Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 85

 
Chỉ năm ngày sau khi quảng cáo tất Lệ Toa lên sóng kênh một, điện thoại của Lê Tinh liên tục reo vang với những lời đề nghị hợp tác mở điểm bán đại lý và lấy sỉ.

Những ngày qua, cùng với lượng khán giả của "Gia đình Tinh Tinh" ngày một đông, quảng cáo tất Lệ Toa cũng tiếp cận được nhiều người hơn. Kết hợp với hiệu quả từ quảng cáo trên xe buýt và các hoạt động quảng bá tại trạm dừng, việc kinh doanh tất của Lê Tinh ngày càng khởi sắc.

Ban đầu, Hà Chấn Sóc chỉ cần giao hàng đến các điểm bán một lần vào buổi sáng, nhưng giờ đây anh ta phải đi thêm một chuyến nữa vào khoảng một giờ chiều do nhu cầu tăng cao.

Bên cạnh đó, nhóm các cụ già cộng tác cùng cô cũng mang lại kết quả ngoài mong đợi. Ngày đầu tiên họ bán giúp cô năm sáu trăm đôi tất. Sang ngày thứ hai, con số tăng lên hơn tám trăm đôi, và từ ngày thứ ba doanh số đã vượt mốc một nghìn đôi mỗi ngày.

Ba mươi điểm bán đại lý khác, bao gồm cả cửa hàng của Cố Như, cũng tấp nập không kém. Cố Như và một số đại lý bán chạy khác thậm chí đã phải liên hệ Lê Tinh để nhập thêm hàng giữa chừng.

Đối với bảy điểm bán trước đây tỏ ra không mặn mà, Lê Tinh đã cử Hà Chấn Sóc đến gặp trực tiếp. Cô nhắn rằng nếu họ thực sự không muốn tiếp tục, hãy hoàn trả hàng và xe đẩy quảng cáo để cô tìm đối tác khác.

Kết quả là, giám đốc Hà trở về không mang theo xe đẩy hay tất, nhưng lại thu được tiền hàng. Những nơi này không những thanh toán hết số tất đã bán theo hình thức ký gửi trước đó, mà còn quyết định nhập thêm một lô hàng mới theo giá sỉ. Dường như họ định đưa cho người nhà, bạn bè cùng bán.

Lý do là tất Lệ Toa giờ đã có tiếng tăm ở Ninh Thành, việc bày bán lẻ rất thuận lợi. Có vẻ họ đã thử đưa cho người quen bán và bất ngờ bán hết sạch hàng trong cửa hàng. Ngay cả khi giám đốc Hà chưa đến, họ cũng đã định gọi cho Lê Tinh để đặt thêm hàng.

Việc tự ý phân phối lại này thực chất đã vi phạm thỏa thuận đại lý ban đầu với Lệ Toa. Do đó, Lê Tinh không thể tiếp tục để họ bán theo hình thức đại lý (không ôm hàng), mà chuyển sang hình thức bán sỉ (tự chịu trách nhiệm về hàng tồn).

Lê Tinh rất thích hình thức bán sỉ này. Sau khi giám đốc Hà giải quyết ổn thỏa mọi việc, cô yên tâm quay lại với quầy hàng của mình tại bách hoá số một, tiếp tục vừa hứng gió lạnh vừa mời chào khách.

Trời trở lạnh, nhu cầu về những đôi tất ấm áp tăng cao. Khách hàng tại bách hoá số một thường có điều kiện kinh tế tốt hơn, nên họ hay mua tất theo lố. Gần đây Lê Tinh thường nghe những câu như: "Mua bộ gia đình năm người được tặng một đôi đúng không? Cho tôi một bộ."

"Tôi cũng lấy một bộ."

"Tôi nữa, một bộ gia đình năm người nhé!"

Ngoài ra, cô còn gặp những câu hỏi dí dỏm: "Mua năm tặng một, thế mua hai bộ gia đình năm người có được tặng thêm đôi nữa không?"

Hay: "Mua mười tặng ba hả? Sao, coi thường nhà đông con à?"

Thấy cũng có lý, Lê Tinh không biết phản bác sao. Cô nhẩm tính chương trình "mua mười tặng ba" vẫn nằm trong khung giá bán mà Ngô Hữu Tài đã duyệt. Nghĩ vậy, cô dứt khoát bắc ghế đứng lên, cầm loa hô vang vào đám đông:

"Học theo bé Tinh Tinh, trời lạnh sắm tất ấm cho cả nhà nào!"

"Tất Lệ Toa đây, mua năm tặng một, mua mười tặng ba! Mua mười tặng ba!"

"Số lượng có hạn, bán hết là thôi, mua nhanh kẻo hết!"

Cách quảng bá này hiệu quả tức thì, một đám đông nhanh chóng xúm lại: "Mười tặng ba hả? Cho tôi mười đôi!"

"Tôi cũng lấy mười đôi."

Thế là phần lớn hàng tại quầy được bán theo lô "mua mười tặng ba". Để đề phòng kẻ gian trà trộn lấy cắp, Lê Tinh phải nhờ chú Trương bảo vệ đứng gần đó trông chừng. Cô phân công chị Lợi phụ trách đóng gói, còn mình thì đứng trên ghế, vừa rao hàng vừa bao quát quầy vừa thu tiền.

Để quản lý tiền nong hiệu quả và tránh nhầm lẫn, cô đeo tới ba chiếc túi lớn trước ngực: một túi đựng tiền thu vào, một túi đựng tiền lẻ để trả lại, và một túi đựng đồ cá nhân.

Mọi việc diễn ra khá bận rộn nhưng vẫn trật tự đâu vào đấy. Chỉ có cổ họng cô là đau rát, thỉnh thoảng hít phải gió lạnh lại ho sặc sụa không kiểm soát được. Dù đã quấn khăn che gần kín mặt, làn da vẫn tê buốt vì gió lạnh như dao cắt thổi suốt ngày dài.

May mắn là cô thường chỉ vất vả như vậy nửa ngày, vì buổi chiều Lục Huấn xong việc sẽ đến thay cô rao hàng. Ban đầu cô không muốn anh đến, nhưng anh nhất quyết đòi giúp.

Ngày nào cũng vậy, đúng 12 giờ trưa anh lại đúng hẹn mang trà sâm pha sẵn tới, nhận lấy chiếc loa từ tay cô, rồi đứng lên ghế rao hàng rất chuyên nghiệp. Anh thu tiền cũng nhanh nhẹn, lại thêm vóc dáng cao lớn nên chẳng ai dám lợi dụng làm bậy. Thấy vậy, cô cũng yên tâm để anh phụ giúp.

Thực lòng cô thấy rất vui, cảm nhận rõ sự đồng lòng sát cánh của hai vợ chồng. Người ta thường nói "chồng hát vợ khen hay", còn nhà cô thì ngược lại, "vợ hát" chồng cũng hết lòng hỗ trợ. Nghĩ vậy lòng cô càng thêm ấm áp, nhấp ngụm trà sâm nóng hổi, dù đứng giữa trời đông giá rét nụ cười vẫn rạng rỡ trên môi Lê Tinh.

Chính lúc này, Lê Tinh nhận được cuộc gọi bàn chuyện hợp tác. Ban đầu, cô tưởng tiếng chuông phát ra từ điện thoại trong túi áo khoác của Lục Huấn, nhưng một lát sau mới nhận ra đó là điện thoại trong túi xách của mình.

Cô ngước nhìn Lục Huấn đang say sưa rao hàng, cầm cốc giữ nhiệt đi ra một góc khuất để nghe máy: "Alô."

Trời lạnh, gió thổi vù vù bên tai, chiếc điện thoại di động vốn nghe gọi rất tốt nay tín hiệu cũng bị ảnh hưởng, rè đi đôi chút. Một lúc sau, cô mới nghe rõ giọng đầu dây bên kia hỏi:
"Alô, có phải cô Lê bên tất Lệ Toa không?"

Giọng nói và câu hỏi này rõ ràng là của người lạ. Lê Tinh nhớ lại chuyện mấy bà cụ đi phát danh thiếp ở các cửa hàng, lòng thầm đoán ra mục đích cuộc gọi. Cô nén chút hồi hộp, liế.m đôi môi còn ẩm vị trà sâm:

"Vâng, là tôi. Xin hỏi ai đấy ạ? Anh cần gì không?"

Đầu dây bên kia có vẻ khá dè dặt. Mãi cho đến khi nghe tiếng Lục Huấn hô lớn "Tất Lệ Toa, mua mười tặng ba" vọng lại, người đó mới ngập ngừng hỏi tiếp:

"Tôi muốn hỏi chút, trên danh thiếp ghi là tìm cô để hợp tác mở điểm bán đại lý và bán sỉ tất Lệ Toa, có đúng không?"

"Xin hỏi cô có phải là người của Lệ Toa không?"

"Đúng vậy."

Lê Tinh vừa nghe đã nhận ra sự cẩn trọng của đối phương, điều này cũng đúng thôi, thời buổi này trộm cướp nhiều, lừa đảo cũng nhiều, cô nắm chặt điện thoại suy nghĩ một chút rồi nói:

"Tôi là người phụ trách của tất Lệ Toa, chúng tôi ở khu vực Ninh Thành, đoạn quảng cáo trên kênh một là do tôi đầu tư quay. Tôi đang ở điểm bày bán tất Lệ Toa ở bên bách hoá số một, nếu anh tiện thì có thể đến đây nói chuyện trực tiếp, buổi chiều tôi rảnh."

"Tôi có thể đưa ra các giấy tờ chứng minh liên quan mà bên tất Lệ Toa cung cấp cho tôi, ngoài ra, hiện tại mười điểm bày bán, ba mươi điểm bán đại lý của tất Lệ Toa ở Ninh Thành cũng là do tôi bố trí."

"Là như vậy sao?" Bên kia có vẻ do dự một chút, một lúc sau anh ta lại hỏi: "Vậy tôi có thể hỏi trước, hợp tác điểm bán đại lý này là hợp tác như thế nào? Giá bán sỉ tất là bao nhiêu?"

Về vấn đề bán đại lý và bán sỉ, Lê Tinh đã quyết định từ lâu, giá bán sỉ sẽ theo giá bán ở các quầy hàng trong chợ đầu mối của ông chủ Ngô.

Còn về bán đại lý, khác với các điểm bán đại lý mà cô chủ động tìm đến, những người tìm đến cô đều phải trả một khoản tiền đặt cọc nhất định, và vì họ không phải chịu trách nhiệm về hàng tồn kho, giá nhập tất của họ sẽ cao hơn giá bán sỉ hai hào.

Trời quá lạnh, Lê Tinh đi vào trong quầy hàng tránh gió, nói với bên kia: "Bán đại lý thì anh không cần phải chịu trách nhiệm hàng tồn kho, hàng không bán hết, hàng khó bán đều có thể trả lại cho chúng tôi."

"Anh chỉ cần trả một khoản tiền đặt cọc nhất định, chúng tôi sẽ giao hàng cho anh, chúng tôi sẽ kết toán với anh bảy ngày một lần, dựa trên số lượng tất anh bán được nhân với đơn giá tất, đơn giá bán đại lý sẽ đắt hơn giá bán sỉ hai hào một đôi."


"Giá bán sỉ của chúng tôi đều cố định một tệ một đôi, bán cho ai cũng giá này, chúng tôi không chịu trách nhiệm về hàng tồn kho của anh."

Bên kia có vẻ không chắc chắn, cũng có thể là chê kiếm được quá ít, "Các cô hiện tại đang làm chương trình mua mười đôi tặng ba đôi, tương đương với mười ba đôi tất chỉ kiếm được sáu tệ tám? Bán đại lý còn ít hơn?"

Lê Tinh nghe đến đây khẽ cười: "Vậy anh có biết một ngày chúng tôi bán được bao nhiêu đơn mua mười tặng ba không? Anh đã hỏi về bán đại lý, chắc hẳn anh có cửa hàng riêng phải không?"

"Người có cửa hàng thường dùng tất này để thu hút khách hàng, giống như hiện tại các điểm bán đại lý của chúng tôi đang làm chương trình mua mười tệ tiền hàng thêm một tệ được một đôi tất, thực tế là để thúc đẩy doanh số bán hàng của cửa hàng anh, đặc biệt là bán hai mươi tệ thêm một hào, đồ hai mươi tệ trong cửa hàng của anh có thể kiếm được bao nhiêu?"

"Theo tôi được biết, ba mươi điểm bán đại lý hợp tác với chúng tôi, doanh thu của cửa hàng họ trong mấy ngày này đều tăng gấp bốn lần, tôi nói vậy không phải để dụ dỗ anh, trên tờ rơi quảng cáo có địa chỉ các điểm bán đại lý của chúng tôi, anh có thể đi hỏi."

"Giống như cửa hàng quần áo nữ Y Mỹ Thi hợp tác với chúng tôi, lô tất đầu tiên cô ấy nhập hai vạn đôi, bây giờ lại đến bổ sung hàng một lần nữa."

"Hai vạn đôi! Mấy ngày nay đã bán được nhiều như vậy!" Bên kia giật mình.

Lê Tinh cười cười không nói nữa, nhìn đám đông vây quanh ngày càng đông, cô kết thúc cuộc trò chuyện: "Xin lỗi, tôi bắt đầu bận rồi, anh cứ suy nghĩ trước đi..."

Lê Tinh đang nói thì định cúp máy, nhưng bên kia vội vàng gọi cô lại: "Chờ một chút!Chiều nay cô có thời gian phải không? Vậy tôi qua đó, nếu xác định hợp tác xong có thể nhận hàng ngay tại chỗ không?"

"Nhận ngay tại chỗ thì được, gần đây chúng tôi có nhân viên giao hàng chuyên trách, có thể giao hàng tận nơi cho anh, anh cũng có thể tự đến lấy, hàng bán sỉ đều lấy ở trên xe, hàng ở điểm bán đại lý của tôi là hàng bán có hoa hồng, không thể lẫn lộn được."

Lê Tinh nói xong, bên kia lập tức nói: "Có thể giao hàng tận nơi sao? Được, vậy tôi qua đó ngay."

"Được, vậy tôi đợi anh ở đây." Lê Tinh nói xong cúp máy, cất điện thoại vào túi xách, định đi giúp chị Lợi đóng gói tất, chân vừa nhấc lên điện thoại trong túi xách lại reo.

Vẫn là hỏi về bán đại lý và bán sỉ, sau đó điện thoại của Lê Tinh gần như không ngừng reo.

Đến trưa, Lê Tinh đã nói chuyện với mấy người rồi.

Bách hoá số một tuy rộng, nhưng khu vực triển lãm lại đông người chen chúc không tìm ra chỗ, cuối cùng Lê Tinh mượn phòng truyền đạt chắn gió của phòng bảo vệ để làm nơi nói chuyện.

Cô đến văn phòng của chú hai Lê Vạn Phong xách một bình nước nóng xuống, mua một gói trà ở quầy hàng dưới lầu, lại mua tạm mấy cái cốc, một cái bàn nhỏ, mấy cái ghế gấp, một địa điểm nói chuyện nhỏ coi như đã được bố trí xong.

Để chứng minh thân phận của mình, cô đưa cho đối phương xem tất cả các hóa đơn ký nhận số lượng tất qua lại giữa cô và ông chủ Ngô, còn có giấy chứng nhận kinh doanh của xưởng tất Lệ Toa mà ông chủ Ngô đã photo cho cô trước đó.

Những vấn đề cần hỏi đã hỏi qua điện thoại trước đó, Lê Tinh nhiều việc, khi gặp họ điện thoại vẫn không ngừng, cô cũng nói ngắn gọn.

Một câu: Bán sỉ chỉ cần không sợ tồn kho thì chắc chắn kiếm được nhiều hơn, phim truyền hình sẽ chiếu bốn mươi ngày, quảng cáo của tất Lệ Toa cũng là bốn mươi ngày, mà hoạt động ở mười điểm bày bán của họ chỉ làm hai mươi ngày, sau đó điểm bán đại lý làm thế nào thì xem ý tưởng của điểm bán đại lý, tiếp tục hoạt động hoặc khôi phục giá gốc đều được, bán sỉ cô càng không quản.

Những người đến đàm phán hợp tác và bán sỉ đợt đầu tiên đều có khứu giác thương mại nhạy bén hơn nhiều so với những người khác, ngoại trừ một ông chủ cửa hàng tạp hóa mở ở góc, phần lớn những người khác đều chọn bán sỉ.

Có lẽ đều muốn nhanh chóng lấy được tất để bán, họ đến chiếc xe tải của Hà Chấn Sóc đỗ bên đường xem tất, sau đó viết địa chỉ cho Hà Chấn Sóc, bảo giao hàng tận nơi thanh toán tiền.

Lần đầu tiên lấy tất, những người này đều khá cẩn thận, lấy không nhiều, có người lấy một nghìn đôi, cũng có người lấy hai ba nghìn, Hà Chấn Sóc có thân thủ tốt, cũng không sợ những người này giở trò, liền đồng ý đi giao.

Vì vậy, lô khách hàng bán sỉ đầu tiên này coi như đã xong.

Những ngày sau đó Lê Tinh hoàn toàn không có thời gian rao hàng, mỗi ngày đều nhận điện thoại, gặp khách hàng bán sỉ, cuối cùng chú Trương bảo vệ đã trở thành người giúp cô rao bán hàng ở quầy hàng của cô, phòng truyền đạt mà chú ấy nghỉ ngơi trực gác thì hoàn toàn bị cô trưng dụng.

Ngoài ra, nhóm ông bà cụ đi đến các huyện thành phía dưới càng khiến cô bất ngờ liên tiếp, họ không chỉ khiến một số cửa hàng lớn ở các huyện thành đến chỗ cô lấy hàng bán sỉ, mà bản thân họ còn chuyển từ bán lẻ sang bán sỉ.

Ban đầu mỗi ngày họ bán được hơn một nghìn đôi tất, bây giờ đều lấy hàng chục nghìn đôi làm mốc.

Nhiều tất như vậy, nhiều tiền như vậy, Lê Tinh đều lo lắng cho sự an toàn của họ.

Còn có quá nhiều người lấy sỉ, một mình Hà Chấn Sóc giao tất hoàn toàn không xuể.

Lê Tinh cũng hào phóng, buổi tối về nhà cô lấy một trăm nghìn tệ từ số tiền mặt thu được trong khoảng thời gian này mà két sắt cũng không chứa hết, bảo Lục Huấn trong khoảng thời gian này cô bao thầu một nửa đội xe của anh.

Đội xe của Lục Huấn gần đây cũng đặc biệt bận rộn, sắp đến Tết nên các loại trái cây, rau củ và hải sản tươi sống mà các toà nhà bách hóa cần đều tăng định lượng, hiện tại họ gần như không có thời gian ra ngoài tìm thêm việc, chỉ riêng việc của mình đã bận không xuể.

Để giải quyết vấn đề này, Lục Huấn còn tuyển thêm một nhóm người từ những người mới xuất ngũ năm nay thông qua sự giới thiệu của những đồng đội cũ để tăng cường đội xe.

Lê Tinh bận rộn thế nào trong những ngày này, mỗi ngày mang bao nhiêu tiền về nhà anh đều biết, từ ngày cô chính thức nhận đơn bán sỉ, anh đã biết việc giao hàng bên cô sẽ bận không xuể. Vì vậy, từ sớm anh đã chuẩn bị sẵn một đội ngũ nhân lực cho cô, nhưng được vợ đưa cho một khoản tiền lớn như vậy lại là một trải nghiệm mới lạ.

Anh tắm xong đi ra ngồi ở đầu giường, nhìn xấp tiền đưa đến trước mặt, không nhịn được cười, "Một trăm nghìn tệ bao thầu một nửa đội xe, cộng thêm giao hàng số lượng lớn, tổng cộng chỉ dùng hai mươi ngày, em không sợ lỗ sao?"

Lê Tinh cũng không biết bao thầu một nửa đội xe cần bao nhiêu tiền, đội xe của Lục Huấn hiện tại có mấy chục chiếc xe, gần một trăm người. Những người này có người theo Vũ Tiến lên phía Bắc kiếm tiền lớn, có người đi khắp nơi thu mua hàng khô đặc sản, cũng có người phụ trách giao hàng và vận chuyển trái cây, rau củ tươi sống ở các trang trại, trạm thu mua địa phương, kinh doanh tạp nham, nhưng doanh thu hàng ngày lại rất lớn.

Theo cô biết, nhân viên trong đội xe của anh đều được trang bị một chiếc điện thoại di động, những người trong đội xe khác đều làm công cho ông chủ, còn trong đội xe của anh, ngoại trừ những người mới vào, phần lớn đều đang làm công cho chính mình.

Có người có tham vọng muốn ra ngoài làm riêng, Lục Huấn không bao giờ giữ lại, quân đội mỗi năm đều có lính xuất ngũ, anh không thiếu người, những người này lại thiếu danh nghĩa đội xe, vì vậy trong hơn một năm nay đội xe của anh không ngừng lớn mạnh, nhưng người lại rất ổn định.

Một đội ngũ như vậy, đều là những nhân vật không thể xem thường, tổng cộng không phải là giá thông thường. Nhưng Lục Huấn đã nói như vậy, còn cười như vậy, cô nhìn anh chớp chớp mắt: "Nhiều quá sao?"

"Không sao cả, nhiều thì coi như là tiền tiêu vặt cho chồng em, chồng em gần đây mỗi ngày đến giúp em rao hàng cũng vất vả mà."

Lê Tinh thực sự cảm thấy Lục Huấn vất vả, trong khoảng thời gian này cô đi làm sớm, mỗi ngày sáu giờ rưỡi đã phải đến tòa nhà cung ứng để chia tất cho nhóm ông bà cụ, anh cũng dậy cùng cô, đôi khi còn phải dọn dẹp nhà cửa sớm hơn.

Sau đó anh đưa cô đến tòa nhà cung ứng, rồi đi đến mấy công ty xử lý công việc, không biết anh làm thế nào mà có thể dồn hết tất cả công việc đến mười hai giờ trưa xử lý xong, sau mười hai giờ đúng giờ đến rao hàng cho cô.

Mãi đến sau năm giờ chiều, bên cô có Hà Chấn Sóc giao hàng xong đến thay ca rao hàng, anh mới tiếp tục đi làm đến chín giờ rưỡi tối, điểm bày bán bách hoá số một đóng cửa thì anh đến cùng cô thu dọn quầy hàng, sau đó hai người cùng nhau đến tòa nhà cung ứng lấy tiền tất bán được trong ngày rồi về nhà.

Dù anh không nói, cô cũng biết khoảng thời gian này anh đã phải hy sinh thời gian của mình để giúp cô, còn vất vả hơn cả cô.

Cô đưa tay chạm vào gương mặt anh. Thời gian này cả hai đều phải chịu đựng những cơn gió lạnh. Để da không bị nứt nẻ, mỗi ngày ba lần sáng, trưa, tối cô đều bôi kem dưỡng da và cũng không quên giúp anh.

Da đàn ông không mỏng manh như da phụ nữ, chỉ cần chăm sóc một chút đã có hiệu quả rõ rệt. Sau vài ngày, làn da anh trở nên mịn màng và trắng sáng hơn hẳn, dưới ánh đèn trong phòng còn phản chiếu một sắc ngọc tinh tế.

Gương mặt góc cạnh của anh càng thêm điển trai, cảm giác khi chạm vào vừa mịn vừa săn chắc. Cô không kiềm được mà nói: "Ông xã, em phát hiện ra anh càng ngày càng đẹp trai, đẹp đến mức em cũng thấy lo lắng rồi.”

“Lo lắng gì?” Lục Huấn hơi nhướng mày, kéo cô ngồi lên đùi mình rồi nhìn cô. Vừa trở về nhà, việc đầu tiên anh làm là vào phòng tắm chuẩn bị nước nóng cho cô ngâm mình. Bây giờ sắp đi ngủ, cô chỉ mặc một chiếc áo hai dây màu trắng ôm sát, bên ngoài khoác một chiếc áo màu xanh nhạt, khi kéo cô ngồi trên đùi, dây buộc áo không chặt lắm liền nới lỏng ra, cổ áo cũng trễ xuống để lộ xương quai xanh tinh xảo cùng làn da trắng mịn như tuyết.

Cô đã thoa kem dưỡng da, mái tóc xoăn nhẹ được buộc lên khi tắm giờ đã xõa xuống. Đã lâu rồi cô chưa đến tiệm cắt tóc, tóc dài đến tận eo mềm mại buông rủ phía sau lưng, làm gương mặt nhỏ nhắn càng thêm xinh đẹp. Chiếc mũi cao, đôi môi đỏ mọng, từng đường nét tinh tế như một bức tượng sứ hoàn mỹ. Thêm vào đó, đôi mắt cô long lanh ướt át ánh lên vẻ quyến rũ tự nhiên, khiến người khác khó lòng rời mắt.

Mỗi lần lặng lẽ ngắm cô, anh đều không nỡ dời đi ánh nhìn, không tự chủ được mà bị cô cuốn hút. Thực ra, trong hai người, anh mới là người đáng lo hơn.

Có lẽ cô không biết, mỗi ngày khi cô mang giày bốt cao đến đầu gối, khoác áo lông vũ, quàng khăn và đội mũ len, đứng trên ghế lớn tiếng rao bán, trông cô tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết, hấp dẫn đến mức khiến người ta không thể không dõi theo.

Thậm chí, có đôi lần anh nhìn thấy có người trong đám đông lặng lẽ ngắm cô đến xuất thần. Vì vậy những ngày qua anh luôn đến đó, cũng lo lắng rằng nơi đó đông người phức tạp, cô có thể gặp chuyện không hay.

Dù có chú hai ở đó, anh vẫn không yên tâm.

“Lẽ ra anh mới là người cần lo lắng hơn chứ?” Lục Huấn vùi mặt vào hõm cổ cô, nhẹ nhàng cọ sát, môi men theo xương quai xanh của cô, vừa hôn nhẹ vừa nói: "Vợ anh xinh đẹp thế này, sự nghiệp lại đang phát triển, muốn có ai chẳng cần làm gì, chỉ cần ngoắc tay một cái. Còn anh thì sắp ba mươi tuổi rồi, một ông chồng già, anh mới là người nên lo bị vợ chê bai đây. Em xem, dạo này anh đều nghe lời em chăm sóc da rồi đấy.”

Anh vừa tắm xong, tóc đã được sấy khô, từng sợi tóc đen dày và bóng mượt cọ vào cổ cô, khiến cô thấy nhột nhột lại hơi tê dại. Anh cắn nhẹ vào cổ cô, khiến cô không kìm được mà co người lại, làm xấp tiền trong tay rơi xuống giường.

Cô đưa tay ôm lấy đầu anh, những ngón tay trắng nõn luồn vào mái tóc đen của anh. Nghe lời anh nói mà bật cười.

“Oh, thì ra chồng em không từ chối việc em bôi kem dưỡng da mấy hôm nay là vì muốn chăm sóc bản thân à?”

Dạo này hai người đều bận rộn, về nhà tắm rửa xong chỉ kịp ôm nhau nói vài câu rồi ngủ, chưa có lúc nào đùa giỡn như thế này.

Cô hào hứng hơn, cơ thể nhẹ nhàng áp sát anh, cúi xuống khẽ cắn lên vành tai anh, giọng nói hơi kéo dài mang theo ý trêu chọc: "Chuyện đội xe không có vấn đề gì chứ? Tiền này có nhận không, ông xã?”

Lục Huấn bị cô cắn đến toàn thân run lên, theo phản xạ siết chặt cô hơn, động tác hôn cắn cũng trở nên gấp gáp. Một lúc lâu sau anh mới trả lời: "Ừ, không có vấn đề.”

“Tiền…”

Không biết nghĩ đến điều gì, khóe môi Lục Huấn hơi nhếch lên: "Tiền vợ anh vất vả kiếm được, tất nhiên anh phải nhận rồi. Nhưng với số tiền này, anh càng phải cố gắng hơn để phục vụ vợ anh thật tốt.”

Vừa nói dứt lời, bàn tay to lớn của anh liền ôm lấy đôi chân thon trắng của cô, cắn vào phần da mềm mại trên cổ cô. Anh cắn hơi mạnh một chút, khiến cô không nhịn được mà khe khẽ rên lên, bàn tay đang luồn trong tóc anh cũng siết chặt hơn.

Anh liền đáp lại bằng một nụ hôn sâu hơn, những ngón tay siết nhẹ vào phần da thịt mềm mại trên đùi cô.

Bên ngoài cửa sổ, hiếm hoi lắm mới có một đêm gió nhẹ, những cơn mưa phùn lất phất rơi trên cành cây phủ sương giá. Bên trong căn phòng ấm áp lại như bão tố đang nổi lên.

Hai người đang ôm nhau trên giường, không biết từ khi nào đã lăn xuống.

Hai chú gấu bông trên giường cũng bị đẩy rơi xuống đất.

*****

Việc sắp xếp đội xe được nhanh chóng quyết định. Ngày hôm sau Lục Huấn liền cử người đến giúp Lê Tinh, mỗi người một chiếc xe cùng với một chiếc điện thoại di động, tạo thành một đội xe chuyên nghiệp để cô tiện sắp xếp công việc.

Lê Tinh nhận được người và xe, không để họ bị lãng phí. Cô phân công một chiếc xe chuyên dùng để vận chuyển hàng, còn lại thì cùng nhóm các bác lớn tuổi đi đến các huyện để phát triển kênh phân phối sỉ.

Có đội bảo vệ bên cạnh, nhóm bác lớn tuổi làm việc càng hăng hái hơn. Trước đây, mỗi ngày họ chỉ bán được tổng cộng vài vạn đôi tất, bây giờ, mỗi người đều có thể bán hơn con số đó.

Số lượng này khiến Lê Tinh cũng kinh ngạc. Và cũng chính lúc này, cô phát hiện: Kho hàng tất của cô đã hết sạch!

Không còn hàng! Toàn bộ 2.280.000 đôi tất đã được bán sạch chỉ trong hơn mười ngày!

Trong khi đó, các điểm bán lẻ và đại lý vẫn đang hỏi cô về hàng bổ sung.

Thiếu hàng trầm trọng, cô lập tức điều một chiếc xe chạy thẳng đến Ký Thành để lấy hàng, đồng thời gọi điện cho Ngô Hữu Tài.

Ngô Hữu Tài gần đây vận may không ngừng đến, tinh thần phấn chấn. Anh ta không ngờ rằng quảng cáo sáng tạo do Lê Tinh đề xuất lại có hiệu quả đến vậy. Hơn nữa kế hoạch quảng bá càng hấp dẫn hơn, rất nhiều khách hàng sử dụng kế hoạch quảng cáo này của anh ta liên tục gọi điện thoại đến để đặt hàng.

Gian hàng của anh ta hiện đang rất đông khách, với doanh số cao gấp ba lần so với những năm trước.

Mặc dù sau khi nghe Lục Huấn nói về quảng cáo xe buýt của Lê Tinh, anh ta đã đi liên lạc với mọi người ở khắp mọi nơi, nhưng vì phải họp cấp cao để quyết định vấn đề nên quảng cáo đã bị trì hoãn vài ngày. Tuy nhiên, với kết quả đáng mừng như vậy, anh ta không để sự chậm trễ của những ngày này vào lòng.

Anh ta thậm chí còn cảm thấy có chút lãng phí. Dù sao thì hiệu quả quảng cáo của một chương trình đã rất tuyệt vời rồi. Việc kinh doanh của gian hàng trở nên nổi tiếng ngay ngày hôm sau sau khi quảng cáo được phát hành.

Hiệu quả của quảng cáo trên xe buýt đã có, nhưng doanh số tăng trưởng không thực sự rõ ràng, ít nhất là mức tăng hiện tại vẫn chưa đủ để anh ta thu hồi lại chi phí quảng cáo và tiền lót tay.

Ngô Hữu Lợi dạo gần đây ngày nào cũng cằn nhằn rằng anh ta đã lãng phí mấy chục vạn tiền quảng cáo, trong khi họ chỉ cần quảng cáo trên một chương trình là cũng có thể bán được hàng.

Khi Ngô Hữu Lợi nói vậy, anh ta không phản bác, trong lòng cũng có chút suy nghĩ như vậy, cho đến khi Lê Tinh gọi điện thoại đến, nói rằng cô đã sắp xếp xe đến xưởng của anh ta để lấy hàng, bảo anh ta chuẩn bị năm trăm vạn đôi tất.

Khi Ngô Hữu Tài nghe thấy năm trăm vạn đôi, tai anh ta như muốn nổ tung, đứng hình mất một lúc, nghe thấy Lê Tinh bên kia thúc giục mới tỉnh lại hỏi: "Em dâu, em nói em muốn lấy bao nhiêu tất?"

"Năm trăm vạn?"

"Hơn hai trăm vạn đôi tất ở chỗ em đã bán hết rồi à?" Ngô Hữu Tài không thể tin được.

Mấy ngày nay anh ta đã bán được tổng cộng hơn năm trăm vạn đôi tất cho các khách hàng cũ và khách hàng mới trên toàn quốc, và hơn tám mươi điểm bán hàng ở Ô Thị và Ký Thành.

Doanh số này đã rất đáng kinh ngạc và đáng mừng rồi, ít nhất là các chủ xưởng tất gần đó nghe tin đều đã gọi điện đến mỉa mai anh ta.

Nói rằng anh ta chỉ là gặp may mắn khi gặp được một người có quan hệ rộng và đầu óc kinh doanh giỏi, nếu hôm đó họ đến văn phòng anh ta sớm hơn thì anh ta chắc chắn sẽ không có được vận may này. Anh ta không thèm để ý đến những lời này, trong số các xưởng gần đó, xưởng của anh ta là lớn nhất, máy móc đầy đủ và mới nhất, cũng chỉ có anh ta mới có thể tiêu thụ hết lô sợi bông tồn kho này, mấy ông chủ kia muốn tranh với anh ta cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.

Hơn nữa, cho dù hiệu quả quảng cáo có tốt đến đâu, thì lô sợi bông này cũng không thể tiêu thụ hết trong thời gian ngắn, hiện tại trong kho của anh ta đã chất hơn một ngàn vạn đôi tất tồn kho, để an toàn, anh ta đã chuẩn bị cho xưởng ngừng sản xuất tất mùa đông, cuối tháng bắt đầu sản xuất tất mùa xuân.

Hơn một ngàn vạn đôi tất mùa đông này anh ta bán đến khi phim truyền hình phát sóng xong, vừa đúng lúc hết mùa tất mùa đông, như vậy tất mùa xuân tung ra bán trong hai tháng, lô sợi bông này cũng gần như tiêu thụ hết.

Tất mùa hè chủ yếu bán tất lụa và tất nylon, cũng không cần đến sợi bông nữa.

Anh ta đã tính toán hết rồi. Nhưng bây giờ Lê Tinh lại muốn lấy thêm hàng?

Lại còn lấy một lần năm trăm vạn đôi?

"Em gái, năm trăm vạn đôi tất bên em có bán hết được không?" Ngô Hữu Tài không nhịn được hỏi.

Anh ta không quên lần trước gửi hơn hai trăm vạn đôi tất cho Lê Tinh, Lục Huấn đã nổi giận đến mức nào. Ngoài Lục Huấn ra, còn có thư ký Quách bên nhà máy sợi Ninh Thành cũng gọi điện thoại cho anh ta, chuyển lời của Lê Vạn Sơn không mấy khách khí.

Anh ta và thư ký Quách có giao dịch nhập xuất kho sợi bông và thanh toán tiền hàng, cũng coi như quen biết, thư ký Quách bên kia đã khéo léo nói với anh ta, người nhà họ Lê rất coi trọng Lê Tinh, cùng với bối cảnh và thân phận của người nhà họ Lê. Ngoài ra, Lê Tinh còn là cháu gái nuôi của ông Hà, người mà những người làm trong ngành dệt may luôn muốn nịnh bợ.

Ý ngoài lời nói, tốt nhất anh ta đừng quá đáng, nếu không họ nổi giận thì anh ta không chịu nổi đâu.

Cho nên khoảng thời gian này anh ta căn bản không dám gọi điện thoại cho Lê Tinh, càng không dám gây áp lực cho cô, anh ta đã không còn hy vọng gì vào việc cô bán tất nữa rồi.

Bây giờ cô đột nhiên muốn lấy năm trăm vạn đôi tất, anh ta không dám không đưa, nhưng lại sợ cô vận chuyển về rồi không bán được.

"Anh Ngô, em đã muốn lấy nhiều như vậy thì chắc chắn là có thể bán hết. Thực ra nếu bán thì năm trăm vạn đôi có thể còn không đủ, nhưng bên em hoạt động chỉ có thể kéo dài đến ngày 5 tháng sau, sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi vài ngày, ngày 8 là phải chuẩn bị cho việc đưa hàng lên kệ, thử nghiệm và khai trương cửa hàng..."

Lê Tinh lúc này đang ở phòng bảo vệ chờ khách hàng sỉ đến, mấy ngày nay nhóm các cụ già đã phát danh thiếp đến tận Giang Hạ, đây lại là một nhóm khách hàng mới, thời gian của cô gấp, không tiện nói nhiều, chỉ giục:

"Anh Ngô, người đó chắc còn khoảng hai tiếng nữa là đến xưởng của anh, anh giúp em sắp xếp nhé. Kho của em bây giờ đã hết sạch rồi, đang cần gấp, còn tiền hàng của hơn hai trăm vạn đôi tất em đã bảo anh Huấn bên đó sắp xếp tài vụ chuyển khoản cho anh rồi, anh kiểm tra lại xem, có vấn đề gì thì gọi điện cho em."

Lê Tinh nói xong thì nhìn thấy bên ngoài có người đi đến, cô vội nói: "Em phải bận rồi, không nói nữa nhé, lát nữa liên lạc lại sau."

"......"

Lê Tinh vội vàng cúp máy, Ngô Hữu Tài cầm điện thoại một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Lô tất này anh ta không thể không đưa, cho dù anh ta chỉ kiếm được tiền gia công cũng không thể không đưa, không nói đến nhà họ Lê, nhà họ Thẩm hay Tổng cục dệt may, bất kể nhà nào anh ta cũng không dám đắc tội, anh ta cũng không thể không giữ chữ tín, nếu anh ta vì cái lợi nhỏ mà bỏ qua Lê Tinh thì anh ta mới là người thiệt thòi.

Nhưng anh ta phải làm rõ, làm sao cô có thể bán được hơn hai trăm vạn đôi tất trong mười ngày ở một nơi nhỏ bé như Ninh Thành, lại còn muốn lấy thêm năm trăm vạn đôi nữa.

Tất cả các bước của anh ta đều làm theo cách mà Lê Tinh chỉ, ngoại trừ việc quảng cáo trên xe buýt anh ta bị chậm trễ mất mấy ngày, không thể nào chỉ vì chậm trễ mấy ngày mà lại có sự khác biệt lớn như vậy.

Nghĩ đến đây, anh ta quay lại quầy hàng lấy áo khoác, cặp tài liệu rồi định đi.

Trong quầy hàng Ngô Hữu Lợi đang tiếp khách, gần đây quầy hàng tất quá bận, lại là thời điểm quan trọng, vợ chồng họ đã tạm gác lại mọi việc ở các quầy hàng khác, chuyên tâm ở đây.

Thấy Ngô Hữu Tài bỏ lại một đám khách hàng định đi, chị ta vội vàng gọi lại: "Anh đi đâu đấy? Ở đây đang bận như vậy mà!"

Ngô Hữu Tài dừng bước, mới nhớ ra anh ta còn chưa chào hỏi Ngô Hữu Lợi, "Anh đi Ninh Thành một chuyến, mai về."

"Đi Ninh Thành làm gì?" Ngô Hữu Lợi nghi ngờ hỏi một tiếng, nhớ lại mấy ngày nay chị ta hỏi Ngô Hữu Tài về việc bán tất ở Ninh Thành, anh ta cứ ậm ừ không nói, chị ta cảm thấy mình đã đoán được phần nào: "Bên Ninh Thành tất bán không được à? Không được thì thôi, anh bảo em dâu trả hàng lại, bên này chúng ta bán được rồi."

Dạo gần đây tâm trạng Ngô Hữu Lợi thực sự rất tốt, chị ta không ngờ một quảng cáo lại có sức mạnh lớn như vậy, trực tiếp khiến doanh số bán tất tăng vọt, nghĩ đến mấy ngày nay kiếm được bằng mấy tháng trước cộng lại, khóe miệng cong lên không thể hạ xuống, chị ta cũng không có ý kiến gì về việc bên Lê Tinh không bán được tất.

Không bán được cũng tốt, bên này chị ta bán thì kiếm được nhiều hơn một chút, bèn an ủi Ngô Hữu Tài: "Em dâu chưa từng làm kinh doanh, không biết bán tất là chuyện bình thường, loại bán hàng như thế này có đầu óc không thôi cũng không được, còn phải..."

Ngô Hữu Tài bực bội ngắt lời chị ta: "Cô ấy đã bán hết hơn hai trăm vạn đôi tất và lại đặt thêm hơn năm trăm vạn đôi nữa!"

Bình Luận (0)
Comment