Không đợi Chu Hưng Phong nói xong, Bạch Trân Trân đã ngắt lời ông ta.
"Không cần, con của anh không có trúng tà."
"Con trai anh không có trúng tà?"
Chu Hưng Phong bị lời nói của Bạch Trân Trân mà làm cho ngây ngẩn cả người, ông ta ngơ ngác nhìn Bạch Trân Trân, sau một lúc lâu mới phản ứng kịp.
"Trân Trân, em không thể nói như vậy, có phải là em nhìn không ra hay không? Khẳng định là nó đã trúng tà, nếu không sao sẽ thế này, Trân Trân, em còn trẻ như vậy, có lẽ là bởi vì không có thực lực, anh không trách em..."
"Em không cần sợ anh không cho em tiền, tiền của em anh vẫn cho em như thường. Em giúp anh giới thiệu đại sư khác đến, bất kể bao nhiêu tiền anh cũng chỉ, chỉ cần con trai anh khỏe..."
Ông ta tưởng rằng Bạch Trân Trân không nhìn ra Chu Mộ Bạch đã xảy ra chuyện gì, chỉ là vì cứu vãn tôn nghiêm mới nói Chu Mộ Bạch không trúng tà.
Con của mình tự mình biết, sao anh ta có thể không trúng tà chứ? Nếu không phải trúng tà, anh ta sẽ không phải là thế này, anh ta nhất định là đã trúng tà...
Thấy Chu Hưng Phong không tin mình, Bạch Trân Trân cũng không tức giận, dù sao dáng vẻ của Chu Mộ Bạch quả thật nhìn giống trúng tà, nhưng Bạch Trân Trân càng thêm khẳng định là, trên người anh ta không có bất thường, sở dĩ anh ta thế này không phải bởi vì trúng tà.
"Con của anh mắc bệnh trầm cảm."
Bệnh trầm cảm, còn gọi là bệnh u uất.
Chu Mộ Bạch không phải trúng tà, căn cứ hiểu biết của Bạch Trân Trân đối với bệnh trầm cảm, trạng thái hiện tại này của anh ta có lẽ là đã mắc bệnh trầm cảm.
"Bệnh trầm cảm? Cái này sao có thể?"
Chu Hưng Phong quả quyết bác bỏ nói: "Nó đang trúng tà!"
Ngay cả mức độ tiếp nhận của người của mấy chục năm sau về bệnh trầm cảm cũng không quá cao, càng khỏi phải nói là người của những năm thập niên 90. Ở thời đại này, bệnh trầm cảm được phân vào trong những bệnh tâm thần, cho nên Chu Hưng Phong bằng lòng tin con trai mình bị trúng tà chứ không tin anh ta bị mắc bệnh trầm cảm.
Chu Hưng Phong lắc đầu, phủ nhận lời Bạch Trân Trân nói, nói: "Sẽ không, con của anh tự anh rõ, nhất định là nó đã trúng tà, không phải bị trầm cảm gì đó, Trân Trân, em giúp nó trừ tà có được hay không? Chẳng lẽ em thật sự muốn nhìn anh đưa nó đến bệnh viện tâm thần sao?"
Nhìn Chu Hưng Phong buồn bã khẩn cầu mình, trong lòng Bạch Trân Trân có đủ loại cảm giác khó chịu.
Tình cảm ông ta dành cho con trai mình là thật, nhưng cố chấp của ông ta cũng là thật, ông ta chỉ tin tưởng những suy nghĩ mình bằng lòng tin tưởng chứ không bằng lòng tin chân tướng sự việc.
"Cậu ta không có trúng tà, bất kể anh tìm bao nhiêu đại sư sang đây xem, kết quả đạt được đều như nhau."
Nói xong, ánh mắt Bạch Trân Trân chuyển dời sang Chu Mộ Bạch đang hôn mê bất tỉnh, cô thở dài một hơi, cảm thấy Chu Mộ Bạch vừa đáng buồn vừa đáng thương. Sự việc tới nước này, anh ta cũng không phải là hoàn toàn vô tội, nhưng về tình có thể hiểu, Bạch Trân Trân có hiểu biết về tình trạng của anh ta, nhưng cô không thể quyết định tương lai của Chu Mộ Bạch.
"Cậu ta có tâm lý ngược đãi bản thân rất nghiêm trọng, còn có chút hung hăng. Đồng thời hiện tại đã có phần không thể khống chế cảm xúc của mình rồi, nếu như anh cứ bỏ mặc cho sự việc phát triển giống như hiện tại, cậu ta sẽ không có kết cục tốt đẹp gì."
Bạch Trân Trân chỉ bình tĩnh nói sự thật, hai chân Chu Hưng Phong khuỵu xuống, quỳ xuống với Bạch Trân Trân, ông ta ngửa đầu nhìn Bạch Trân Trân, buồn bã khẩn cầu nói.
"Trân Trân, coi như anh van xin em, em mau cứu nó đi, nếu em không cứu được, em giới thiệu đại sư khác đến, anh chỉ có một đứa con trai như thế, em đâu thể trơ mắt nhìn anh mất con vậy chứ?"
"Em đã nói được nhiều như vậy, vậy nhất định là biết tình trạng của nó hư thế nào, coi như anh van xin em được không? Cầu xin em giúp anh với..."
Ông ta hạ bản thân xuống vị trí cực thấp, hèn mọn như một đống rác, chỉ cần có thể cứu con trai mình, bất kể muốn ông ta làm cái gì ông ta cũng bằng lòng.
Nếu như hiện tại Bạch Trân Trân nói với Chu Hưng Phong, muốn cứu Chu Mộ Bạch thì phải dùng mạng của ông ta đổi, cô tin chắc Chu Hưng Phong sẽ giao mạng của mình ra. Nhưng ông ta có thể giao ra mạng của mình, nhưng không tin con trai mình bị bệnh trầm cảm, cho dù Bạch Trân Trân đã giải thích rõ với ông ta, nói cho ông ta biết Chu Mộ Bạch là bệnh trầm cảm, nhưng ông ta vẫn không chịu tin.
Nhìn Chu Hưng Phong vẫn nhất nhất không chịu chấp nhận chân tướng, giọng Bạch Trân Trân xen lẫn mấy phần lạnh lùng.
"Chu Hưng Phong, anh có tâm sự tử tế với Chu Mộ Bạch chưa?"
"Anh biết Chu Mộ Bạch suy nghĩ cái gì không? Anh có biết rốt cuộc cậu ta đã gặp phải chuyện này không?"
"Em biết anh muốn cho cậu ta những gì tốt nhất, tình thương của cha anh dành cho cậu ta cũng không giả dối, nhưng, những thứ này là thứ cậu ta muốn sao?"