phải mất hơn nửa tiếng, trên đường đi qua không ít bến xe buýt, chỉ ngồi trong xe cũng có thể nhìn thấy từ xa bảng quảng cáo ở bến xe dán hoạt động tuyên truyền của tất Lệ Toa.
【Mua tất Lệ Toa, thử miễn phí!】
【Gói gia đình ba người 6.9 tệ!】
【Gói gia đình năm người 9.9 tệ! Còn tặng thêm một đôi miễn phí!】
【Điểm bán hàng liên động tất Lệ Toa, mua bất kỳ sản phẩm nào trong cửa hàng đủ 10 tệ, thêm 1 tệ được mặc thử với giá ưu đãi!】
【Điểm bán hàng liên động tất Lệ Toa, mua bất kỳ sản phẩm nào trong cửa hàng đủ 20 tệ, thêm 1 hào được mặc thử miễn phí!】
Áp phích tuyên truyền lấy hình ảnh Tinh Tinh đầu đội mũ trên nền tuyết lớn làm chủ đạo, hình ảnh tất có màu sắc như kẹo, chữ màu đỏ lớn bắt mắt dễ chịu.
Lúc này có xe buýt từ xa chạy đến trạm, chỉ thấy trên xe buýt dán áp phích khổng lồ Tinh Tinh ôm một túi tiền xu vỡ ống heo chạy trong tuyết lớn, bên trên cũng in chữ lớn【Học theo Tinh Tinh, trời lạnh rồi, mua cho người mình yêu một đôi tất.】
【Mua tất, chọn tất Lệ Toa, ấm áp, giá cả phải chăng!】
Siêu Tử từ khi đi theo Lục Huấn cũng coi như là đã trải đời, cậu biết ông chủ Lục làm ăn lớn, có ý tưởng, nhưng cậu không ngờ bà chủ còn có ý tưởng hơn cả cậu, từ trước đó thay chị dâu cả đi thị trường đàm phán bán kẹo đại lý, cô có thể đưa ra các phương pháp bán hàng khác nhau.
Bây giờ bán tất, lại làm ra động tĩnh lớn như vậy.
Vừa quảng cáo trên TV vừa quảng cáo trên xe buýt, bến xe buýt, điểm bán hàng đại lý, bây giờ còn có một đám ông già bà lão tự phát đi bày sạp bán tất cho cô. Sức hành động này, đầu óc này Siêu Tử cảm thấy cả đời này cậu có thể học được một chút da lông, phỏng chừng cũng đủ để cậu phát tài nhỏ, cậu khâm phục sát đất, không nhịn được quay đầu nói với Lê Tinh:
"Bà chủ Tinh Tinh, lần này tất của chị chắc chắn có thể bán chạy."
Lê Tinh đang xem áp phích trên xe buýt, vừa rồi cô đã gọi điện thoại liên lạc với con trai của ông Lý, đối phương nói với cô tất cả xe buýt công cộng ở Ninh Thành sau khi kết thúc ca làm việc cuối cùng vào tối qua đều đã dán áp phích, áp phích có dư, anh ta đã bảo người dán lên mấy chiếc xe buýt đến các huyện thành gần đó, việc này anh ta đích thân giám sát, sẽ không có vấn đề gì.
Bây giờ xem ra đối phương quả thực rất có trách nhiệm, áp phích dán rất tốt, toàn bộ xe buýt bên trái bên phải phía sau đều dán, hơn nữa dán rất phẳng phiu.
Mà cô đưa cho bến xe buýt là có giá trưng bày có thể tái sử dụng, bất kể cuối cùng hiệu quả như thế nào, cô đều đã nhận được ân huệ lớn của người ta rồi.
Nghe thấy lời của Siêu Tử, cô hoàn hồn cười nói: "Hy vọng tất có thể bán chạy."
Chỉ có tất bán chạy, cô mới có thể khiến bên ông chủ Ngô không còn gì để nói, sau này hợp tác cô mới là người chủ đạo.
Cũng chỉ có tất bán chạy, cô mới có thể giúp tổng trạm xe buýt làm quảng cáo sống.
"Nếu như có thể bán chạy, đợi hoạt động kết thúc tôi sẽ mời mọi người ăn cơm, lần trước không phải cậu nói vợ cậu muốn hỏi xem lượng phiến có tuyển người không sao? Đến lúc đó đưa cô ấy đến cùng, tôi còn chưa gặp vợ cậu."
Vợ chồng Siêu Tử cũng là một đôi vợ chồng rất có ý tưởng, Siêu Tử đi theo Lục Huấn, tự nhận thấy sức hút cá nhân và thành công của Lục Huấn học không được, không thích hợp với cậu ấy, cho nên cậu ấy cam tâm tình nguyện đến đây làm tài xế cho cô, sau đó phát hiện bản thân càng thích trang trí bên này hơn nên đi theo Lê Chí Quân, nhưng vợ cậu ấy nghe xong tình hình của lượng phiến, biết được nhân viên có thể từ cơ sở dựa vào thành tích năng lực thăng lên quản lý, lại càng có hứng thú với lượng phiến.
Nếu lượng phiến tuyển người cô ấy muốn đến thử xem, nếu thành công sẽ xin nghỉ việc ở trại chăn nuôi.
Mấy ngày trước Siêu Tử đến hỏi, Lê Tinh không trả lời rõ ràng, nói phải đợi khai trương xem tình hình bố trí nhân viên rồi mới tuyển người, đến lúc đó có nhu cầu tuyển người cô sẽ nói với cậu ấy.
Bây giờ gặp mặt cũng không sao, vạn nhất là một nhân tài thì sao, người có ý tưởng chỉ cần phẩm hạnh có thể, nói chung sẽ không kém.
Lời này của Lê Tinh có dấu hiệu nới lỏng, trên khuôn mặt đen sạm của Siêu Tử nở nụ cười, "Được ạ, em về nhà nói với vợ em, cô ấy chắc chắn sẽ rất vui."
"Bà chủ Tinh Tinh, bữa cơm này chị chắc chắn phải mời, tất nhất định sẽ bán chạy!"
"Mượn lời hay của cậu." Lê Tinh lại cười một tiếng.
Lê Tinh vội vàng, Siêu Tử không dám trì hoãn, nơi không có xe cậu đều tăng tốc chạy nhanh trên đường.
*****
Lúc này ở các bến xe buýt, những người đang đợi xe đều nảy sinh sự tò mò đối với hoạt động tuyên truyền của Lệ Toa đột nhiên xuất hiện trên bến xe:
"Tất Lệ Toa, thử miễn phí? Thật hay giả? Ở đâu?"
Có người hỏi, những người bên cạnh bị thu hút cũng nhìn theo, thử lý giải.
"Cái thử miễn phí này hẳn là mua chín tệ chín năm đôi tất, lại tặng thêm một đôi miễn phí đúng không?"
Người bên cạnh gật đầu: "Hẳn là như vậy."
"Vậy không phải là chín tệ chín sáu đôi tất sao? Một tệ sáu một đôi? Đây là tất cotton, vậy cũng hời, nhà chúng ta năm nay còn chưa mua tất, có thể đi xem thử."
"Vậy đôi tất này bán ở đâu?"
"Chẳng phải có viết ở dưới này sao? Điểm bày bán tất: bách hoá số một, số hai...."
Có người ngẩng đầu lên nhìn hàng chữ nhỏ phía trên đọc theo, đến đoạn điểm đại lý, đột nhiên kêu lên một tiếng: "Cửa hàng tạp hóa Chân Chân này ở ngay cạnh chỗ tôi ở, hai hôm trước tôi mới đến đó mua hơn mười tệ đồ, sao không nghe nói đến chuyện này? Vậy chẳng phải tôi lỗ rồi sao?"
"Đáng lẽ tôi chỉ cần bỏ thêm một tệ là có thể mua được một đôi tất rồi!"
"Không được, lát nữa về tôi phải tìm anh ta, sao không nói với tôi chuyện này, sáng nay thức dậy chân tôi còn lạnh cóng, vốn định đi mua tất rồi."
Một lát sau xe đến, chỉ thấy chiếc xe buýt cũ kỹ ban đầu giờ đã được dán áp phích, đập vào mắt là mấy chữ lớn, lại có người không nhịn được đọc theo: "Học Tiểu Tinh Tinh, trời lạnh rồi, hãy mua tất cho người mình yêu thương."
"Tiểu Tinh Tinh là ai?"
Người bên cạnh nhìn hình vẽ trên áp phích, nhớ ra: "Cái này tôi biết, đứa bé trong bộ phim truyền hình trên kênh một hôm qua."
"Ồ, đúng rồi, tối qua trong bộ phim truyền hình này hình như có một đoạn quảng cáo."
"Tinh Tinh phát hiện tất của ông nội bị thủng lỗ, đập lợn đất đi mua cho ông nội một đôi, là một đứa trẻ rất hiếu thảo."
"Tất chân bị thủng lỗ sao?"
Mấy người bên cạnh nghe thấy vậy, theo bản năng nhìn xuống chân mình đang đi giày, sắc mặt hơi không tự nhiên, một lúc sau mới lên xe.
Nhưng sau khi lên xe, ngón chân lộ ra cọ vào đế giày, cảm nhận được cái lạnh cóng đến tê dại, lại không nhịn được nghĩ: trời lạnh rồi nên mua tất.
*****
Lê Tinh không biết tình hình ở các điểm dừng xe buýt, cô đến hiện trường hội chợ triển lãm bách hoá số một thì không còn thời gian rảnh nữa.
Trời lạnh, không đi tất thì không thể ra ngoài được, nhiều người đã lấy tất cũ năm ngoái ra đi.
Nhưng có lẽ hình ảnh cận cảnh đôi tất đen cũ kỹ thủng lỗ của ông cụ trong đoạn quảng cáo đã để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người, những người xem phim truyền hình và quảng cáo tối qua bất kể là người già, đàn ông trung niên hay phụ nữ, họ cầm trên tay những đôi tất thủng lỗ tương tự, nghĩ đến ông cụ có con trai, con gái và cháu trai mua tất cho, mẹ của Tinh Tinh có Tiểu Tinh Tinh mua tất mới, vợ có chồng mua tất mới, chồng có vợ mua tất mới, đôi tất trên tay họ đột nhiên không muốn đi nữa.
Vì vậy, các toà nhà bách hóa lớn và các tòa nhà cung ứng ở Ninh Thành vào ngày hôm đó, các điểm bán tất đều không được nghỉ ngơi, tạo nên một cơn sốt mua tất cuồng nhiệt.
Và cùng với sự trỗi dậy của cơn sốt mua tất này, mọi người từ các điểm dừng xe buýt, những ông bà cụ ở Ninh Thành phát tờ rơi cho Lê Tinh cũng đã biết đến hoạt động đi tất miễn phí của tất Lệ Toa.
Mọi người đến cửa hàng tạp hóa mua đồ, đều hỏi một câu: "Mua mười tệ thêm một tệ mua một đôi tất Lệ Toa được không?"
"Không có tất Lệ Toa sao?" Người mua hàng lấy tờ rơi ra xem: "Ồ, đây không phải là điểm bán đại lý, nhưng gần đây có một cửa hàng, thôi bỏ đi, tôi không mua nữa, tôi đạp xe qua đó một chuyến, vừa hay trong nhà cũng cần mua thêm đồ, mua hai mươi tệ thêm một hào được một đôi tất chẳng phải rất tốt sao."
Người mua hàng nói xong quay người đi ra ngoài.
Ông chủ: "..."
Một bà cụ bên cạnh lúc này bước lên trước, đưa cho ông chủ một tờ rơi và danh thiếp. Ông chủ nhìn bà cụ, nghi ngờ đưa tay nhận lấy đồ trong tay bà, cúi đầu nhìn tờ rơi trước, coi như đã biết chuyện gì đang xảy ra với đôi tất Lệ Toa này, rồi nhìn danh thiếp.
Chỉ thấy trên danh thiếp có hai hàng chữ lớn: [Hợp tác điểm bán đại lý tất Lệ Toa, vui lòng gọi điện cho cô Lê...]
[Bán sỉ tất Lệ Toa, vui lòng gọi điện cho cô Lê...]