Nhìn Chu Hưng Phong thế này, lông mày Bạch Trân Trân không khỏi nhíu lại, cô sau một lát trầm ngâm, gật đầu đồng ý: "Có thể, có điều em không miễn phí..."
Lời còn chưa nói hết, Chu Hưng Phong đã ngắt lời Bạch Trân Trân: "Trân Trân, anh biết quy củ, em yên tâm, chỉ cần con trai anh khỏe lại, mặc kệ bao nhiêu tiền anh cũng sẽ đưa cho em, nhờ em đi ngay bây giờ với anh có được hay không? Anh sợ con anh không chịu nổi..."
Nhìn thấy Chu Hưng Phong thế này, lại liên tưởng đến dáng vẻ lúc ông ta tìm mình đi cứu Lâm Yến Bình hơn nửa tháng trước, Bạch Trân Trân chỉ cảm thấy có phần châm chọc.
Khi đó Chu Hưng Phong không sốt ruột giống như bây giờ, sau đó lúc đến khu nhà, thậm chí còn đánh trống lui quân, không muốn để Bạch Trân Trân đi qua.
Quả nhiên, ưa thích chân chính có khác biết, thái độ để tâm và không thèm để tâm khó mà làm giả được.
"Vậy em sẽ đi theo anh một chuyến."
Nếu cô không đồng ý, đoán chừng Chu Hưng Phong sẽ quyết tâm ở đây quấy rầy cô, Bạch Trân Trân ngại phiền phức, bèn dứt khoát đồng ý. Thế là cô thu dọn đồ đạc, theo Chu Hưng Phong rời khỏi nhà tang lễ.
Hai người chân trước vừa mới rời đi, chân sau Cầu Quốc Hoa đã trở lại, ông đi đến phòng làm việc của Bạch Trân Trân trước, thấy văn phòng trống rỗng, Cầu Quốc Hoa sửng sốt chốc lát.
Bạch Trân Trân đâu?
Mà lúc này Bạch Trân Trân đã đi theo Chu Hưng Phong tới nhà ông ta, nhà Chu Hưng Phong cách nhà tang lễ cũng không xa, đi bộ chỉ mất khoảng mười phút là tới, chỗ ông ta ở có hơi hẻo lánh, sau khi xuyên qua một ngõ nhỏ thật dài là đã đến nơi.
Khi Chu Hưng Phong mở cửa, Bạch Trân Trân đánh giá nhà ông ta một phen. Thật ra nhà của Chu Hưng Phong không lớn, nhưng "chim sẻ dù nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ", có lẽ là bởi vì ở chỗ vắng vẻ, hoàn cảnh không tới mức tốt bao nhiêu, vùng này vẫn chưa khai phá, bởi vậy các căn nhà phụ cận đều là nhà đơn. Có điều qua thêm mười mấy hai mươi năm, hẳn là bên này sẽ không còn là dáng vẻ hiện tại.
"Trân Trân, vào đi."
Chu Hưng Phong mở cửa sân, gọi Bạch Trân Trân một tiếng, thấy cô đi theo rồi ông ta mới bước nhanh vào sân.
Đi xuyên qua sân, rất nhanh hai người đã ngừng lại ngoài cửa phòng của Chu Mộ Bạch.
"Giờ này rồi mà nó còn đang ngủ... Mộ Bạch của hồi đó từ đó đến nay sẽ không dậy muộn vậy, lúc anh đi ra có gọi nó, nhưng nó không có đáp lại anh..."
Vừa rồi lúc nói chuyện với Bạch Trân Trân có rất nhiều chi tiết Chu Hưng Phong chưa hề nói, sở dĩ ông ta cảm thấy con của mình bị trúng tà, cũng là bởi vì thay đổi của anh ta quá lớn, nếu như không có chung gương mặt, Chu Hưng Phong sẽ nghĩ lầm là người chung đụng với mình là một người xa lạ chứ không phải đứa trẻ một tay ông ta nuôi lớn.
"Trân Trân, vậy anh gõ cửa nhé..."
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu, cô không có nhìn thấy mấy thứ âm khí và oán khí trong sân của nhà họ Chu, cô cảm thấy khả năng Chu Mộ Bạch trúng tà không lớn cho lắm.
Không muốn đến cũng đã đến, nhìn thử cũng không làm trễ nãi chuyện gì, cũng không thể uổng công một chuyến đúng không?
"Mộ Bạch, Mộ Bạch, cha dẫn Trân Trân tới thăm con, cô ấy nghe nói con không khỏe nên cố ý ghé thăm con một lát..."
Chu Hưng Phong gõ cửa một cái, đồng thời lớn tiếng nói rất nhiều lời.
Từ đầu đến cuối trong phòng không có tiếng trả lời, nhưng Chu Hưng Phong giống như đã tập mãi thành thói quen, kiên nhẫn nói thao thao bất tuyệt.
Ngay lúc Bạch Trân Trân tưởng là Chu Mộ Bạch đã đi ra ngoài, trong phòng đang không có người thì cô nghe thấy tiếng bước chân chậm chạp vang lên, tiếng bước chân kia đi về phía cửa, lộ trình ngắn ngủi nhưng đối phương đã đi năm sáu phút, sau khi tiếng bước chân dừng lại, lại thêm năm sáu phút sau, cửa phòng đang đóng chặt đã được mở ra.
Một bóng người gầy gò xuất hiện ở trước mặt Bạch Trân Trân, khi nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, Bạch Trân Trân đã biết vì sao Chu Hưng Phong nói Chu Mộ Bạch trúng tà. Bởi vì, dáng vẻ lúc này của Chu Mộ Bạch trông quá tệ, vốn dĩ anh ta đã không mập, lúc này càng gầy như que củi, áo ngủ màu xám trắng mặc trên người ông ta tựa như đang mặc một cái túi rộng thùng thình.
Sắc mặt của ông ta tái nhợt, dưới mắt là một vùng màu xanh, ánh mắt lúc nhìn người ngơ ngẩn, cả người nhìn như đã mất hồn.
Nhìn thấy Chu Mộ Bạch thế này, trong lòng Chu Hưng Phong nhói nhói, ông ta cố gắng nở một nụ cười tươi với con của mình, ấm giọng nói: "Mộ Bạch, con mới vừa dậy đúng không? Trân Trân nghe nói con không khỏe, cố ý ghé thăm con một lát, các con là người đồng lứa, xem xem có gì có thể tâm sự..."
Nói xong, Chu Hưng Phong quay đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân và liếc ra hiệu một cái, để cô mau chóng trừ tà cho con trai mình.