Bạch Trân Trân tin tưởng chuyện này không phải xảy ra lần đầu tiên, cô chỉ nhìn thấy lần này, lúc cô không nhìn thấy, chuyện giống vậy đã xảy ra bao nhiêu lần?
Tình cảm giữa cô và Hách Cầm Vận, Đỗ Văn Khiết thật ra không có tốt tới vậy, nếu như không phải là bởi vì Đường trưởng lão ưng ý cô, muốn nhận cô làm đệ tử, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ cân nhắc lợi hại, lựa chọn từ bỏ quan hệ hữu nghị này với cô. Hiện tại bọn họ thuyết phục cô như thế, cũng là bởi vì nếu như Bạch Trân Trân thật sự trở thành đồ đệ của Đường trưởng lão, thân phận địa vị sẽ lập tức nước lên thì thuyền lên, còn bọn họ có quan hệ tốt với Bạch Trân Trân, sau khi thân phận địa vị của cô được nâng lên, chẳng có lẽ bọn họ sẽ không có lợi ích nào sao?
Rất nhiều thứ nhìn bề ngoài thì gió êm sóng lặng, thế nhưng một khi giật xuống tấm màn che đó, thứ bên trong sẽ xuất hiện một cách trần trụi. Dù là không có hai con côn trùng kỳ quái, bọn họ vẫn tha thiết khuyên lơn Bạch Trân Trân, một phần là bởi vì tình hữu nghị yếu ớt kia, một phần cũng là bởi vì sự phú quý khổng lồ đến tận cùng có thể sẽ mang tới cho bọn họ.
Bạch Trân Trân đột nhiên nở nụ cười, cô chợt đứng lên, hai người Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết không biết nguyên nhân Bạch Trân Trân làm thế, hai người cùng ngẩng đầu nhìn về phía cô, vẻ mặt chỉ toàn sự thắc mắc.
"Trân Trân, cô sao vậy?"
"Đúng vậy, Trân Trân, lời chúng tôi nói có chỗ nào khiến cô không vui sao? Nếu như là vậy, chúng tôi xin lỗi cô, cô chớ so đo với chúng tôi."
Hai người ngửa đầu nhìn Bạch Trân Trân, thản nhiên tiếp nhận việc mình đang ở đẳng cấp thấp, đồng thời không hề cảm thấy thế này có vấn đề gì.
Mặc dù Bạch Trân Trân vẫn không có đồng ý, nhưng dường như hai người kia đã nhận định cuối cùng Bạch Trân Trân sẽ trở thành đồ đệ của Đường trưởng lão. Bên trong tình hữu nghị xen lẫn quá nhiều thứ, vậy sẽ trở nên đục ngầu và không còn tinh khiết, Bạch Trân Trân cười trầm thấp vài tiếng, trong giọng nói xen lẫn mấy phần đạm nhiên và thê lương.
"Tôi không muốn bái Đường trưởng lão làm thầy, nếu như Tư Mã Phinh Đình muốn tìm tôi gây phiền phức, vậy cô ta hãy tới đi, chẳng lẽ cô ta có thể giết tôi hay sao? Cùng lắm thì nếu tôi không lăn lộn ngoài đời nổi thì rời khỏi Hương Giang là xong. Thiên hạ rộng lớn, không có chốn dung thân cho tôi sao?"
Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết: "..."
Hai người thật sự không ngờ bọn họ đã thuyết phục lâu vậy, nhưng vẫn cứ như đàn gảy tai trâu với Bạch Trân Trân, hai người đều có chút bất đắc dĩ.
"Trân Trân..."
Bọn họ còn muốn nói thêm cái gì, nhưng Bạch Trân Trân đã không còn mong muốn trao đổi cùng bọn họ. Bất kể bọn họ nói cái gì, bất kể bọn họ sẽ giải thích như thế nào, những lời này sớm đã không có bất cứ ý nghĩa gì.
"Hôm nay đã bận bịu cả ngày, tôi cũng bị thương, vấn đề này tôi không muốn tiếp tục nói nữa, hai người đi trước đi, tôi mệt rồi."
Hai người Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết thấy thế thì cũng không tiện tiếp tục ở lại, hai người chào tạm biệt với Bạch Trân Trân, đứng dậy rời đi.
Sau khi tiễn hai người kia xong, cô nhìn phòng khách trống rỗng, Bạch Trân Trân cười khổ một tiếng, cảm giác bất lực tận cùng đột nhiên xuất hiện, cô nhẹ thở dài một hơi, cảm thấy thứ mình phải đối mặt có lẽ càng cường hãn hơn cô suy nghĩ. Nhưng mà "vọng sơn bào tử mã"*, thứ tưởng tượng sẽ luôn luôn đáng sợ hơn lúc đối mặt thực tế, chỉ cần đối phương có điểm cần kiêng dè, cô sẽ có thể có cơ hội thở dốc. Dù sao nếu như đối phương thật sự không gì không làm được, với sức mạnh của đối phương, Bạch Trân Trân cảm thấy cô hoàn toàn không có khả năng đấu thắng được đối phương. Nhưng đối phương mãi mà không ra mặt trực diện với Bạch Trân Trân, ngược lại sử dụng biện pháp quanh co để gây sự với cô, vậy đã đại biểu đối phương có chỗ kiêng dè, đồng thời muốn tuân theo một quy tắc nào đó.
Bạch Trân Trân nhớ tới linh cảm có được khi đối thoại với Lâm Yến Bình, cô rủ mắt, che khuất cảm xúc đang cuồn cuộn trong mắt.
Một bên khác, Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết tay không ra khỏi nhà Bạch Trân Trân, hai người sau khi ra khỏi cao ốc Xương Mậu, hai người Kỳ Lỗi và Vương Chiêu lập tức dụi thuốc lá trong tay, bước nhanh về phía hai người.
"Cầm Vận, Văn Khiết, việc sao rồi? Cô Bạch nói thế nào?"
Vốn dĩ hai người Kỳ Lỗi và Vương Chiêu cũng định đi lên theo, nhưng mà Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết lại nói bây giờ sắc trời đã không còn sớm, có thêm hai người đàn ông bọn họ theo cùng thì cũng không tốt, cho nên bảo bọn họ chờ ở dưới. Hai người đã đợi ở dưới hơn hai tiếng, vốn cho là sự việc tiến triển rất thuận lợi, nhưng lúc nhìn thấy vẻ mặt của Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết, trong lòng hai người không khỏi hơi hồi hộp.
"Sao nhìn vẻ mặt hai người không được tốt cho lắm thế, thế nào? Sự việc không thuận lợi? Cô Bạch không đồng ý sao?"
Đỗ Văn Khiết nhẹ gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Cô ấy không muốn bái Đường trưởng lão làm thầy."