Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 1022 - Chương 1022:

 Chương 1022: Chương 1022: Chương 1022:

Sau khi hai người ngồi xuống một lần nữa, họ tiếp tục nói những vấn đề trước còn chưa bàn xong.

"Tôi có nguyên tắc của bản thân mình, trước giờ tôi không hề quên dự tính ban đầu khi mình học luật, đương nhiên sẽ không vì tiền mà vi phạm lương tâm của mình."

Nói tới đoạn này, anh khẽ cười, tiếp tục nói: "Huống chi điều kiện gia đình của tôi cũng không tệ lắm, mặc dù không bằng nhà cự phú nhưng cũng rất tốt, tôi sẽ không vì những thứ tiền kia mà vi phạm lương tâm của mình."

Bạch Trân Trân nhướn mày: "Nhà anh rất có tiền à? Bọn họ làm công việc gì thế? Có công ty hay công xưởng?"

Cô hỏi như thế nếu đổi thành người ngoài ngồi đây thì sợ là sẽ cho rằng cô là một cô ả hám của, bởi vì thứ cô nhìn chằm chằm đều là tiền của họ, tính tình tốt một chút sẽ trực tiếp phất tay áo rời đi, tính khí không tốt sợ là sẽ công kích bằng ngôn ngữ.

Nhưng Trần Huân lại là một ngoại lệ, dù vấn đề Bạch Trân Trân hỏi càng ngày càng cá nhân hơn, thậm chí đã có chút mất chừng mực, anh vẫn không tức giận, tâm trạng ổn định tới bất thường.

"Trong nhà tôi có một công ty nhỏ, cha tôi có chút công việc đầu tư làm ăn, thu nhập vẫn rất tốt, nếu chúng ta kết hôn thì gia đình tôi sẽ không liên lụy tôi, ngược lại còn trợ lực.

Câu trả lời của anh không có sơ hở nào để tấn công, Bạch Trân Trân hỏi tất cả các câu bất kể nên hỏi hay không nên hỏi.

Bao gồm đối phương từng có mấy bạn gái cũ, từng yêu đương mấy lần, đã từng bóc bánh trả tiền chưa, vân vân mây mây đều hỏi qua một lần.

Đến câu hỏi cuối cùng, mặt Cầu Quốc Hoa cũng xanh rờn, nhìn dáng vẻ đó giống như hối hận vì đã lên kế hoạch xem mắt lần này.

Có điều thái độ của Trần Huân vẫn rất tốt, thậm chí lúc Cầu Quốc Hoa ba lần bốn lượt mở miệng anh còn mở miệng ngăn cản ông, để ông không phải nói.

"Cô Bạch làm vậy là vì cảm thấy con người cháu cũng không tệ lắm, cho nên mới hỏi như thế, nếu không thì cô ấy cũng sẽ không hỏi cặn kẽ tới như vậy."

"Chú Hoa, trước đó không phải chú đã nói qua với cháu rồi sao? Cô Bạch chính là người có tính cách như thế, cháu đã biết từ sớm, đương nhiên không để ý những chuyện nhỏ nhặt này đâu."

Từ đầu tới cuối anh ta vẫn duy trì thái độ ổn định để ứng đối với Bạch Trân Trân, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất một lần nào."

"Được, những vấn đề tôi muốn hỏi đều đã xong, anh Trần, anh có vấn đề gì thì cứ trực tiếp hỏi tôi, nhất định tôi sẽ biết gì nói nấy, nói không ngừng."

Một câu nói của Bạch Trân Trân kết thúc quá trình có thể so với tra hỏi này, cô ngồi ngay ngắn trở lại, tỏ ý Trần Huân có thể hỏi mình.

Nhưng Trần Huân lại nhìn chằm chằm Bạch Trân Trân một hồi rồi cười lắc đầu một cái: "Cô Bạch, cô rất giỏi, tôi không có gì cần hỏi cả."

Thấy dáng vẻ anh như vậy, Bạch Trân Trân nhíu mày, có chút kinh ngạc mở miệng: "Anh không thấy hiếu kỳ sao? Tôi hỏi anh nhiều như vậy mà anh chẳng hỏi tôi một vấn đề nào? Anh không cảm thấy như vậy không công bằng sao?"

Trần Huân cười, lắc đầu một cái: "Không hề, cô Bạch, lần gặp mặt này nhìn vậy chứ thực ra tôi cầu xin rất lâu mới có được, chú Hoa luôn không chịu đồng ý với tôi, chỉ là tôi quá mức chân thành nên chú ấy mới đồng ý."

Câu trả lời của anh ngược lại có chút ngoài dự liệu của Bạch Trân Trân, khi nói xong những lời này, Trần Huân còn lấy ra một tấm hình đặt trước mặt Bạch Trân Trân.

"Cô Bạch, thực ra hồi đầu năm nay tôi đã gặp cô rồi..."

Bạch Trân Trân cúi đầu nhìn sang phía tấm hình, trên tấm hình là một cô gái mặc áo khoác dài màu nâu nhạt, tay bưng một ly cà phê đứng ở trạm xe bus hạng bét.

Hình chụp rất khá, có thể nhìn ra đối phương thường xuyên vuốt ve tấm hình này, bên mép giấy in ảnh cũng trở nên nhẵn nhụi.

Bạch Trân Trân xuyên qua đây vào hồi đầu tháng ba, hồi đó nhiệt độ của Hương Giang đã lên cao, cô cũng chưa từng mặc áo gió dài.

Người trong hình là Bạch Trân Trân nguyên chủ, nhưng Bạch Trân Trân lại không tìm được hình ảnh liên quan trong trí nhớ.

Mặc dù cô thừa kế trí nhớ của nguyên chủ nhưng trí nhớ của cô thực sự chưa tốt đến mức nhớ ra hôm nguyên chủ mặc bộ quần áo này đứng ở trạm xe bus chờ xe đã làm những gì.

Vậy có khả năng là một ngày rất bình thường, không xảy ra chuyện gì quan trọng nên mới không tìm được dấu vết gì trong trí nhớ của nguyên chủ.

"Bức này là chụp ở đâu đây? Anh chụp lén tôi?"

Thấy Bạch Trân Trân hiểu lầm, Trần Huân vội vàng nói: "Cô Bạch, cô hiểu lầm rồi, hôm đó tôi chụp hình ở Cửu Long, vô tình chụp được cô..."

Bình Luận (0)
Comment