Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 1024 - Chương 1024:

 Chương 1024: Chương 1024: Chương 1024:

Trần Huân tiếp tục nói: "Cô Bạch, tôi thực sự rất thích cô, ta quấn chú Hoa, để chú ấy nói rất nhiều chuyện liên quan tới cô, biết càng nhiều thì tôi càng thích cô hơn, càng muốn quen biết với cô, dù chú Hoa đã nói với tôi quả thực trong thời gian ngắn cô không có suy nghĩ kết hôn, tôi cũng không buông tay..."

Chính bởi vì anh kiên trì không mệt mỏi nên mới có lần gặp mặt này, Cầu Quốc Hoa cũng lợi dụng bệnh ung thư giai đoạn cuối của mình để Bạch Trân Trân không đành lòng từ chối, lúc này mới thúc đẩy bọn họ gặp mặt nhau.

Bạch Trân Trân cầm tấm hình kia lên, nhìn chằm chằm người con gái đẹp đến kinh người trong tấm hình, trong đôi mắt của cô còn lộ ra chút ý cười, lúc nhìn về phía Trần Huân thái độ cũng tốt hơn lúc trước rất nhiều.

"Nói như vậy anh đối với tôi là vừa thấy đã yêu?"

Trần Huân lại không bất ngờ với đòn đánh trực tiếp của Bạch Trân Trân, cô vốn là người lanh lẹ như vậy, thích hay không thích được viết rõ ràng trên gương mặt cô.

Cô hiện tại dường như càng xinh đẹp hơn trước, rõ ràng vẫn là mi mắt giống nhau nhưng lúc này trên dưới toàn thân Bạch Trân Trân tản ra sinh khí bưng bưng giống như một mặt trời nhỏ, khiến người khác không tự chủ được suy nghĩ phải dựa sát vào gần cô.

Trần Huân cũng là người như vậy, anh nhìn Bạch Trân Trân, nụ cười trên mặt càng dịu dàng hơn.

"Cô Bạch, đây là cơ hội bọn tôi chờ rất lâu mới có, tôi biết nói như vậy có thể sẽ có chút đường đột nhưng tôi cảm thấy tôi hiện tại không chờ được quá lâu nữa, tôi thích em, em có thể thử qua lại với tôi hay không?"

Anh biểu lộ sự yêu thích của mình một cách rất rõ ràng trước mặt Bạch Trân Trân, không che giấu chút nào, bắt đầu thổi phồng sự thật lòng của mình lên.

Trần Huân nhìn Bạch Trân Trân bằng ánh mắt nóng bỏng, trong đôi mắt kia phản chiếu rõ ràng bóng hình của Bạch Trân Trân.

Cô có thể cảm nhận được rõ ràng tình cảm tản mát trên người đối phương, ánh mắt anh nhìn cô cũng rất chuyên chú, trong giọng nói tràn đầy tình cảm, xé đi vỏ bọc trầm ổn che giấu bên ngoài, khí thế dồi dào lại còn nhiệt tình khiến người khác có chút không thể chống đỡ được.

Anh nói anh với cô là vừa thấy đã yêu, anh hy vọng Bạch Trân Trân cho mình một cơ hội để theo đuổi cô, anh hy vọng Bạch Trân Trân ở chung một chỗ với anh.

"Nhưng trước đó chúng ta cũng chưa từng gặp nhau, đối với tôi mà nói anh chẳng qua chỉ là một người xa lạ mà thôi, anh không cảm thấy mình đề nghị như vậy có chút đường đột hay sao?"

Trần Huân cười nói: "Đúng là có chút đột ngột, có điều chú Hoa nhìn tôi lớn lên, chú ấy hiểu nhân phẩm của tôi nhất, chúng ta có thể từ từ ở cạnh nhau, bắt đầu từ làm bạn, nếu như cô Bạch cảm thấy chúng ta không hợp nhau, chúng ta có thể dừng lại kịp thời..."

Bạch Trân Trân cười đáp lời: "Dừng lại kịp thời? Tôi thấy anh rất nhiệt tình với tôi, nếu như tôi không đồng ý anh thực sự có thể dừng lại kịp thời hay sao?"

"Anh Trần, thỉnh cầu của anh đối với tôi mà nói quá đột ngột, hôm nay chỉ là đi xem mắt mà thôi, anh như vậy khiến tôi cảm thấy có chút bị xúc phạm."

Sau khi nói ra những lời này, Cầu Quốc Hoa ngồi bên cạnh khinh bỉ muốn lật cả trời, ông nhỏ giọng thầm thì.

"Xúc phạm? Cháu còn biết xúc phạm ấy à? Lúc nãy khi cháu hỏi người ta sao không nói mình xúc phạm? Tại sao lúc trước chú không phát hiện cháu tiêu chuẩn kép như thế chứ..."

Tiếng phản bác của ông thực ra rất nhỏ, có điều phòng riêng cứ lớn như thế, dù có cách một cái bàn thì cũng không ngăn cản được tiếng ông nói.

Bạch Trân Trân nghe được hết những lời Cầu Quốc Hoa đã nói, cô vốn đang nhìn Trần Huân song lúc này lại đưa mắt quay sang nhìn Cầu Quốc Hoa, lúc nhìn ông, trong mắt cô thêm biểu cảm tìm tòi nghiên cứu.

"Chú Cầu, trước đó chú còn nói thương cháu như con gái, chú thương cháu như vậy hả? Rau cải bị lợn ăn chú lại đau cho lợn?"

Cầu Quốc Hoa nhận ra Bạch Trân Trân đã nghe thấy lời mình, ông có chút lúng túng sờ mũi một cái, sau đó chậm rãi nói: "Trân Trân à, cháu cũng đừng hiểu lầm, chú không có ý đó, chỉ cảm thấy A Huân rất tốt, nhân phẩm cũng tốt đẹp lại còn lễ phép, rất tôn trọng người khác, đối với cháu cũng rất có lòng..."

Hình như đây là lần đầu tiên Bạch Trân Trân biết lúc Cầu Quốc Hoa khen người có thể khen một hơi nhiều như thế, hơn nữa không lặp lại một lời nào.

Cô ngồi trên ghế có tựa, cười khanh khách nhìn đối phương, đến khi Cầu Quốc Hoa nói xong, Bạch Trân Trân mới nói sâu xa.

"Chú Cầu, không thì chúng ta ăn cơm trước đi? Trời đất bao la, ăn cơm là chuyện quan trọng nhất, cơm nước xong nói sau, chú cảm thấy thế nào?"

Cầu Quốc Hoa: "..."

Ông vốn còn cho rằng Bạch Trân Trân sẽ tiếp tục đôi co với ông, cuối cùng cô vậy mà lại ngừng công kích vào lúc này, điều này khiến Cầu Quốc Hoa cảm thấy lưng chừng không trên không dưới, ông nhìn Trần Huân một cái theo bản năng, giống như đang hỏi ý anh vậy.

Bình Luận (0)
Comment