Chu Hưng Phong tìm bệnh viện nổi danh nhất, vì tìm chuyên viên giỏi nhất cho Chu Mộ Bạch, phỏng đoán cẩn thận, chí ít anh ta cần nửa năm mới có thể bước ra khỏi bệnh viện tâm thần.
"Chuyên viên nói mặc dù tình trạng của nó nghiêm trọng, nhưng vẫn trị được, bởi vì anh ta vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ bản thân, còn có khát vọng được sống..."
Đồng thời chuyên viên cũng đã nói, hiện tại áp lực của Hương Giang rất lớn, rất nhiều người hoặc nhiều hoặc ít đều có bệnh trầm cảm, thật ra ở nước ngoài bệnh trầm cảm cũng không phải là bệnh tâm thần, mà là một loại bệnh tâm lý, nhưng bên Hương Giang bởi vì cất bước muộn nên vẫn phân loại nó về trong phạm vi bệnh tâm thần.
Đa số mọi người đều có thành kiến với người bị bệnh tâm thần, cho rằng người bị bệnh tâm thần thì đầu óc đều không tốt, cho nên rất nhiều người mắc bệnh trầm cảm không muốn nằm viện trị liệu. Nhưng nếu như bệnh trầm cảm không thông qua can thiệp tâm lý và hệ thống trị liệu, cảm xúc của người bệnh sẽ mãi chìm trong đáy vực, không nổi lên hứng thú với tất cả mọi thứ, cuối cùng đều sẽ đi đến con đường tự sát này.
Chu Hưng Phong rất quan tâm con của mình, cho nên ông ta hỏi chuyên viên rất nhiều, cũng biết bệnh trầm cảm này rốt cuộc là thế nào. Chuyên viên nói bây giờ Chu Mộ Bạch được đưa tới cũng không được xem là quá muộn, còn có thể cứu, nếu không ông ta thật sự phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Sau khi sắp xếp cẩn thận con của mình, Chu Hưng Phong nhớ tới Bạch Trân Trân, ông ta biết nếu như không có Bạch Trân Trân nhắc nhở, có lẽ ông ta sẽ không mang con trai đến khám chuyên viên tâm lý. Là Bạch Trân Trân cứu được mạng của con ông ta, cho nên dù là Bạch Trân Trân không có trừ tà cho Chu Mộ Bạch, nhưng ông ta vẫn chuẩn bị phong bì thật dày để cảm ơn.
"Trân Trân, đây là một phần tấm lòng nho nhỏ của anh, em nhận đi, nếu không lương tâm anh sẽ bất an..."
Có điều Bạch Trân Trân không nhận số tiền kia, cô lắc đầu, từ chối tiền của Chu Hưng Phong.
"Anh Phong, anh không cần khuyên em nữa, số tiền này em sẽ không nhận, nếu như em có làm cái gì, không cần anh nói, em cũng sẽ lấy tiền, nhưng em không làm gì cả, anh không cần cho em. Có vẻ giá cả của chuyên viên tâm lý cũng không rẻ, hiện tại Mộ Bạch đâu đâu cũng đều cần dùng tiền, số tiền này anh để lại dùng cho cậu ta là được, em không cần số tiền này."
Bất kể Chu Hưng Phong nói như thế nào, thái độ của Bạch Trân Trân vẫn luôn rất kiên quyết, đến cuối cùng Chu Hưng Phong hết cách, chỉ có thể thôi.
"Thế thì Trân Trân sau này em có chuyện gì cứ tới tìm anh, chỉ cần là việc trong khả năng anh giúp đỡ được, anh nhất định sẽ giúp, anh thiếu em một ân tình, anh nhất định sẽ trả lại."
Chu Hưng Phong trịnh trọng hứa hẹn, bởi vì Bạch Trân Trân còn có chuyện phải làm, ông ta không có dừng lại ở chỗ này lâu, rất nhanh đã rời đi.
Bạch Trân Trân lao đầu vào công việc của mình, bận đến lúc tan việc, cuối cùng đã xử lý xong công việc trong tay.
Bạch Trân Trân tan sở đúng giờ, cô chậm rãi đi về nhà. Khi đến dưới lầu nhà mình, Bạch Trân Trân gặp được người quen.
"Chú Cầu, tại sao chú ở chỗ này?"
Từ lần trước gặp được chú Cầu ở bệnh viện, Bạch Trân Trân đã rất lâu không nhìn thấy ông nữa, nghe bọn Cổ Anh Hùng nói, Cầu Quốc Hoa có tới nhà tang lễ một lần, nhưng ở không bao lâu lại rời đi rồi, về sau trong khoảng thời gian này chưa từng đến lần nào.
Cũng may chú Cầu là chưởng quản, bình thường cũng không có chuyện gì cần tìm ông, cho nên dù là có khoảng thời gian rất dài ông không có mặt ở nhà tang lễ, bên này vẫn vận hành bình thường.
Lần trước lúc ở bệnh viện nhìn thấy chú Cầu, Bạch Trân Trân biết ông đang bị ung thư phổi, hơn nữa đã đến thời kỳ cuối, coi như trị liệu cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Thật ra có cô liên lạc với chú Cầu, nhưng đối phương nói mình không sao, bảo Bạch Trân Trân đừng quan tâm mù quáng.
"Cô nhìn tôi không phải giống y như người không sao sao?" Cái gì mà ung thư phổi giai đoạn cuối, cô đừng nói linh tinh, để người khác lo lắng cho tôi, biết không?"
Cho nên người biết chú Cầu bị ung thư phổi giai đoạn cuối cũng không nhiều.
Về sau không phải Bạch Trân Trân không muốn quan tâm chú Cầu, chỉ là mỗi lần cô gọi điện thoại tới, chú Cầu sẽ hoặc là không tiếp, hoặc là mới nói hai câu là tắt máy, Bạch Trân Trân nói muốn đến nhà ông, chú Cầu cũng không vui, đến cuối cùng Bạch Trân Trân cũng hết cách, chỉ có thể thuận theo ý của ông.
Không ngờ ông già tính nết trẻ con quật cường không muốn gặp cô bây giờ thế mà đã chờ mình dưới lầu.
Bạch Trân Trân bước nhanh hơn, đi về phía Cầu Quốc Hoa.
"Chú Cầu!"
Cô mỉm cười chào hỏi Cầu Quốc Hoa một tiếng, thái độ vẫn giống lúc trước.
Cầu Quốc Hoa nghe tiếng nhìn lại, khi nhìn thấy Bạch Trân Trân, trên mặt của ông cũng nở nụ cười.
"Trân Trân, sao hôm nay cô trở về sớm vậy?"
Bạch Trân Trân giơ ngón tay lên chỉ đồng hồ, mỉm cười nói: "Tan làm đúng giờ, tôi không có về sớm."