"Hơn hai trăm vạn đôi bán hết rồi, lại còn đặt thêm hơn năm trăm vạn đôi?"
Ngô Hữu Tài đang vội nên chỉ nói một câu rồi sải bước ra ngoài, để lại Ngô Hữu Lợi đứng ngây người tại chỗ nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Sao có thể chứ?
Mười ngày, ở một nơi nhỏ bé như Ninh Thành, hơn hai trăm vạn đôi tất bán hết sạch?
Bán được bằng một nửa so với lượng khách hàng trên toàn quốc của họ?
Cô ấy bán bằng cách nào?
Ngô Hữu Lợi mãi không hoàn hồn, khách hàng bên cạnh lúc này hỏi chị ta:
"Khách hàng ở Ninh Thành của các cô giỏi vậy sao? Hơn hai trăm vạn đôi tất đều bán hết, lại còn đặt thêm năm trăm vạn đôi nữa?"
"Có phải ở đó làm ăn dễ hơn không? Ở Vĩnh Thành chúng tôi mà bán được một phần mười chỗ này đã là giỏi lắm rồi."
"Bà chủ, cô sắp phát tài rồi, có một khách hàng lớn như vậy."
Ngô Hữu Lợi cười gượng không nói gì, doanh số lớn như vậy đúng là khách hàng lớn, nhưng họ không kiếm được tiền từ khách hàng lớn này.
Lê Tinh cúp máy của Ngô Hữu Tài xong liền bắt đầu bận rộn, hôm nay cô phải gặp khá nhiều khách hàng sỉ.
Ninh Thành nói lớn không lớn, nói nhỏ thì tuyệt đối không nhỏ, nó là một nơi từng có thể vượt qua cả Hàng Thành để phát triển, quản lý năm khu ba tỉnh, tổng cộng mười một quận huyện, diện tích rộng lớn.
Đội xe của Lục Huấn đưa cho cô, nhóm các ông bà cụ mỗi hai người phụ trách một khu vực, rồi mở rộng mạng lưới ra, ngoài ra còn dùng cách trao đổi để thuê người đi phát tờ rơi và danh thiếp, sạp hàng sỉ tất Lệ Toa từ đó được mở rộng ra toàn bộ.
Gần đây cô gọi điện thoại liên lạc với các huyện các khu, số người từ các nơi đó cô gặp cũng ngày càng nhiều.
Bên Giang Hạ họ không có nhiều điểm bán, bây giờ những người tìm thấy cơ hội kinh doanh đến tận nơi hỏi cũng nhiều hơn, nhưng họ cẩn trọng hơn những người ở Giang Đông đã thấy được cảnh tượng tất bán chạy, họ đặt ra nhiều câu hỏi hơn, cô gặp họ cũng tốn công sức hơn.
Phiền phức là nhóm người này còn chưa đi, nhóm người khác đã đến, cả buổi chiều phòng bảo vệ nhỏ bé chật kín người. Người đông thì cảnh tượng hỗn loạn, giống như cái chợ. Còn có người thấy cô trẻ tuổi muốn ép giá, tình huống này mấy ngày nay cô không phải chưa từng gặp qua, nam nữ già trẻ đều có.
Hôm trước còn có một người ăn nói tục tĩu, nói lời khiếm nhã muốn động tay động chân với cô, nhưng hắn vừa nói được hai câu thì bộ đàm trong túi cô mở ra, Lục Huấn đang bán hàng nghe thấy chưa đầy một phút đã chạy đến lôi người đó ra ngoài đánh cho một trận, còn đưa người đó đến đồn cảnh sát.
Lục Huấn làm việc luôn nhanh chóng quyết đoán, những việc liên quan đến cô anh càng coi trọng hơn trời, về đến nơi anh liền đến thôn Tiên Thủy mời vợ của Siêu Tử đến giúp đóng gói tất, để chị Lợi phụ trách gọi hàng và thu tiền. Sau đó anh đến trực tiếp đứng bên ngoài canh chừng cô gặp khách hàng, anh không có mặt thì gọi chú Trương đến đây canh chừng.
Có vài lần kinh nghiệm, giờ đây cô cũng không khách khí với những người thấy cô trẻ mà muốn ép giá.
"Chỉ là một tệ một đôi tất bán sỉ, anh muốn cẩn thận thì có thể lấy vài trăm đôi về bán thử, giá cả đều là giá thống nhất trên toàn quốc, không thể giảm được."
"Anh vất vả chạy đến Ô Thị tìm người lấy hàng về cũng là giá này, còn phải tự trả tiền vận chuyển, tôi ở đây giao hàng tận nơi."
"Trên đời này không có kinh doanh nào không có rủi ro. Bán hàng đại lý phải đặt cọc, không muốn đặt cọc có thể chọn mua sỉ, mua sỉ còn rẻ hơn hai hào."
"Không muốn đặt cọc cũng không muốn chịu hàng tồn kho?"
Lê Tinh khẽ mỉm cười, nhưng lời nói lại không khách khí: "Anh chị, hay là anh chị ra ngoài hỏi những chỗ khác xem, Lệ Toa chúng tôi không có kiểu đó, buôn bán nhỏ, không làm được quy mô lớn như vậy."
Nói một hồi đuổi được hai người đi, cô cũng không quan tâm, người ta muốn ép cô, nếu cô không mạnh mẽ một chút, thì tất cả những người có mặt đều sẽ muốn thử ép cô, vậy thì càng hỗn loạn hơn.
Quả nhiên, những người gây sự vừa đi, những người thật lòng muốn hợp tác thấy rõ thái độ của cô, những câu hỏi đều là về việc chọn kiểu dáng và màu sắc của tất. Trả lời những câu hỏi này Lê Tinh đều rất kiên nhẫn, cô cũng hy vọng khách hàng lấy tất về có thể bán đắt hàng, như vậy cô còn có thể làm ăn lần hai.
Cô lấy tất cả các mẫu mã bán chạy trong mấy ngày nay ra đặt lên bàn cho khách hàng xem, còn lấy thêm tất của các thương hiệu khác cho họ so sánh chất lượng.
"Tất Lệ Toa đều là hàng vào các trung tâm thương mại ở Thượng Hải, còn lên cả truyền hình, về kiểu dáng và chất lượng thì có thể yên tâm."
"Đây đều là những mẫu hiện đang bán chạy ở các sạp hàng, lát nữa các anh chị cũng có thể ra ngoài đi dạo xem, bây giờ chúng tôi có nhiều điểm bán tất, không chỉ có ở điểm triển lãm bách hoá số một này, có thời gian thì có thể đi xem."
Càng nhiều người thì càng do dự, cộng thêm điện thoại của cô lại reo liên tục, trì hoãn mãi đến giờ cơm tối mới chốt được tất cả các hợp đồng.
Quá mệt mỏi, cổ họng cũng nói đến đau rát, uống trà sâm ngậm viên ngậm cũng không có tác dụng, đến tòa nhà cung ứng kiểm tra năm trăm vạn đôi tất nhập kho, rồi thu tiền ở các nơi xong về đến nhà, rửa mặt rửa chân cũng không còn sức, đều là Lục Huấn giúp cô làm.
Quay cuồng quá nhiều ngày, ngày hôm sau cả cơ thể và đầu óc đều muốn đình công, việc dậy được là nhờ mấy cọc tiền cô cố tình đặt trên tủ đầu giường tối qua.
Đều là tiền cả, bây giờ cô dậy sớm một phút, nghe thêm một cuộc điện thoại, gặp thêm một khách hàng sỉ, lại là mấy trăm mấy nghìn tệ vào tài khoản, nghĩ như vậy cô lại có thể đứng lên.
Bò dậy sờ tiền vỗ vỗ mặt, lại là một ngày tiếp tục làm việc.
Lục Huấn tỉnh dậy trước Lê Tinh, thấy cô mệt mỏi mơ mơ màng màng hoàn toàn không muốn dậy, anh vừa định bảo cô hôm nay ở nhà nghỉ ngơi nửa ngày, đã làm việc liên tục mười mấy ngày rồi, cơ thể làm sao chịu nổi, thì thấy cô đưa tay bật đèn đầu giường, sờ đến cọc tiền bên cạnh, nheo mắt nhìn một cái cả người đột nhiên tỉnh táo ngồi thẳng dậy.
Anh ngẩn ra một lúc rồi dở khóc dở cười: "Tối qua em cố tình để mấy cọc tiền là vì cái này?"
"Đúng vậy, em nghĩ ra cách này hay không?" Bây giờ cô ngủ đều nằm đè lên người anh, lúc này trực tiếp ngồi lên người anh, tay cầm tiền cười tươi rói. "Cảm giác sờ thấy tiền khi thức dậy thật là tuyệt!"
Bị cô cưỡi như vậy, Lục Huấn không nhúc nhích, đàn ông sáng sớm dễ hưng phấn, hai ngày nay cô mệt mỏi, anh không định làm phiền cô nên không dám động đậy, anh đưa tay khẽ nhéo gò má hồng hào vừa ngủ dậy của cô, cười một cách bất đắc dĩ:
"Nhà chúng ta cũng không thiếu tiền, cô nhóc tham tiền."
"Sao có thể giống nhau được?" Lê Tinh phản bác anh. "Đây là khoản tiền đầu tiên mà em kiếm được khi mới bắt đầu kinh doanh!"
"Anh quên chuyện em muốn mua vòng tay cho chị Trân và mẹ, chị dâu cả rồi sao? Tuy rằng đồ anh đã lấy được rồi, nhưng đó là tiền anh ứng trước, đợi một thời gian nữa em mang đi tặng cho họ thì phải trả tiền cho anh. Em còn coi trọng một món bảo bối cho anh, cũng định dùng số tiền này mua, không cố gắng sao được?"
"Coi trọng một món bảo bối cho anh? Bảo bối gì?" Lục Huấn tò mò nhìn cô.
"Không nói cho anh biết, đến lúc đó anh sẽ biết." Lê Tinh hướng về phía anh cười một cách thần bí, cúi đầu hôn cằm anh, trở mình bò dậy.
"Được rồi, dậy thôi, gần đây nhóm các ông bà cụ quá nhiệt tình, hôm nay nếu em không bận thì định xuống dưới đó xem họ thế nào, mấy ngày nay họ còn vất vả hơn cả em."
Lê Tinh rất cảm kích và cảm động nhóm ông bà cụ ấy, tuy rằng họ đã lớn tuổi nhưng sự nhiệt tình và tinh thần của họ khiến cô thực sự rất khâm phục.
Mười điểm triển lãm, các chị mấy ngày nay mệt mỏi đến mức không nhịn được mà kêu ca, nhưng đều cố gắng kết thúc sớm để về nhà nghỉ ngơi. Nghe thấy cô nói sau này sẽ chia cho họ một hào năm hoa hồng trên mỗi đôi tất bán được, họ càng hăng hái hơn.
Tối qua họ mang số tiền bán được giao cho cô, còn bảo cô phân phối thêm tất cho họ, bây giờ họ một nhóm người có một chiếc xe, đi lại thuận tiện, có tự tin bán được nhiều tất hơn.
Họ có tinh thần cô rất vui, nhưng cũng rất lo lắng cho sức khỏe của họ, cho nên hôm nay bất kể thế nào cô cũng phải xuống dưới đó xem, các điểm triển lãm còn lại cứ để Hà Chấn Sóc trông coi, đàm phán hợp tác bán sỉ và đại lý cũng để anh ta đi đàm phán, bây giờ có người giúp đỡ giao hàng rồi, anh ta cũng thoải mái hơn, những việc này đối với anh ta mà nói không thành vấn đề.
"Em muốn đi xem nhóm ông bác bà thím đó?"
Lục Huấn chống người dậy cau mày, nhóm ông bác bà thím đó bây giờ phân bố ở các quận huyện của Ninh Thành, xa một chút lái xe qua đó phải mất hai tiếng, Lê Tinh một mình xuống dưới đó anh không thể yên tâm, hai ngày trước vụ ở phòng truyền đạt anh không quên.
"Hôm nay anh không có việc gì, đi cùng em nhé." Lo lắng cô không đồng ý, anh dừng một chút: "Vốn dĩ anh cũng muốn đến Hồng Thái Dương xem, vừa hay tiện đường, bà chủ nhỏ này là em còn chưa đến nhà máy của mình xem qua đúng không?"
Anh nói những lời này Lê Tinh một chút cũng không bất ngờ, ở bách hoá số một anh còn không yên tâm mà đến trông coi cô mấy tiếng, huống chi là đi xa và phải chạy rất nhiều nơi, cô mím môi nhịn cười quay đầu nhìn anh:
"Vậy cũng được, anh có thể thu xếp được thì cứ đi."
"Thu xếp được." Lục Huấn nở nụ cười. "Công trường bên này bây giờ cơ bản đã đâu vào đấy, anh mỗi ngày chỉ cần lái xe đi một vòng là được, sắp đến Tết rồi, anh Tiến sẽ không đi ra ngoài nữa, đội xe, trạm thu mua, trại chăn nuôi anh ấy đều có thể giúp trông coi."
"Bên Thượng Hải có Thuận Tử ngày nào cũng chạy, không xảy ra sai sót, ngược lại Hồng Thái Dương anh phải đích thân đi một chuyến nữa."
Việc nghiên cứu phát triển máy điều hòa giá rẻ của Hồng Thái Dương đã có tiến triển nhất định, dự định năm sau ngày 1 tháng 5 trung tâm điện tử Hồng Thái Dương ở đường Đường Tây hoàn công sẽ công bố sát chiêu này, nắm bắt làn sóng mùa hè năm sau.
Anh nếu không đi xem, cũng phải để Thuận Tử qua đó đi mấy chuyến.
Tuy rằng người phụ trách bên đó là do anh đích thân từ Thượng Hải mời đến, anh còn giúp đối phương giải quyết không ít phiền phức, người sẽ không có vấn đề, nhưng lần nghiên cứu phát triển này anh đã đổ vào đó quá nhiều tiền, còn liên quan đến bố cục sau này của anh, anh nhất định phải cẩn thận nắm chắc.
Lục Huấn coi trọng Hồng Thái Dương như thế nào Lê Tinh vẫn luôn biết, cũng biết nguyên nhân.
Vũ Tiến tuổi đã cao, trong nhà còn có vợ con, anh ấy có chút không chạy nổi phía Bắc nữa. Vốn dĩ Lục Huấn có thể thay anh ấy chạy, nhưng sau khi kết hôn anh căn bản không yên tâm về cô, bình thường đi công tác mấy ngày đều cảm thấy khó chịu, huống chi là loại đi mười ngày nửa tháng này.
Một người không chạy nổi, một người không muốn chạy, mà hiện tại việc kiếm tiền nhất của họ chính là kinh doanh thép phế liệu ở phía Bắc, trừ khi có sự nghiệp mới kiếm tiền nhiều hơn thay thế, nếu không họ không thể bỏ phía Bắc, cũng không bỏ được.
Trong tay có một mâm cờ lớn như vậy, nuôi nhiều người như vậy, làm sao bỏ được.
Lục Huấn hiện tại có thể nghĩ đến thay thế chính là làm cho Hồng Thái Dương và mảng bất động sản phát triển. Nhưng căn cứ theo tình hình trong giấc mơ của cô và dự đoán của anh và Phạm Trường Hải, trong hai ba năm tới thậm chí là ba năm tới, bất động sản ở Ninh Thành phỏng chừng đều sẽ không tốt, họ nhất định phải đảm bảo đủ vốn.
Để phòng hờ, mấy ngày trước anh Phạm còn tìm anh bí mật đầu tư một khoản tiền vào Hải Nam.
Trong tình huống này, không những không thể bỏ thép phế liệu, mà việc nghiên cứu phát triển máy điều hòa giá rẻ của Hồng Thái Dương cũng cấp bách.
Áp lực của anh thực ra rất lớn, chỉ là anh chưa từng biểu hiện ra mà thôi.
"Vậy thì đi xem đi, anh quả thực đã lâu không đến Từ Thành rồi." Lê Tinh đưa tay kéo tay anh, mỉm cười nói.
Cô cũng sẽ cố gắng kiếm tiền, sau này khi anh cần, cô cũng có thể trở thành hậu thuẫn của anh.
"Được rồi mau dậy đi, sắp sáu giờ rồi, lát nữa đến tòa nhà cung ứng sẽ muộn mất."
"Ừm, dậy rồi." Lục Huấn đáp một tiếng, vén chăn lên cũng ngồi dậy.
Thấy Lê Tinh đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, anh gấp chăn lại, ôm quần áo cần thay trên tủ đứng xuống lầu.
Trong lúc máy giặt giặt quần áo, anh nấu bữa sáng. Đợi Lê Tinh làm xong xuống lầu, bữa sáng vừa hay được bưng lên bàn.
Ăn sáng xong, Lục Huấn rửa bát dọn dẹp bàn, Lê Tinh muốn giúp đỡ không được, dù sao cũng phải đợi anh, cô lấy điện thoại của hai người ra mở máy.
Vừa mở máy, điện thoại của Ngô Hữu Tài liền gọi đến.
Hôm qua Ngô Hữu Tài rời khỏi quầy hàng định trực tiếp đến Ninh Thành, nhưng bên Lê Tinh đã sắp xếp người đến một lần lấy cả năm trăm vạn đôi tất, anh ta không ở đó không ai dám ký tên.
Còn có năm trăm vạn đôi tất này nếu Lê Tinh xác định có thể bán hết, anh ta chuẩn bị hàng còn không đủ, còn phải thay đổi kế hoạch sản xuất tiếp tục sản xuất tất cotton kiểu mùa đông, đợi chuẩn bị đủ hàng rồi mới bắt đầu kế hoạch tất mùa xuân, anh ta chỉ có thể về xưởng tất trước.
Lê Tinh sắp xếp người đến cũng rất nhanh, anh ta vừa đến xưởng không bao lâu, bên phòng bảo vệ liền gọi điện thoại thông báo có người đến.
Chỉ nhìn xe anh ta liền biết là đội xe của Lục Huấn, đội xe này ngầu cỡ nào anh ta biết rõ, mấy năm nay trên đường không được yên bình, cướp đường rất nhiều. Hai năm trước anh ta sắp xếp người từ Ký Thành giao hàng đến Thượng Hải đã bị cướp mấy lần, sau này đi vận chuyển bằng đội xe bên Lục Huấn, hàng hóa của anh ta mới không còn xảy ra sự cố nữa.
Chỉ là muốn nhờ đám người này làm việc, cái giá không nhỏ, hàng hóa dưới mười vạn tệ bọn họ tính tiền theo xe, hàng hóa trên mười vạn tệ tính hoa hồng theo giá trị hàng hóa. Năm trăm vạn tiền hàng, bọn họ ít nhất phải năm nghìn tệ mới chịu chạy một chuyến, người bình thường không thể dùng nổi đội xe như vậy.
Người đã đến, anh ta cũng đã chuẩn bị xong hàng nên cũng không trì hoãn, sắp xếp người giúp đỡ chất hàng lên xe, vốn dĩ anh ta định đi cùng đội xe đến Ninh Thành, như vậy trên đường an tâm hơn, nhưng chuyện trong xưởng của anh ta còn chưa sắp xếp xong. Người của đội xe lại nói Lê Tinh đang đợi hàng để bán, bọn họ không có thời gian trì hoãn, anh ta chỉ có thể để bọn họ đi trước.
Đợi anh ta sắp xếp xong chuyện trong xưởng thì trời đã gần tối, vì an toàn nên anh ta còn đặc biệt tìm một người trong xưởng đi cùng anh ta.
Đến Ninh Thành đã là hơn chín giờ tối, anh ta gọi điện thoại cho Lục Huấn và Lê Tinh, cả hai đều tắt máy.
Họ kết hôn anh ta chỉ đưa tiền mừng, không đến dự, nên anh ta cũng không biết chỗ ở của hai người, thời gian quá muộn chỉ có thể tạm thời tìm một nhà nghỉ để nghỉ ngơi.
Trong lòng anh ta lo lắng, cộng thêm môi trường nhà nghỉ không được tốt, bốn phương tám hướng đều có thể nghe thấy động tĩnh ồn ào náo nhiệt, nên sáng sớm đã tỉnh dậy.
Nghĩ đến Lê Tinh và Lục Huấn bận rộn, nếu anh ta không gọi điện thoại trước, hôm nay muốn gặp được họ phỏng chừng rất khó, bèn rửa mặt qua loa xong liền cầm điện thoại gọi, năm phút gọi một lần, gần một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng gọi được.
Lê Tinh nhận được điện thoại của Ngô Hữu Tài khá ngạc nhiên, hôm qua cô đã sắp xếp hai chiếc xe lớn qua đó lấy tất, lấy tất xong Ngô Hữu Tài đã gọi điện thoại cho cô nói chuyện này, còn nói với cô tiền hàng lô tất đầu tiên anh ta đã bảo tài vụ đi kiểm tra, đã nhận được rồi, lúc đó anh ta cũng không nói muốn qua đây, kết quả sáng sớm như vậy lại nói đang ở Ninh Thành.
"Anh Ngô ở Ninh Thành sao? Đến từ khi nào? Ăn sáng chưa?"
Người ta đã đến Ninh Thành rồi, bất kể là vì sao mà đến, Lê Tinh và Lục Huấn là chủ nhà đều phải khoản đãi đối phương.
"Tối qua đến, vốn dĩ lúc đến đã định gọi điện thoại cho hai người nhưng không gọi được."
Ngô Hữu Tài đưa tay sờ gáy, anh ta không chào hỏi mà đột ngột đến đây khá là thất lễ, hôm qua anh ta gọi điện báo tất đã được lấy đi, lúc đó cũng định nói chuyện này, nhưng lời đến khóe miệng nửa ngày làm thế nào cũng không nói được, Lê Tinh lại bận, chưa nói được hai câu bên cô lại có người tìm, cuối cùng điện thoại cúp máy rồi cũng chưa nói thành.
"Bữa sáng vừa ăn rồi, anh qua đây chính là muốn đến bên em dâu xem xem."
"Ăn rồi à, vậy anh Ngô đang ở đâu? Chúng em cũng đang định ra ngoài, qua tìm anh nhé?"
Xác định được Ngô Hữu Tài bây giờ đang ở đâu, Lê Tinh gọi điện thoại cho Hà Chấn Sóc, nói cô bên này có chút việc, hôm nay không thể đến tòa nhà cung ứng, nhờ anh ta trước tiên giúp đỡ các ông bác bà thím phân phát tất mà họ cần, rồi cùng đội xe đưa hàng đến mười điểm triển lãm.
Giờ Lục Huấn đã đưa đội xe vào, mọi việc sắp xếp cũng trở nên đơn giản hơn nhiều. Vừa kết thúc cuộc điện thoại chỉ với vài câu trao đổi, Lê Tinh ngẩng đầu gọi Lục Huấn đang ở trong bếp:
"Ông xã, anh Ngô báo là đã đến Ninh Thành rồi, đang ở chỗ nhà nghỉ. Chúng ta phải qua đó một chuyến."
Lục Huấn nghe thấy, anh thậm chí không cần gặp mặt cũng đoán được Ngô Hữu Tài mò đến đây làm gì. Chẳng qua là thấy Lê Tinh bán hết veo hơn hai trăm vạn đôi tất nên muốn đến xem xét tình hình thực tế.
Dù không ở Ô Thị, nhưng tình hình kinh doanh của vợ chồng nhà đó thì Lục Huấn lại nắm rõ trong lòng bàn tay. Doanh số của vợ chồng họ trên toàn quốc, gộp cả Ô Thị và Ký Thành cũng chỉ nhỉnh hơn doanh số của một mình Lê Tinh tại Ninh Thành có một nửa, bảo sao trong lòng không khó chịu cho được.
Thế nên, bây giờ Lục Huấn ngày càng mất kiên nhẫn với vợ chồng nhà họ Ngô.
Mối quan hệ giữa hai bên mấy năm nay chủ yếu dựa trên lợi ích kinh doanh, chứ tình cảm riêng tư thân thiết thực sự thì không có.
Tình cảm riêng tư thân thiết thực sự phải giống như giữa anh và Vũ Tiến, Thuận Tử kia. Dù mỗi người đều bận tối mắt tối mũi, chỉ cần một người lên tiếng, những người còn lại chắc chắn sẽ đặt việc của bạn lên ưu tiên hàng đầu.
Khi anh và Lê Tinh kết hôn, Vũ Tiến đã tức tốc ngày đêm chạy về từ phía Bắc, trên đường còn đụng độ đám người của Lại sẹo, bị thương một vết. Nhưng anh ấy về đến nơi không hề hé răng nửa lời, vẫn vui vẻ cùng vợ con phụ giúp anh lo liệu mọi việc. Nếu không phải sau đó nghe người trong đội kể lại tình hình ngoài Bắc, có lẽ anh cũng chẳng hề hay biết chuyện này.
Còn Thuận Tử thì khỏi phải nói, biết anh mới cưới vợ, không nỡ xa nhà, liền chủ động nhận công việc ở Thượng Hải.
Sở dĩ anh gấp rút thúc đẩy tiến độ Hồng Thái Dương và mấy dự án tòa nhà trùm mền cũng là vì không muốn để anh em phải tiếp tục lăn lộn bên ngoài, muốn mọi người cùng nhau kiếm tiền một cách ổn định, an nhàn hơn.
Ban đầu anh chọn Ngô Hữu Tài cho nhà máy sợi bông là vì thấy anh ta phù hợp nhất, trong số những người quen biết, anh ta là người có nhu cầu về sợi bông lớn nhất. Hơn nữa, nghĩ đến mấy năm nay mình cũng giúp đỡ anh Ngô không ít, dù có liên quan đến lợi ích, chỉ cần mình mở lời ít nhất đối phương cũng sẽ không từ chối.
Chỉ là sự thay đổi của vợ chồng khiến anh có chút bất ngờ. Có lẽ kể từ biến cố trốn nợ năm xưa khiến họ mất cả con, bản tính vốn có cũng đã thay đổi.
"Ông xã, anh rửa bát chưa xong à?" Lê Tinh gọi với vào, cũng đứng dậy đi vào bếp, thấy Lục Huấn đang cầm cái bát rửa dở.
"Xong rồi." Lục Huấn giấu đi vẻ khó chịu trong mắt, vặn vòi nước, quay lại cười với cô. "Đợi anh chút, anh cất bát đĩa rồi còn phơi quần áo nữa."
Lục Huấn rõ ràng là cố tình muốn Ngô Hữu Tài phải sốt ruột chờ đợi. Bình thường anh làm việc rất nhanh nhẹn, mà hôm nay cất một cái bát cũng tỉ mẩn như đang sắp đặt đồ nghệ thuật, chậm rì rì, lúc lấy vào lúc đặt ra. Việc một phút là xong mà anh kéo dài đến năm phút. Vào phòng giặt lấy quần áo trong máy, anh cũng lôi từng chiếc ra giũ thật chậm, phơi thật từ tốn.
Thấy anh cố tình câu giờ như vậy, Lê Tinh đi theo anh từ bếp vào phòng giặt rồi ra ban công, cô hiểu anh đang không vui vì ông chủ Ngô tự ý đến. Nguyên nhân thì...
"Ông xã, anh có vẻ không hài lòng với anh Ngô lắm thì phải?" Lê Tinh dựa người vào cửa sổ ban công, liếc nhìn Lục Huấn nén cười hỏi.
Trong lòng cô lại thấy hơi vui vui. Nhìn dáng vẻ anh vì cô mà tỏ thái độ, có chút lòng dạ hẹp hòi thế này, thật đáng yêu.
"Em đoán xem lần này anh ta đến đây làm gì?" Lục Huấn vừa căng phẳng chiếc quần áo trong tay treo lên giá phơi, vừa hỏi.
Lê Tinh ngẫm nghĩ một lát: "Em cũng đoán được phần nào."
Hôm qua cô vừa hỏi đặt hàng, hôm nay anh ta đã mò tới tận nơi, mục đích không khó đoán. Chắc hẳn Ngô Hữu Tài không ngờ lô tất đó lại bán chạy đến thế, nên muốn đến xem xét tình hình thực tế.
Ngô Hữu Tài là dân kinh doanh, một thị trường lớn như Ninh Thành với doanh số cao như vậy mà anh ta chỉ kiếm được tiền gia công, trong lòng khó tránh khỏi có suy nghĩ khác.
Điều này cũng là lẽ thường, người ta ai chẳng hướng về lợi ích.
Chuyện năm xưa Lục Huấn có ơn với vợ chồng họ là thật, nhưng đứng trước lợi ích khổng lồ mấy ai giữ được lòng mình. Nhất là với những người đã từng nếm trải cảnh trắng tay, thậm chí mất mát cả những điều quý giá hơn thế, họ lại càng coi trọng tiền bạc và lợi ích.
"Có lẽ anh Ngô đang tiếc vì đã giao khu vực Ninh Thành này cho em, lại còn đồng ý điều khoản ban đầu là chỉ thu tiền gia công của em."
Quảng cáo tất Lệ Toa đã rất thành công. Ngay cả các tiểu thương ở những huyện lẻ cũng bán sỉ được nhanh chóng là nhờ hiệu ứng quảng cáo, ai cũng biết đến thương hiệu tất Lệ Toa.
Khi quảng cáo thành công, việc kinh doanh tất ở Ô Thị đương nhiên cũng khởi sắc, không cần cô phải bao tiêu đầu ra nữa. Nhưng việc cô nhập của họ hơn bảy trăm vạn đôi tất và lại kiếm lời nhiều hơn cả họ, chắc chắn khiến họ không thoải mái.
Lê Tinh cười chẳng mấy bận tâm, cô vòng ra sau lưng ôm lấy vòng eo săn chắc của Lục Huấn: "Không sao đâu ông xã. Phi vụ hợp tác lần này vợ anh không hề thua thiệt, lại còn kiếm được một khoản kha khá. Sau này chuyện hợp tác của lượng phiến, em cũng sẽ chú ý hơn."
Lục Huấn biết Lê Tinh không thiệt. Nếu cô mà thiệt thòi, hành động của anh bây giờ chắc chắn không chỉ đơn giản là câu giờ cho Ngô Hữu Tài sốt ruột. Chỉ là anh thấy không thoải mái trong lòng.
Một mặt, anh không muốn cô mới bắt đầu sự nghiệp đã phải va chạm với kiểu người làm ăn phức tạp thực dụng như vậy, phải sớm nhận ra bộ mặt hám lợi của lòng người. Nhưng mặt khác đây lại là chuyện tốt, giúp cô trưởng thành nhanh hơn.
Lục Huấn không bàn về Ngô Hữu Tài nữa, thấy không cần thiết. Anh đưa tay ôm lấy cô, cúi đầu môi chạm nhẹ vành tai cô, chậm rãi nói: "Anh đã nhờ người thương lượng bên Ô Thị, trung tâm đầu mối dự kiến năm sau sẽ hoàn công, nếu không có gì thay đổi thì tháng Hai sẽ đưa vào sử dụng. Hiện tại từ tầng một đến tầng năm không mua được, để xem chúng ta lấy tầng sáu hay tầng bảy. Một tầng làm trung tâm điều phối sản phẩm cho bán sỉ là đủ."
"Trong năm nay, em có thể để người của lượng phiến và Hà Dương tiếp xúc nhiều hơn với các mối hàng trong chợ, cố gắng tìm hiểu kỹ nguồn gốc của các nhà cung cấp."
"Anh đã bắt đầu xúc tiến việc này rồi sao?" Lê Tinh ngạc nhiên nhìn chồng. "Mua cả một tầng lầu như vậy có đắt không?"
Không giống như tòa nhà cung ứng cũ sắp đóng cửa, trung tâm đầu mối này là một dự án thành công, giá mặt bằng chắc chắn chỉ có cao chứ không thấp. Lê Tinh nhẩm tính số tiền lời kiếm được lần này, trừ đi tiền vốn và nhân công, rồi cả tiền quà cáp, không biết có đủ không.
"Không đắt đâu, không đắt bằng em mua mười ba tòa nhà kia đâu. Em thừa sức kiếm lại được mà." Lục Huấn cười, đưa tay định xoa tóc cô, nhưng thấy cô đang đội mũ, tay anh chuyển xuống khẽ chạm vào vành tai đang lộ ra ngoài.
Ngoài ban công trời lạnh, gió thổi mạnh làm vành tai cô lạnh cóng. Anh đang phơi đồ, chưa mặc áo khoác, không thể đứng chắn gió cho cô mãi được, liền nắm tay cô kéo vào nhà.
"Thôi, chúng ta chuẩn bị đi bây giờ đây. Cũng không cần vội, cứ lái xe từ từ qua đó. Anh ta chọn nhà nghỉ gần bách hoá số một, giờ này chắc đang sốt ruột lái xe đi loanh quanh rồi. Cứ để anh ta đi loanh quanh thêm chút nữa."
Lục Huấn đoán không sai. Sau khi gọi điện thoại cho vợ chồng Lục Huấn, Ngô Hữu Tài liền cùng người của xưởng tất đi theo mình lái xe ra ngoài một vòng. Anh ta muốn tận mắt xem xét các điểm đặt biển quảng cáo cho tất Lệ Toa và các nhãn dán quảng cáo trên xe buýt công cộng.
Chỉ một vòng khảo sát ngắn cũng đủ khiến lòng Ngô Hữu Tài bộn bề suy nghĩ. Cùng là làm quảng cáo, anh ta cũng làm, nhưng vì tiết kiệm chi phí nên không thể nào làm được chu đáo và hiệu quả như cách của Lê Tinh.
Biển quảng cáo ở bến xe buýt, Lê Tinh đều dùng khung sắt sơn chống thấm, vững chãi chắn gió che mưa, cố định chắc chắn bằng đinh vít. Còn của anh ta chỉ là tấm bảng nhựa mỏng manh, gió thổi mạnh là có thể gãy hoặc xiêu vẹo, thậm chí có cái bị gió cuốn bay mất tự lúc nào.
Bản thân anh ta cũng thấy quảng cáo ở bến xe không hiệu quả lắm nên chẳng buồn cho người đi bảo trì.
Áp phích trên xe buýt cũng tương tự. Lê Tinh cho dán nhiều mặt, hình ảnh bao quanh gần kín thân xe, khiến chiếc xe chạy trên đường ai nhìn cũng phải chú ý. Còn anh ta vì tiết kiệm tiền, chỉ dán một mặt, người ta không để ý là lướt qua mất.
Sau đó, anh ta tìm đến các điểm trưng bày và điểm bán hàng đại lý theo địa chỉ ghi trên quảng cáo ở bến xe. Càng đi, anh ta càng nhận rõ vấn đề của mình.
Nhân viên tại các điểm bán tất của Lê Tinh đều rất nhiệt tình. Mới bảy giờ sáng, tòa nhà bách hóa vừa mở cửa, trong khi các quầy hàng khác còn đang lề mề bày biện sản phẩm, thì người của cô đã dùng loa lớn hô hào quảng cáo. Mấy điểm trưng bày tất luôn là nơi đông người vây quanh nhất.
Anh ta ghé qua một điểm bán đại lý gần đó, không biết Lê Tinh dùng cách gì mà còn khiến chủ cửa hàng đặt hẳn một tấm biển chỉ dẫn ghi rõ:
【Mua tất Lệ Toa xin mời vào trong!】
【Hóa đơn từ 10 tệ, thêm 1 tệ được mua một đôi; hóa đơn từ 20 tệ, thêm 1 hào được miễn phí một đôi. Mua 10 đôi tặng 3 đôi!】
【Lưu ý: Chương trình khuyến mãi chỉ còn 10 ngày.】
Đi hết một vòng, Ngô Hữu Tài lờ mờ hiểu ra mình đã bỏ qua điều gì. Chi tiết quyết định thành bại, kể cả khi có sẵn phương án tiếp thị trong tay, anh ta cũng chưa chắc đã thực hiện được rốt ráo như vậy.
Thấy sắp đến giờ hẹn, anh ta lái xe từ điểm bán hàng trở về nhà nghỉ. Lê Tinh và Lục Huấn đã đến nơi, xe của họ đỗ ngay cửa, còn hai người đang ngồi trên ghế dài trước quầy lễ tân chờ anh ta.
"Em dâu, cậu Lục, thật ngại quá, để hai người phải đợi lâu. Lần này tôi đến hơi đường đột, làm phiền hai người rồi." Ngô Hữu Tài vừa bước vào đã vội vàng chào hỏi.
Lục Huấn chỉ liếc anh ta một cái, không nói gì. Lê Tinh cười đáp lại: "Không sao đâu anh Ngô. Anh đã đến đây rồi thì việc của anh là quan trọng nhất."
Nói rồi, cô nhìn chùm chìa khóa xe trên tay anh ta: "Anh Ngô vừa ra ngoài à?"
"Ừ, đúng vậy. Vừa ăn sáng xong là ra ngoài đi dạo một vòng." Ngô Hữu Tài nhìn theo ánh mắt Lê Tinh xuống tay mình, có chút ngượng ngùng: "Thực ra anh muốn đến chỗ em dâu học hỏi kinh nghiệm, xem làm thế nào mà trong mười mấy ngày bán được nhiều tất như vậy. Vừa rồi đi một vòng bên ngoài, anh mới thấy em dâu quả thực quảng bá bên này quá tốt."
"Phía anh còn nhiều thiếu sót, về phải chấn chỉnh lại mới được."
Lê Tinh chỉ cười: "Em cũng chỉ mày mò làm thử thôi, sao dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt anh Ngô."
"Không, không, em dâu đừng khiêm tốn, em làm rất tốt thật mà." Ngô Hữu Tài vội xua tay. "Em dâu đã quảng bá tất Lệ Toa rất thành công. Vừa rồi anh thử hỏi mấy người chỗ nào bán tất Lệ Toa, ai cũng biết cả."
Đó đều là công sức của đội ngũ quảng bá đã mấy ngày nay dầm mưa dãi nắng ngoài đường. Nghĩ vậy, nụ cười của Lê Tinh càng thêm chân thành: "Ban đầu em đã hứa với anh Ngô là sẽ cố gắng quảng bá thật tốt ở Ninh Thành, nên vẫn luôn cho người đi phát tờ rơi liên tục."
Trước đó Ngô Hữu Tài đã hỏi thăm và biết chuyện này, nghe vậy liền gật đầu: "Em dâu làm việc quả thực rất chu đáo."
Ngô Hữu Tài nói xong, liếc nhìn Lục Huấn - người nãy giờ vẫn im lặng - rồi lại nhìn cô lễ tân đang mải mê cắn hạt dưa, không để ý đến bên này. Anh ta do dự một chút rồi hỏi thẳng Lê Tinh:
"Nhưng mà em dâu này, với mấy điểm trưng bày và điểm bán hàng đại lý hiện tại, liệu lô tất bổ sung sắp tới có bán hết được không?"
Ngô Hữu Tài thừa nhận cách quảng bá và các điểm bán của Lê Tinh rất thành công, nhưng chỉ với vài điểm đó, một ngày bán nhiều lắm cũng chỉ được mười, hai mươi vạn đôi, mà đó là còn phải trong điều kiện cực kỳ hút hàng.
Việc bán hết hơn hai trăm vạn đôi trước đó đã khiến anh ta thấy khó tin rồi, giờ chỉ còn mười ngày nữa, làm sao cô có thể bán thêm được một nửa số lượng đó?
Phải biết rằng thị trường sẽ bão hòa. Tất chứ đâu phải đồ ăn mà có thể tiêu thụ nhanh như vậy.
Lê Tinh đã lường trước Ngô Hữu Tài sẽ hỏi câu này. Trên đường tới đây, cô và Lục Huấn đã dự đoán những câu hỏi anh ta có thể đặt ra.
Nghe vậy, cô khẽ cười: "Anh Ngô, em không giấu anh, chỉ với mấy điểm bán hiện tại, mỗi ngày em bán được nhiều nhất cũng chỉ khoảng mười vạn đôi thôi."
Điểm trưng bày dù có hút khách đến mấy, dù bán theo kiểu mua mười tặng ba, mỗi ngày nhiều lắm cũng chỉ tiêu thụ được vài nghìn đôi. Muốn bán được hơn một vạn đôi thì phải tiếp đến tám, chín trăm lượt khách, tính thời gian thu tiền cũng không xuể. Đây là bài toán không khó tính, Lê Tinh thẳng thắn thừa nhận, không giấu giếm Ngô Hữu Tài.
"Nhưng em đã mở rộng thị trường ra toàn bộ mười một quận huyện ở Ninh Thành. Số điểm bán hàng trong tay em bây giờ không phải là ba mươi, mà là hơn một trăm."
"Hơn một trăm!" Ngô Hữu Tài chấn động, nhìn Lê Tinh không thể tin nổi: "Em dâu, em... em làm thế nào vậy?"
Ngô Hữu Tài nhớ thư ký Quách từng nói ba mươi điểm bán hàng đại lý ban đầu là nhờ vào mối quan hệ của nhà họ Lê. Nhưng hơn một trăm điểm, phủ sóng tất cả các quận huyện ư? Nhà họ Lê có năng lực lớn đến thế sao?
Anh ta ở Ô Thị và Ký Thành gộp lại cũng chỉ có hơn tám mươi điểm bán đại lý. Mà trong số đó, hơn hai mươi điểm là người thân bạn bè trong làng, hơn hai mươi điểm là khách hàng bán sỉ cũ thiếu nợ được chuyển đổi sang, ba mươi mấy điểm còn lại là do Ngô Hữu Lợi và anh ta phải đi khắp nơi đàm phán mới có được.
Tính ra, hai vợ chồng anh ta kinh doanh bao năm cũng chỉ thương lượng được hơn ba mươi điểm bán mới.
Nhà họ Lê không có ai làm kinh doanh mà lại giúp cô đàm phán được toàn bộ khu vực Ninh Thành sao?
Trong mắt Ngô Hữu Tài lóe lên vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm: "Em dâu à, xem ra lần này người nhà đã vì chuyện của em mà tốn không ít công sức rồi."
Lời này vừa nghe là biết anh ta đã hiểu lầm. Lục Huấn cười lạnh liếc anh ta một cái. Lê Tinh ngược lại chỉ thản nhiên gật đầu:
"Vâng, lần này người nhà đúng là đã giúp em rất nhiều trong chuyện bán tất."
"Nhưng mà em dâu, những điểm này em đều để họ bán đại lý à? Vậy sau này hàng tồn kho thì giải quyết thế nào?"
Ngô Hữu Tài không nhịn được hỏi tiếp. Điểm bán đại lý dù bán tốt đến mấy, cuối cùng chắc chắn cũng sẽ còn hàng tồn. Mỗi nơi chỉ còn vài trăm hay một nghìn đôi thôi, gộp lại cũng là con số không nhỏ.
"Vấn đề hàng tồn kho chắc không lớn đâu. Từ khi tất bắt đầu bán chạy, trong số hơn ba mươi điểm đại lý ban đầu, ngoại trừ các điểm quốc doanh, những nơi khác đều đã chuyển sang lấy hàng bán sỉ rồi. Số điểm đại lý quốc doanh còn lại cộng với điểm trưng bày của em, em sẽ cố gắng kiểm soát hàng tồn kho ở mức khoảng năm nghìn đôi, đến lúc đó mang ra trung tâm bán sỉ làm hàng tặng kèm hoặc bán bình thường."
"Không phải em nói hơn một trăm điểm sao?" Ngô Hữu Tài thấy hơi rối.
Lê Tinh lại cười: "Đúng là hơn một trăm điểm. Nhưng phần lớn trong số họ, trừ hai ngày đầu chọn hình thức đại lý, sau đó thấy hàng dễ bán nên đều đã đổi sang lấy hàng bán sỉ hết rồi."
"Bán sỉ? Em dâu, ý em là... bây giờ trong tay em có hơn một trăm khách hàng bán sỉ?" Giọng Ngô Hữu Tài cao vút lên vì kinh ngạc, khiến cô lễ tân giật mình nhìn về phía họ.
Lục Huấn liếc nhìn bộ dạng trợn mắt há mồm của anh ta, cau mày: "Bán sỉ thì sao? Cô ấy không được làm vậy à? Hợp đồng ban đầu chỉ nói không được làm loạn giá thị trường bán lẻ của anh, chứ đâu có cấm mảng bán sỉ. Huống hồ, giá bán sỉ của vợ tôi cũng tương đương giá niêm yết trong chợ đầu mối của anh, sẽ không khiến anh khó xử đâu."
Vẻ mặt lạnh lùng và bất mãn của Lục Huấn hiện rõ. Ngô Hữu Tài vội vàng nói: "Không phải, tôi không có ý đó, cậu hiểu lầm rồi."
Người đi cùng Ngô Hữu Tài nhìn thấy tình thế này, không khỏi liếc nhìn ông chủ của mình, bình thường ở trong xưởng là một người rất lợi hại, uy nghiêm, nhưng lúc này lại có cảm giác anh ta không có khí thế gì.
"Tôi chỉ là tò mò em dâu làm thế nào, chúng tôi cũng có khách hàng ở Ninh Thành, nhưng tổng cộng chỉ có hơn mười, lượng hàng lấy cũng không lớn."
Trên hợp đồng quả thực không cấm Lê Tinh chỉ được bán lẻ, không thể bán sỉ, huống hồ lúc đầu anh ta giao khu vực này cho Lê Tinh liền không quản, tương đương với việc ngầm đồng ý nhường lại khu vực này, bây giờ truy cứu đã không có ý nghĩa gì nữa.
Anh ta chỉ là muốn biết, Lê Tinh làm thế nào mà trong vòng mười mấy ngày ngắn ngủi có hơn một trăm khách hàng bán sỉ, đến bây giờ anh ta mơ hồ cảm thấy, những khách hàng này e rằng không phải là người bên nhà họ Lê.
Năng lực họ có lớn đến mấy, cũng chỉ là người quen biết ở đơn vị quốc doanh nhiều hơn, quan hệ của người tư nhân vẫn phải làm ăn có qua có lại về lợi ích mới có thể có được. Nếu là cô dựa vào bản thân mình làm được, vậy thì làm thế nào, anh ta cũng có thể...
Ngô Hữu Tài siết chặt cổ họng, nếu anh ta có phương pháp mở rộng nhanh chóng như vậy, còn sợ tất Lệ Toa không làm lớn được sao?
"Anh Ngô có thời gian không? Chúng ta đến một nơi nào đó thì biết." Cô biết Ngô Hữu Tài muốn biết cái gì, vừa hay cô còn có một vụ làm ăn mới muốn bàn với anh ta, cô giơ tay lên xem giờ, hỏi.
Ngô Hữu Tài hiện tại chỉ muốn biết Lê Tinh làm thế nào để có được lượng khách hàng lớn như vậy, không có thời gian cũng phải có, nghe vậy lập tức lên tiếng: "Có, hôm nay anh không định về nhanh như vậy."
"Đi đâu? Em dâu dẫn đường, anh theo sau."
Ngô Hữu Tài khẩn cấp nói, không bình tĩnh được cũng không thể bình tĩnh, anh ta lần nữa nhìn thấy một cơ hội để tất Lệ Toa tiến thêm một bước, tim đập thình thịch, hận không thể kêu Lê Tinh giải đáp bí mật cho anh ta ngay lập tức.
"Vậy được, vậy chúng em đi trước, anh Ngô đi theo sau."
Ngô Hữu Tài sốt ruột, Lê Tinh cũng không muốn trì hoãn, cô nghiêng đầu nhìn Lục Huấn rồi đáp, một nhóm người rất nhanh rời khỏi nhà nghỉ.
Xe ở ngay cửa nhà nghỉ, xe của Lục Huấn đi trước, Ngô Hữu Tài theo sau.
Lục Huấn cố ý muốn cho Ngô Hữu Tài chịu chút khổ, anh biết Lê Tinh không say xe, trong tình huống ổn định cô thực ra càng thích cảm giác kí.ch th.ích của tốc độ, cho nên trên đường anh lái xe vừa nhanh vừa ổn định, Ngô Hữu Tài chưa từng lái xe nhanh như vậy, anh ta bám theo có chút vất vả, bảo người bên cạnh ngồi vững, tăng tốc mới đuổi kịp.
Một đường phóng xe, xe dừng lại ở một chợ nông sản ở huyện Ngân sau hơn ba mươi phút, lúc này thời gian vừa mới tám giờ.
"Các người đưa tôi đến chợ nông sản ở huyện thành bên này làm gì?" Ngô Hữu Tài xuống xe, hai chân mềm nhũn, người đi cùng anh ta trực tiếp đi sang bên cạnh nôn, Ngô Hữu Tài cũng khó chịu, nhịn một chút đi lên hỏi Lục Huấn và Lê Tinh.
"Anh Ngô không phải muốn biết em làm thế nào sao? Đó chính là bí quyết của em." Lê Tinh thấy sắc mặt Ngô Hữu Tài trắng bệch, dáng vẻ đi đứng loạng choạng, khẽ mím môi nhịn cười chỉ vào quầy hàng ở phía xa.
Ngô Hữu Tài theo ánh mắt của Lê Tinh nhìn qua, nhìn thấy cách đó không xa phía trước chợ nông sản, cách ra ngoài hai mươi mét có dựng một cái lều, vây quanh hai ba nhóm người.
Một người đàn ông mặc quân phục, khoác áo khoác quân đội đang giúp đỡ bốc dỡ từng thùng tất từ chiếc xe bên đường xuống lều.
Mà phía trước lều dựng một tấm áp phích quảng cáo Lệ Toa, bên cạnh còn bày một tờ giấy đỏ trải ra bằng ván gỗ, trên đó viết mấy hàng chữ lớn bằng bút lông ngay ngắn:
【Muốn kiếm tiền không? Mười tệ một ngày, tìm tất Lệ Toa.】
【Muốn kiếm tiền không? Một ngày kiếm một trăm, tìm tất Lệ Toa .】
【Muốn mặc tất miễn phí không? Tìm tất Lệ Toa.】
【Muốn con trai con dâu hiếu thuận không? Tìm tất Lệ Toa.】
【Tất Lệ Toa giúp bạn giải quyết vấn đề gia đình, vấn đề kinh tế...】