Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 92

 

"Em cảm thấy anh có nên bỏ ra không?"

Lục Huấn nhìn về phía Lê Tinh, cô vừa mới ngủ dậy, đang quấn chăn, hai cánh tay trắng nõn thon thả lộ ra ngoài, phía sau lưng trắng như tuyết, chỉ có mái tóc xõa tung, trong phòng mở máy suỏi, nhưng như vậy cũng dễ bị lạnh, anh giơ tay lấy chiếc áo choàng trước đó đã chuẩn bị sẵn cho cô ở đầu giường khoác lên vai cô, lại giúp cô vén tóc ra khỏi áo.

Lê Tinh đỏ mặt, vội vàng kéo áo choàng mặc vào, cô lúc trước nghe điện thoại nửa tỉnh nửa mê, nghe điện thoại xong lại là chuyện của Hách Lệ Hoa, nhất thời không kịp nghĩ ngợi gì.

Đã giữa trưa rồi, cô còn... Trong đầu thoáng hiện lên một vài hình ảnh tối qua, không nhịn được ngượng ngùng.

"Trong nhà xảy ra chuyện này, trước kia chúng ta không biết thì thôi, bây giờ đã biết rồi, không hỏi han gì chắc chắn không ổn."

Lê Tinh ổn định lại tinh thần, ngón tay thon dài khẽ nắm lấy cổ áo ngủ chậm rãi nói, dừng một chút, ngẩng đầu lên: "Ông xã, anh có thể nói cho em biết tại sao chỉ gọi bà ấy là dì không?"

"Trong giấc mơ kia, cô út vẫn luôn nói với em không biết trước kia bà ấy đối xử với anh như thế nào..."

Những lời phía sau Lê Tinh không nói tiếp, từ lần đầu tiên hẹn hò với anh, lần đầu tiên hôn anh, rồi biết được anh lúc mấy tuổi bị đám trẻ con bắt nạt, mười mấy tuổi đã ở bên ngoài bươn chải kiếm sống, còn bị người ta đặt biệt danh, cô đã biết anh lúc nhỏ sống không dễ dàng.

Cô có thể nghĩ ra nguyên nhân anh không phải con ruột của nhà họ Lục, sau khi anh đến nhà họ Lục không được hai năm thì Hách Lệ Hoa mang thai, có con ruột rồi nên con nuôi rất dễ bị bỏ quên, đặc biệt là Lục Hân và Lục Cẩn còn là một cặp song sinh, Lục Cẩn từ khi sinh ra sức khỏe đã không tốt, người trong nhà bao gồm cả ông cụ Lục đều chuyển trọng tâm sang hai đứa nhỏ hơn là chuyện bình thường.

Cô cho rằng anh lúc nhỏ chỉ là bị bỏ quên, bản thân lại quá hiểu chuyện, cho nên mới nhỏ như vậy đã ở bên ngoài kiếm tiền, cho nên mới sau khi thi đại học ngoài ý muốn không đỗ không lựa chọn thi lại.

Nhưng sau khi mơ thấy giấc mơ đó, tối hôm đó cô nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của anh đối với Hách Lệ Hoa, còn có Thuận Tử nhắc đến Hách Lệ Hoa không hề che giấu sự không thích, cô và anh cùng nhau đến nhà Thuận Tử làm khách, gặp dì Minh đã chăm sóc anh lúc nhỏ, dì Minh nhiệt tình nói với cô rất nhiều chuyện lúc nhỏ của anh, nhắc đến Hách Lệ Hoa thái độ lại rất lạnh nhạt, chuyển sang chủ đề khác không nói.

Cô liền biết, không chỉ có như vậy, Hách Lệ Hoa đối với anh không chỉ đơn giản là bỏ quên.

Cô vẫn luôn do dự có nên hỏi anh hay không, thật ra cô không muốn anh hồi tưởng lại những chuyện quá khứ không cần thiết kia.

Giống như cô đã nói với anh, cô biết anh lúc nhỏ sống khổ, không có nhiều người yêu thương anh, không sao cả, cô sẽ yêu anh, sẽ khiến anh cảm nhận được tình yêu tràn đầy. Anh không có người nhà, không sao cả, người nhà của cô chính là người nhà của anh, cô còn sẽ sinh cho anh một người nhà nhỏ, tạo thành gia đình nhỏ của họ.

Họ bình thường đều bận rộn, liên lạc với nhà họ Lục không nhiều, cho dù cộng thêm lễ tết thì ở chung với nhà họ Lục cũng sẽ không vượt quá mười lần, cô chỉ cần làm tròn bổn phận lễ nghĩa không sai sót, không bị người ta chê trách là được.

Nhưng bây giờ cô không thể không hỏi, cô vừa mới bán tất kiếm được một khoản tiền lớn, chuyện này Cố Như biết, Lục Kim Xảo cũng biết, họ không nghe không hỏi không biểu hiện gì về chuyện của Hách Lệ Hoa chắc chắn không ổn.

Người ta sẽ cảm thấy họ máu lạnh, không biết cảm ơn.

Thế thái nhân tình là như vậy, mặc kệ nhà họ Lục như thế nào, họ đều đã nuôi lớn anh, cho dù có thiếu sót nhưng đây là sự thật không thể xóa nhòa, họ không thể tránh né, không thể trốn thoát.

Giống như lúc trước chị dâu hai của cô ở nhà mẹ đẻ bị tổn thương đến tận tâm can, suýt chút nữa mất mạng, lúc bố mẹ chị ấy mất, chị ấy vẫn phải trở về chịu tang, thậm chí còn phải khóc lóc thảm thiết.

Cô còn nhớ lúc chôn cất bố, chị dâu hai không khóc được, cô nghe thấy những người kia bàn tán về chị dâu hai: "Trước đây nghe nhà họ Thường kể lể con gái cả và con gái thứ hai của họ đều bất hiếu, bây giờ xem ra quả nhiên là như vậy, xem cô ta kìa, mắt cũng không đỏ lên một chút."

Nhưng bọn họ thì biết cái gì chứ?

Bọn họ biết chị dâu hai của cô suýt chút nữa bị người nhà đánh chết, đủ loại tính kế chỉ vì tiền, thậm chí lúc lâm chung còn không quên tính kế một phen không?

Đều không biết, bọn họ chỉ nhìn thấy những gì mà mắt mình nhìn thấy.

Chuyện của nhà họ Lục cũng là như vậy.

Từ nhỏ đến lớn cô đều nghe qua không ít các loại lời nói, ngược lại không để ý người khác nói cô cái gì, nhưng cô sẽ đau lòng cho anh, không muốn anh vì bên kia làm nhiều như vậy, cuối cùng lại nhận được một cái đánh giá lạnh lùng vô tình.


Nhưng cô không thể lại phạm phải sai lầm giống như trong mơ mà làm một kẻ ngốc, muốn cô bỏ ra số tiền này, phải biết trước kia Hách Lệ Hoa rốt cuộc đã đối xử với anh như thế nào mới khiến anh lạnh nhạt như vậy.

Cô hiểu anh, chỉ cần anh nhận được một chút ấm áp từ Hách Lệ Hoa, cũng sẽ không đến mức như bây giờ.

"Là bà ta không muốn để anh gọi bà ta là mẹ nữa, lúc đó bà ta vừa mang thai Lục Hân và Lục Cẩn..." Lục Huấn im lặng một lát rồi kể, lúc anh vừa được đón đến nhà họ Lục, Hách Lệ Hoa bởi vì kết hôn mười mấy năm không có con, vẫn luôn mong trong nhà có một đứa trẻ, bà ta đối xử với anh rất tốt, sợ anh lạnh, sợ anh đói, ân cần hỏi han.

Lúc còn rất nhỏ, mẹ đã bỏ anh lại đi theo bố, anh vẫn luôn biết mình là một đứa trẻ không bố không mẹ, sự ấm áp mà Hách Lệ Hoa cho khiến trong lòng anh rung động, không biết từ lúc nào hình bóng người mẹ trong tâm trí đã biến thành Hách Lệ Hoa. Năm anh bảy tuổi, là năm thứ hai anh được nhận nuôi, đã gọi Hách Lệ Hoa là mẹ.

Hách Lệ Hoa lúc đó cũng cảm động đến phát khóc, bà ta cảm thấy một phen khổ tâm của mình không uổng phí, đứa trẻ cuối cùng cũng gọi mẹ, để ăn mừng chuyện này, bà ta còn đặc biệt lấy tiền dẫn anh đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa.

Sau đó bà ta càng yêu thương Lục Huấn hơn, Hách Lệ Hoa vốn là một người rất quan tâm đến nhà mẹ đẻ, không có con khiến bà ta càng thêm coi trọng đứa cháu trai vừa mới sinh không lâu của chị dâu, nhưng bởi vì Lục Huấn đã gọi bà ta là mẹ, nên trong lòng cảm thấy mình cũng là người có con trai, bà ta phải nuôi con trai, không thể giống như trước kia cái gì cũng cho nhà mẹ đẻ nữa, đồ ăn ngon đồ mặc đẹp nhất trong nhà đều cố gắng để dành cho Lục Huấn.

Khoảng thời gian đó có lẽ là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong thời thơ ấu của Lục Huấn, những đứa trẻ xung quanh đã không dám bắt nạt anh nữa, trong nhà có người mẹ ân cần hỏi han anh, còn có ông nội hiền lành dạy bảo anh.

Nhưng những ngày tháng ấm áp như vậy chẳng kéo dài. Vào tháng thứ ba sau khi anh gọi Hách Lệ Hoa là mẹ, Hách Lệ Hoa đã ngất xỉu tại nơi làm việc, được đưa đến bệnh viện thì phát hiện ra đã mang thai.

Hách Lệ Hoa mang thai, bà ta đã kết hôn mười năm, tìm đủ mọi cách để có con, uống đủ loại thuốc mà vẫn không có thai. Giờ đây khi bà ta đã từ bỏ hy vọng có con, nhận nuôi Lục Huấn và coi anh như con ruột thì lại mang thai.

Biết được tin này, bà ta chắc chắn rất vui mừng, vui đến phát khóc. Bà ta đã mang thai, điều đó chứng tỏ bà ta có thể sinh con, không phải như người ngoài đồn đại là một con gà mái không biết đẻ trứng.

Ban đầu khi Lục Huấn biết tin Hách Lệ Hoa mang thai, anh có chút hoảng sợ, nhưng rất nhanh sau đó đã chấp nhận. Mẹ mang thai em trai hoặc em gái là một chuyện tốt. Mẹ vui, bố vui, ông nội cũng vui, anh cũng sẽ rất vui. Anh sẽ cố gắng trở thành một người anh trai tốt.

Anh đã nghĩ như vậy, và cũng làm như vậy. Mỗi ngày sau khi tan học về nhà, việc đầu tiên làm là hỏi thăm mẹ thế nào, em bé trong bụng mẹ thế nào.

Hách Lệ Hoa nghén rất nặng, ăn gì cũng nôn, thỉnh thoảng lại thèm ăn những thứ kỳ lạ, có lúc thèm ăn đồ chua, có lúc lại thèm ăn đồ cay.

Lúc đó, hễ có thời gian rảnh là anh lại chạy vào rừng sâu ở ngoại ô thành phố tìm cho Hách Lệ Hoa những quả nho rừng chua loét, kiwi dại, quả mâm xôi.

Nho rừng, kiwi dại thường mọc trên vách đá, rất khó hái và cũng rất nguy hiểm. Mỗi lần đi hái những thứ đó, trên người anh thế nào cũng có vài vết thương. Thêm vào đó, bố ruột anh cũng là do ngã xuống vách đá mà chết, nên anh thực sự rất sợ vách đá.

Nhưng Hách Lệ Hoa thích ăn, mỗi lần anh mang những thứ đó về cho Hách Lệ Hoa, đều đổi lại được vài nụ cười của bà ta. Anh vẫn kiên trì lên núi tìm nho rừng cho bà ta, có lần suýt chút nữa đã mất mạng.

Anh không hay nhớ về những chuyện hồi nhỏ, khi lớn lên càng xem nhẹ những chuyện trước kia. Nhưng ngày hôm đó, lại như một dấu ấn đỏ rực khắc sâu trong ký ức của anh, sâu sắc và rõ ràng.

Đó là một ngày gần tháng chín, Hách Lệ Hoa mang thai được hơn ba tháng. Lúc đó vẫn chưa khai giảng năm học mới, buổi chiều anh vẫn lên núi ở ngoại ô thành phố, hôm đó trời không mưa lại âm u, oi bức có chút gió nóng.

Từ khi Hách Lệ Hoa mang thai và thèm ăn đồ chua, anh và Thuận Tử thường xuyên đến khu vực núi này để tìm những thứ đó, những chỗ gần đã bị hái hết, anh đành phải đi sâu vào trong núi.

Đi được hơn nửa tiếng, trời dần tối sầm lại có vẻ như sắp mưa. Anh có chút sợ hãi, trong lòng cũng sốt ruột, mới tìm thấy một bụi kiwi dại mọc rất sai quả ở dưới một vách đá. Đó là một vách đá rất dốc, nhìn xuống dưới đáy vực sâu đến mấy chục mét, bên cạnh chỉ có một cái cây cổ thụ cong queo có thể bám vào.

Anh có chút không dám trèo xuống hái, nhưng đây là thứ duy nhất tìm được. Nghĩ đến việc buổi sáng Hách Lệ Hoa lại không ăn được gì, còn hỏi anh hái kiwi dại ở đâu, còn nữa không, bèn cắn răng vẫn quyết định trèo xuống.

Hái được một nửa thì trời đổ mưa.

Những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, trên trời còn bắt đầu sấm chớp. Đột nhiên một tia sét lớn kèm theo tiếng sấm nổ vang lên bên tai, anh giật mình run rẩy, không chú ý nên bị trượt chân. Nếu không phải anh đã bám chặt lấy cái cây cổ thụ cong queo, thì đã giống như bố anh rơi xuống vực sâu mà chết ngay tại chỗ. Nhưng dù không bị rơi xuống, anh lại bị treo lơ lửng trên cây cổ thụ, muốn trèo lên lại cũng rất khó khăn.

Ngày hôm đó tinh thần anh cực kỳ hoảng sợ, trong đầu thậm chí còn hiện lên những cảnh tượng anh có thể chết thảm như thế nào. Nhưng anh không muốn chết, ông nội ruột đã dặn dò anh phải sống thật tốt khi ông qua đời.

Anh không muốn chết, bám chặt lấy cái cây cổ thụ cong queo, trong mưa gió sấm chớp cố gắng hết sức bò lên phía vách đá.

Đợi đến khi anh dầm mưa, hứng chịu những tiếng sấm sét nổ vang bên tai, dùng hết sức lực toàn thân bò lên được, rồi chân tay bủn rủn trở về khu nhà tập thể thì trời đã gần tối.

Lúc đó ông nội Lục và bố Lục vẫn chưa về, toàn thân anh ướt sũng, ôm trong lòng một túi kiwi dại bước vào nhà. Nhìn thấy Hách Lệ Hoa đang ngồi trên ghế sofa đan áo len cho đứa bé còn chưa chào đời, anh theo bản năng nở nụ cười gọi mẹ, nhưng lại nghe thấy tiếng bà ta gần như hét lên: "Đừng gọi tôi như vậy!"

Anh sững người, không biết phản ứng thế nào, đứng ngây ra tại chỗ nhìn Hách Lệ Hoa tay vẫn đang cầm que đan, cau mày nhìn anh từ trên xuống dưới, lấm lem bẩn thỉu. Vẻ mặt của bà ta hiện lên vẻ ghét bỏ chán ghét, điều mà anh chưa từng thấy bao giờ.

Bà ta nói: "Sau này con hãy gọi là dì. Dì vốn dĩ không phải là mẹ con, tuy con mang họ Lục nhưng con có mẹ ruột của mình, không cần phải gọi dì như vậy."

Người mà hai năm trước đây luôn dỗ dành anh, muốn nghe anh gọi một tiếng mẹ, đột nhiên thay đổi như một người khác, dùng ánh mắt lạnh lùng ghét bỏ nhìn anh, không cho gọi một tiếng mẹ nữa. Trong lòng anh hoảng sợ và bất lực, mơ hồ nhận ra, mình lại bị bỏ rơi rồi.

Giống như mẹ ruột của anh vì người bố đã mất mà bỏ rơi anh, người mẹ này cũng vì đứa con ruột của mình mà bỏ rơi anh.

Quả nhiên vào buổi tối hôm đó, khi anh không ngủ được dậy đi vệ sinh, đã nghe thấy cuộc nói chuyện của Hách Lệ Hoa và bố Lục ở phòng bên cạnh: "Hôm nay em đã bảo Lục Huấn gọi em là dì rồi."

Bố Lục có vẻ rất ngạc nhiên: "Em đã rất vất vả mới khiến nó gọi em là mẹ, sao đột nhiên lại bảo nó gọi em là dì?"

Hách Lệ Hoa không trả lời trực tiếp, hỏi ngược lại ông ta: "Anh không thấy nó xui xẻo sao? Nó mới sinh ra được bao lâu thì bố nó ngã chết, mẹ nó uống thuốc trừ sâu tự tử, mấy năm sau ông nội cũng mất, cả nhà chỉ còn lại một mình nó. Mọi người đều nói những đứa trẻ có số mệnh như vậy sẽ khắc người thân, em phải suy nghĩ cho đứa bé trong bụng, lần mang thai này của em cũng không được thuận lợi."

Bố Lục sắp có con ruột, thái độ của ông ta đối với con nuôi cũng luôn bình thường, lại luôn nghe lời vợ nên không phản bác. Một lúc sau mới nói: "Nhưng bố ở đó..."

Hách Lệ Hoa không để ý lắm: "Chỉ là thay đổi cách xưng hô, chứ không phải đuổi nó đi, bố có thể nói gì? Hơn nữa đây là vì cháu trai ruột của bố, cẩn thận một chút không phải là nên sao?"

****

"Vậy là ông nội thực sự chấp nhận chuyện này?" Lê Tinh nhào tới ôm Lục Huấn, vành mắt đỏ hoe. Cô đau lòng đến mức ruột gan như thắt lại.

Một cậu bé mới bảy tuổi, từ một gia đình tan vỡ bước sang một gia đình khác, khó khăn lắm mới vượt qua được sự bỏ rơi của người mẹ ruột, vừa có được hy vọng thì lại nhanh chóng gặp phải đả kích, một lần nữa bị bỏ rơi, lại còn là lúc vừa trải qua cửa tử trở về, đang sợ hãi. Cô không biết làm thế nào mà anh khi đó có thể chịu đựng được chuyện này.

Quá khó khăn, quá đau đớn, và cũng quá tàn nhẫn.

Lục Huấn vươn tay ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên trán và tóc cô. Đã nhiều năm trôi qua, khi nhắc lại chuyện năm đó, trong lòng anh không còn nhiều cảm xúc, chỉ cảm thấy thương xót cho đứa trẻ nhỏ bé từng khao khát có được tình yêu. Anh khẽ ngẩng đôi mắt tĩnh lặng lên: "Mãi sau này ông nội Lục mới biết chuyện đó."

Lúc bấy giờ, ông nội Lục là trưởng phòng tài vụ của nhà máy đóng tàu, một đơn vị trụ cột ở Ninh Thành. Ông có quyền lực lớn, địa vị trong nhà còn cao hơn bây giờ.

Ông thật lòng thương anh, nhưng cũng rất bận, mấy năm đó là thời điểm đấu đá khắp nơi, vị trí của ông càng phải cẩn thận dè dặt, gần như toàn bộ thời gian và tâm sức ông đều dồn vào công việc. Ông đi sớm về khuya, chuyện trong nhà ông biết rất ít.

Hách Lệ Hoa trước mặt ông cũng rất cẩn thận, không để ông phát hiện ra việc thay đổi cách xưng hô.

Mãi đến khi Lục Hân và Lục Cẩn ra đời, Lục Cẩn vì bẩm sinh yếu ớt, dăm bữa nửa tháng lại vào viện, Hách Lệ Hoa như phát điên, cho rằng anh khắc Lục Cẩn, hết lần này đến lần khác bàn bạc riêng với bố Lục để đưa anh đi.

Vào buổi sáng sau khi Lục Cẩn lại ốm phải đi viện về, Hách Lệ Hoa gọi bố chồng đang chuẩn bị đi làm lại, đề cập chuyện này.

Ông nội Lục lúc đó mới biết con dâu nghe lời người ngoài, cho rằng cháu trai cả khắc người thân, đã yêu cầu đổi cách xưng hô, giờ còn muốn đuổi nó đi.

Ông nội Lục nổi cơn thịnh nộ, trước mặt Hách Lệ Hoa đập cái cốc tráng men đang cầm uống nước xuống bàn.

"Cả ngày rảnh rỗi quá hả? Bây giờ bên ngoài đang phá lề thói cũ, cô còn tin mấy thứ này? Sức khoẻ thằng Cẩn không tốt là do từ trong bụng mẹ, liên quan gì đến thằng Huấn?"

"Cô có thời gian suy nghĩ lung tung, chăm sóc con cái cẩn thận một chút thì cũng không đến nỗi dăm bữa nửa tháng lại phải đưa vào viện!"


Ông nội Lục lúc đó đang vội đi làm, nổi giận xong liền rời khỏi nhà, cũng không để ý đến anh vì lo lắng cho em trai bị bệnh mà vẫn còn ở trong phòng chưa đi học.

Ông nội Lục không để ý, nhưng Hách Lệ Hoa lại để ý, bà ta đẩy cánh cửa hé mở, nhìn thấy anh đang đứng bên cạnh chiếc nôi của Lục Cẩn, cả người như phát điên lao đến túm lấy anh.

"Sao mày lại ở đây? Tao không phải đã nói rồi sao? Phòng này mày không được vào! Đồ tai họa, mày cố ý đúng không?"

"Ông già chết tiệt đầu óc có vấn đề, cháu ruột không cần, lại cứ khăng khăng giữ một đứa con hoang!"

Hách Lệ Hoa lôi anh ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.

Anh bị nhốt bên ngoài, đứng rất lâu nhìn phòng khách trống trải, chiếc cốc tráng men ông nội Lục đập trên bàn vẫn chưa được dọn dẹp, cuối cùng quay về phòng thu dọn chiếc túi nhỏ lúc mới đến nhà họ Lục, rồi rời đi.

Trước đó anh đã hỏi Thuận Tử và thầy giáo, nếu không có nhà thì những đứa trẻ sẽ được đưa đi đâu, mấy ngày nay sau khi nghe Hách Lệ Hoa và bố Lục bàn bạc riêng việc đưa anh đi, anh đã tìm được một nơi.

Đó là một viện mồ côi rách nát, mưa dột khắp nơi, bên trong rất tồi tàn, những đứa trẻ ở đó đều rất bẩn, không được tắm rửa sạch sẽ, chúng cũng không được ăn no, ngày nào cũng đánh nhau tranh giành đồ ăn.

Đó là nơi mà ông nội ruột của anh không nỡ đưa anh đến, nhưng dù là một nơi như vậy cũng không nhận anh, người ta nói anh có người nhận nuôi, còn khuyên anh mau về nhà.

Nhưng anh còn nhà đâu nữa. Ông nội ruột của anh từ khi biết mình không còn sống được bao lâu, đã đem những thứ đáng giá trong nhà, cả căn nhà cũ đi bán, đưa cho anh một nắm tiền lẻ, số tiền này anh đã tính toán rồi, dù có sống dưới gầm cầu, mỗi ngày chỉ ăn bánh ngô, cũng không đủ cho anh sống một năm.

Một năm, một năm sau anh lớn hơn một chút, có lẽ có thể tìm được việc gì đó để làm. Trong lòng anh sợ hãi nhưng vẫn tự an ủi mình, cuối cùng đến gầm cầu ở.

Ông nội Lục tìm thấy anh vào ngày thứ ba anh đến gầm cầu ở.

Lúc đó là tháng mười một, trời đã hơi lạnh, quần áo trên người anh không mỏng, nhưng ban đêm vẫn không chống chọi được, anh đành phải đi khắp các bãi rác xem có thể tìm được tấm bìa các tông rách nào đó để chắn gió không, hôm đó vận may của anh coi như tốt, tìm được một tấm tương đối nguyên vẹn, trên có hơi bẩn, nhưng đem ra lau chùi cũng có thể dùng được, anh kéo tấm bìa các tông ra khỏi đống rác, vừa mới nở nụ cười thì nghe thấy tiếng ông nội Lục gọi anh.

Nhìn thấy ông nội Lục, anh đứng sững tại đó không biết phải phản ứng thế nào, muốn chạy, nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của ông nội Lục, chân như mọc rễ không nhúc nhích được.

Ông nội Lục đã tìm anh ba ngày, tự mình tìm, nhờ người thân bạn bè, cả công nhân nhà máy đóng tàu giúp đỡ, còn báo cảnh sát mới tìm được anh.

Không mắng anh cũng không hỏi anh mấy ngày nay ở đâu, câu đầu tiên khi đến gần anh là hỏi anh có đói không, đã ăn cơm chưa.

Ông còn nói: "Con là cháu trai mà ông đưa về, không liên quan đến những người khác, đó là nhà của ông, cho dù có phải đi, thì cũng không phải là con."

Ông nội Lục trước nay nói một là một, hai là hai, hôm đó ông đưa anh về, gọi bố Lục và Hách Lệ Hoa ra nói chuyện này trước mặt họ: "Đứa trẻ này là do tôi đưa về, có thể là cháu trai tôi, cũng có thể là con trai tôi, các người không chấp nhận thì chúng ta chia nhà ra, tôi đã xin cho các người nhà ở tập thể của công nhân, các người dọn ra ngoài, sau này không ai khắc các người nữa."

"Sau đó thì sao? Bọn họ có dọn ra ngoài không?" Lê Tinh vùi đầu vào hõm vai Lục Huấn, nước mắt lã chã tuôn rơi hoàn toàn không kiểm soát được, nghe thấy câu này mới khẽ nấc lên, giọng nghèn nghẹn hỏi.

Trong phòng ngủ yên tĩnh, ngoài tiếng nói chuyện của hai người chỉ có tiếng nức nở của Lê Tinh, cô chưa từng khóc như vậy bao giờ, hõm vai Lục Huấn ướt đẫm một mảng, những giọt nước mắt nóng hổi như rơi vào tim anh, lòng anh vừa chua xót lại vừa đầy ắp, đây là cảm giác có người đau lòng cho anh, nhưng anh lại không thể chịu được khi thấy cô khóc.

Anh siết chặt vòng tay ôm cô chặt hơn, cằm cọ nhẹ vào trán và tóc cô, rồi lại buông cô ra, lấy khăn lau nước mắt cho cô, khẽ đáp: "Ừ, dọn ra ngoài một thời gian."

Ông nội Lục là thông báo, không phải thương lượng, thái độ lại càng kiên quyết, bố Lục và Hách Lệ Hoa không thể không dọn ra ngoài.

Họ mang theo hai đứa con, trước đây ở nhà họ Lục, Lục Huấn hơn tám tuổi, anh đã làm được rất nhiều việc, giặt quần áo, nấu cơm, thậm chí cả tã lót của Lục Hân và Lục Cẩn anh cũng giúp giặt, ông nội Lục bận rộn nhưng tiền bạc không thiếu, lần này ông tức giận không cho gì cả, trực tiếp đuổi cả nhà họ ra ngoài.

Hách Lệ Hoa xin nghỉ dài hạn ở nhà máy đóng tàu để chăm sóc hai đứa nhỏ. Bà ta lại không có sữa, chỉ riêng tiền sữa bột cho hai đứa trẻ đã không biết bao nhiêu, chứ đừng nói đến việc Lục Cẩn còn phải thường xuyên đến bệnh viện. Tiền lương của một mình bố Lục căn bản không đủ chi trả.

Lương không đủ, một mình chăm sóc hai đứa trẻ lại còn phải nấu cơm, giặt giũ quần áo, tã lót, sức người cũng không chịu nổi. Mấy tháng sau Hách Lệ Hoa sụt mất hơn mười cân.

Mà vì quá bận rộn, chăm sóc con không cẩn thận, số lần Lục Cẩn phải vào viện càng nhiều hơn.

Không lâu sau, Hách Lệ Hoa liền bảo bố Lục nói với ông nội Lục ý định muốn chuyển về nhà.

Nhưng chuyển ra thì dễ, muốn chuyển về lại không đơn giản như vậy.

Những ngày này ông nội Lục sống cùng Lục Huấn, hai ông cháu sáng ra ngoài ăn, trưa tối ăn ở nhà ăn tập thể, thỉnh thoảng còn ra ngoài ăn tiệm. Trong nhà không còn tiếng trẻ con khóc đêm, cuộc sống thoải mái không thể tả. Bố Lục muốn chuyển về, ông không nghĩ ngợi gì mà từ chối ngay.

Bố Lục nhu nhược nghe lời vợ, nhưng cũng không dám cãi lời bố. Ông nội Lục không đồng ý, ông ta thất vọng buồn bã nhưng vẫn phải quay về.

Hách Lệ Hoa tức giận phát điên trong khu nhà tập thể của công nhân. Bà ta bế Lục Cẩn đang sốt cao đỏ bừng mặt đến trước mặt ông nội Lục, gào lên chất vấn ông: "Đây là cháu ruột của bố mà, bố vì một đứa con hoang mà không cần cả cháu ruột của mình sao?"

Hách Lệ Hoa vừa khóc vừa làm ầm ĩ, không hề để ý đến Lục Cẩn trong tã đã sốt đến mức không còn ra hình người, đang co giật.

Vẫn là Lục Huấn luôn để ý đến em trai, phát hiện có gì đó không ổn, anh vội vàng giằng lấy đứa bé từ trong lòng bà ta, ôm chạy đến trạm y tế. Đến trạm y tế, bác sĩ phát hiện tình hình không ổn, vội vàng tìm mọi cách hạ sốt, cấp cứu mới cứu được đứa bé.

Một phen vật lộn mấy tiếng đồng hồ, bác sĩ cũng mệt mỏi rã rời. Xong việc, nhìn Hách Lệ Hoa chạy đến bệnh viện mà ngây ra không biết làm gì, ông ấy không nhịn được nói:

"Đứa bé vốn đã yếu ớt, sốt cao không hạ có thể mất mạng ngay lập tức. Lần này cũng là đưa đến kịp thời, nếu không thì lúc này đã phải tìm chỗ mà khóc rồi."

Bác sĩ nói xong lại nói với ông nội Lục: "Trưởng phòng Lục, tôi có nghe qua về tình hình gia đình ông, nhưng trẻ con đều vô tội, vẫn là nên xử lý thỏa đáng."

Sau lần đó, ông nội Lục đã đồng ý cho hai vợ chồng và con cái chuyển về.

Có lẽ là do đã phải chịu khổ một thời gian ở bên ngoài, cũng có thể là do Lục Cẩn được Lục Huấn cứu mạng, Hách Lệ Hoa sau khi chuyển về đã không còn nhắm vào Lục Huấn nữa.

Không lâu sau Lục Kim Xảo ly hôn, mang theo Lộ Phóng về nhà mẹ đẻ. Hách Lệ Hoa vừa phải chăm sóc con vừa phải đối phó với Lục Kim Xảo không ưa bà ta, chuyện gì cũng so đo, tính toán với bà ta, cũng không còn thời gian để ý đến Lục Huấn nữa.

Chuyện khắc người hay không khắc người bà ta cũng không nhắc đến nữa.

Sau này Lục Huấn ở trường càng ngày càng xuất sắc, số giấy khen mang về ngày càng nhiều. Mỗi lần nhìn thấy Lục Kim Xảo nhìn chằm chằm giấy khen của Lục Huấn, ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi, còn không nhịn được mà bắt Lộ Phóng về phòng học bài, trong lòng Hách Lệ Hoa cảm thấy thoải mái, còn thử đối xử tốt với Lục Huấn.

Nhưng Lục Huấn đã trưởng thành đến mười bốn mười lăm tuổi, bắt đầu tự kiếm tiền, đã qua cái tuổi cần tình thương của người mẹ. Anh cũng không quên được ánh mắt ghét bỏ, đề phòng như kẻ thù của Hách Lệ Hoa năm đó, còn cả những tiếng gọi "đồ con hoang", "đồ nhà quê" đầy căm ghét kia. Cho dù bà ta có muốn thân thiết thế nào, thái độ của Lục Huấn đối với bà ta cũng chỉ có cung kính khách sáo.

"Vậy việc anh thi trượt đại học không đi học lại có liên quan đến bà ta không?"

Trước đây Thuận Tử có nhắc đến, anh thi trượt đại học là vì Lục Cẩn đột nhiên phát bệnh, lúc đó trong nhà không có một ai, anh đành phải lựa chọn cứu Lục Cẩn mà bỏ lỡ một môn thi.

Thành tích của anh tốt như vậy, là hạt giống đại học của trường, trong trường hợp đó lẽ ra phải học lại, sao lại không học lại chứ?

Lục Huấn im lặng một lát: "Có liên quan, nhưng không lớn."

Lúc đó sức khỏe của Lục Cẩn còn kém hơn bây giờ, mỗi tháng không thể thiếu bột đạm, tiền thuốc men cũng tốn không ít, thỉnh thoảng còn phải lên Thượng Hải kiểm tra. Hách Lệ Hoa một mặt lén lút chu cấp cho nhà mẹ đẻ, một mặt than khổ không có tiền.

Một mình tiền của ông nội Lục phải lấp đầy cái hố của cả gia đình, đôi khi Lục Kim Xảo túng thiếu còn phải vay mượn ông, ông sớm đã không còn tiền, thỉnh thoảng còn phải nợ nần bên ngoài.

Đúng lúc đó lại có người muốn kiểm tra sổ sách của ông.

Nhà máy đóng tàu quá lớn, có nhiều biến động, ông là trưởng phòng tài vụ nên bị để ý.

Trong tình huống đó, anh rất khó có thể bỏ mặc mọi thứ mà yên tâm học lại, vừa hay lúc đó người đồng đội cũ của ông nội ruột tìm đến anh, hỏi anh có muốn đi lính không.

Sau nhiều lần cân nhắc, anh đã lựa chọn nhập ngũ.

"Thôi, những chuyện đó đều qua rồi. So với những đứa trẻ ở cô nhi viện không đủ ăn, bây giờ còn không biết tương lai ra sao, anh đã là may mắn rồi, không nhắc đến nữa."

Chiếc khăn trên tay Lục Huấn đã ướt đẫm, anh đỡ vai Lê Tinh, nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của cô lên, trong mắt tràn đầy dịu dàng yêu thương, dỗ dành cô.

So với những đứa trẻ mồ côi thì đã là may mắn rồi, nhưng anh cũng bất hạnh mà.

Lê Tinh ngẩng đầu nhìn anh, nghĩ đến việc anh một mình chạy đến cô nhi viện nhưng người ta lại không nhận anh, đành phải đi ngủ dưới gầm cầu vượt, nước mắt cô không kìm được lại trào ra.

"Em, em không thể lịch sự với bà ta được nữa, số tiền này em không chi."

"Em có vứt đi cũng không cho bà ta." Một lúc lâu sau, Lê Tinh lau nước mắt nói.

Hai vạn tệ đối với cô bây giờ không phải là nhiều, nhưng cô chính là một đồng cũng không muốn đưa cho Hách Lệ Hoa.

"Em cũng không sợ người ta nói, em mở lượng phiến tốn kém lắm, không có tiền, còn nợ nần nữa!"

Lục Huấn nghe xong bật cười, đưa tay vuốt những sợi tóc ướt dính trên mặt cô sang một bên, "Anh cũng không nói là phải đưa cho bà ta."

"Em không vui, tối nay chúng ta không đi là được..."

"Đi! Tại sao lại không đi!" Lục Huấn định nói không cần phải đi để thêm bực mình, Lê Tinh lại lên tiếng ngắt lời anh.

Cô phải đi, cô thù dai cũng nhỏ mọn, không thể chịu được việc chồng mình phải chịu một chút uất ức nào, cho dù đoạn uất ức đó đã là chuyện hồi nhỏ của anh, cô vẫn không thể chấp nhận được.

Cô bây giờ cũng giống như Lục Kim Xảo, trong nhà họ Lục, Hách Lệ Hoa đã trở thành người cô ghét nhất, cô cũng phải học Lục Kim Xảo đi xem trò cười, làm sao có thể không đi.

"Em phải đi! Nhưng không mang quà! Em không có tiền!"

Lê Tinh đối với người khác luôn hào phóng, Ngô Hữu Tài trước đây đã lộ rõ ý đồ như vậy, cô hợp tác với anh ta vẫn không để anh ta chịu thiệt thòi gì. Lần này cô lại quyết tâm, nói không mang quà, thật sự không mang.

Ban đầu cô còn định mua một chiếc bánh kem cho đẹp mắt, mọi người có thể cùng nhau ăn, nhưng nghĩ đến chiếc bánh này là để mừng sinh nhật Hách Lệ Hoa, cô đoán mình sẽ không ăn nổi, nên cũng không định mua nữa.

Buổi chiều Lục Huấn không có việc gì, cô ăn cơm xong với anh, bảo anh lái xe đưa cô đến bách hoá số một để làm thủ tục cho quầy hàng quần áo nữ mà cô đã lấy được cho Cố Như, sau đó đến tòa nhà cung ứng gặp Hà Chấn Sóc, đưa cho anh ta tiền thưởng từ việc bán tất Lệ Toa lần trước mà cô chưa đưa, và bàn bạc với anh ta về việc quảng bá khai trương trung tâm bán sỉ. Sau đó về đến nhà thì thu dọn chuẩn bị đến nhà họ Lục.

Mang tâm trạng đi xem kịch vui và chọc tức người khác, lần này Lê Tinh ăn mặc rất lộng lẫy.

Bên trong là áo len cashmere màu cam, bên dưới là váy len dạ kẻ sọc màu xanh lá cây nhạt dệt sợi cam, bên ngoài là áo khoác cashmere màu kaki đậm, mái tóc xoăn xõa tung, phía trên cài chiếc kẹp tóc đính kim cương và đá quý mà Phàm Phàm tặng cô.

Hôm nay cô đeo rất nhiều đồ trang sức, trên cổ đeo một chuỗi ngọc trai to trông rất đắt tiền, đôi bông tai hình bông hoa đính kim cương lấp lánh, tay trái đeo đồng hồ vàng đính kim cương, tay phải đeo vòng tay vàng đính hồng ngọc. Chiếc vòng tay vàng có hoa văn rộng bằng ngón trỏ, cũng rất dày, viên hồng ngọc trên đó được cắt gọt rất đẹp và tinh xảo. Trên ngón tay, ngoài chiếc nhẫn cưới vốn đã lấp lánh rực rỡ, cô còn đeo thêm một chiếc nhẫn hồng ngọc cùng kiểu với vòng tay.

Để xứng với vẻ sang trọng này, cô đã đi đôi bốt cao gót mười phân mà đã lâu không đi, còn đặc biệt trang điểm, trang điểm đậm mà tinh tế, môi đỏ, khóe mắt còn dán một viên ngọc trai nhỏ, chủ yếu là để khoe vẻ lộng lẫy giàu có.

Từ khi quen nhau, Lục Huấn chưa từng thấy cô ăn mặc sang trọng và lộng lẫy như vậy, đó là một vẻ đẹp có phần chói lóa, giống như nữ hoàng kiêu ngạo không thể nhìn thẳng, khiến người ta muốn cúi đầu trước chiếc váy cao quý của cô.

Bộ dạng này của cô không giống như đi mừng sinh nhật mẹ chồng, mà giống như đi tuyên chiến với ai đó.

Lục Huấn nhìn, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ một cách kỳ lạ.

Lê Tinh không biết Lục Huấn đang nghĩ gì, cô ăn mặc xong hỏi anh thấy thế nào, nhận được một ngón tay cái giơ lên, cô mỉm cười hài lòng soi gương thêm lần nữa, sau đó chọn cho mình một chiếc túi xách da thật rất đắt tiền, đi xuống lầu, loanh quanh bên tủ lạnh.

"Em định làm gì vậy? Để anh?" Lục Huấn đi theo sau cô hỏi.

Cô lấy một cái giỏ tre ở bên cạnh, bắt đầu lấy cá, tôm, thịt, rau ra, vừa làm vừa chậm rãi trả lời anh: "Không cần, em lấy là được."

"Hôm nay chúng ta đi ăn cơm, tay không đi thì không hay lắm, đồ đạc thì vội quá không kịp mua, mang chút rau thịt này cũng coi như không phải ăn không."

Lục Huấn nghe xong liền hiểu, hôm nay là sinh nhật Hách Lệ Hoa, cô không định tặng quà, thậm chí quà của ông nội Lục, Lục Hân và Lục Cẩn lần này cô cũng không định mang theo, nhưng tay không đến ăn cơm thì không lịch sự.

Cô đựng một giỏ cá tôm thịt mang đi, mọi người đều có thể ăn, trên đường đi lên lầu cũng đẹp mắt, đủ để giữ thể diện.

Nhìn lại những thứ cô lấy, Hách Lệ Hoa không thích ăn hải sản, cô lại lấy hải sản nhiều nhất, ngoài ra còn có một ít rau xanh bắp cải để ở dưới, chẳng mấy chốc đã đựng đầy một giỏ.

Bộ dạng này của cô, thật đáng yêu.

Hai tay Lục Huấn đút túi nhìn cô không chớp mắt, ý cười trong mắt càng sâu.

Đồ đạc lấy xong đã năm giờ chiều, hai người lái xe đến nhà họ Lục.

Đến giờ tan tầm, trên đường xe đạp, xe buýt công cộng và xe hơi cá nhân nhiều lên, đến khu nhà tập thể của nhà máy đóng tàu thì đã gần sáu giờ, Cố Như và Lộ Phóng cũng đã đến.

Cố Như hai tháng nay kiếm được chút tiền, mua một chiếc xe hơi để đi lại, hai người gần như xuống xe cùng lúc, đang định cười chào hỏi thì Lục Kim Xảo cũng từ trên lầu đi xuống.

Nhìn thấy Cố Như và Lê Tinh, bà ta liếc nhìn hai tay họ trước, thấy hai người chỉ có túi xách tùy thân, không có quà cũng không mua bánh kem, lại nhìn Lộ Phóng và Lục Huấn xuống xe phía sau, một người xách một miếng thịt, một người xách một giỏ rau bắp cải, rõ ràng là hôm nay đều nghe lời không mang quà gì cả.

Nụ cười trên mặt bà ta lập tức nở rộng, thân thiết gọi họ:
"Như Như, Tinh Tinh, hai đứa thật là khéo đến cùng lúc, vừa hay cô cũng xuống đúng lúc, thật là tốt!"

"Cô." Có lẽ là trên lầu có người đáng ghét hơn, Lê Tinh bây giờ nhìn Lục Kim Xảo lại thấy như vậy rất tốt, chân thật, nụ cười của cô cũng chân thành rạng rỡ.

Người vốn đã xinh đẹp, trang điểm một phen càng thêm rực rỡ, cười một cái trăm vẻ duyên dáng, Lục Kim Xảo nhìn nụ cười của Lê Tinh, cảm thấy thoải mái và xinh đẹp, không nhịn được nói: "Kết hôn rồi càng ngày càng xinh đẹp, xem ra Tam Xuyến..."

Lục Kim Xảo buột miệng định nói cô được chiều chuộng tốt, ý thức là không ổn, bèn đổi lời: "Chăm sóc rất tốt. Dưới này lạnh lắm, lên trên trước đi."

Mẹ chồng hiếm khi không nói sai, Cố Như thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười đưa tay nắm lấy tay Lê Tinh, tiện tay kéo lấy mẹ chồng, khoác tay bà ta đi lên lầu, lại hỏi Lê Tinh:

"Mấy quầy hàng bán tất Lệ Toa của cô không bày nữa, chuẩn bị khai trương trung tâm bán sỉ rồi phải không?"

Lê Tinh và Cố Như không gặp nhau nhiều, nhưng gọi điện thoại rất thường xuyên, gặp mặt hoàn toàn không có xa lạ, cô cong môi cười nhẹ gật đầu đáp lại: "Đúng vậy, anh trai của tôi hôm nay đã lắp xong đèn trong toà nhà rồi, đợi ngày mai giá kệ đến là có thể bày hàng và dọn dẹp vệ sinh."

Lục Kim Xảo vốn định nói chuyện với họ, nghe họ đang nói chuyện chính sự, đảo mắt không lên tiếng, chỉ đi theo lên lầu, vừa đi vừa dựng tai lên hóng chuyện.

Phía sau Lục Huấn ôm một giỏ hải sản và rau, Lộ Phóng cầm một miếng thịt đi theo, anh ta nhìn giỏ rau và hải sản của Lục Huấn, không nhịn được hỏi: "Sao toàn mang hải sản và rau thế?"

Lộ Phóng muốn nói, không phải không biết dì không ăn hải sản sao, Lục Huấn liếc nhìn miếng thịt trong tay anh ta: "Sao lần này cậu không mua bánh kem?"

"......"

Lộ Phóng không lên tiếng nữa. Anh ta mua một miếng thịt còn sợ mẹ mình cằn nhằn, đâu còn dám mua bánh kem.

Tối nay...... Haizzz.

Lộ Phóng thở dài trong lòng không ai biết, một nhóm người nhanh chóng lên lầu.

Nhà họ Lục lúc này trong bếp đã có mùi thơm của thức ăn, vẫn là Lục Hân nấu cơm, chỉ là lần này bố Lục cũng bị ông nội Lục đuổi vào bếp giúp đỡ.

Ông nội Lục đang chuẩn bị đồ ăn vặt như hạt dưa, lạc, còn bày một đĩa long nhãn khô, một túi bánh rán mặn.

Mùa đông không có nhiều hoa quả, ông chỉ chuẩn bị một ít quýt đường và chuối. Đồ ăn vặt và hoa quả đều chuẩn bị theo khẩu phần của hai cô cháu dâu, nhưng mùi thơm của thức ăn trong bếp lại không nồng nàn như lần đầu tiên Lê Tinh đến ăn cơm.

Lê Tinh và Lục Huấn hiếm khi về ăn cơm, lại là sinh nhật của Hách Lệ Hoa, đáng lẽ phải chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn. Hách Lệ Hoa cũng muốn vậy, dù sao trong lòng bà ta vẫn còn giữ một vài suy nghĩ khác, nhưng muốn là một chuyện, hiện tại trong tay bà ta không có một xu nào.

Tiền tiết kiệm đã bồi thường sạch sẽ, bên ngoài còn nợ một đống, bên ông chồng cũng chưa được phát lương, chỉ có chút tiền mua rau mua thịt này vẫn là lấy từ chỗ Lục Hân.

Còn về phần ông cụ, bây giờ chỉ quan tâm đến Lục Cẩn, chi tiêu trong nhà ông kiên quyết không quản, hỏi thì nói là không có tiền.

Tiền đâu? Đưa cho con dâu của ông bồi thường hết rồi.

Hôm nay mua rau hỏi xin tiền, ngày mai mua dầu ăn hỏi mượn tiền không dứt, ông cụ bây giờ đã nhìn thấu, mặc dù cháu trai cháu dâu đến ông rất muốn chuẩn bị một bữa ăn tốt hơn, nhưng cái lỗ hổng này không thể mở, ông vào bếp xem qua, đồ ăn không đến nỗi tệ, nên cũng không quản nữa.

Hách Lệ Hoa từ chuyện này nhìn ra thái độ của bố chồng, bà ta vừa khó chịu vừa xấu hổ, lại thấy Lục Kim Xảo vui vẻ khoác tay con dâu đi vào, còn cố ý lớn tiếng thân thiết gọi Lê Tinh nói chuyện, Lê Tinh còn cười đáp lại, mấy người trên tay ngoại trừ một ít rau thật sự không cầm gì, trong lòng bà ta càng thêm bực bội, khuôn mặt dài gầy gò xị xuống như quả mướp đắng.

Nhưng ai quan tâm chứ, dù sao Lê Tinh cũng không quan tâm, cô mỉm cười chào hỏi ông nội Lục trước, giải thích với ông lý do gần đây không đến, rồi nói hôm nay đến tòa nhà cung ứng bận trang trí nên không kịp đi mua đồ, chỉ lấy một ít hải sản và rau ở nhà, coi như không nhìn thấy vẻ buồn rầu của Hách Lệ Hoa, khẽ nhếch khóe môi chào hỏi bà ta:

"Dì."

"Ừ, đến rồi, mau ngồi đi, sắp ăn cơm rồi." Hách Lệ Hoa lúc này cho dù có uất ức bực bội đến đâu cũng không dám biểu hiện ra một chút nào, đặc biệt là nhìn thấy Lê Tinh trên người lấp lánh trang sức, mắt bà ta cảm thấy chói lóa, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cảm giác kích động, vội vàng đon đả chào hỏi Lê Tinh.

Thật sự là sắp ăn cơm, Lê Tinh còn chưa ngồi xuống, Lục Hân đã bưng một đĩa thức ăn ra, mỉm cười chào hỏi Lê Tinh và Cố Như, liền nói món cuối cùng đã xong, có thể ăn cơm rồi.

Một nhóm người giúp thu dọn bàn ăn, lấy bát đũa chuẩn bị ăn cơm.

Buổi tối Lục Hân bỏ tiền ra mua thịt rau, đều là những món ăn bình thường không thịnh soạn, may mà màu sắc mùi vị đều có đủ.

Một đĩa gà luộc, một món tôm sông rim dầu, một nồi thịt kho tàu, một đĩa đậu phụ trứng bắc thảo, một đĩa súp lơ xanh xào, rồi hầm một nồi canh sườn bí đao.

Nhà họ Lục ăn cơm không có ai nói chuyện nhiều, bây giờ Lục Hân không hay cãi nhau với Lục Kim Xảo nữa, trên bàn càng thêm yên tĩnh, vốn dĩ ông cụ Lục nên nói vài câu để làm dịu bầu không khí.

Nhưng hôm nay người nhà họ Lục không đông đủ, Lục Cẩn trước đó vì ăn phải sữa bột có vấn đề mà phát bệnh phải nằm viện, lại bị chuyện mẹ cậu gây ra k.ích th.ích, nằm viện mãi đến mấy ngày trước mới xuất viện. Lẽ ra cậu nên ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày đợi hồi phục hoàn toàn, nhưng sắp thi cuối kỳ, cậu không muốn bỏ thi để năm sau thi lại, kiên quyết trở lại trường.

Cậu kiên trì, ông cụ Lục có lẽ đoán được suy nghĩ của cậu, nên đã chiều theo ý cậu, cho dù chiều theo ý nhưng trong lòng không tránh khỏi lo lắng.

Mặc dù trước đó đã gọi điện thoại, nhưng lúc ăn cơm, nhìn trên bàn thiếu một người, nụ cười trên mặt ông vẫn ít đi hai phần, ông cũng chỉ chào hỏi Lê Tinh và Cố Như, Hách Lệ Hoa muốn xới cơm cho ông, ông cũng không thèm để ý, để Lộ Phóng ngồi gần nhất xới cơm.

Không khí không tốt, nhưng không cản trở Lục Kim Xảo xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, bà ta liếc nhìn một vòng những người trên bàn, lại liếc nhìn Hách Lệ Hoa muốn xới cơm cho bố chồng, nhưng không được đáp lại đang xấu hổ không biết làm sao, đảo mắt nhìn về phía Lê Tinh đối diện:

"Tinh Tinh à, dạo này bên ngoài nhiều kẻ lừa đảo lắm, con và Như Như làm ăn phải cẩn thận đó."

Bình Luận (0)
Comment