Lâm Yến Bình làm rõ tất cả, thậm chí Chu Mộ Bạch không dám nói với Lâm Yến Bình anh ta đã biết từ lâu. Anh ta hèn kém thế này, thậm chí lúc Lâm Yến Bình nói thật ra anh ta không làm sai chuyện gì, chỉ là cô không thể chịu đựng được mối quan hệ như vậy, anh ta cũng chẳng hề nói một câu. Đó là bởi vì đủ loại nguyên nhân cho nên Chu Mộ Bạch mới trừng phạt mình, anh ta cho mình áp lực tâm lý rất lớn, anh ta không muốn đi làm, không muốn ăn cơm, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, cảm thấy linh hồn đã sắp lìa khỏi thân thể của mình. Càng thêm đáng sợ là, thậm chí anh ta không thể mở miệng đi chỉ trích Chu Hưng Phong, cũng không dám đổ sai lầm lên đầu Chu Hưng Phong.
Lửa giận không thể trút ra, các loại cảm xúc không ngừng chồng chất ở trong lòng, áp lực anh ta cho mình càng lúc càng lớn, cho nên không đến nửa tháng, anh ta mới ra nông nỗi này.
Chu Mộ Bạch cảm thấy có lẽ mình trúng tà, bởi vì vào đêm khuya, anh ta đã muốn tự sát vô số lần, thế nhưng anh ta không nỡ bỏ Chu Hưng Phong.
Anh ta tuổi nhỏ đã mất mẹ, là Chu Hưng Phong chịu đựng muôn cay nghìn đắng nuôi anh ta lớn, nếu anh ta chết, Chu Hưng Phong sẽ thế nào?
Thế nhưng anh ta cũng không thể tha thứ cho cha mình, làm như mọi chuyện chưa từng xảy ra. Khi cảm xúc sụp đổ, nhìn Chu Hưng Phong trên mặt tràn đầy quan tâm, thậm chí Chu Mộ Bạch đã sinh ra suy nghĩ muốn giết đối phương, sau đó giết mình.
"Hình như tôi đã thực sự trúng tà..."
Mắt Chu Mộ Bạch đỏ ngầu, nước mắt giống như hạt châu đứt dây, thuận theo khóe mắt trượt xuống không ngừng.
"Cha tôi đối xử với tôi tốt như vậy, mặc dù ông ta đã làm sai một vài chuyện, nhưng tội không đáng chết, thế nhưng tôi muốn tự sát, còn muốn giết ông ấy..."
Ý nghĩ thế này không chỉ xuất hiện một lần, anh ta rất sợ hãi, cảm thấy mình nhất định đã trúng tà, nếu không sao anh ta có thể sinh ra sát ý với cha của mình.
Chính là bởi vì có vô số lần anh ta nhìn thấy Chu Hưng Phong, sẽ muốn vươn tay bóp chết đối phương, hoặc là cầm dao giết ông ta, có đến vài lần thậm chí anh ta đã suýt không khống chế nổi tay mình, rục rịch muốn muốn làm tổn thương đối phương nên anh ta mới trốn tránh gặp mặt với Chu Hưng Phong.
Sống chung một mái nhà, anh ta làm gì cũng không có hứng thú nổi, nhưng lúc muốn giết người thì anh ta lại thường xuyên kích động, cảm xúc hung tợn có làm sao cũng không đè ép không được.
"Chị Trân Trân, có phải tôi trúng tà rồi hay không? Chị giúp em một chút có được hay không? Cô có thể cứu Yến Bình, nhất định cũng có thể cứu tôi, cầu xin cô giúp tôi một chút..."
Ánh mắt Chu Mộ Bạch nhìn Bạch Trân Trân giống như nhìn cây cỏ cứu mạng, anh ta nhẹ giọng khẩn cầu Bạch Trân Trân, nước mắt tuôn tuôn.
Nhìn Chu Mộ Bạch đang có vẻ cảm xúc dần dần trở nên không ổn định, Bạch Trân Trân đã biết tương đối đối phương đã gặp phải chuyện gì.
Còn Chu Mộ Bạch nói một hồi, càng thêm không khống chế nổi cảm xúc của mình, anh ta đột ngột đứng dậy, đâm vào vách tường. Trông tư thế kia của anh ta giống như muốn đâm chết tươi mình.
May mà phản ứng của Bạch Trân Trân đủ nhanh, cô đứng dậy vọt tới, vươn tay đập vào phần gáy của Chu Mộ Bạch, mắt của đối phương đóng lại, sau một tiếng "bịch" ngã xuống đất.
Bạch Trân Trân nhìn Chu Mộ Bạch nhắm mắt lại hôn mê bất tỉnh, thở dài một hơi, bế anh ta lên, bế anh ta về phòng của anh ta.
Sau khi sắp xếp xong cho anh ta, tiếng mở cửa vang lên, Chu Hưng Phong vô cùng lo lắng từ bên ngoài chạy vào.
Ông ta vọt tới bên giường, nhìn Chu Mộ Bạch hôn mê bất tỉnh, vẻ mặt chỉ toàn vẻ lo lắng.
"Trân Trân, Mộ Bạch sao vậy? Sao đột nhiên ngất rồi? Trừ tà đã hoàn thành chưa? Có phải nó không ổn không? Trân Trân, em nói nhanh chút đi, anh sắp sốt ruột chết mất rồi..."
Chu Hưng Phong hỏi liên tiếp mấy vấn đề, lúc hỏi những câu hỏi này. Ánh mắt của ông ta từ đầu đến cuối đều chỉ đặt vào người Chu Mộ Bạch, không nhìn về phía Bạch Trân Trân.
Chỉ là Bạch Trân Trân mãi mà không mở miệng nói chuyện, điều này khiến Chu Hưng Phong càng thêm sốt ruột, ông ta quay đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân đang đứng ở một bên, gấp giọng nói: "Trân Trân, tại sao em không nói chuyện? Chẳng lẽ sự việc vẫn chưa được giải quyết sao? Tình trạng của Mộ Bạch rất nghiêm trọng? Có phải em cần trả giá rất đắt hay không? Hay là năng lực của em không đủ, không cứu được Mộ Bạch?"
Nói một hồi, Chu Hưng Phong nóng ruột nóng gan, mồ hôi trên trán đổ liên tục.
"Là em mà cũng không giải quyết được, thế thì khẳng định là tình trạng của Mộ Bạch cực kỳ nghiêm trọng, không được, anh phải tìm người cứu Mộ Bạch mới được..."
Nói xong, Chu Hưng Phong lại nhìn về phía Bạch Trân Trân, vội vàng nói: "Trân Trân, em có biết đại sư có bản lĩnh nào không? Xin em giới thiệu cho anh, mặc kệ tốn kém bao nhiêu, anh vẫn phải cứu con trai anh..."