Cầu Quốc Hoa: "..."
Ông nhìn sang Bạch Trân Trân bằng ánh mắt có chút không biết phải làm sao , thấy cô vẫn là dáng vẻ ngây ngô như trước, dường như không biết bản thân mình vừa nói những điều gì, Cầu Quốc Hoa ho khan hai tiếng, móc ra một hộp thuốc lá theo bản năng.
Nhưng ngay tại lúc ông thuần thục rụt điếu thuốc ra chuẩn bị đốt, mặt Bạch Trân Trân biến sắc, cô đưa tay đoạt lấy bao thuốc lá của ông.
"Chú Cầu, không phải tôi có ý muốn nói chú nhưng thân thể chú có vấn đề gì chú còn không biết hay sao? Bây giờ chú còn hút thuốc? Chú muốn làm cái gì đây?"
Cách nhìn của Bạch Trân Trân với Cầu Quốc Hoa cũng không phải quá kém, ông vẫn đủ săn sóc quan tâm tới cô, mặc dù có không ít lòng riêng nhưng tổng thể con người cũng không xấu, hơn nữa đối phương còn chuẩn bị chuyển nhà tang lễ cho cô, di chúc gì đó đều đã chuẩn bị xong, xem ra là thật.
Mặc dù Bạch Trân Trân sau khi suy nghĩ cặn kẽ cùng không định tiếp quản nhà tang lễ này nhưng cô cũng không từ chối phần tâm ý này của đối phương.
Thấy Bạch Trân Trân cướp lấy bao thuốc lá của mình, Cầu Quốc Hoa cũng không tức giận, cùng lắm là trên mặt lộ ra mấy phần bất đắc dĩ: "Chú cũng đã lớn tuổi như vậy rồi mà cháu vẫn còn quản chú, đứa nhỏ này thật là..."
Vừa nói Cầu Quốc Hoa lại lắc đầu một cái, trong giọng nói có thêm vài phần cưng chiều.
Bạch Trân Trân cười một tiếng, thuận tay ném thuốc và bật lửa vào thùng rác.
"Chú Cầu, khó khăn lắm chú mới tới đây một chuyến, nếu không đi lên tầng ngồi một chút?"
Cầu Quốc Hoa lắc đầu một cái, từ chối ý tốt của Bạch Trân Trân: "Không được, hai chúng ta đã rất lâu không gặp mặt, vừa hay cháu tam làm sớm, không bằng cháu đi ra ngoài ăn bữa cơm cùng với chú, cháu thấy có được không?"
Ông muốn hẹn cô đi ăn cơm?
Bạch Trân Trân hơi sững sờ, có điều sau khi nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của Cầu Quốc Hoa, cô gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý.
"Có thể, có điều tôi phải lên lầu thay bộ quần áo khác mới được."
Cầu Quốc Hoa không có ý kiến gì, gật đầu đồng ý: "Được, vậy cháu lên đi, chú chờ cháu ở trong xe."
Vừa nói, Cầu Quốc Hoa vừa chỉ chiếc xe đỗ cách đó không xa, Bạch Trân Trân nhìn thoáng qua tỏ ý bản thân đã biết, sau đó rảo bước chạy về phía cao ốc.
Nhìn bóng lưng Bạch Trân Trân rời đi, biểu cảm trên mặt Cầu Quốc Hoa xảy ra những biến hóa nhỏ xíu, ông có chút bùi ngùi lắc đầu một cái, chậm rãi khoan thai đi về phía xe của mình đỗ ở đó không xa.
Lúc sắp đến bên cạnh xe, Cầu Quốc Hoa cảm thấy cổ họng truyền tới hàng loạt cảm giác ngứa ngáy, ông không nhịn được cơn ho khan, khi cảm nhận được mùi tanh tràn đầy trong cổ họng, Cầu Quốc Hoa nhanh chóng đi đến bên cạnh một bụi cây, nôn tất cả máu ho khan ra đó.
Máu tươi màu đỏ đậm rơi xuống chỗ bùn đất, nhìn cũng không quá rõ ràng, Cầu Quốc Hoa nhấc chân đá một ít đất vào đó, che những thứ máu tươi màu đỏ đậm kia lại.
Làm xong tất cả những chuyện này, ông cầm nước súc miệng trên xe lên súc miệng, lại phun một chút nước hoa đàn ông lên người, cuối cùng ép mùi máu tanh vừa rồi xuống dưới.
Bạch Trân Trân thích đẹp, vẻ bề ngoài của cô xinh đẹp như vậy, ra cửa chắc chắn phải trang điểm ăn vận, trong chốc lát chưa thể ra khỏi nhà ngay được.
Cầu Quốc Hoa ngồi bên trong xe, khởi động xe, thuận tay mở cả điều hòa ra.
Buồng xe vốn dĩ oi bức cũng nhanh chóng trở nên mát mẻ, Cầu Quốc Hoa ngồi tựa người trên ghế bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Ông cho rằng phải đợi một thời gian rất lâu, nhưng cũng không bao lâu, Bạch Trân Trân thay quần áo xong đã đi từ trên tầng xuống.
Cô mặc một chiếc áo cổ lọ không có tay, phối với một chiếc quần dài màu đen, trên chân là một đôi giày đế bằng, thay thế đôi giày cao gót vừa rồi.
Ánh mắt Cầu Quốc Hoa quét qua đôi giày của Bạch Trân Trân lại vừa liếc qua chiếc túi xách to đến hơi quá mức của cô, cười hỏi: "Trân Trân, chú nhớ cháu rất thích đi giày cao gót, sao đột nhiên lại đổi sang một đôi giày đế bằng? Chẳng lẽ ra ngoài cùng chú Cầu không đáng để cháu đi giày cao gót hay sao?"
Bạch Trân Trân không ngờ Cầu Quốc Hoa sẽ hỏi như vậy, cô có chút sửng sốt, ngay sau đó trả lời: "Sao lại vậy được? Là do chúng ta đi ăn cơm, nói không chừng cháu sẽ thuận đường đi dạo cửa hàng tổng hợp một chút, đi giày cao gót rất mệt, đổi đôi giày đế bằng thoải mái hơn một chút."