Nửa tháng gần đây nhà tang lễ không có mối làm ăn nào, công việc của nhóm người Bạch Trân Trân cũng không quá bận rộn, hai ngày nay dứt khoát làm nửa buổi nghỉ nửa buổi, buổi sáng sớm sẽ không tới, qua buổi chiều tại mới đi làm.
Buổi chiều một ngày nọ, Bạch Trân Trân vừa tới văn phòng, túi còn chưa treo lên kệ, tiếng đập cửa "bịch bịch bịch" đã vang lên.
Bạch Trân Trân treo túi xong, cất giọng hô một câu: "Mời vào."
Cửa phòng làm việc bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, Chu Hưng Phong có quầng thâm đen xì dưới mắt từ ngoài cửa đi đến.
"Trân Trân, anh có thể tâm sự với em không?"
Chu Hưng Phong có chút rụt rè hỏi, tay chân của ông ta bất an thả xuôi ở bên người, nhìn rất câu nệ.
Lần trước sau khi Bạch Trân Trân cứu Lâm Yến Bình từ bên trong quỷ quái, cô đã trò chuyện với cô ấy rất lâu, đối phương bởi vì tâm tư không nên có của Chu Hưng Phong mà có suy nghĩ ly hôn với Chu Mộ Bạch. Nhưng lại sợ chuyện này nói ra sẽ không tốt cho thanh danh của cô ấy, và sợ tổn thương tình cảm của Chu Mộ Bạch, Lâm Yến Bình rất băn khoăn. Cô ấy cầu cạnh sự giúp đỡ của Bạch Trân Trân, Bạch Trân Trân nói với cô ấy, cuộc hôn nhân thế này tiếp tục gắn bó cũng không có ý nghĩa gì.
Chu Mộ Bạch là con trai ruột của Chu Hưng Phong, sau khi mẹ của Chu Mộ Bạch qua đời, Chu Hưng Phong ngậm đắng nuốt cay nuôi anh ta khôn lớn, đối với Chu Mộ Bạch, ông ta là một người cha rất tốt. Do vậy, Chu Mộ Bạch và Chu Hưng Phong tuyệt đối sẽ không cắt đứt quan hệ, còn Lâm Yến Bình lại không nuốt trôi cục nghẹn này, tiếp tục ở với nhau chỉ sẽ tạo thành một đôi vợ chồng bất hoà.
Cuối cùng Lâm Yến Bình chấp nhận đề nghị của Bạch Trân Trân, lựa chọn ngả bài cùng Chu Mộ Bạch, nói với anh ta tâm tư Chu Hưng Phong dành cho cô ta.
"Em thích anh, nhưng em không thể tiếp tục sống với anh, mỗi một ngày ở bên anh đều sẽ khiến em nhớ tới cha của anh. Thật lòng xin lỗi, em không làm được."
Vượt quá dự liệu của Lâm Yến Bình là, phản ứng của Chu Mộ Bạch cũng không lớn, ngược lại cực kỳ bình tĩnh ly hôn với Lâm Yến Bình.
"Là cha con anh có lỗi với em, chuyện này anh không còn lời nào để nói, em chọn rời đi, cũng là điều anh nên chịu."
Anh ta dùng tốc độ nhanh nhất làm thủ tục ly hôn với Lâm Yến Bình. Sau khi Lâm Yến Bình dọn đồ rời khỏi nhà họ Chu, có hẹn Bạch Trân Trân gặp mặt, nói chuyện mình ly hôn với cô.
Khi đó Bạch Trân Trân nhìn Lâm Yến Bình đang có tâm trạng sa sút, cuối cùng vẫn không nói ra hoài nghi của mình. Chu Mộ Bạch lựa chọn ly hôn sảng khoái vậy, đồng thời viết tờ đơn cam kết, muốn bán nhà cưới và chia một nửa gia sản cho Lâm Yến Bình, sở dĩ anh ấy làm thế, có phải bởi vì thật ra anh ta đã sớm nhận ra được tâm tư của Chu Hưng Phong hay không?
Có điều bây giờ Lâm Yến Bình đã ly hôn với Chu Mộ Bạch rồi, cô ấy bước ra từ trong vũng bùn, sớm muộn gì cuộc sống cũng sẽ lại đi về quỹ đạo, ngược lại cũng không cần thiết nói những chuyện này với cô ấy. Nói những chuyện này với cô ấy ngoại trừ tăng thêm áp lực tâm lý cho cô ấy ra thì không có tác dụng khác.
Có lẽ Lâm Yến Bình đã xem Bạch Trân Trân là chị gái tri tâm, rất nhiều chuyện không thể nói với người ngoài cô ấy đều nói với cô, sau khi thổ lộ hết với Bạch Trân Trân, tâm trạng của cô ấy đã tốt hơn nhiều. Trông trạng thái của cô ấy, có lẽ chẳng mấy chốc nữa sẽ lại bước vào cuộc sống mới.
Còn bên Chu Hưng Phong, có lẽ là bởi vì xử lý chuyện trong nhà nên ông ta xin nghỉ một tuần, Bạch Trân Trân từ dạo đó vẫn chưa gặp mặt ông ta, hôm nay là lần đầu ông ta đến phòng làm việc của mình.
Bình tĩnh xem xét, Bạch Trân Trân cũng không có ác cảm gì với Chu Hưng Phong, chỉ là những hảo cảm trước đó được sinh ra bởi tính cách của ông ta hiện tại đã gần như tan thành mây khói.
Mặc dù từ xưa chuyện tình cảm đã không do người, nhưng Bạch Trân Trân cũng không thể đồng cảm với Chu Hưng Phong, nếu ông ta chỉ chôn phần tình cảm này ở trong lòng, không làm những chuyện khác người, có lẽ nhà bọn họ sẽ không đi đến bước đường sụp đổ này. Nhưng một bước sai, vạn bước sai, vào giây phút ông ta vươn tay lấy quần áo của Lâm Yến Bình, đã định sẵn sẽ có kết cục như vậy.
Bạch Trân Trân ngồi xuống trên chiếc ghế sau bàn làm việc, thấy Chu Hưng Phong vẫn bứt rứt bất an đứng ở cách đó không xa, cô nhíu mày, điềm nhiên hỏi: "Anh Phong, anh tìm em có chuyện gì không?"
Chu Hưng Phong mấp máy môi, ngượng nghịu nói: "Trân Trân, anh có một số việc muốn xin em giúp một tay..."
Bạch Trân Trân không nói gì, chỉ nhìn đối phương, ra hiệu ông ta nói tiếp.
Ông ta tìm mình, có lẽ không phải chỉ huy trực ban hoặc là vay tiền các kiểu, mà là có những chuyện khác cần Bạch Trân Trân hỗ trợ. Đây là lại gặp phải sự kiện linh dị gì rồi? Nếu không sẽ không đã muốn mở miệng lại ấp úng không biết mở miệng thế nào.