"Sao vậy? Mệt rồi à?"
Lê Tinh trước mặt người khác luôn khá rụt rè, hiếm khi có những hành động thân mật đặc biệt với Lục Huấn. Thỉnh thoảng khi Lục Huấn xoa đầu cô một cách trìu mến trước mặt mọi người, cô cũng đỏ mặt bối rối hồi lâu. Đây là lần đầu tiên cô không kiềm chế được cảm xúc hân hoan của mình như vậy. Lục Huấn chỉ cảm thấy có một lực đè lên lưng khi cô lao tới ôm chặt cổ anh, vùi mặt vào hõm vai anh, giọng nói vang lên trong sự vui sướng không thể giấu được.
Lục Huấn chưa bao giờ né tránh việc thể hiện sự thân mật với cô ngay cả ở nơi công cộng. Cô là vợ anh, anh yêu cô chẳng có gì phải kiêng kỵ hay che giấu. Anh đưa tay còn sạch nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô đang vòng trước cổ mình, dịu dàng mỉm cười hỏi.
Lúc này đã gần 11 giờ đêm, trung tâm thương mại đã đóng cửa, tất cả các quầy hàng ngoài khu triển lãm đều đã dọn sạch, chỉ còn khu vực của họ là vẫn còn người. Hành động đột ngột của Lê Tinh khiến chị Lợi và vợ của Siêu Tử - những người đang dọn dẹp thùng giấy bên cạnh vô thức quay sang nhìn. Thấy Lê Tinh bám trên lưng Lục Huấn, cả hai không khỏi mỉm cười.
Những ngày qua, họ chỉ thấy Lê Tinh cầm loa lớn rao bán hàng, hoặc dẫn khách hàng vào phòng truyền đạt để bàn bạc hợp tác, ký hợp đồng, luôn xuất hiện với dáng vẻ sắc sảo gọn gàng. Hiếm khi thấy cô mang dáng vẻ dịu dàng đáng yêu như thế này, trông thực sự có chút đáng yêu. Hơn nữa, hai người họ trai tài gái sắc, nhìn cứ như một cảnh phim hoàn mỹ.
“Em… em…”
Lê Tinh khó mà kiềm chế được sự kích động trong lòng. Suốt hai mươi ngày nay, sáng nào hơn sáu giờ cô cũng cùng Lục Huấn ra khỏi nhà, đến tòa nhà cung ứng để chia hàng cho ông Lý và mọi người, sau đó chạy đến bách hoá số một. Ở đó, cô hoặc là bận rộn rao bán hàng, hoặc là nhận điện thoại, gặp gỡ khách sỉ, ký hợp đồng và sắp xếp giao hàng. Đến tối, cô lại phải đến tòa nhà cung ứng để gặp ông Lý và những người khác vừa trở về, lấy tiền bán hàng trong ngày. Khi về đến nhà thì đã chín mười giờ đêm.
Bận rộn đến mức cô chẳng có thời gian quan tâm đến số tiền mình kiếm được. Cô chỉ biết mỗi ngày mang theo một túi lớn rời khỏi nhà, đến tối lại mang một túi đầy trở về. Ngay cả thời gian sắp xếp để gửi ngân hàng cũng không có, chỉ có thể nhét tất cả dưới gầm giường.
Mãi đến vừa rồi khi nhìn thấy quầy hàng trống trơn không còn một đôi tất nào, lại nghĩ đến việc kho hàng cũng đã được dọn sạch vào chiều nay, cùng với những gì Hà Chấn Sóc nói khi mang tiền đến, cô mới chợt nhận ra số lượng tất mình đã bán ra trong những ngày qua, số tiền thu về và lợi nhuận cụ thể là bao nhiêu.
Hơn bốn trăm vạn tệ!
Chỉ hơn một tháng trước, cô vẫn chỉ là một kế toán nhỏ ở bách hoá số sáu với mức lương chưa tới bốn trăm tệ mỗi tháng. Vậy mà bây giờ, cô đã kiếm được hơn bốn trăm vạn tệ!
Cảm giác này thực sự quá kỳ diệu. Trái tim Lê Tinh đập rộn ràng, cả người như nóng lên. Khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng thăm dò của Lục Huấn, tim cô càng đập nhanh hơn, phấn khích đến cực độ.
“Ông xã…”
Lê Tinh mở miệng định nói gì đó, nhưng đúng lúc này từ xa vọng đến âm thanh của xe đạp. Đó là Siêu Tử đang đến đón vợ, cô lập tức đỏ mặt, vội vàng buông Lục Huấn ra, đưa tay vén tóc cố trấn tĩnh lại rồi nói với các chị:
“À… Chị Lợi, chị Hương Lan, hai chị cứ về trước đi. Em gọi người đến thu thùng giấy rồi, lát nữa họ sẽ tự dọn, không cần chờ đâu. Trời đã khuya, mấy ngày nay hai chị cũng vất vả rồi, cứ về nghỉ sớm đi. Tối mai mọi người hẹn nhau ở Đông Phúc nhé.”
Hai ngày cuối cùng của đợt triển lãm ngày càng bận rộn. Chị Lợi và vợ của Siêu Tử từ sáng đến tối đều không có thời gian nghỉ ngơi. Nếu không nhờ Lê Tinh gọi Lục Huấn đến giúp, có lẽ đến thời gian ăn cơm họ cũng không có. Lúc này cả hai đã mệt lả, nghe lời Lê Tinh, họ nhìn qua đống thùng giấy đã được thu dọn gần hết, liền nhanh tay gấp nốt mấy cái còn lại rồi đứng lên.
"Được rồi, vậy chúng tôi về trước đây, Tinh Tinh, ông chủ Lục, hai người cũng về nghỉ sớm đi."
"Ừ, mọi người đi đường cẩn thận."
Lê Tinh gật đầu, nhìn họ mỗi người cầm túi xách đi về phía chồng mình, rồi ngồi xe vẫy tay chào cô rời đi, chỉ còn lại cô và Lục Huấn, cô lập tức quay người lại ôm lấy anh, giọng nói không kìm được run rẩy kích động: "Ông xã, anh có biết em kiếm được bao nhiêu tiền trong hai mươi ngày này không?"
Lục Huấn vẫn đang ngồi xổm trên đất, anh vừa tháo xong xe hoa, nghe thấy lời này hơi nhướng mày, khoảng thời gian này tiền của cô cứ từng bao tải từng bao tải mang về nhà, đôi khi tiền lẻ nhiều quá một bao tải không đủ còn phải chuẩn bị thêm một bao nữa, bây giờ trong nhà họ ngoài những thứ cô mua về thì chắc tiền là nhiều nhất.
Anh chưa đếm nhưng lợi nhuận, giá thành, giá bán của cô anh đều biết, muốn tính ra cũng không khó.
Nói thật, anh cũng rất kinh ngạc, không ngờ một đôi tất nhỏ bé mà cô có thể làm được như vậy. Chỉ riêng bán lẻ cô đã bán được hơn một trăm vạn đôi, lợi nhuận cũng hơn một trăm vạn tệ, cộng thêm bên bán sỉ, cô lấy giá thành cộng thêm một chút phí gia công, một đôi tất kiếm được gần sáu hào, tính ra lợi nhuận gộp lại có hơn ba trăm vạn tệ, cô quảng cáo trên xe buýt không tốn tiền, chỉ tốn chút tiền làm bảng hiệu và poster, cộng thêm hơn hai mươi điểm dựng lều xe hoa, tờ rơi, danh thiếp, phí vận chuyển, những khoản tiền này anh lấy từ chỗ Ngô Hữu Tài mười vạn chắc chắn là đủ rồi.
Khoản chi lớn duy nhất của cô là nhân công, trước đó cô không ngờ việc kinh doanh sẽ bùng nổ như vậy, bên bách hoá số một cho chị Lợi hoa hồng cao nhất, tận ba hào, còn vợ của Siêu Tử đều tính lương giống như nhân viên lượng phiến của cô, lương cơ bản cộng hoa hồng cộng tiền thưởng, cộng thêm hơn hai mươi ông bà cụ bên kia, lần này tiền lương cô phải chia ra mấy chục vạn, ừm, cô còn trả cho Lục Huấn mười vạn tiền vận chuyển, nhưng cho dù trừ đi những khoản này, ít nhất cô cũng có thể còn lại hơn bốn trăm vạn tệ, thậm chí là khoảng giữa.
Một con số đáng kinh ngạc.
Không trách bên Ngô Hữu Tài không thể bình tĩnh được. Lần này kiếm được gần bằng cả xưởng sản xuất của Ngô Hữu Tài rồi.
"Kiếm được bao nhiêu?" Trong lòng đã ước lượng được một con số, Lục Huấn vẫn mỉm cười hỏi cô.
Lê Tinh buông anh ra một chút, đôi mắt long lanh sáng ngời nhìn anh, mày mắt đều lộ ra nụ cười rực rỡ, "Hơn bốn trăm vạn tệ đó!"
"Ông xã, em có giỏi không? Em kiếm được hơn bốn trăm vạn tệ trong hai mươi ngày đó, cứ như là mơ vậy."
"Ông xã, anh có muốn nhéo em không? Để em cảm nhận xem có thật không, tiền mua nhà của em đã về rồi này!"
Quảng trường chỉ có vài ngọn đèn đường chiếu sáng, trước đó có một trận mưa nhỏ, mặt đất hơi ẩm ướt phản chiếu ánh đèn đường sáng loáng. Trong đêm không gió yên tĩnh bình lặng, chỉ có giọng nói vui mừng hơi khàn của cô vang lên.
Lục Huấn mỉm cười nhìn cô nói, nghe cô nói một câu lại gọi anh một tiếng ông xã, anh chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn ra thành từng sợi bông, mày mắt càng thêm dịu dàng, trong đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu hình bóng của cô, giọng nói trầm ấm mang theo ý cười từ trong cổ họng phát ra: "Đúng vậy, vợ anh rất giỏi!"
Nhéo cô thì anh không nỡ, anh đưa tay ôm lấy eo cô, nhấc bổng lên xoay mấy vòng tại chỗ, sau đó tựa trán mình vào vầng trán trơn bóng của cô, mỉm cười hỏi:
"Chóng mặt không? Giờ còn thấy giống như mơ không? Vợ yêu kiếm được hơn bốn trăm vạn của anh."
Lê Tinh từ nhỏ đã học múa, không biết đã xoay bao nhiêu vòng, anh ôm cô xoay như vậy hoàn toàn không cảm thấy chóng mặt, nhưng người không chóng mặt mà tự chóng mặt, bây giờ cô thật sự có chút lâng lâng, khóe miệng cô cong lên càng thêm rực rỡ, cũng cười thành tiếng.
"Không cảm thấy! Nhưng em thật sự kiếm được tiền rồi, haha!"
Quá vui mừng, Lê Tinh lại dùng sức ôm anh một cái, rất nhanh lại buông anh ra, tự mình xoay vòng vòng trên quảng trường như đang nhảy múa, còn ngân nga hát: "Em giống như ngọn lửa trong mùa đông, ngọn lửa bùng cháy sưởi ấm trái tim anh..."
Lục Huấn mỉm cười nhìn cô hát nhảy, cũng mặc kệ cô, anh đem xe hoa đã tháo dỡ xếp lại, sau đó bắt đầu tháo dỡ lều.
Lê Tinh liếc mắt thấy, vội vàng dừng lại chạy tới giúp anh. Lúc trước còn cảm thấy mệt, bây giờ nghĩ đến kiếm được nhiều tiền như vậy, cô một chút cũng không cảm thấy mệt nữa, mặc dù chân vẫn còn có chút ê ẩm đau nhức vì đứng lâu, cổ họng cũng khô khàn, nhưng chút đau nhức và khô khàn đó sớm đã bị niềm vui sướng không ngừng trào dâng trong lòng lấn át.
Ban đầu Lê Tinh nói với Lê Vạn Phong chỉ làm hoạt động trong hai mươi ngày, Lê Vạn Phong cũng chỉ sắp xếp địa điểm cho Lê Tinh trong hai mươi ngày, ngày mai ở đây sẽ có sản phẩm mới được đưa lên.
Ở đây hai mươi ngày, buổi trưa còn có thể đến văn phòng của chú hai ăn cơm cùng chú ấy, bây giờ phải dỡ bỏ quầy hàng cũng có chút không nỡ, thật ra cô muốn tiếp tục bày bán cũng không phải là không được, bách hoá số một người qua lại đông, cho dù khôi phục lại giá gốc, việc kinh doanh của họ cũng sẽ không kém đi đâu.
Chỉ là cô không có nhiều người để sắp xếp, bất kể là đám ông bà cụ của cô hay các chị bán hàng, họ đều đã làm việc liên tục trong hai mươi ngày, rất nhiều người cơ thể đã không chịu nổi nữa, sự mệt mỏi mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, cần phải nhanh chóng sắp xếp cho họ nghỉ ngơi.
Tiền là thứ tốt, nhưng cũng không thể kiếm hết được. Huống chi mười điểm bán hàng này và mấy quầy hàng ở các huyện dưới tuy không còn, nhưng cô vẫn còn rất nhiều khách hàng bán sỉ, còn có những khách hàng lẻ lấy hàng từ chỗ đám ông bà cụ, chắc chắn không quá hai ngày nữa sẽ gọi điện thoại liên lạc với cô.
Cho nên cứ như vậy đi, để mọi người nghỉ ngơi mấy ngày, sau này còn có việc thử nghiệm và khai trương chính thức của các trung tâm bán sỉ nữa.
Đó mới là quan trọng nhất, không thể có một chút sai sót nào.
Lê Tinh nghĩ vậy, chút không nỡ khi tháo dỡ lều cũng tan biến, không lâu sau Hổ Tử thu mua bìa carton đến.
Hổ Tử và Lê Hà Dương là bạn học cấp hai, cũng là bạn bè cùng lứa trong khu tập thể, Lê Hà Dương trước khi đi Ô Thị đã chuyển nhượng lại tất cả các điểm thu mua cho cậu ấy. Hổ Tử cũng khá là đàng hoàng, biết Lê Hà Dương bán rẻ mối khách cho mình, cậu ấy để lại cho Lê Hà Dương 10% cổ phần ở đó.
Lần này Lê Tinh để tất cả bìa carton của các điểm triển lãm cho cậu ấy thu mua, cũng coi như là nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài.
Tối nay mọi người đều bận, Hổ Tử thu mua bìa carton cũng vậy, cậu từ tòa nhà cung ứng bên Giang Nam thu mua xong, bên bách hoá số một là điểm cuối cùng đã hơn mười giờ.
Chị Lợi và mọi người lúc rời đi đã tháo dỡ hết các tấm bìa, chỉ cần ôm đi chất lên xe là xong.
Một lát sau, chiếc xe tải lớn chở rạp che và xe hoa do Lục Huấn sắp xếp cũng đến, mọi người mỗi người một tay, chẳng mấy chốc đã dọn dẹp sạch sẽ, trả lại mặt bằng trống trải. Đến đây coi như mười điểm triển lãm đã được dỡ bỏ hoàn toàn.
Đêm 11 giờ rưỡi, bên ngoài gần như không còn thấy bóng người và xe cộ, Lục Huấn và Lê Tinh lái xe về nhà.
Quá mệt mỏi, mặc dù có hơn bốn trăm vạn tệ làm động lực, nhưng vừa về đến nhà, cảm giác mệt mỏi trong cơ thể vẫn ập đến.
Chân tay rã rời uể oải, về đến phòng ngủ, Lê Tinh hoàn toàn không muốn cử động. Cô cầm lấy một chiếc đệm ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, dựa vào giường rồi ngồi phịch xuống đất, toàn thân rã rời nằm bẹp xuống.
Đừng nói là Lê Tinh không chịu nổi, Lục Huấn mấy ngày nay bận rộn cùng cô cũng cảm thấy có chút không chống đỡ được.
Thấy cô ngồi dưới đất ủ rũ đến mức không muốn nói chuyện, nhận ra ánh mắt của anh, cô mới hoàn hồn nói: "Ông xã, em nghỉ một lát."
"Ừ, anh biết, em nghỉ ngơi trước đi, anh đi xả nước cho em, chúng ta tắm xong rồi ngủ."
Anh ngồi xổm xuống, đau lòng hôn lên mặt cô, đứng dậy đi lấy điều khiển từ xa bật máy sưởi cho cô, sau đó vào phòng tắm xả nước.
Cô bận rộn cả ngày, trước đó còn đổ mồ hôi nhễ nhại, không tắm rửa thì tối nay không thể ngủ được.
Lê Tinh dõi mắt theo anh đi vào, muốn đi theo nhưng cơ thể lại rã rời không nghe lời, cuối cùng cô nghiêng đầu lười biếng dựa vào mép giường, vốn định nghỉ ngơi một chút lấy lại sức rồi sẽ dậy, kết quả vừa dựa đầu vào, mí mắt không khống chế được sụp xuống, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Lục Huấn xả nước xong đi ra thấy cô đã ngủ, cũng không gọi cô dậy. Mấy ngày nay anh đã tắm rửa cho cô như vậy rất nhiều lần, đã có kinh nghiệm.
Anh c.ởi quần áo cho cô, lấy chiếc chăn bên cạnh quấn lấy cô đi vào phòng tắm.
Lê Tinh thật ra cũng không chìm vào giấc ngủ sâu, mơ mơ màng màng có thể cảm nhận được anh ôm cô, tắm rửa cho cô, chỉ là không muốn mở mắt ra mà thôi.
Tắm xong lau khô người, trực tiếp ra giường ngủ tiếp, Lục Huấn tắm rửa qua loa rồi ra ngoài cũng lên giường, vừa nằm xuống, người trên giường đã nhích lại gần.
Anh khẽ cong khóe môi lộ ra nụ cười dịu dàng, đưa tay ôm cô vào lòng, cúi xuống hôn lên khuôn mặt mềm mại ấm áp, khẽ dỗ dành: "Ngủ đi." Rồi đưa tay tắt đèn.
Mệt mỏi suốt hai mươi ngày, cuối cùng cũng xong việc, cả thể xác và tinh thần đều được thả lỏng, giấc ngủ của hai người đều tràn ngập hương thơm ngọt ngào, lần này đồng hồ sinh học buổi sáng cũng không gọi ai dậy, cả hai đều ngủ một mạch đến tám giờ sáng.
Đêm qua trời lại đổ mưa, mặt đất buổi sáng còn ẩm ướt, hoa cỏ trong sân cũng đẫm nước, trong màn sương mờ ảo lại càng thêm tươi tắn. Mấy ngày nay hai người coi nhà như nhà trọ, rèm cửa trong phòng đã lâu không được kéo ra, cũng may mà phòng của họ rộng rãi không ẩm thấp, nếu không đã có mùi ẩm mốc rồi.
Lần này ngủ một giấc thật thoải mái, cũng có tâm trạng kéo rèm cửa ra, ánh sáng bên ngoài tràn vào, tâm trạng cũng vui vẻ hơn nhiều.
Lê Tinh ngồi dậy trên giường, thấy Lục Huấn đứng quay lưng về phía cửa sổ, trên người chỉ khoác một chiếc áo choàng lụa rộng rãi, dáng người cao ráo thẳng tắp, cô nở nụ cười, vén chăn lên, cầm lấy chiếc áo choàng lông dày của mình khoác lên người rồi xuống giường, đi đến bên cửa sổ ôm lấy anh từ phía sau, nghiêng đầu hôn lên tấm lưng rộng của anh.
"Dậy rồi à? Có muốn ngủ thêm một lát nữa không?" Lục Huấn cong môi thành một đường cong dịu dàng, đưa tay nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên eo mình, ngay sau đó dang rộng cánh tay ôm cô vào lòng, cúi đầu nhìn thoáng qua cảnh xuân màu ngọc bích dưới áo choàng của cô, yết hầu anh khẽ động, đưa tay kéo áo choàng của cô lại cho kín, tránh để cô bị lạnh, rồi cúi đầu hôn lên khóe miệng cô.
Lê Tinh tựa đầu vào vai anh: "Không ngủ nữa đâu, em cảm thấy lần này ngủ đủ rồi."
Liên tục dậy sớm hơn hai mươi ngày, đã quen với việc chỉ ngủ vài tiếng, bây giờ được ngủ một giấc tự nhiên, cô cảm thấy rất tỉnh táo, cũng không còn buồn ngủ nữa.
"Hôm nay anh có phải đi làm
không?" Lê Tinh bận rộn xong có thể nghỉ ngơi một hai ngày, nhưng Lục Huấn lại không thể cho mình nghỉ phép, anh có thể để cô ngủ một giấc tự nhiên đã được coi là cho nghỉ phép rồi.
"Ừ." Lục Huấn gật đầu.
"Hôm nay phải đi một chuyến đến thôn Tiên Thủy, sắp đến cuối năm, anh Tiến đã thầu được không ít ao hồ ở gần đó, anh qua đó xem một chút, ngoài ra còn phải đi qua mấy công trường khác nữa. Nhưng những việc này không vội, đợi ăn sáng xong anh đưa em đi gửi tiền về rồi qua đó cũng kịp, khoảng năm giờ chiều chắc có thể về kịp để cùng em đi đến Đông Phúc."
Lê Tinh trước đó đã nói nếu tất bán chạy sẽ mời mọi người ăn cơm, ba ngày trước cô đã nhờ Hà Chấn Sóc đặt trước toàn bộ tầng hai ở Đông Phúc vào tối nay.
Ban đầu nhân viên của lượng phiến được đào tạo ở đó đều ăn những món ăn bình thường, những món ăn đặc sắc, món ngon được phát như phần thưởng, lần này cô đặt toàn là những món ăn chính đặc sắc, muốn để mọi người ăn một bữa cho đã.
Ngoài ăn cơm ra còn phải phát lương và tiền thưởng cho mọi người.
Nhân viên của lượng phiến từ khi được đào tạo đến nay đã được ba mươi lăm ngày, đáng lẽ ba ngày trước đã phải phát lương cho mọi người, nhưng lượng phiến hiện tại vẫn chưa tuyển được kế toán phù hợp, Lê Tinh lúc đó lại quá bận rộn, quảng cáo "Gia đình của Tinh Tinh" không nằm ngoài dự đoán đã nổi tiếng, lại thêm nhóm các ông bà cụ ở huyện dưới tuyên truyền, tất Lệ Toa coi như đã hoàn toàn nổi tiếng ở Ninh Thành.
Những tấm danh thiếp được phát trước đó đã có tác dụng, mấy ngày nay điện thoại của cô bị gọi đến cháy máy, rất nhiều khách hàng đến gặp cô đều phản ánh rằng họ đã gọi điện thoại hai ngày mới gọi được, có một số người không gọi được cho cô đã trực tiếp tìm đến các điểm bán hàng được in trên tờ rơi quảng cáo mới có thể tìm được cô.
Cô bận rộn gặp gỡ khách hàng, ký hợp đồng, sắp xếp giao hàng, hoàn toàn không có thời gian để tính lương cho mọi người, không còn cách nào khác đành nhờ Hà Chấn Sóc chuyển lời của mình, ai có nhu cầu dùng tiền thì đến chỗ cô lấy trước một phần, đợi hoạt động lần này kết thúc cô sẽ tính lương cho mọi người, buổi tối ăn cơm sẽ phát cho mọi người.
Cho nên hôm nay Lê Tinh ở nhà cũng không nhàn rỗi, mấy chục vạn tiền lương cô đếm thôi cũng mất nửa ngày.
Lục Huấn cũng biết chuyện này, nghĩ đến việc hai người kết hôn xong anh vẫn chưa để cô ở nhà một mình bao giờ, trong lòng có chút lo lắng: "Em ở nhà một mình có sợ không? Hay là để Phàm Phàm và chị Trân qua chơi, bữa trưa anh gọi nhà hàng mang đến."
"Em ở nhà một mình thì sợ gì chứ?" Lê Tinh bật cười nhìn anh: "Anh đừng lo cho em, cứ đi làm việc của anh đi, hôm nay em đã sắp xếp cả rồi, gửi tiền xong sẽ về tính lương cho mọi người, làm xong em sẽ đi tìm chị Trân và Phàm Phàm, đưa cho chị Trân chiếc vòng tay đã mua và mặt Quan Âm cho Phàm Phàm, sau đó em sẽ đi dạo ở bách hóa số hai."
"Em đã rất nhiều ngày không được đi dạo phố tử tế rồi, lần này kiếm được nhiều tiền như vậy, em muốn đi dạo một trận thật đã, mua cho bố mẹ và mọi người một ít quà." Lê Tinh tính toán thời gian: "Đoán chừng đợi em dạo phố xong, mang quà đến cho bố mẹ thì anh cũng sắp về rồi."
Đúng là một lịch trình kín mít, nghe thôi đã thấy thật phong phú và vui vẻ, Lục Huấn bây giờ chỉ hận mình không có thuật phân thân không thể đi cùng cô, ở bên cạnh cô dù chỉ nhìn cô cười thôi cũng thấy mãn nguyện. Còn thú vị hơn nhiều so với những buổi làm ăn và tiệc tùng tẻ nhạt của anh.
Anh đưa tay vu.ốt ve gò má mịn màng của cô, "Ừ, cũng được, em đi dạo phố thì có thể hỏi xem chị Trân và họ có muốn đi không, đi xe của chị ấy, nếu chị ấy không rảnh thì em gọi điện cho Siêu Tử, tòa nhà cung ứng cũng sắp sửa trang hoàng xong rồi, bây giờ cũng chỉ có anh Hai là bận rộn lắp đèn, Siêu Tử rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, bảo cậu ấy kiêm nhiệm tài xế thêm mấy ngày nữa."
Ngập ngừng một chút: "Anh đang tìm cho em một trợ lý khác biết lái xe, ngày mai ngày kia em tranh thủ gặp mặt người ta, nếu phù hợp thì giữ lại, sau đó lại đi chọn một chiếc xe."
Lê Tinh bây giờ quả thật cần một trợ lý, cũng cần một chiếc xe, hơn nữa hiện giờ cô có tiền rồi, mua một chiếc xe cũng không có gì, nghe vậy gật đầu đồng ý: "Được, ngày mai ngày kia em đều rảnh, anh đưa người đó đến hoặc bảo anh ta trực tiếp đến tòa nhà cung ứng tìm em đều được."
"Ừ, được, buổi sáng muốn ăn gì? Ra ngoài ăn hay ăn ở nhà?" Lục Huấn thấy cô đồng ý, liếc nhìn đồng hồ quả lắc trên tủ đứng rồi lại hỏi cô.
Khoảng thời gian này họ đã ăn ở nhà mấy lần, sau đó Lê Tinh quá mệt không dậy nổi, đều là ra ngoài tùy tiện mua bánh bao sủi cảo ăn, hôm nay không vội vàng như vậy, có thể lựa chọn một chút.
Nhưng Lê Tinh nghĩ đến việc anh còn phải đưa cô đi gửi tiền, còn phải đi thôn Tiên Thủy, nên vẫn chọn ra ngoài ăn.
"Ra ngoài ăn cho tiện, đỡ phải dọn bàn rửa bát, em đi rửa mặt thay quần áo rồi chúng ta ra ngoài, mang theo số tiền cần gửi, ăn xong tiện đường đi gửi tiền luôn, rồi chuyển khoản tiền hàng cho anh Ngô."
"Em lại đặt thêm của anh ấy hai mươi vạn tiền hàng, bảo anh ấy gửi cùng với hàng của trung tâm bán sỉ."
Mấy ngày trước những khách hàng đó lấy hàng rất mạnh, bây giờ hoạt động kết thúc họ sẽ bán chậm hơn trước, sau đó lại sắp đến tất mùa xuân, Lê Tinh không muốn ôm hàng tồn, định bán được bao nhiêu thì nhập thêm bấy nhiêu.
Bây giờ trung tâm bán sỉ của cô nhập hàng cũng là chuyện tiện thể.
"Vậy thì ra ngoài ăn, chúng ta cũng lâu rồi không ngồi ăn ở quán." Lục Huấn không có ý kiến, bèn gật đầu đồng ý.
Một buổi sáng hiếm hoi ấm áp và nhàn nhã, hai người cùng nhau vào phòng tắm rửa mặt, cùng nhau thay quần áo.
Hôm nay bên ngoài gió không lớn, lại hiếm khi được nghỉ ngơi, Lê Tinh đặc biệt trang điểm một chút, bên trong là một chiếc áo len rộng rãi màu hồng hoa anh đào có đính ngọc trai, phối với một chiếc khăn quàng len cashmere, bên ngoài là áo khoác dáng dài màu xám nhạt, bên dưới là một chiếc váy xếp ly dáng len cashmere đến mắt cá chân cùng tông màu với áo len, bên dưới đi một đôi bốt cao gót ngắn cao bảy phân.
Gần đây cô có thói quen đội mũ ra ngoài để chắn gió, hôm nay để cho đẹp, cô không chọn mũ len mà chọn một chiếc mũ nồi màu xám nhạt.
Từ khi biết Lục Huấn biết cắt tóc, cô không còn đến tiệm làm tóc nữa, tóc đều giao cho anh xử lý, mấy ngày trước cô chê tóc quá dài, anh đã gội đầu cho cô rồi cắt bớt một đoạn, còn cắt cho cô mái tóc kiểu chữ bát, không quá che khuất trán, nhưng phần tóc mai lại vừa vặn tôn lên đường nét khuôn mặt tinh tế hơn, buộc lên cũng đẹp, mà xõa ra sau cũng rất có khí chất.
Mặc đồ xong, cô soi gương, còn chọn một đôi khuyên tai kẹp ngọc trai màu hồng nhạt đeo lên, sau đó lại chọn một thỏi son màu hồng anh đào tô lên.
Hôm nay trông cô rất "hồng phấn".
Đây là kiểu trang điểm mà cô hiếm khi diện, sau khi mặc đồ xong, đặc biệt đi vòng quanh trước mặt Lục Huấn, chớp mắt hỏi: "Có đẹp không?"
Anh không trả lời cô ngay, im lặng nhìn đôi môi hồng như cánh hoa của cô một thoáng, rồi đưa tay giữ lấy gáy cô, luồn vào trong áo len của cô "ăn" một bữa.
Hai mươi ngày chỉ có một lần thân mật, lần đó lại quá mệt mỏi, cuối cùng cứ thế ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau tỉnh dậy anh vẫn còn có chút bất mãn ỉu xìu.
Bây giờ đột nhiên thân mật nồng nhiệt như vậy, sáng sớm đã khơi dậy lửa d.ục v.ọng.
Lê Tinh bị anh hôn đến mức tay chân mềm nhũn, đôi mắt ướt át ngập nước, tay bấu lấy eo anh bắt đầu không nghe lời, đột nhiên trên tay anh nặng trĩu.
Hơn bốn mươi phút sau cô mới quàng lại khăn quàng cổ, đội mũ, chân bước đi không vững được anh dắt tay ra khỏi cửa, đôi môi đỏ mọng càng thêm ướt át, son môi cũng không cần dùng đến nữa.
Hơn chín giờ sáng, các quán ăn sáng gần đó đều đã bán gần hết, cuối cùng tìm được một quán ăn một bát mì.
Ăn sáng xong, hai người lái xe đến ngân hàng.
Lê Tinh trước đây ở bách hoá số sáu quản sổ sách chứ không quản tiền, đây là lần đầu tiên cô đến ngân hàng gửi một khoản tiền lớn như vậy, không khỏi có chút căng thẳng, tim đập nhanh không kiểm soát được, mặt cũng nóng bừng có cảm giác như máu dồn ngược lên.
Trải nghiệm cảm giác được người ta nịnh nọt mà chỉ có các lãnh đạo mới có, mặt cô cười đến mức có chút cứng đờ, ra khỏi ngân hàng hít thở không khí lạnh một lúc mới hoàn hồn, nhưng nhìn dãy số trên sổ tiết kiệm, trong lòng lại cảm thấy thật sung sướng.
Gửi tiền xong, Lục Huấn đưa cô về nhà, dặn dò cô một phen mới lái xe đi thôn Tiên Thủy.
Nhà cửa rộng rãi, Lê Tinh rất ít khi ở nhà một mình, Lục Huấn vừa đi cô thật sự có chút không quen, bèn khóa cửa lại, trở về phòng ngủ ở tầng hai lấy sổ sách kế toán và sổ bán hàng ra để tính lương.
Tính lương không có gì phức tạp, Lê Tinh đã quen với việc làm sổ sách, chẳng mấy chốc đã làm xong, sau đó bắt đầu đếm tiền.
Trước đó cô đi gửi tiền đã cố ý để lại hai túi tiền lớn ở nhà. Một túi là tiền lương cho các chị em ở lượng phiến và nhóm các ông bà cụ, một túi là tiền cô phải đưa cho Hà Trân, lần này cô chuẩn bị quà cho Lục Huấn, muốn tạo bất ngờ cho anh nên đã lấy tiền từ chỗ chị Trân, nhân tiện hôm nay rảnh rỗi đưa cho chị ấy luôn.
Tính lương thì dễ, đếm tiền mới là việc khó, cô sợ sai sót nên đếm đi đếm lại, loay hoay gần hai tiếng đồng hồ mới xong, đã quá giờ trưa. Trước đó cô còn định nếu có thời gian sớm sẽ đến chỗ chị Trân ăn chực một bữa, bây giờ thì đã qua giờ cơm rồi, nên xuống lầu tùy tiện nấu chút mì ăn.
Một mình ăn cơm không có gì thú vị, cô ăn mì xong, dọn bàn, rửa bát, lên lầu mở tủ bảo hiểm lấy ra mấy chiếc vòng ngọc phỉ thúy mà Lục Huấn nhờ người mua về trước đó cùng mặt dây chuyền Quan Âm cho Phàm Phàm và Thiên Tứ.
Những thứ này Lục Huấn đã mang về mấy ngày trước khi hoạt động tất Lệ Toa bắt đầu, chỉ là lúc đó quá bận rộn cô còn chưa xem kỹ.
Lê Tinh mở từng hộp trang sức ra đặt trên mặt đất, Lục Huấn luôn để tâm đến chuyện của cô, đối với cô càng hào phóng, lần này nói là mua cho chị Trân và người nhà, bản thân cô cũng có hai chiếc vòng.
Chất lượng và màu sắc không bằng chiếc vòng ngọc lục bảo hoàn toàn mà anh tặng cô trước đây, nhưng đều lên vân rất trong, hơn nữa màu sắc cô rất thích, một chiếc màu tím nhạt, một chiếc màu xanh lam nhạt, trong căn phòng tối tăm chỉ cần một chút ánh sáng cũng rất đẹp.
Lê Tinh cầm chiếc vòng màu tím nhạt lên đeo vào tay, rất hợp với bộ đồ hôm nay của cô. Đeo vào rồi cô cũng lười tháo ra, để hộp rỗng sang một bên, tiếp tục xem quà của mẹ và mọi người.
Vòng ngọc lục bảo hoàn toàn mà lại có chất lượng tốt rất khó tìm, trong số này cũng chỉ có một chiếc vòng ngọc lục bảo hoàn toàn, nhưng cũng không phải là màu xanh lục đế vương đỉnh cấp, chỉ gần với màu xanh lục cay, những chiếc còn lại hoặc là màu xanh lục hoa, hoặc là màu vàng pha xanh lục, còn có một chiếc vòng ngọc phỉ thúy vân tuyết, rất ôn nhuận, nhìn qua là biết hợp với chị dâu hai.
Có chút khó chọn, Lê Tinh suy nghĩ một chút, mẹ cô thật ra có mấy chiếc vòng ngọc lục bảo hoàn toàn rồi, là do bà ngoại cô cho, vậy thì chọn cho bà một chiếc đặc biệt một chút, cô cầm chiếc vòng màu vàng pha xanh lục lên xem, mẹ cô da trắng, bình thường cũng ăn mặc giản dị, có thể đeo được.
Chiếc vòng màu xanh lục hoa tặng cho chị dâu cả, lần trước hỏi chị ấy, chị ấy nói thích màu cay một chút, lại trong veo như băng, chiếc này vừa hay.
Chị Trân thì tặng chiếc vòng ngọc lục bảo hoàn toàn này, chị ấy đã thấy qua nhiều đồ tốt, chiếc này không phải là cực phẩm nhưng đã là thứ tốt nhất mà cô có thể mua được hiện tại.
Những thứ này đã tốn của cô không ít tiền, cộng thêm quà chuẩn bị cho Lục Huấn, gần một nửa số tiền cô kiếm được đã không còn.
Đúng là kiếm bao nhiêu cũng không đủ tiêu.
Trong lòng Lê Tinh khẽ thở dài, sau đó lại vui vẻ đặt vòng tay trở lại hộp, đưa tay xem thời gian đã hơn một giờ chiều, không còn sớm nữa, cô còn phải đi mua quà cho người nhà.
Phàm Phàm bây giờ không thể đi dạo phố quá lâu, cô suy nghĩ một chút cuối cùng không hẹn Hà Trân, đem tất cả vòng tay bỏ vào túi xách, đạp xe đến toà nhà bách hóa số hai, nơi gần đây nhất ngoài bách hoá số sáu.
Mùa đông đạp xe đúng là rất lạnh, Lê Tinh hối hận vì đã không gọi Siêu Tử đến đưa cô đi, đạp xe bốn mươi phút mặt đều đông cứng cuối cùng cũng đến nơi.
Hai mươi ngày trước Lê Tinh đều đi làm ở bách hoá số một, mỗi ngày cô cũng sẽ vào trong tòa nhà mua một ít đồ, nhưng phần lớn là mua đồ dùng cần thiết, chưa được đi dạo tử tế, cô nhớ cảm giác đi dạo mua sắm.
Cô nhớ đi dạo phố, các chị bán hàng ở bách hoá số hai cũng nhớ cô, nhìn thấy cô, mắt từng người sáng lên vội vàng gọi: "Tinh Tinh! Cuối cùng em cũng đến rồi, đã bao lâu không gặp em rồi?"
"Gần đây em lại đi dạo ở đâu vậy?"
"Đúng vậy, làm chị đây nhớ muốn chết, mau lên lại đây, chị để dành cho em đồ tốt này! Thứ mà em muốn!" Chị gái ở quầy đồ lót phụ họa một tiếng rồi nói với cô.
Thứ mà cô muốn?
Vẻ mặt Lê Tinh hơi không tự nhiên, bây giờ trong tủ quần áo của cô giấu một ngăn toàn là đồ lót gợi cảm, một phần là mua ở chỗ chị Tường ở bách hoá số sáu trước đây, một phần là ở bên bách hoá số hai này.
Nói chính xác thì đồ ở bách hoá số hai còn táo bạo hơn, quần lót đều là loại buộc dây, chỉ cần kéo nút thắt nơ bên cạnh là tuột, áo lót thì càng khỏi nói, viền ren dây mảnh, còn không che hết, bên ngoài phối với một chiếc váy voan trong suốt.
Cô giấu trong ngăn kéo còn chưa mặc qua, chủ yếu là quá lạnh.
Không biết lần này để dành cho cô thứ gì, Lê Tinh nghĩ trong đầu, chân lại không nghe lời đi qua.
Vào tòa nhà bách hóa, Lê Tinh giống như một con ong nhỏ chăm chỉ đi đi lại lại giữa các quầy hàng, lần này kiếm được tiền cô mua đồ càng thoải mái càng phóng khoáng hơn trước, từ tầng một đến tầng bốn, giống như quét hàng, đi tầng nào quét tầng đó.
Của cô, của Lục Huấn, của bố mẹ, của anh cả chị cả, anh hai chị hai, anh ba, Lê Hà Niên Lê Hà Dương, Thiên Tứ, chú hai thím hai, Lê Linh và em bé sắp chào đời của chị ấy, còn có ông nội Lục. Nhớ tới lần trước Lục Huấn về nhà, Lục Hân Lục Cẩn nhờ anh mang cho cô một lá bùa bình an và chuỗi hạt cầu được ở chùa, cô cũng mua cho Lục Hân Lục Cẩn một món làm quà đáp lễ.
Mua cho tất cả mọi người, túi lớn túi nhỏ cộng lại có đến mấy chục cái, thật sự là quá nhiều, cô không cầm nổi bèn để đồ ở chỗ chị gái bán búp bê ở tầng một, gọi điện thoại cho anh hai nhờ tìm Siêu Tử đến đây đón cô.
Siêu Tử nhìn thấy cô mua một đống đồ, giật cả mình, nhưng cậu không phải là người nhiều chuyện, cũng không nói gì, động tác nhanh nhẹn giúp cô mang đồ ra xe hết chuyến này đến chuyến khác.
Mấy chục túi mua sắm chất đầy một xe, cuối cùng xe đạp không có chỗ để, đành phải tạm thời để lại ở bách hoá số hai, đợi buổi tối Lê Chí Quân tan làm lái xe đến chở về cho cô.
Phần lớn đồ Lê Tinh mua đều là cho người nhà, cô trực tiếp bảo Siêu Tử lái xe vào khu nhà tập thể của nhà máy sợi.
Lúc này trong nhà không có một ai, cô tự mình lấy chìa khóa mở cửa, đem đồ đặt lên ghế sofa trong phòng khách, quà bày đầy ghế sofa, còn có vòng tay cho mẹ và các chị dâu trên bàn trà, đều là do cô kiếm tiền mua, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút tự hào.
Cô nghĩ ngợi, lấy giấy bút ra để lại cho họ một tờ giấy: 【Bố mẹ, anh cả chị cả, anh hai chị hai, Thiên Tứ. Con gái, em gái, cô út của các người kiếm tiền rồi! Đây đều là quà cho mọi người!】
Giống như một nàng tiên ốc, làm xong những việc này Lê Tinh xách đồ của cô và Lục Huấn rời khỏi nhà.
Đi bộ hơn mười phút trở lại khu biệt thự cổ kiểu Tây, cô cũng không nghỉ ngơi, lên lầu lấy túi tiền mà muốn đưa cho Hà Trân, xách ra khỏi cửa đi đến nhà họ Phạm.
Lại là năm phút đi bộ, may mà mấy ngày nay quen chạy đi chạy lại khắp nơi, ngoài việc chân có chút mỏi, mặt bị gió thổi có chút tê buốt, những thứ khác đều ổn.
Hà Trân vừa dỗ Phàm Phàm ngủ trưa xong, nghe nói cô đến, còn không kịp mặc áo khoác, khoác đại một chiếc khăn choàng liền ra đón cô.
Nhìn thấy cô, vội vàng tiến lên nắm lấy tay cô kéo vào trong nhà, vừa đi vừa hỏi: "Lục Huấn đi làm rồi à? Chị còn định gọi điện thoại cho em hỏi xem em có ở nhà không, hai mươi mấy ngày Phàm Phàm không gặp được em, gần đây ngày nào cũng cầm điện thoại của chị gọi cho em, kết quả đều không gọi được."
"Phàm Phàm gọi điện thoại cho em à?" Lê Tinh kinh ngạc, hai mươi ngày nay cô bận rộn như con thoi, ngay cả nhà bố mẹ cũng không có thời gian về.
Thiên Tứ thật sự nhớ cô, vừa nghỉ hè liền la hét đòi Thẩm Phương Quỳnh đưa thằng bé đến bách hoá số một chơi, nhưng gần đây xưởng kẹo của Hà Lệ Quyên cũng bận, Thẩm Phương Quỳnh và Thường Khánh Mỹ đều không có thời gian trông nom thằng bé, Lê Chí Quân phải bận rộn trang hoàng toà nhà cung ứng lại càng không thấy bóng dáng, thằng bé không tìm được ai đành phải đi tìm Lê Vạn Sơn.
Cậu nhóc lanh lợi còn không biết đi đâu mua được hai đôi tất Lệ Toa mang đến cho ông nội: "Ông nội, trời lạnh rồi, con tặng ông hai đôi tất, ông đưa con đi tìm cô út đi ạ."
Sắp đến cuối năm, Lê Vạn Sơn thật ra cũng khá bận, nhưng cháu trai đã mang tất đến, ông cũng nhớ con gái, đành phải gác lại công việc đưa thằng bé đến bách hoá số một tìm Lê Tinh.
Trong hai mươi ngày đã đi ba lần, nhưng lần nào cũng không may mắn, Lê Tinh hoặc là đang bận rộn bán hàng, hoặc là đang bận rộn gặp khách hàng, đều không có cách nào nói chuyện nhiều.
Tuy nhiên nhóc con có thể gặp được cô út cũng đã rất thỏa mãn, sau khi thuận lợi "vòi" được năm đôi tất từ chỗ cô út thì càng vui vẻ hơn, lúc đi còn không quên vẫy tay chào: "Cô út, cô đừng quá mệt mỏi nhé, bận xong nhớ về nhà ạ."
Thiên Tứ có thể đi tìm cô, nhưng Phàm Phàm thì không thể. Mặc dù tình trạng của Phàm Phàm hiện tại đã tốt hơn, cũng có thể thử ra ngoài gặp gỡ mọi người, nhưng nơi Lê Tinh tổ chức hoạt động thật sự quá đông người, rất dễ va chạm, Hà Trân hai lần lái xe đưa Phàm Phàm đến bách hoá số một đều phải quay về.
"Em còn không biết, gần đây điện thoại của em đều bị khách hàng chiếm dụng, có lúc Lục Huấn cũng không tìm được em, em sẽ làm thêm một số điện thoại nữa."
Lê Tinh cảm thấy áy náy, gần đây cô thật sự quá bận rộn, đều quên gọi điện thoại cho Phàm Phàm.
"Vậy Phàm Phàm đâu rồi? Còn đang nghỉ ngơi..."
Lê Tinh vừa nói xong, đột nhiên một bóng dáng lao về phía cô, chân cô nặng trĩu, người đã bị ôm chặt.
Lê Tinh cúi đầu nhìn, Phàm Phàm mặc áo len cổ lọ màu xám, quần kẻ sọc xuất hiện trước mặt, ngước đôi mắt long lanh nhìn cô.
"Phàm Phàm?"
Đây là lần đầu tiên Phàm Phàm chủ động chạy đến bên cạnh Lê Tinh, Lê Tinh nhất thời không kịp phản ứng, Hà Trân cũng không ngờ tới.
"Đây là ra đón em sao?" Hà Trân kinh ngạc nhìn Phàm Phàm, hỏi: "Phàm Phàm, con ra đây đón dì Tinh Tinh à?"
Phàm Phàm nhìn Lê Tinh, khẽ gật đầu.
Lê Tinh thấy vậy quả thực vui mừng khôn xiết, cô không thể tin được nhìn Phàm Phàm, lại nhìn Hà Trân, đối diện với vẻ mặt kinh ngạc nhưng ánh lên niềm vui mừng và xúc động của chị ấy, lại cúi đầu nhìn Phàm Phàm.
"Thật sự là đến đón dì à! Dì thật sự quá vui rồi, đi thôi, chúng ta vào trong, dì Tinh Tinh kiếm tiền rồi, đã mua quà cho con này."
Bên ngoài trời lạnh, Lê Tinh vội vàng kéo Phàm Phàm vào trong nhà, Hà Trân đưa tay lau mắt rồi vội vàng đi theo.
"Phàm Phàm xem này, mua cho con mặt Quan Âm nhỏ bảo vệ bình an, sau này con đeo nó sẽ luôn thuận lợi nhé!"
Vào phòng khách, Lê Tinh vội vàng lấy mặt Quan Âm nhỏ bằng ngọc phỉ thúy đã mua cho Phàm Phàm ra, cái này và chiếc vòng tay của Hà Trân là cùng một khối ngọc, nhưng khối ngọc của Phàm Phàm màu sắc còn đậm hơn, đã gần với màu xanh lục đế vương.
Trước đó Hà Trân nghe Lê Tinh nói đã mua quà cho Phàm Phàm, nhưng không biết cô lại mua món quà quý giá như vậy, nhìn mặt Quan Âm trên tay Lê Tinh, chất ngọc trong suốt, liếc mắt một cái đã toát lên vẻ từ bi, chị ấy ngây người: "Tinh Tinh, em đây là?"
"Chị Trân, lần này em bán tất kiếm được chút tiền, đã chuẩn bị cho mọi người một phần quà."
Lê Tinh thấy Phàm Phàm nhìn chằm chằm mặt Quan Âm, khóe miệng khẽ nhếch lên, mỉm cười mở dây ra đeo lên cổ cho cậu bé, sợi dây có thể điều chỉnh vừa vặn rủ xuống dưới cổ một chút, Phàm Phàm cúi đầu cũng có thể nhìn thấy, có lẽ là mặt Quan Âm trông từ bi và có linh khí, cậu còn đưa tay nhỏ bé lên nhẹ nhàng chạm vào.
Lê Tinh nhìn thấy không khỏi cười một tiếng, cô nghiêng đầu trả lời Hà Trân, lấy món quà đã chuẩn bị cho Hà Trân trong túi ra đưa cho chị ấy: "Chị xem xem, có thích không."
"Chị cũng có sao?" Hà Trân càng thêm kinh ngạc, đưa tay nhận lấy hộp, mở ra xem, hiếm khi mất bình tĩnh. "Em bán tất có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ, bây giờ giá ngọc phỉ thúy bắt đầu tăng rồi, thứ em tặng chị không rẻ đâu, chuyện này em đã bàn bạc với Lục Huấn chưa?"
Hà Trân giống như một người mẹ ruột lo lắng không hết chuyện, lo lắng em gái vì tặng mình món đồ quý giá mà bị chồng mắng, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Em mua đồ cho chị thì cần gì phải bàn bạc với anh ấy?" Lê Tinh cười trách móc một tiếng. "Nhưng chuyện này anh ấy biết, chị yên tâm đi."
Lê Tinh cười nói xong, sau đó lại thần bí nhìn Hà Trân nói: "Còn nữa, chị Trân, lần này em kiếm được hơn bốn trăm vạn tệ đó!"
Lê Tinh thật sự quá vui mừng, cô thề cô không hề khoe khoang, nhưng thật sự không nhịn được vui mừng. Đây là lần đầu tiên cô kiếm được nhiều tiền như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tiền chất đầy cả căn phòng.
Trước đó cô đi ngân hàng gửi tiền, nhìn họ đếm tiền và kinh ngạc, cô thật ra cũng muốn than, thì ra hơn bốn trăm vạn tệ cộng thêm một ít tiền lẻ lại nhiều như vậy.
"Hơn bốn trăm vạn tệ?" Hà Trân cảm thấy tất cả sự kinh ngạc trong một tháng này của mình đều dùng hết vào ngày hôm nay. "Tinh Tinh, ý em là em bán tất kiếm được hơn bốn trăm vạn tệ, là lợi nhuận gộp sao?"
"Là lợi nhuận ròng, chị Trân." Lê Tinh không nhịn được cười, cô thậm chí còn không nhịn được thân mật ôm lấy Phàm Phàm, áp mặt vào khuôn mặt mềm mại của cậu bé: "Phàm Phàm, dì Tinh Tinh của con có giỏi không? Lần đầu tiên dì kiếm được nhiều tiền như vậy, đúng là gặp may mắn lớn rồi!"
Khoé miệng Phàm Phàm khẽ nhếch lên, giơ ngón tay cái với cô: 【Giỏi!】
"Haha, dì cũng thấy vậy, lần này dì có một chút xíu giỏi, nhưng dì không thể kiêu ngạo, còn phải tiếp tục cố gắng, đợi sau này kiếm được tiền rồi sẽ mua cho Phàm Phàm của chúng ta nhiều đồ hơn nữa."
Lê Tinh hơi khoa trương làm động tác ổn định nhịp tim, Phàm Phàm nhìn cô, lần này khẽ cong khóe mắt. Lê Tinh chú ý tới, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ, biểu cảm của Phàm Phàm ngày càng nhiều, chứng tỏ cậu bé sắp khỏi bệnh.
Hai dì cháu đang vui vẻ, Hà Trân ở bên cạnh lại ngây ngẩn đến mức có chút không kịp phản ứng, Lê Tinh bán tất, cô có quan tâm, cũng đã xem quảng cáo, cảm thấy không có vấn đề gì, không nói là nổi đình nổi đám, ít nhất có thể giúp ông chủ Ngô tiêu thụ hết số sợi bông đã mua.
Cho dù không tiêu thụ hết cũng không sao, cô không làm được việc khác nhưng tặng cho anh ta hai đơn hàng tất xuất khẩu thì vẫn có thể, cô sẽ giúp em gái mình chống lưng.
Sau đó cô cũng gọi điện thoại cho Hà Chấn Sóc hỏi thăm, biết Lê Tinh đã làm thêm quảng cáo cho tất Lệ Toa, cũng biết tất của em ấy bán rất chạy. Nhưng Hà Chấn Sóc không nói cho cô biết "bán rất chạy" là "bán rất chạy" kiểu nào.
Đời này của cô, trong tay cũng coi như đã trải qua không ít chuyện làm ăn lớn nhỏ, nhưng bán tất hai mươi ngày mà có thể kiếm được bốn trăm vạn tệ, chuyện này thật sự có chút nằm ngoài dự liệu của cô.
Hà Trân không khỏi hỏi: "Tinh Tinh, điểm bán hàng của em một ngày có thể bán được mấy vạn đôi tất sao?"
Lê Tinh lắc đầu: "Không bán được đâu chị Trân, điểm bán hàng tốt nhất một ngày cộng cả số tặng đi cũng chỉ khoảng một vạn đôi."
"Vậy thì em làm sao...?"
Lê Tinh nghe ra Hà Trân muốn hỏi gì, cô cười nói: "Chị Trân, bán lẻ chắc chắn không thể bán được nhiều như vậy, nhưng em còn có bán sỉ nữa chứ!"
Lê Tinh kể cho Hà Trân nghe chuyện nhóm các ông bà cụ giúp cô chạy thị trường ở dưới huyện, phát tờ rơi quảng cáo và danh thiếp.
Hà Trân chăm chú nghe xong, im lặng một lát sau đó kinh ngạc thốt lên: "Thật không thể tin nổi, thực sự không thể tin nổi, bán tất cũng bán cả câu chuyện, chuyển từ bán lẻ sang bán sỉ. Ý tưởng rất hay, đây là chiến dịch marketing thành công nhất mà chị từng thấy!"
Hà Trân nói xong nhìn về phía Lê Tinh, trong đôi mắt dịu dàng mang theo kỳ vọng: "Tinh Tinh, vậy thì tiếp theo trung tâm bán sỉ phải dốc sức rồi, em phải nghĩ ra một chiến dịch marketing vượt qua cả tất Lệ Toa, tạo tiếng vang đầu tiên cho nó!"
Lê Tinh ngây người: "Chiến dịch marketing vượt qua cả tất Lệ Toa?"