Không khí trong phòng trở nên vừa ngột ngạt vừa ngượng ngùng, hai người Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết liếc nhau, từ bên trong ánh mắt của đối phương đã đọc hiểu ý nghĩ lẫn nhau.
Hách Cầm Vận đứng dậy ngồi xuống bên người Bạch Trân Trân, cô ta vươn tay khoác lên vai Bạch Trân Trân, nhẹ nhàng nói.
"Trân Trân, chúng tôi đều là thực lòng muốn giúp cho cô, phản ứng của cô đừng mạnh vậy."
Đỗ Văn Khiết cũng ngồi xuống, cô ta và Hách Cầm Vận một trái một phải kẹp Bạch Trân Trân ở giữa, tôi một lời bạn một câu khuyên lơn cô.
Thái độ của hai người tốt hơn lúc chưa nôn ra côn trùng rất nhiều, nhưng cốt yếu vẫn là thuyết phục cô, tiện thể phô bày hai mặt lợi và hại của hai loại lựa chọn trước mặt cô.
"Căn cơ của cô đều ở Hương Giang, rời khỏi nơi này, bất kể đi chỗ nào, cô đều phải bắt đầu lại từ đầu, cô thử tự hỏi lòng mình, cô thật sự có thể làm được không?"
"Bắt đầu lại từ đầu không dễ dàng như vậy, Đường trưởng lão rất khoan thứ và cũng rất hiền hoà, có lẽ ông ấy có vài điểm không tốt, sẽ bao che người thân của mình, nhưng nếu như cô trở thành đồ đệ của ông ấy, vậy ông ấy cũng sẽ săn sóc cô."
Tư Mã Phinh Đình là bởi vì có Đường trưởng lão mới kiêu căng ương ngạnh như vậy, nhưng nếu như Bạch Trân Trân cũng trở thành đồ đệ của Đường trưởng lão, vấn đề này sẽ không còn là vấn đề. Khi cô cũng trở thành một trong những thành viên đặc quyền, Tư Mã Phinh Đình có muốn tiếp tục nhằm vào cô thì sẽ phải suy nghĩ thật kỹ.
"Trân Trân, chúng tôi cũng là vì tốt cho cô, thiên phú của cô thực sự rất tốt, Đường trưởng lão muốn nhận cô làm đồ đệ cũng là bởi vì yêu quý năng lực của cô..."
Kể cả đã ói hai con côn trùng, hai người vẫn cố gắng thuyết phục Bạch Trân Trân, dường như trong nhận thức của bọn họ, Đường trưởng lão che chở Tư Mã Phinh Đình, trở thành sức mạnh cho cô ta phách lối, ương ngạnh, coi thường Tư Mã Phinh Đình giết hại người khác cũng không phải là chuyện gì lớn lắm.
Bạch Trân Trân thở hắt ra một hơi, nhìn Đỗ Văn Khiết một cái, sau đó nhìn Hách Cầm Vận một cái, sắc mặt của bọn họ vẫn hơi tái nhợt, tinh thần cũng không tốt cho lắm, có điều lúc hai người nhìn Bạch Trân Trân, đôi mắt lóe sáng mong mỏi, giống như đều đang hi vọng cô đồng ý làm đồ đệ của Đường trưởng lão.
Khóe miệng Bạch Trân Trân cong nhẹ, nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng nụ cười này trông có vẻ có chút chán nản.
Vào thời khắc này, cuối cùng Bạch Trân Trân đã biết rõ ràng, vì sao mình chỉ xem bọn họ như bạn bè bình thường, rõ ràng gặp rất nhiều nguy hiểm, nhưng lại chưa hề nghĩ tới việc yêu cầu trợ từ bọn họ, mà là tự nghĩ biện pháp dựa vào năng lực gà mờ của cô để giải quyết.
Huyền Môn của thế giới này đã hỏng từ trong căn.
Xem như cảm nhận của Bạch Trân Trân dành cho mấy người bọn họ còn được xem là không tệ, nhưng lúc này không thể không thừa nhận, thực chất bên trong bọn họ chưa bao giờ thay đổi.
Bạch Trân Trân tự nhận là cô không phải là người tốt quên mình vì người gì gì đó, cô cũng không phải là bồ tát sống cái gì cam nguyện tất thảy vì người khác, cô làm việc tốt cũng là phải bảo đảm điều kiện tiên quyết là bảo toàn mình mới chịu ra tay, nếu như nguy hiểm đến tính mạng của chính cô, cô sẽ ưu tiên bảo vệ mạng của mình. Thế nhưng Bạch Trân Trân còn tồn tại mấy phần nhiệt huyết, một vài chuyện bất bình, nếu như cô gặp, coi như không ai xin sự giúp đỡ từ cô, không ai đưa tiền thù lao cho cô, dù là cô cần đánh đổi một số thứ, cô cũng sẽ làm. Nhưng mà cô chưa bao giờ nhận thức rõ ràng sự lạnh nhạt của người trong giới Huyền Môn giống như như bây giờ. Bọn họ trả giá là vì trao đổi lợi ích, nếu như không có người tìm kiếm sự trợ giúp của bọn họ, cho dù là bọn họ nhìn ra vấn đề thì cũng sẽ không ra tay.
Tựa như là nhà máy đóng giày nhà họ Vương, bọn chúng đã làm việc ác nhiều năm, Hương Giang lớn là thế, ngay cả một kẻ biết lõm bõm như Bạch Trân Trân cũng có thể nhìn ra vấn đề, những người càng lợi hại hơn trong giới Huyền Môn có thể sẽ không nhìn ra vấn đề sao?
Còn những người Hách Cầm Vận đã tập mãi thành thói quen với những điều này, bởi vì tất cả mọi người là như thế, cho nên những thứ như thay trời hành đạo, mỗi ngày làm một việc thiện không tồn tại ở trong mắt bọn họ, bọn họ muốn nhận được lợi ích trước mới có thể thực hiện chức trách nên vốn có của bọn họ.
Trước đó lúc ở tiểu học Nam Quốc, Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết không khác gì những thiên chi kiêu tử từ bên phe còn lại bên trong Huyền Môn. Các cô e ngại Tư Mã Phinh Đình và thế lực phía sau của cô ta, cho nên dù là biết rõ Tư Mã Phinh Đình làm như vậy là không đúng, hai người vẫn lựa chọn nhắm mắt làm ngơ, mặc cho một cái mạng tàn lụi ở trước mặt hai người.