Hai người nghi ngờ nhìn về phía Bạch Trân Trân, hiển nhiên không tin lời cô nói.
Chuyện vừa rồi đã gây tổn thương quá lớn cho hai người, trong thời gian ngắn bọn họ thật sự không khỏe lại được. Với những món đồ Bạch Trân Trân đưa cho bọn họ, hai người vẫn duy trì hoài nghi cao độ, là vì sợ lại trúng chiêu.
Bạch Trân Trân vừa tức giận vừa buồn cười, đồng thời cảm thấy hai người này thật sự là đáng thương, dù sao côn trùng lớn cỡ này bay ra từ trong miệng của bọn họ, bọn họ còn chính mắt thấy cả quá trình, bóng ma tâm lý sẽ tạo thành nghĩ là biết.
"Côn trùng bên trong người của hai người không phải tôi thả, hai người còn phải cảm ơn tôi đấy. Nếu không có tôi thì con côn trùng sẽ không ra được, hai người nghĩ đúng không?"
Trên thực tế Bạch Trân Trân thật sự cảm thấy mình đã làm một chuyện tốt, hai con côn trùng đó đã phát triển lớn thế này, nếu như cứ mãi ở lại trong cơ thể của bọn họ, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?
"Tôi làm vậy là đang giúp hai người."
Hai người Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết liếc nhau, nhận nước Bạch Trân Trân đưa tới và uống.
Không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, sau khi uống vào ly nước này đi , hai người đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Đợi đến khi hai người đã hòa hoãn, Bạch Trân Trân hỏi hai người bọn họ trước đó đã có chuyện gì xảy ra, sao lại chịu khống chế chung, nói nhiều lời quái đản vậy.
Hai người ngơ ngác liếc nhau, không quá chắc chắn nói: "Chúng tôi cũng không biết."
Hai người Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết thật sự không biết, những ý nghĩ trước đó tựa như là tự động xuất hiện trong đầu bọn họ, những lời thuyết phục Bạch Trân Trân cũng là thật tâm thật ý, hoàn toàn xuất phát từ tận đáy lòng của mình.
"Chúng tôi thật sự cảm thấy nếu như cô bái Đường trưởng lão làm thầy, sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức, cho nên mới tới khuyên cô..."
Không có ai tẩy não Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết, cũng không có ai lại trước mặt bọn họ nói mấy lời thật thật giả giả, hai cô và hai người Kỳ Lỗi, Vương Chiêu có cùng ý nghĩ, đều cảm thấy Bạch Trân Trân đã đắc tội Tư Mã Phinh Đình, nếu như không tìm một chỗ dựa thì rất khó chiếm được lợi lộc gì khi Tư Mã Phinh Đình ra tay.
"Con người Tư Mã Phinh Đình quá bá đạo, nếu đắc tội cô ta, cô sẽ khó lăn lộn ở Hương Giang."
Có mấy lời trước đó bọn họ không có nói sai, Tư Mã Phinh Đình chính là người bá đạo, không nói lý như vậy, người đắc tội cô ta không có một ai có kết cục tốt, cô ta sẽ nghĩ hết biện pháp đều trả thù lại. Có rất ít người có thể gánh chịu nổi hậu quả khi đắc tội cô ta, cho nên bọn họ đều cảm thấy nếu như Bạch Trân Trân lựa chọn làm đồ đệ của Đường trưởng lão thì sẽ đỡ biết bao phiền phức.
Đó chính là tư tưởng của chính cô ta, cũng không có bị ai điều khiển?
Bạch Trân Trân nghe vậy, ánh mắt lóe lên một cái, tiếp đó cực kỳ nghiêm túc nói: "Mọi người thật sự nghĩ vậy?"
Chẳng lẽ tác dụng của hai con côn trùng kia không phải như Bạch Trân Trân nghĩ, cô đã nghĩ là dùng để thao túng tư tưởng của bọn họ, bọn họ chỉ là không cẩn thận trúng chiêu mà thôi.
Hai người Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết nhẹ gật đầu: "Là vậy, có điều chúng tôi cũng biết ban nãy lúc thuyết phục cô đã dùng từ ngữ quá ác liệt, có thể cô sẽ có tâm lý chống đối..."
Hai người nói bọn họ vốn muốn dùng cách dịu dàng thuyết phục Bạch Trân Trân mấy câu, chỉ là không biết vì sao, sau khi thấy cô, cảm xúc đã trở nên càng ngày càng kích động, thái độ cũng càng ngày càng mạnh bạo.
"Việc này có lẽ cũng là bởi vì hai con côn trùng nên chúng tôi đã lỡ trúng chiêu, cho nên cảm xúc cũng chịu ảnh hưởng."
Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết đều cảm thấy côn trùng này là hai người không cẩn thận trúng chiêu, thuyết phục Bạch Trân Trân một cách ác liệt vậy cũng là bởi vì ngoài ý muốn thôi, dù sao cảm xúc của bọn họ đã chịu ảnh hưởng, tiếp đó đúng lúc trút xuống Bạch Trân Trân, cho nên mới sẽ làm ra nhiều chuyện không phù hợp tính cách của bọn họ vậy.
"Trân Trân, cô đừng suy nghĩ nhiều, kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, sau khi chúng tôi trở về sẽ điều tra rõ ràng, xem xem rốt cuộc là ai tính kế chúng tôi."
Đối mặt với giải thích của hai người, Bạch Trân Trân chỉ nhẹ gật đầu, không nhìn ra rốt cuộc là cô tin tưởng hay là không tin tưởng bọn họ.
Về sau Bạch Trân Trân lại nói bóng nói gió hỏi một vài vấn đề với Hách Cầm Vận và Đỗ Văn Khiết, thông qua phản ứng của hai người, dường như cả hai đều rất bình thường, cũng không có bất kỳ chỗ không ổn nào.
Bạch Trân Trân rủ mắt, lông mi dài chiếu xuống một vùng đen dưới mắt, không thể thấy rõ rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì.