Không đợi Cầu Quốc Hoa nói dứt câu, Trần Huân đã tươi cười cắt ngang lời ông: "Chú Hoa, không quan trọng, xem mắt mà, ban đầu đương nhiên phải hỏi rõ ràng, cháu rất thích sự thẳng thắn của cô Bạch, đương nhiên cháu cũng cần phải thẳng thắn."
Thấy Trần Huân nói như vậy, Cầu Quốc Hoa cũng không tiện nói thêm gì nữa, ông thở dài rồi nhìn về phía Bạch Trân Trân.
"Trân Trân này, A Huân là người thành thực có gì nói cái đó, cháu đừng bắt nạt thằng bé."
Bạch Trân Trân có chút buồn cười mở miệng nói: "Chú Cầu, chú xem chú nói này, cháu sao có thể bắt nạt người ta chứ? Cháu hỏi như vậy không phải là bình thường hay sao? Nếu chú cảm thấy cháu bắt nạt anh ấy vậy cháu không hỏi là được rồi?"
(đoạn này xưng tôi chú trước mặt người ngoài không hợp lý lắm, nên tui đổi)
Vừa nói, Bạch Trân Trân vừa quay đầu nhìn về phía Cầu Quốc Hoa, trên mặt để lộ ý tiếc nuối nồng đậm.
"Anh Trần, rất xin lỗi, tôi không nên hỏi anh nhiều như vậy, chú Cầu đã không thích tôi hỏi mấy cái này vậy tôi không hỏi nữa, tôi để nhân viên phục vụ lên món nhé."
Vừa nói, Bạch Trân Trân liền chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài gọi bồi bàn tới, Trần Huân thấy vậy liền vội vàng mở miệng ngăn cản cô.
"Cô Bạch, cô đừng kích động, chú Hoa cũng là có lòng tốt thôi, chú ấy không có ác ý gì đâu, cô hỏi mấy cái này đương nhiên là chuyện bình thường, dù sao đâm thẳng vào vấn đề nòng cốt là phương thức hiểu đối phương nhanh nhất, cô hỏi tôi như vậy là muốn tìm hiểu về tôi, đương nhiên là tôi không tức giận."
Sau khi trấn an Bạch Trân Trân xong, Trần Huân quay đầu nhìn về phía Cầu Quốc Hoa, anh cũng không tức giận với Cầu Quốc Hoa mà kiên nhẫn nói: "Chú Hoa, đây là chuyện trước đó của cháu và cô Bạch, cháu không phải đứa trẻ nhỏ, cháu không yếu ớt như vậy."
Thấy anh kiên trì như vậy, cầu quốc chỉ có thể coi như không có gì, tùy ý anh.
Còn Bạch Trân Trân thì ngồi một bên nhìn hai người bọn họ tương tác, cô nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt vô cùng hứng thú, đến khi hai người dừng nói chuyện phiếm, lúc bấy giờ Bạch Trân Trân mới cười nói: "Chú Cầu, anh Trần, lúc hai người ở chung một chỗ nhìn rất hòa hợp, ai không biết còn tưởng rằng hai người là cha con đó."
Lời Bạch Trân Trân nói ra vô cùng kinh người, vừa đúng lúc Cầu Quốc Hoa đang uống một hợp nước, ông bị dọa tới phun nước ra ngoài, sặc tới mức ho khan dữ dội, gương mặt già nua bị sặc tới đỏ bừng.
Trần Huân ngồi bên cạnh ông lập tức đi qua đó nhẹ nhàng vỗ sau lưng Cầu Quốc Hoa, giúp ông thuận khí.
Tới khi Cầu Quốc Hoa bình tĩnh lại, Trần Huân đã nhìn về phía Bạch Trân Trân, trong giọng nói còn có thêm vài phần không biết phải làm sao: "Cô Bạch, cô hiểu lầm rồi, cha tôi và chú Hoa là bạn tốt, bọn họ đã biết nhau từ lâu rồi, chú Hoa nhìn tôi lớn lên từ khi tôi còn nhỏ, chú đối xử với tôi rất tôi, tôi tự nhiên cũng muốn báo đáp chú."
Vừa nói, anh hơi ngừng lại một chút, tiếp tục nói: "Huống chi tôi và chú Hoa trông cũng không giống nhau, cô Bạch, cô hiểu lầm rồi."
Cầu Quốc Hoa đã lấy lại được sức, trong đôi mắt đang nhìn về phía Bạch Trân Trân tràn đầy cảm xúc không biết nên làm sao, ông thở dài một hơi, uể oải nói: "Chú không có con cái, cả đời không kết hôn, sao đang yên đang lành cháu còn xếp cho chú một đứa con trai nữa?"
Vừa nói, Cầu Quốc Hoa vừa nhìn theo phía Trần Huân, biểu cảm trên mặt cũng theo đó mà trở nên dịu dàng, giọng nói cũng ôn tồn hơn lúc trước: "Nếu A Huân là con trai chú, không biết chú sẽ vui sướng tới mức nào, nó tài giỏi như vậy, con người cũng ưu tú, đáng tiếc chú không có cái phúc này..."
Giọng Cầu Quốc Hoa rất nghiêm túc, có thể nghe ra ông thực sự cảm thấy tiếc vì Trần Huân không phải con trai ông.
Trần Huân nắm tay Cầu Quốc Hoa, giọng nói càng dịu dàng hơn: "Chú Hoa, chú đừng nói như vậy, trong lòng cháu chú cũng giống như cha cháu vậy."
Dáng vẻ của hai người này đúng là một đôi cha hiền con hiếu, có điều chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì quả thực bọn họ không giống nhau.
Hai người bọn họ như vậy lại khiến Bạch Trân Trân giống như một người xấu, cô ho khan một tiếng, phá vỡ không khí kì quái giữa Trần Huân và Cầu Quốc Hoa.
"Chú Cầu, rất xin lỗi, cháu không nên nói năng bậy bạ, rất xin lỗi chú."
Bạch Trân Trân nói xin lỗi hết sức chân thành, cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, khom người với ông.
Cầu Quốc Hoa đương nhiên cũng không tức giận với Bạch Trân Trân vì những chuyện nhỏ nhặt này, ông khoát tay với Bạch Trân Trân, nói: "Được rồi, chú còn không biết tính khí của cháu sao? Cháu bô bô ngoài miệng chứ không xấu bụng, nếu so đo với cháu thì chú tức giận không đủ nổi."
Thấy Cầu Quốc Hoa không tức giận, Bạch Trân Trân mới thả lòng, lúc này cô ngẩng đầu lên thấy Trần Huân đang nhìn mình, ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt Trần Huân lộ ra chút ý cười, sự tồn tại của Bạch Trân Trân đối với anh mà nói là một điều đặc biệt.