Thập Niên 90: Xuyên Thành Cô Vợ Nghiện Mua Sắm

Chương 93

 "Mẹ!"

Lục Kim Xảo vừa nói xong, trên bàn đột nhiên yên tĩnh, tiếng bát đũa va chạm cũng không còn, Lộ Phóng nắm chặt đũa, hạ giọng gọi bà ta.

"Gọi mẹ làm gì? Mẹ nói sai gì sao? Bây giờ bên ngoài không nhiều chuyện lộn xộn sao? Bọn buôn người, cướp giật, móc túi, đủ loại lừa đảo, mẹ lo lắng cho Tinh Tinh và vợ con, nhắc nhở chúng nó, con phản ứng lớn như vậy làm gì?"

Lục Kim Xảo nghĩa chính ngôn từ trừng mắt nói với con trai.

Lộ Phóng nghẹn lời, anh nhất thời không tìm được lời nào để phản bác, nói sai gì sao?

Không có.

Bây giờ bên ngoài quả thật có nhiều chuyện lộn xộn, lừa đảo cũng nhiều, vợ anh và vợ Lục Huấn đều đang làm ăn, hai người phụ nữ lại còn là hai người phụ nữ xinh đẹp, khả năng bị để ý càng lớn, nhắc nhở một chút cũng không sai.

Có lẽ điều duy nhất không đúng, chính là không đúng lúc.

Nhưng nghĩ kỹ lại, có gì là không đúng lúc chứ, đây là trên bàn ăn, ăn cơm nói chuyện phiếm rất bình thường, chủ đề nói chuyện cũng bình thường, điều duy nhất không bình thường là trên bàn ăn này có một người vừa bị lừa, còn bị lừa rất thảm, chọc vào nỗi đau của người khác, lấy người khác ra làm trò cười.

Nhưng từ trong thâm tâm mà nói, mợ của anh bị đem ra làm trò cười cũng đáng đời, quá ngu ngốc, sao lại có người ngu ngốc như vậy chứ?

Tự hại mình chưa đủ, còn hại cả con trai.

Nghĩ đến việc hôm đó anh đến bệnh viện nhìn thấy Lục Cẩn ốm yếu, dáng vẻ đáng thương đó nhưng vẫn không quên hỏi mẹ mình tình hình vụ án, lại nghĩ đến việc mợ từ đầu đến cuối không hề tự kiểm điểm bản thân, không tự trách mình đã hại sức khỏe của con trai, chỉ một mực không chịu tin vào sự thật, trốn tránh sai lầm của mình, trong lòng anh cũng tức giận.

Chung sống nhiều năm như vậy, anh đối với mợ của mình coi như hiểu rõ, mẹ anh quả thật có rất nhiều vấn đề, nhưng mợ cũng không phải là đèn cạn dầu.

Lúc đầu mẹ anh ly hôn mang theo anh về nhà, bà ta ngoài miệng có thể treo bình dầu suốt ngày kêu không có tiền, than thở số khổ, mẹ anh chỉ cần mở miệng hỏi ông ngoại mượn chút tiền, bà ta nhất định sẽ tìm một lý do nào đó để moi từ ông ngoại ra số tiền tương đương hoặc nhiều hơn.

Ở đây nghèo, ở kia không có tiền, nhưng chu cấp cho nhà mẹ đẻ thì không ngừng, anh không ít lần tận mắt nhìn thấy bà ta lén lút đưa tiền cho chị dâu, còn đem đồ ông ngoại mua cho Lục Huấn mang về nhà mẹ đẻ.

Bị Lục Huấn bắt gặp, bà ta cũng không xấu hổ, nịnh nọt giải thích một câu: "Em họ con sống khổ hơn con, nó không có quần áo mặc, con còn nhiều quần áo." Chuyện coi như xong.

Năm đó, Lục Huấn thi đại học vì cứu Lục Cẩn mà bỏ lỡ một môn thi, trượt đại học. Cả nhà đều ủng hộ anh ấy thi lại, ngay cả người mẹ vốn tính toán chi li của anh cũng không hé răng nửa lời, vậy mà bà ta lại thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ, sau đó còn cố tình đi vòng qua trước mặt Lục Huấn hỏi đi hỏi lại hai lần: "Con cả, con thực sự muốn thi lại sao?"

Bà ta lải nhải nói: "Sức khỏe A Cẩn không tốt, một tháng tiền thuốc thang tốn như nước chảy, tiền lương của chúng ta dồn hết vào cũng không đủ..."

Tuy bà ta không dám nói lời khuyên đừng thi lại, nhưng tâm tư của bà ta có thể giấu được ai chứ? Không lâu sau, Lục Huấn liền nói với gia đình rằng không thi lại nữa, đã đăng ký đi nghĩa vụ quân sự rồi.

Phía Lục Huấn là như vậy, còn với Lục Cẩn, đứa con trai ruột của bà ta cũng chẳng thấy bà ta đối xử tốt hơn là bao.

Bấy nhiêu năm nay, tất cả mọi người trong nhà đều chấp nhận việc Lục Cẩn sức khỏe yếu ớt, lại còn mắc bệnh, mọi người đều tích cực động viên, giúp đỡ cậu ấy hồi phục, chỉ có người mẹ ruột này là không chấp nhận được.

Bà ta luôn cho rằng bệnh của Lục Cẩn là điều đáng xấu hổ, luôn che che giấu giấu không dám để người khác biết, còn dặn đi dặn lại Lục Cẩn không được để lộ cho bất kỳ ai.

Hai năm trước Lục Cẩn phát bệnh ở bên ngoài, bị người trong khu tập thể biết được, Lục Cẩn còn đang nằm viện, bà ta không lo lắng cho sức khỏe của con trai trước mà lại cuống cuồng lo lắng việc mọi người đều biết rồi thì phải làm sao, người trong khu tập thể sẽ bàn tán thế nào.

Lúc đó, Lục Cẩn vốn đã khó chịu vì cảm thấy mình là gánh nặng cho gia đình, lại nghe bà ta lải nhải một hồi, nghĩ đến việc vì mình mà người nhà bị cả khu tập thể dị nghị, có lẽ còn ảnh hưởng đến việc anh cả lấy vợ, em gái gả chồng, trong lúc nghĩ quẩn cậu ấy đã uống thuốc tự tử.

Cũng may phát hiện kịp thời, mới không gây ra bi kịch.

Thật sự là sống sung sướng quá rồi lúc nào cũng than thân trách phận, tự cho mình là người khổ sở nhất, chuyện không đâu.

Cho bà ta nếm mùi đau khổ một chút cũng tốt, không cảm thấy đau, lần sau bà ta còn dám tái phạm.

Còn cả anh trai và chị dâu bên nhà mẹ đẻ bà ta nữa, bọn họ trốn đi nhưng chưa chết, nếu lần này bà ta dễ dàng thoát tội, không chừng sau đó lại mềm lòng, đến lúc đó người chịu khổ lại là ông ngoại anh.

Người khác không biết, chứ anh là người trực tiếp xử lý chuyện này nên hiểu rõ nhất, hơn hai vạn tiền nợ, người ngoài nào dễ dàng cho vay, lần này ông ngoại anh coi như đã vét sạch cả tiền để dành dưỡng già rồi.

Nếu còn có lần sau, lấy gì mà bù vào.

Lộ Phóng giơ đũa gắp một con tôm, học theo Lục Huấn ngồi chéo đối diện bắt đầu bóc tôm cho vợ mình.

Lộ Phóng không quản nữa, ở trên bàn Lục Hân siết chặt đôi đũa, nghĩ đến anh hai vừa mới trở lại trường học, cô cắn răng, cúi đầu không nói tiếng nào.

Ông cụ Lục trong lòng còn tức giận, gắp một đũa thức ăn trộn với cơm, coi như không nghe thấy gì.

Cố Như kín đáo liếc nhìn người chồng đang bóc tôm cho mình, cầm ly nước ép bên cạnh lên uống.

Từng người một không lên tiếng, Hách Lệ Hoa vốn đã khó xử, thấy bố chồng, chồng và con gái đều mặc kệ Lục Kim Xảo gây chuyện, sắc mặt bà ta hơi thay đổi, ngước mắt lên định quát Lục Kim Xảo, nhưng đúng lúc này, ánh sáng phản chiếu từ chiếc vòng tay hồng ngọc trên cổ tay Lê Tinh lướt qua, bà ta khựng lại, nhớ ra điều gì đó bèn từ từ cụp mắt xuống, khóe miệng trễ xuống, lộ vẻ mặt chua xót nhẫn nhịn.

Lục Kim Xảo thấy mọi người đều im lặng thì hài lòng, con dâu không thích nói chuyện với bà ta lắm, bà ta đành tiếp tục kéo Lê Tinh nói chuyện:

"Tinh Tinh, cô nói thật đấy, lừa đảo bây giờ nhiều lắm, mánh khóe thì đủ kiểu, còn có người tự tô vẽ bản thân thành nhân vật lợi hại đến mức không tưởng, lấy một hộp sữa bột đậu nành có vấn đề ra bán với giá trên trời, bảo là chữa được bách bệnh, ban đầu cho năm quả trứng để người ta đến nghe giảng, nghe xong thì tặng quà, thuê người đóng giả lên giúp bán hàng, con xem, từng bước từng bước một, có ghê gớm không, có giỏi không?"



Tối qua, Lục Kim Xảo về nhà nghe được chuyện Hách Lệ Hoa bị lừa còn hại cả con trai ruột, bà ta liền không nhàn rỗi, vừa vào cửa hỏi bố Lục Cẩn tình hình bên kia, biết người không sao thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền túm lấy Hách Lệ Hoa mà mỉa mai.

Trong lúc mỉa mai, bà ta không quên tìm hiểu tình hình cụ thể, người nhà ai nấy đều kín miệng như hũ nút không chịu nói, không sao cả, bà ta có nhiều cách để biết chi tiết.

Sáng nay, bà ta vừa dậy đã bắt đầu gọi điện thoại cho những người quen biết, kể cho họ nghe về vụ lừa đảo mới này để phòng tránh bị lừa, sau đó liền bưng ghế ra chỗ cửa hàng dịch vụ của khu tập thể ngồi nói chuyện phiếm với mọi người.

Chuyện của Hách Lệ Hoa là chủ đề nóng hổi được bàn tán ở khu tập thể nhà máy tàu, bà ta nghe chỗ này một tai, chỗ kia một miệng, kết hợp với những gì nghe được tối qua, toàn bộ quá trình nắm rõ chi tiết, kể lại không vấp váp chút nào, còn làm ra vẻ khoa trương hỏi Lê Tinh.

"Còn có chuyện này sao? Có người tin sao?" Lê Tinh liếc mắt về phía Hách Lệ Hoa, ăn con tôm Lục Huấn bóc, thấy Lục Huấn vẫn đang bóc tôm cho mình, cơm mình xới ra đã nguội ngắt mà vẫn chưa ăn, cô giơ tay gắp cho anh một miếng thịt kho tàu, giả vờ như không biết gì, đáp lại một tiếng.

"Vậy mà có nhiều người tin lắm đấy! Năm quả trứng không nhiều, nhưng không chịu nổi những kẻ tham lam muốn chiếm lợi ấy!" Lục Kim Xảo liếc xéo Hách Lệ Hoa, nói đầy ẩn ý.

"Cũng đúng, con người ai cũng có tâm lý tham lam chút lợi nhỏ." Lê Tinh đáp lời, sau đó lại cười: "Nhưng mà cô ạ, loại lừa đảo này chắc là chị Cố Như và con không cần phải lo lắng."

Lục Kim Xảo theo bản năng hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì không lừa được chúng con." Lê Tinh nhẹ nhàng đặt đũa lên bát cơm trắng, nghiêm túc nói. "Loại lừa đảo này thường nắm bắt tâm lý muốn chiếm lợi, tham lam của con người, nhưng người bị lừa không hề nhận ra vấn đề trong đó sao? Con nghĩ trong lòng người đó hẳn là có cảm giác, mọi người đều biết trên trời không có chuyện tự nhiên rơi bánh xuống, sở dĩ nguyện ý tin, thực ra cũng là do đối phương cho quá nhiều, tham lam không nỡ buông bỏ."

Lê Tinh nói xong, trong đầu đột nhiên lóe lên điều gì, cô hơi chấn động, không kiềm chế được ngẩng đầu nhìn Hách Lệ Hoa.

Nhà họ Lục ăn cơm trên một chiếc bàn tròn lớn, ông cụ Lục ngồi đầu, bên trái ông là bố Lục, lần lượt là Hách Lệ Hoa, Lục Hân, bên cạnh là Lục Huấn, Lê Tinh, Cố Như, Lộ Phóng, rồi đến Lục Kim Xảo, ngồi quây quần thành một bàn.

Lê Tinh và Hách Lệ Hoa ngồi chéo nhau.

Hôm nay là sinh nhật của Hách Lệ Hoa, đáng lẽ bà ta phải ăn mặc chỉnh tề gọn gàng, nhưng vì những chuyện xảy ra mấy ngày nay, cộng với ý định trong lòng, tối nay bà ta ăn mặc giản dị hơn mọi khi.

Sắp đến ngày có tuyết rơi, ban ngày nhiệt độ bên ngoài chỉ có vài độ, đến tối thậm chí còn giảm xuống dưới 0 độ, nhà họ Lục vẫn ở trong căn nhà cán bộ được xây dựng từ thời kỳ đầu, kiểu nhà ống cũ kỹ, mùa đông thì lạnh, mùa hè thì nóng. Lúc này là thời điểm lạnh nhất trong nhà, Lục Huấn trước đó lo lắng cho ông cụ, đã lắp điều hoà cho gia đình, nhưng nhà họ Lục tiết kiệm, ngoài những lúc mùa hè nóng không chịu nổi mới bật lên một chút, còn mùa đông thì rất ít khi bật.

Ông cụ thực sự sợ lạnh sẽ lấy bình nước muối, đổ đầy nước nóng vào, dùng khăn khô bọc lại để sưởi ấm.

Trong nhà lạnh, Hách Lệ Hoa mặc rất dày, bên trong là áo len cao cổ màu xám nhạt, khoác thêm một chiếc áo khoác màu xanh không cổ, bên ngoài lại khoác thêm một chiếc áo khoác ngắn cổ đứng màu xám đậm, cách ăn mặc giản dị đến mức có chút quê mùa, những ngày này sống không dễ dàng, bà ta gầy đi không ít so với mấy tháng trước, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều thêm vài đường, khóe miệng trễ xuống cũng sâu hơn trước, mái tóc ngắn được chải gọn gàng, có vài sợi tóc bạc lấm tấm lẫn vào bên trong.

Bà ta cụp mắt xuống, lộ ra vẻ mặt khổ sở dễ bị bắt nạt lại nhẫn nhịn chịu đựng, nhìn thế nào cũng thấy là một người vô cùng hiền lành.

"Sao vậy?" Lê Tinh đang nhìn Hách Lệ Hoa đến ngẩn người, Lục Huấn chú ý thấy, gắp con tôm đã bóc cho cô vào bát.

Anh đột nhiên lên tiếng hỏi, Lục Kim Xảo ở bên cạnh nghe thấy, chợt nhớ đến tình hình lần trước Lê Tinh đến đây, mặt bà ta cứng đờ, lập tức lo lắng nhìn về phía Lê Tinh: "Tinh Tinh, con lại không khỏe sao?"

"Hôm nay chúng ta không có uống rượu mà!"

Lần trước Lục Kim Xảo vì Lê Tinh không khỏe mà bị mắng một trận, bản thân bà về nhà sau đó cũng mất ngủ cả đêm, bị dọa sợ rồi, lần này ăn cơm đều ngoan ngoãn uống nước ngọt, nếu lại có chuyện gì nữa, bà cảm thấy tim mình chịu không nổi mất, vừa rồi chỉ có mình bà nói chuyện với mọi người.

"Không có, con không thấy khó chịu."

Lê Tinh hoàn hồn, nhận ra trong chốc lát mọi người đều nhìn về phía mình, cô vội thu lại ánh mắt, mỉm cười, do dự một chút rồi nói: "Con chỉ là đột nhiên nhớ đến, trước đây con có đọc một cuốn sách, có một kiểu tâm lý con bạc, bọn họ còn không ngừng tự thôi miên bản thân, cho dù đã biết mình bị lừa nhưng lợi ích trước mắt là có thật, chỉ cần loại sữa bột này không làm chết người, bọn họ bán một thời gian thì sao, đợi kiếm đủ tiền rồi thì dừng tay là được, nếu có bị phát hiện thì cũng không sao, dù sao bọn họ cũng là người bị lừa, không liên quan đến bọn họ..."

Lục Huấn đột nhiên khựng lại.

"Còn có thể như vậy sao?" Lục Kim Xảo ngây người, bà ta nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt trợn to nhìn về phía Hách Lệ Hoa.

Trên bàn trong nháy mắt im lặng như tờ, từng đôi mắt lần lượt nhìn về phía Hách Lệ Hoa.

Ông cụ Lục trực tiếp đặt đũa trong tay xuống, nhìn chằm chằm Hách Lệ Hoa, đôi mắt già nua đỏ hoe, bàn tay nắm chặt trên bàn hơi run rẩy.

Tất cả mọi người mang theo ánh mắt dò xét phẫn nộ rõ ràng như vậy, sắc mặt Hách Lệ Hoa thay đổi lớn, bà ta lập tức hoảng loạn run rẩy nói: "Không, không phải, không phải như vậy! Tôi không biết! Trước đây tôi thực sự không biết!"

"Thật không biết hay là giả vờ không biết? Nếu không biết thì chị cuống lên làm gì? Cũng chưa nói chị mà."

Lục Kim Xảo và Hách Lệ Hoa đấu đá nhau bao nhiêu năm, Hách Lệ Hoa chỉ cần một ánh mắt, một biểu cảm là Lục Kim Xảo đều hiểu rõ mười mươi, Lê Tinh nói chưa chắc đã hoàn toàn đúng, nhưng bà chú ý thấy Hách Lệ Hoa vừa rồi chính là đang chột dạ.

Bà đập đũa xuống, đứng bật dậy chỉ vào mặt Hách Lệ Hoa mắng: "Hay cho chị, Hách Lệ Hoa, chị đúng là đồ đàn bà độc ác mất hết lương tâm, hóa ra chị lại có ý định này? Thành công thì chị kiếm được, bị phát hiện thì chị cũng là người bị hại?"

"Đúng, chị đúng là người bị hại, chị đúng là đồ khốn nạn, đây là để cho người già trẻ nhỏ trong nhà cùng chị chịu tội đấy!"

"Tôi nhổ vào! Chị đúng là đồ độc ác!"

Lần này Lục Kim Xảo thực sự tức giận, bà hả hê trên nỗi đau của người khác thì cứ hả hê, nhưng không phải là bà không chú ý đến việc bố bà rõ ràng gầy đi, càng lộ rõ vẻ già nua mệt mỏi, bởi vì phát hiện ra mà trong lòng bà nghẹn một cục tức, không muốn để Hách Lệ Hoa dễ dàng cho qua chuyện. Nhưng nghĩ nát óc, cũng không ngờ Hách Lệ Hoa trong lòng còn có một tầng suy nghĩ khác.

"Đê tiện! Hách Lệ Hoa, chị thật đê tiện, thật tàn nhẫn! Chị vì kiếm một món tiền mà ngay cả con trai ruột của mình cũng không buông tha!"

Có một số thứ, một khi đã lộ ra một đầu mối, rất dễ khiến người ta lôi ra cả sợi dây, Lục Kim Xảo tuy là người nóng nảy, chỗ nào châm là nổ, nhưng không phải là người ngu ngốc, đối với Hách Lệ Hoa càng hiểu rõ, bà đột nhiên nghĩ đến tại sao Hách Lệ Hoa lại cho Lục Cẩn uống loại sữa bột đó.

Còn có thể vì cái gì nữa.

Vì để bà ta có thể dễ dàng bán hàng, có thể nói với người khác: "Thực sự có tác dụng, con trai tôi cũng đang uống đây!"

Lần này Hách Lệ Hoa không bị những người đó kiện lên cảnh sát, chỉ phải bồi thường tiền, rất nhiều người cũng nghĩ bà ta cũng đáng thương, con trai còn đang nằm viện.

Lục Kim Xảo vừa nghĩ đến tính toán của Hách Lệ Hoa, trong lòng từng cơn lạnh lẽo, không nhịn được lẩm bẩm: "Đáng sợ, quá đáng sợ."

"Hổ dữ còn không ăn thịt con, vậy mà người đàn bà độc ác này lại muốn dùng đứa con trai bệnh tật của mình làm lá chắn để kiếm tiền!"

"Mẹ, cô nói là thật sao?" Lục Hân đỏ mắt không thể tin nổi nhìn về phía Hách Lệ Hoa. "Trong lòng mẹ thực ra đã đoán được loại sữa bột đó có vấn đề, nhưng mẹ vì để bán được sữa bột, vẫn cho anh hai uống?"

"Tại sao? Tại sao mẹ lại làm như vậy!"

Lục Hân đột nhiên kích động, "Mẹ biết rõ anh hai sức khỏe không tốt! Anh ấy khó khăn lắm mới thi đỗ đại học! Sức khỏe của anh ấy không chịu nổi những thứ linh tinh đó, tại sao mẹ lại đối xử với anh ấy như vậy?"

"Mẹ thật đáng sợ! Mẹ là mẹ của chúng con mà, mẹ còn là mẹ của chúng con không?"

"Không phải! Không phải! Mẹ không có! Sao mẹ có thể làm như vậy! Mẹ không biết bên trong đó có thêm thứ gì!"

Từng tiếng chất vấn của Lục Hân giống như từng nhát búa tạ giáng mạnh vào tim Hách Lệ Hoa, da đầu bà ta như muốn nổ tung, bà ta hoảng loạn lắc đầu phủ nhận, nói xong, bèn ý thức được mình vừa thốt ra điều gì, cơ thể đột nhiên cứng đờ.

"Mợ không biết bên trong có thêm thứ gì, nhưng mợ biết loại sữa bột đó có vấn đề, đúng không, mợ?"

Lộ Phóng là người nhạy bén cỡ nào, bình thường thẩm vấn tội phạm vô số, anh ta đối với biểu cảm nhỏ của con người quen thuộc không thể quen thuộc hơn, anh ta không bỏ qua khoảnh khắc Hách Lệ Hoa nhận ra mình lỡ lời, sự cứng đờ và thay đổi của ánh mắt cùng cánh mũi, anh ta lạnh giọng chất vấn.

"Không biết! Tôi không biết! Làm sao tôi có thể biết thứ đó có vấn đề chứ!" Hách Lệ Hoa hét lên một tiếng chói tai. "Mấy người đây là muốn làm gì?"

"Ép cung tôi, muốn con trai con gái tôi hận tôi, muốn tôi không được yên ổn, muốn chia rẽ gia đình tôi, đuổi tôi ra khỏi cái nhà này có phải không?"

Hách Lệ Hoa đột nhiên ngẩng mặt nhìn về phía Lê Tinh, đôi mắt đỏ ngầu đầy hận ý: "Tôi đắc tội gì với cô? Cô lại hại tôi như vậy! Cô đúng là đồ gây họa, từ lần đầu tiên cô..."

Một đôi đũa đột nhiên bay về phía Hách Lệ Hoa, đập thẳng vào mặt bà ta, bà ta kêu lên một tiếng, theo bản năng nghiêng đầu giơ tay che mặt.

"Ăn nói cho cẩn thận, ai là đồ gây họa?" Sắc mặt Lục Huấn lạnh như băng đứng dậy. "Cô ấy có nhắc tên bà không? Bà như thế này, bà nghĩ bà giấu được ai?"

"Cứ tưởng bà chỉ ngu ngốc, hóa ra là đã coi thường bà rồi."

"Sao bà lại không biết, với tính cách của bà, thứ đó bán chạy như vậy, được thổi phồng thần kỳ như vậy, có thể làm đẹp da, dưỡng nhan, kéo dài tuổi xuân, bà sẽ không mở một hộp ra uống thử sao?"

"Sữa bột đậu nành, bình thường bà ăn thứ gì cũng có thể phân biệt chính xác bỏ những gia vị nào, bà lại không phân biệt được sữa đậu nành và sữa bột sao?"

"Bà muốn bằng chứng đúng không? Lục Hân, vào phòng mẹ em lục soát đi, dưới gầm giường hoặc trong tủ, xem có tìm thấy hộp sữa đã mở không!"

Đầu óc Hách Lệ Hoa ong lên, sắc mặt bà ta trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, đối diện với khuôn mặt lạnh lùng băng giá của Lục Huấn, đôi mắt lạnh lùng không chút cảm xúc, bà ta lập tức cứng đờ như bị đóng băng, không nhúc nhích, trong lòng từng đợt hoảng sợ dâng trào như muốn nhấn chìm bà ta.

Lục Hân nước mắt giàn giụa, nhìn Hách Lệ Hoa một cái, quay đầu định đi vào phòng bà ta.

"Không được vào!"

Hách Lệ Hoa liếc mắt thấy, bà ta hoảng loạn hét lên một tiếng.

Bước chân Lục Hân khựng lại một chút, rất nhanh sau đó lại không quay đầu lại, kiên quyết đi vào phòng bà ta.

Hách Lệ Hoa trợn mắt nhìn, bà ta bực bội giơ tay vò đầu bứt tóc gào lên: "Tìm thấy thì sao chứ, đó là tôi lấy về cho A Cẩn uống không được sao? Mấy người có phải muốn ép chết tôi không!"

Hách Lệ Hoa lúc này như một quả cầu gai xù lông, đụng vào ai là đâm người đó, oán hận nhìn Lục Huấn: "Mày chính là oán tao, oán tao năm đó muốn đưa mày đi, tao làm sai sao? Lục Cẩn lúc đó như vậy, tao biết mày khắc người thân..."

"Khắc người thân nào?"

Lê Tinh vốn không định nói thêm gì nữa, lúc nói ra suy đoán trong lòng mình, cô đã dự liệu được Hách Lệ Hoa sẽ trở mặt, nhưng cô không hối hận, đối với chuyện trước kia cô có thể không truy cứu, chỉ ghét bỏ, nhưng nếu lần này không vạch trần hành động của Hách Lệ Hoa, ai biết lần sau bà ta sẽ làm ra chuyện gì.

Con trai ruột của bà ta mà bà ta còn nỡ lợi dụng, vậy còn con nuôi thì sao?

Nếu một ngày nào đó, một món lợi lớn từ trên trời rơi xuống trước mặt Hách Lệ Hoa, bà ta có động lòng không?

Nói cô đa nghi cũng được, chuyện bé xé ra to cũng được, có giấc mơ Lục Huấn chết kia, cô không dám đánh cược một chút nào.

Hách Lệ Hoa nhìn Lục Huấn như nhìn kẻ thù, Lê Tinh càng không nhịn được, nắm chặt đôi đũa đứng dậy, ngẩng mặt nhìn thẳng Hách Lệ Hoa:

"Chồng tôi khắc ai? Chồng tôi những năm này không ít lần mang tiền về nhà đúng không? Đồ điện trong nhà, tiền thuốc thang của Lục Cẩn, các khoản chi tiêu cần thiết, có thứ nào không phải anh ấy lo liệu? Nếu anh ấy có một chút oán hận với gia đình này, anh ấy có cần phải làm đến mức này không?"

"Đúng, anh ấy không phải con ruột của bà, nhưng anh ấy ở trong nhà này hơn hai mươi năm rồi, vì gia đình này đã hy sinh như thế nào, bà thực sự không nhìn thấy một chút nào sao?"

"Trái tim của bà làm bằng sắt đá sao? Anh ấy vì gia đình này mà hy sinh tất cả, từ bỏ thi đại học, từ bỏ cơ hội vào đại học, cuối cùng chỉ nhận được một câu oán trách từ bà?"

Lê Tinh từng câu từng chữ không lớn tiếng, vì uất ức thay cho Lục Huấn mà thậm chí còn nghẹn ngào, Hách Lệ Hoa lại bị chặn họng, đột nhiên không nói được lời nào.

Ở cửa phòng, Lục Hân nhìn thấy cảnh này, cúi đầu nhìn hộp sữa bột bằng nhôm màu trắng bạc trong tay.

Lục Huấn thực sự rất hiểu tính cách của Hách Lệ Hoa, hộp sữa được giấu dưới gầm giường, dùng một túi vải đen bọc lại, sữa bột bên trong đã không còn, không biết là bị đổ đi hay đã uống hết, nhưng đã đủ chứng minh, mẹ cô đã nói dối.

Bà ta thực sự biết, biết loại sữa bột đó có vấn đề.

Nếu không bà ta sẽ không chột dạ như vậy, giấu hộp sữa đi, trước đó còn không cho cô đi tìm, rõ ràng chỉ cần giải thích một câu là được, nhưng bà ta quá hoảng loạn, hoảng loạn đến mức không tiếc đổ vấy cho anh cả.

Lục Hân như đã hạ quyết tâm, giơ tay lau mạnh nước mắt, nhanh chóng đi đến trước mặt Hách Lệ Hoa, đặt hộp sữa không trong tay xuống bàn, đôi mắt đẫm lệ nhìn Hách Lệ Hoa:

"Mẹ, mẹ có thể giải thích một chút không, mẹ có ý kiến với anh cả, vì anh ấy không phải con ruột của mẹ, vậy anh hai thì sao?"

"Anh hai là con ruột của mẹ, tại sao mẹ còn đối xử với anh ấy như vậy? Chê anh ấy bị bệnh? Cảm thấy anh ấy là gánh nặng? Có thể lợi dụng thì lợi dụng trước, giống như mợ cả, mẹ chỉ cần có tiền..."

"Không phải, mẹ đã nói không phải!"

Hách Lệ Hoa suy sụp hét lên, bà quả thực không nghĩ như vậy, nhưng đúng như Lục Huấn đoán, sữa bột của bà bán ra ngày càng nhiều, một số người nói có hiệu quả, nói buổi tối uống xong ngủ rất ngon, một số người nói không có hiệu quả gì, bà cũng nảy sinh sự tò mò với loại sữa bột này, một tháng trước đã lấy một hộp về nhà, định pha uống thử xem sao.

Vì tạm thời không muốn để người nhà biết chuyện bà xin nghỉ việc không lương để bán sữa bột, nên mỗi lần uống sữa đều đợi sau khi ông chồng ngủ say, mượn cớ dậy uống nước để pha.

Lưỡi của bà nhạy cảm hơn người bình thường, thứ gì có mùi vị gì bà vừa ăn là có thể nhận ra, bà không thích ăn hải sản, cũng là vì cho dù chế biến thế nào đều có thể ngửi thấy mùi tanh của hải sản, đồ làm từ đậu cũng tương tự, cho nên chỉ uống một ly, bà đã nếm ra sữa bột đó có vị đậu nành.

Ban đầu bà cho rằng chỉ là pha thêm một chút đậu nành vào sữa bột nên không để ý, uống hết một ly, uống xong bà phát hiện ngủ rất ngon, ngày hôm sau đến giờ mà vẫn không dậy nổi.

Bà lại uống tiếp hai ngày, càng uống càng cảm thấy sữa bột đó chỉ là sữa đậu nành thuần túy, bởi vì bà không nếm ra còn có thứ gì khác.

Trong lòng nghi ngờ, bà liền muốn làm cho rõ ràng, bèn chạy đến cửa hàng dịch vụ mua một túi sữa đậu nành về nhà uống thử, có thể là do nhãn hiệu khác nhau, mùi vị và lượng đường khác nhau, nhưng dư vị sau khi uống sữa đậu nành là giống hệt nhau.

Bà mơ hồ cảm thấy, sữa bột mình đang bán có lẽ là làm từ sữa đậu nành.

Sữa đậu nành có giá vốn một hai tệ, lại bán với giá mấy chục tệ một hộp, đây không phải là lừa đảo sao?

Lúc đó trong đầu bà lóe lên ý nghĩ đó liền bị dọa sợ, bà không thể chấp nhận, cũng không có cách nào chấp nhận đó là lừa đảo.

Toàn bộ tiền tiết kiệm của bà đều đổ vào đó, nhập nhiều hàng như vậy, còn xin nghỉ việc, nếu là lừa đảo thì bà xong đời rồi.

Cho nên bà tự nhủ với mình là không thể nào, nếu chỉ là sữa đậu nành thì sẽ không có người uống xong cảm thấy có hiệu quả, anh trai của bà bây giờ giấc ngủ tốt hơn, tinh thần rõ ràng là tốt hơn rất nhiều, có ví dụ sống sờ sờ ra đó.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại tự nhủ với mình, bà cất hộp sữa bột đi không uống nữa, coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục bán sữa bột của mình. Chỉ là không ngờ bà bán chưa được mấy ngày, Lục Cẩn xảy ra chuyện, lại còn là vì sữa bột mà ra chuyện.

Lục Cẩn và anh trai của bà đều là những tấm gương sống cho việc bán sữa bột của bà, nó lại vì uống sữa bột mà phát bệnh, bác sĩ còn nói cho bà biết thành phần của sữa bột chỉ là sữa bột đậu nành thêm một ít thuốc an thần, hơn nữa những loại thuốc an thần này có tác dụng phụ, trẻ em uống nhiều sẽ ảnh hưởng đến não bộ, người bệnh uống nhiều tình trạng cũng sẽ tệ hơn.

Trẻ em, người bệnh, đều là những đối tượng bà bán được nhiều nhất.

Bà không dám nghĩ nếu bọn họ cùng nhau xảy ra chuyện, thì bà sẽ có kết cục như thế nào.

Trong nháy mắt trời đất sụp đổ, bà ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, mới khi ông cụ Lục nhận thấy có điều không ổn, nghiêm giọng chất vấn bà, không kiềm chế được run rẩy quỳ xuống đất nói ra sự thật.

Khó khăn lắm, khó khăn lắm bà mới thoát được một kiếp, chỉ cần bà nghĩ cách trả hết nợ bên ngoài, chuyện này sẽ kết thúc, cơn ác mộng này cũng kết thúc.

Nhưng bà không ngờ Lục Kim Xảo lại cố tình khơi lại chuyện cũ, cố tình chọc vào nỗi đau của bà. Còn có cả cô con dâu nuôi mới vào cửa này, bà đối xử với nó không tốt sao? Lần nào gặp, bà không nâng niu nó sao? Tại sao nó lại cứ phải nói những lời lung tung rối loạn?

Ngay cả đứa con gái vốn luôn nghe lời cũng vậy, nó đang làm gì vậy? Không biết mẹ nó bây giờ đang khó khăn thế nào sao?

Bà đã nuôi phải một con sói mắt trắng.

Đúng là một đám đồ vô ơn bạc nghĩa, Hách Lệ Hoa chỉ cần nghĩ đến chuyện này bị phanh phui, ông cụ Lục tuyệt đối sẽ không cho phép bà ở lại trong nhà này, bà sắp phát điên rồi.

Quay mặt lại nhìn Lục Hân đang khóc, bà chỉ cảm thấy phiền phức, khóc khóc khóc, bà còn chưa khóc, nó khóc cái gì. Bà muốn hại con trai mình sao?

Đó là con trai ruột của bà, làm sao bà có thể hại nó, bà chỉ là không ngờ thứ đó không những uống không có tác dụng mà còn làm hại đến sức khỏe của nó, bà không ngờ mà thôi, cứ để chuyện này trôi qua không được sao?

Hách Lệ Hoa bực bội vò đầu bứt tóc, nhìn hộp sữa bột trên bàn mà lúc nãy bà ta vẫn chưa kịp mang ra ngoài vứt đi, đôi mắt đỏ ngầu trợn trừng, nghe thấy tiếng nức nở của Lục Hân bên tai, bà ta không kiềm chế được nữa, giơ tay tát thẳng vào mặt con gái:

"Đồ khuỷu tay hướng ra ngoài, tao cần mày giải thích thế nào, tao đã nói tao không có, tao không biết..."

"Đủ rồi!"

Tất cả mọi người đều không ngờ Hách Lệ Hoa lại đột nhiên ra tay, ánh mắt Lục Huấn sắc bén, nhanh chóng kéo Lục Hân ra sau lưng bảo vệ, ông cụ Lục nắm tay đấm mạnh xuống bàn, giận dữ quát lên một tiếng.

"Thằng cả, mày chết rồi à? Chết rồi cũng phải thở ra một hơi, nhà họ Lục tao không chứa chấp loại người suốt ngày oán trời trách đất, ngay cả con trai mình cũng hại!"

"Từ hôm nay trở đi, hai vợ chồng mày dọn ra ngoài cho tao, sau này chúng mày sống chết thế nào không liên quan gì đến tao, đến Lục Huấn, Lục Cẩn, Lục Hân!"

(Editor: Cứ mỗi lần edit tới bà này ghét không chịu được, vừa xấu xa đáng ghét lại độc ác, đụng tới mẻ là uy hiếp đòi tự tử, tính ra Diệp Mẫn Thục ở bộ kia còn hiền chán)

Bình Luận (0)
Comment