Bạch Trân Trân không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn đối phương, mà Chu Hưng Phong cũng không biết là bởi vì duyên cớ gì, môi mấp máy nhưng không có mở miệng, dáng vẻ lắp bắp nhăn nhăn nhó nhó đó ai nhìn thấy cũng tự dưng nổi giận.
Bạch Trân Trân khẽ hừ một tiếng, cúi đầu làm chuyện của mình.
Tên này tìm đến mình hỗ trợ, sao vẫn dùng thái độ giống như đợt trước! Chẳng lẽ cảm thấy cô là kẻ lo chuyện bao đồng, người khác tìm cô hỗ trợ, cô sẽ vội vàng hỏi đối phương có chỗ gì cần cô trợ giúp à?
Cũng may lần này Chu Hưng Phong không có lãng phí thời gian quá lâu, chắc hẳn là phát hiện Bạch Trân Trân sẽ không chủ động hỏi ông ta, Chu Hưng Phong nhích từng bước một đến trước mặt Bạch Trân Trân, cách một cái bàn nhìn Bạch Trân Trân đang cúi đầu bận rộn.
"Trân Trân, hình như con trai tôi đã trúng tà, tôi có thể mời cô giúp đỡ chút không?"
Bạch Trân Trân nghe vậy, tay đang cầm bút dừng lại giây lát, cô ngẩng đầu nhìn về phía Chu Hưng Phong: "Chu Mộ Bạch trúng tà? Chuyện là sao?"
Chu Hưng Phong nhẹ gật đầu, thành thật kể lại chuyện xảy ra trong khoảng thời gian gần đây.
Trong khoảng thời gian này Chu Mộ Bạch không có ở nhà cưới, mà là về nhà ở, và trước đó thật ra Chu Hưng Phong không định xin nghỉ phép, nhưng về sau phát hiện tình trạng của con trai mình kỳ lạ nên ông ta đã xin nghỉ một tuần.
Kết quả là trong quá trình chung đụng, Chu Hưng Phong phát hiện con của mình hình như đã bị trúng tà.
"Nó ngay cả đi làm cũng không đi, mỗi ngày chỉ nằm trong phòng, gần như không ăn cơm, có đôi khi nửa đêm anh còn có thể nghe thấy tiếng khóc của nó..."
Chu Hưng Phong nói Chu Mộ Bạch trở nên không thích nói chuyện, tính tình trầm lặng rất nhiều. Tuy hai người ở chung một mái nhà, nhưng số câu nói mỗi ngày có thể đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa anh ta thường xuyên khóc lúc nửa đêm, Chu Hưng Phong hỏi anh ta bị làm sao, Chu Mộ Bạch chỉ nói mình không sao, hơn nữa phủ nhận việc anh ta khóc.
"Anh hỏi nó có phải cãi nhau với Yến Bình rồi hay không, nhưng nó cũng không nói, chỉ bảo anh không cần quan tâm, anh hỏi nhiều thì nó sẽ nổi cáu với anh..."
Phải biết tính tình của Chu Mộ Bạch rất ôn hòa, trước đây hai cha con thậm chí chưa từng nổi giận, càng khỏi phải nói cãi nhau, thậm chí Chu Mộ Bạch chưa từng nói chuyện lớn tiếng với Chu Hưng Phong...
Lần này thay đổi của anh ta quá lớn, Chu Hưng Phong cảm thấy rất bất an, nhất là ông ta phát hiện con trai mình dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy đã gầy gò đi, ông ta càng thêm lo lắng, cho nên hôm nay mới đến tìm Bạch Trân Trân, muốn để cô đi giúp nhìn con trai mình.
Nghe Chu Hưng Phong miêu tả, Bạch Trân Trân nghiền ngẫm, cô ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, thấy Chu Hưng Phong đang bất an nhìn mình, thậm chí còn nở một nụ cười lấy lòng, Bạch Trân Trân hỏi một câu: "Anh không biết Chu Mộ Bạch và Lâm Yến Bình đã xảy ra vấn đề gì?"
Chu Hưng Phong lắc đầu: "Anh không biết, bọn họ tựa như là cự cãi với nhau, Yến Bình về nhà ngoại, Mộ Bạch đến chỗ anh ở, anh để nó đi tìm Yến Bình, nó cũng không đi..."
Nói xong, trong lòng Chu Hưng Phong sinh ra cảm giác bất an nồng đậm, luôn cảm thấy có chuyện gì âm thầm xảy ra trong khi ông ta không biết, nhưng có làm thế nào ông ta cũng nghĩ không ra có khả năng xảy ra chuyện gì.
Nhìn Chu Hưng Phong thế này, trong lòng Bạch Trân Trân đã rõ, xem ra Chu Mộ Bạch không có nói tin anh ta ly hôn cho Chu Hưng Phong, thậm chí anh ta không có vạch mặt với cha mình, nói cho ông ta biết mình đã biết tâm tư xấu xa của ông ta.
Bạch Trân Trân cảm thấy chưa chắc Chu Mộ Bạch đã trúng tà, có lẽ là anh ta đã tiếp nhận áp lực tâm lý rất lớn, không biết giải phóng như thế nào, qua đó mới khiến Chu Hưng Phong hiểu lầm.
"Em cảm thấy Chu Mộ Bạch không giống như trúng tà, có lẽ anh ta có tâm sự gì, anh..."
Không đợi Bạch Trân Trân nói xong, Chu Hưng Phong đã đột ngột trở nên kích động mà ngắt lời cô: "Trân Trân van xin em giúp anh có được không? Anh chỉ có một đứa con trai, nếu như nó xảy ra chuyện gì, anh thật sự không biết nên làm thế nào cho phải, anh rất lo lắng cho nó... Xin em đi nhìn nó một lát có được hay không?"
Trên mặt Chu Hưng Phong ánh lên vẻ khẩn cầu sâu sắc, đầu gối của ông ta khuỵu xuống, thậm chí muốn quỳ xuống với Bạch Trân Trân.
"Mẹ Mộ Bạch đi sớm, một mình anh nuôi lớn nó không dễ dàng, nó vô cùng hiếu thuận, nếu như không phải bởi vì trúng tà, nó sẽ không dùng thái độ đó đối xử với tôi... Trân Trân, coi như anh van cầu em, giúp anh một chút được không?"
Ông ta buồn bã khẩn cầu Bạch Trân Trân, hi vọng cô có thể đi theo mình xem xét Chu Mộ Bạch.