Dáng vẻ hiện tại của Chu Mộ Bạch trông quá tệ, nếu tiếp tục, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, vẫn phải nhanh chóng trừ tà cho anh ta mới tốt.
Bạch Trân Trân nhìn Chu Mộ Bạch giống như hồn du đãng chốn thiên bồng, tạm thời không nhìn ra anh ta có dấu hiệu trúng tà, cô trầm ngâm một lát, sau đó nói: "Mộ Bạch, tôi có thể trò chuyện với cậu một lát không?"
Cô hỏi liên tiếp mấy tiếng, lúc này ánh mắt không có tiêu cự của Chu Mộ Bạch mới có tiêu cự lại, đáy mắt cũng xuất hiện le lói ánh sáng yếu ớt.
"Chị Trân Trân, chị đã đến, vào trong ngồi một chút."
Anh ta nhẹ cười với Bạch Trân Trân, cố gắng nở một nụ cười, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Bạch Trân Trân cười cười, nói: "Được, chúng ta tâm sự."
Nói xong, Bạch Trân Trân quay đầu nhìn về phía Chu Hưng Phong: "Anh Phong, em muốn tâm sự riêng với Mộ Bạch, anh..."
Thậm chí Chu Hưng Phong không cần Bạch Trân Trân nói hết lời, đã lập tức nói: "Vậy hai người trò chuyện, anh đi làm, bên nhà tang lễ còn có việc."
"Trân Trân, nhờ vào em, anh gửi gắm Mộ Bạch cho em."
Sau khi vứt xuống câu nói này, Chu Hưng Phong quay người rời khỏi nơi này.
Và Bạch Trân Trân phát hiện, sau khi Chu Hưng Phong rời đi, cơ thể vốn đang căng cứng của Chu Mộ Bạch cũng thả lỏng, nhìn thần thái cũng không căng thẳng giống trước kia.
Trong lòng cô đã hiểu rõ.
Xem ra suy đoán trước đó của mình không sai, Chu Mộ Bạch không phải trúng tà, vướng mắc của anh ta có liên quan đến Chu Hưng Phong.
"Mộ Bạch, có tiện trò chuyện chút không?"
Có điều mặc dù Chu Mộ Bạch không trúng tà, nhưng trạng thái trông không ổn lắm, Bạch Trân Trân xuất phát từ lòng tốt nên vẫn hỏi một câu.
Cô đã nhìn ra đại khái, vấn đề của Chu Mộ Bạch là xuất hiện từ cuộc hôn nhân với Lâm Yến Bình, mặt khác cũng là Lâm Yến Bình đã làm rõ lòng ngấp nghé của Chu Hưng Phong đối với cô ấy, cho nên có thể là Chu Mộ Bạch không chịu nổi áp lực, hoặc là bởi vì những nguyên nhân gì khác, dù sao Bạch Trân Trân cảm thấy hoặc nhiều hoặc ít có vướng mắc chút nhân quả đó.
Đến đã đến, cô muốn xem mình có thể tháo gỡ một ít nhân quả này hay không.
Chu Mộ Bạch nhẹ gật đầu, giống như cái xác không hồn mang theo Bạch Trân Trân đến phòng khách, có điều mặc dù nhìn anh ta đờ như khúc gỗ, nhưng vẫn rất hiểu quy củ. Trước tiên là pha trà và bưng lên cho Bạch Trân Trân, sau đó lấy hạt dưa và đậu phộng bánh kẹo các kiểu lên, có điều trong mắt anh ta vẫn trống rỗng, không có cái gì.
Bạch Trân Trân uống một ly trà, cô nói thẳng: "Mộ Bạch, cha của cậu nói cậu trúng tà, cho nên mới bảo tôi đến đây thăm."
Lời Bạch Trân Trân nói khiến vẻ mặt Chu Mộ Bạch xuất hiện dao động, anh ta mấy máp môi, dường như muốn nói gì, nhưng đến cuối cùng anh ta vẫn không nói gì, chỉ im lặng ngồi đó.
Nhìn anh ta thế này, Bạch Trân Trân cũng không giận, mà là tiếp tục nói: "Nhưng tôi cảm thấy cậu không hề giống trúng tà."
Chu Mộ Bạch vẫn không mở miệng, chỉ gục đầu càng thấp hơn.
Anh ta ra vẻ từ chối giao lưu, Bạch Trân Trân quyết định ra đại chiêu.
"Chuyện cậu và Lâm Yến Bình ly hôn vẫn chưa nói cho cha cậu biết à?"
Lời vừa nói ra, thân thể Chu Mộ Bạch run rẩy nhe nhẹ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân: "Sao chị biết?"
Chuyện Lâm Yến Bình và anh ly hôn được giấu diếm rất chặt, anh ta còn chưa nói với Chu Hưng Phong, Bạch Trân Trân từ đâu mà biết?
Bạch Trân Trân dùng ánh mắt giống như là nhìn đồ đần để nhìn đối phương: "Lâm Yến Bình là tôi cứu, cô ấy rất tin tưởng tôi, chuyện này là cô ấy nói cho tôi biết."
Nghe cái tên Lâm Yến Bình này, nét mặt Chu Mộ Bạch trở nên dịu dàng xuống, biểu cảm cũng có thần hơn trước đó mấy phần.
"Yến Bình nói với chị, xem ra em ấy rất tín nhiệm chị..."
Bạch Trân Trân tiếp tục nói: "Tôi không chỉ biết hai người ly hôn, tôi còn biết nguyên nhân gì mà hai người ly hôn."
Chu Mộ Bạch không ngờ Bạch Trân Trân vậy mà sẽ nói thẳng vậy, sắc mặt của anh ta bất chợt trở nên trắng bệch, môi run run hồi lâu, nhưng vẫn không thể nói một câu hoàn chỉnh.
Bạch Trân Trân không nóng nảy, tiếp tục nói: "Mộ Bạch, cậu cần gì phải thế này chứ? Có lẽ cậu rõ ràng, Lâm Yến Bình sẽ không quay đầu lại, bất kể cậu giày vò mình đến mức nào, cô ấy vẫn sẽ không cảm thấy đau lòng, đồng thời sẽ không quay đầu lại tìm cậu."
Giữa Lâm Yến Bình và Chu Mộ Bạch có chen một Chu Hưng Phong, đây là một ngọn núi lớn mãi mãi cũng không vượt qua được, nếu như không có chuyện Lâm Yến Bình bị tà ma nhập vào người, bọn họ tách nhau ra ở, theo thời gian chuyển dời, có lẽ chuyện này sẽ bị lấp liếm trong thời gian, ai cũng xem như chưa từng xảy ra. Thế nhưng hết lần này tới lần khác Lâm Yến Bình đã bị nhập vào người, con tà ma kia trong lúc được nhập vào người lại dẫn dụ Chu Hưng Phong, đối phương không chống lại cám dỗ, mặc dù chưa từng làm chuyện gì quá đáng, nhưng nhìn lén chụp lén đã là vết nhơ rửa không sạch.