Chu Hưng Phong tưởng rằng mọi thứ đều có khả năng cứu vãn, thậm chí ông ta cảm thấy về sau mình sẽ không gặp Lâm Yến Bình nữa, không nhúng tay vào cuộc sống của con trai mình, chỉ cần bọn họ êm ấm là được. Ông ta cái gì cũng không cần, chỉ muốn con trai mình có thể sống tốt là được...
Thế nhưng cuối cùng giấc mơ này của ông ta đã không thành hiện thực, bởi vì Chu Mộ Bạch nói cho ông ta biết một chân tướng tàn khốc tột cùng.
"Cha, con với Yến Bình đã ly hôn."
"Cô ấy nói cho con biết tình cảm cha đã nảy sinh với cô ấy, cô ấy nói mình không thể chấp nhận một người cha chồng giống thế này."
Chu Mộ Bạch xé mở miệng vết thương của mình ở trước mặt Chu Hưng Phong, nhìn vẻ thống khổ và tuyệt vọng trên mặt cha mình, thậm chí trong lòng của anh ta đã sinh ra một loại khoái cảm bí ẩn.
"Thật ra con đã sớm phát hiện."
"Thế nhưng cha là cha của con, là người cha tay bế tay bồng, ngậm đắng nuốt cay nuôi con khôn lớn, con có thể làm thế nào?"
Vì anh ta, sau khi vợ Chu Hưng Phong qua đời, ông ta chưa từng cưới vợ, nhiều năm như vậy ông ta vừa làm cha vừa làm mẹ, vì anh ta trả giá tất cả, sao anh ta có thể trách móc nặng nề cha của mình?
Cho nên anh ta lựa chọn giấu diếm, anh ta tưởng là Chu Hưng Phong sẽ hùa theo, chẳng mấy chốc sẽ thu hồi tình cảm không nên có kia, để tất cả đều trở về quỹ đạo. Thế nhưng một bước sai, vạn bước sai, cuối cùng vẫn khác biệt.
Anh ta bộc lộ tất cả suy nghĩ của mình ra, đặt ở trước mặt Chu Hưng Phong.
"Con không có mặt mũi để Yến Bình tha thứ cho con, đó vốn là cha con chúng ta tạo nghiệt."
"Vốn dĩ con không muốn làm rõ chuyện này, con cho là quan hệ hai cha con chúng ta sẽ còn có thể trở lại lúc ban đầu..."
Thế nhưng cuối cùng anh ta không cách nào vượt qua chuyện quá khứ. Trong sự tra tấn bản thân, tâm trạng của anh ta đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
"Cha, cha đưa con đi khám chuyên viên đi, chị Trân Trân nói, con thế này là bệnh, khám chuyên viên có thể trị hết cho con."
Từ đầu đến cuối anh ta không có nhìn về phía Chu Hưng Phong, đương nhiên cũng không biết ông ta có vẻ mặt gì, có điều trạng thái hiện tại này của anh ta, coi như biết thì cũng sẽ không có phản ứng gì.
Lời Chu Mộ Bạch nói như là cây búa tá, nặng nề đánh vào lòng Chu Hưng Phong, sắc mặt của ông ta trở nên trắng bệch, nhìn đứa con trai nằm ở trên giường không nhúc nhích, trong đầu Chu Hưng Phong rối như tơ vò.
Chung quy là ông ta phá hủy cuộc sống của con trai, hết thảy đều là lỗi của ông ta.
Trong nháy mắt này, Chu Hưng Phong đã nghĩ đến cái chết, nhưng nhìn vẻ mặt đời không còn gì luyến tiếc. Ông ta biết, nếu mình chết, sợ là Chu Mộ Bạch cũng không thể sống tiếp.
Những cái sai kia đều do ông ta, là tại ông ta tạo nghiệt, sao anh có thể để Chu Mộ Bạch gánh chịu thay ông ta tất cả chứ?
"Thật lòng xin lỗi, Mộ Bạch, thật lòng xin lỗi..."
Chu Hưng Phong ngồi sụp xuống đất, lầm bầm xin lỗi Chu Mộ Bạch, ông ta lặp đi lặp lại nói thật lòng xin lỗi, nhưng hiệu quả tạo nên lại cực kỳ bé nhỏ.
Coi như ông ta nói vô số tiếng xin lỗi, cũng khó mà khiến cho trong lòng Chu Mộ Bạch bị dao động, thậm chí ông ta cảm thấy giọng nói của Chu Hưng Phong ầm ĩ.
Chu Mộ Bạch nhắm mắt lại, ép buộc mình ngăn cách tất cả âm thanh của bên ngoài, sau đó anh ta nhắm mắt lại, mặc cho mình chìm vào trong ngủ say.
****
Sau khi rời khỏi nhà họ Chu, lại qua hai ngày, Bạch Trân Trân gặp được Chu Hưng Phong càng thêm gầy gò hơn mấy phần so với trước đó.
Ông ta cầm một phong bì thật dày, cung kính đưa cho Bạch Trân Trân.
Nhìn thấy ông ta thế này, Bạch Trân Trân sửng sốt giây lát, lập tức mở miệng nói: "Anh cho em cái này làm cái gì?"
Phong bì đó rất dày, Bạch Trân Trân áng chừng bên trong đang gói không ít phí cảm ơn, hai ngày trước cô được Chu Hưng Phong mời qua thăm Chu Mộ Bạch, kết quả phát hiện Chu Mộ Bạch không phải trúng tà, mà là bị bệnh trầm cảm.
Cô không có hỗ trợ, tiền này hiển nhiên cô không nên nhận.
Chu Hưng Phong cười cười với Bạch Trân Trân, chỉ là nụ cười này trông rất miễn cưỡng.
"Trân Trân, lần trước nếu không nhờ em nhắc nhở anh, anh sẽ không đưa Mộ Bạch đi khám chuyên viên tâm lý..."
Sau khi ông ta đưa Chu Mộ Bạch đến bệnh viện, chuyên viên thông qua kiểm tra, phát hiện tình hình của anh ta đã rất nghiêm trọng, cần nằm viện điều trị mới được.
Hiện tại Hương Giang vẫn chưa có phòng khám bệnh tâm lý chuyên môn, bởi vì bệnh trầm cảm được phân vào bệnh tâm thần, cho nên phần lớn chuyên viên tâm lý đều làm việc ở bệnh viện tâm thần.