Bạch Trân Trân thấy cảnh tượng này, liền nói: "Chú Cầu, chú là trưởng bối, chú nhìn anh Trần làm gì? Chẳng lẽ muốn anh Trần làm chủ chuyện này?"
Cầu Quốc Hoa: "..."
Trần Huân giảng hòa: "Cô Bạch, cô hiểu lầm rồi, chú Hoa không có ý gì khác..."
Tối hôm nay Bạch Trân Trân đã nghe bốn chữ cô hiểu lầm rồi rất nhiều lần rồi, cô cảm thấy tai mình sắp mọc chai đến nơi rồi.
"Vậy rốt cuộc có ăn cơm hay không, còn phải chờ tới lúc nào cơ chứ?"
Cuối cùng vẫn là Trần Huân đi ra bên ngoài gọi phục vụ.
Sau khi anh rời đi, trong phòng riêng chỉ còn lại hai người Bạch Trân Trân và Cầu Quốc Hoa, trên mặt cầu quốc có vẻ mệt mỏi, lúc nhìn Bạch Trân Trân chỉ cảm thấy lòng mình rã rời.
"Trân Trân, cháu biết điều thì nói với chú có phải cháu vốn chưa vừa ý với Trần Huân đúng không? Cháu có gì bất mãn với thằng bé?"
Không biết sao ông lại cảm thấy Bạch Trân Trân đang xoi mói bới móc, giống như với Bạch Trân Trân mà nói thì sự tồn tại của Trần Huân đều là xấu, không có một chỗ nào tốt cả.
Bình thường cô cũng không có dáng vẻ hùng hổ dọa người như thế, sao hôm nay giống như một con nhím, gặp người là đâm thọc.
Ngoài dự liệu của Cầu Quốc Hoa, Bạch Trân Trân lại hết sức thản nhiên trả lời: "Không có đâu chú Cầu, cháu cảm thấy anh ấy tốt vô cùng, hoàn toàn đúng như thẩm mỹ của cháu, phương diện nào cũng giỏi giang hết."
Sau khi cô thốt ra những lời này, Cầu Quốc Hoa lại càng không hiểu: "Cháu cảm thấy nó rất tốt mà còn khó khăn với nó như vậy?"
Bạch Trân Trân ngoẹo đầu quay sang nhìn Cầu Quốc Hoa, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ nghi hoặc: "Sao tôi lại làm khó anh ấy? Chú Cầu, tôi cảm thấy chú hôm nay rất kì quái, giống như luôn muốn tìm tôi gây phiền thoái, tôi nói chuyện làm việc đều không phù hợp với tiêu chuẩn của chú... tôi bình thường không phải vẫn như thế này sao?"
Lời giải thích Bạch Trân Trân mang đến cho Cầu Quốc Hoa hết sức hợp tình hợp lý, Trần Huân quả thực phù hợp với thẩm mỹ của cô, phương diện nào cũng phù hợp với yêu cầu bạn đời của cô, nhưng coi mắt mà, đương nhiên không giống với đối tượng mình hẹn hò, ban đầu phải hỏi rõ ràng mọi chuyện mới được.
"Chú Cầu, nếu hôm nay tôi không hỏi bất cứ cái gì mà chỉ khen điểm tốt của anh ấy thì đó mới là có vấn đề, nếu tôi đã hỏi thì chắc chắn có chỗ cần quan tâm, dù sao cũng là đối tượng chú giới thiệu tới, đương nhiên tôi phải thận trọng đối đãi, chú Cầu cảm thấy thế nào?"
Vừa nói, Bạch Trân Trân vừa thở dài một hơi: "Chú Cầu, chú còn nói chú hiểu tôi nhất, thương yêu tôi như con gái ruột, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy mấy lời này của chú là lừa gạt."
"Chú đối xử với Trần Huân đó mới có thể gọi là thương yêu, thậm chí tôi còn hoài nghi anh ấy mới là học trò của sư phụ..."
Không đợi Bạch Trân Trân nói xong, sắc mặt Cầu Quốc Hoa đã bất thình lình trầm xuống, ông cao giọng: "Trân Trân, nói cho cẩn thận, sư phụ cháu cũng chỉ có một mình cháu là học trò, cô ấy thương cháu như vậy, coi cháu như con gái ruột, dốc hết bản lĩnh của mình truyền cho cháu, sao cháu có thể hoài nghi sư phụ cháu như vậy?"
"Cháu làm chú quá thất vọng!!!"
Cầu Quốc Hoa phản ứng rất mạnh, dáng vẻ xụ mặt khiển trách người khác của ông giống như có chuyện không hay xảy ra, nhìn rất dọa người, dáng vẻ này trông có chút không giống ông ngày bình thường.
Bầu không khí trong phòng cứ thế cứng lại, vừa đúng lúc Trần Huân trở lại, thấy sắc mặt Cầu Quốc Hoa và Bạch Trân Trân không được tốt lắm, anh hỏi Bạch Trân Trân chuyện là thế nào trước, Bạch Trân Trân chỉ nói không có chuyện gì chứ không chịu giải thích chuyện xảy ra lúc anh bỏ đi.
Trần Huân chỉ có thể hỏi Cầu Quốc Hoa: "Chú Hoa, chú và cô Bạch như thế này là do vừa mới có mâu thuẫn gì sao?"
Cầu Quốc Hoa mới vừa rồi còn nổi giận đùng đùng bây giờ đã ôn hòa lại, ông lắc đầu một cái, nhẹ nhàng nói: "Không có gì, chỉ là đôi co vài câu mà thôi, Trân Trân nói chuyện thường xuyên làm người ta tức chết mà không đền mạng, chú cũng đã quen rồi."
Có Trần Huân điều tiết bên trong, bầu không khí âm u thâm trầm lại một lần nữa trở nên sinh động.
Phục vụ nhanh chóng đưa đồ ăn tới, Bạch Trân Trân đói lâu như vậy đã ngực dán vào lưng từ sớm, cô cầm đũa lên bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Một bàn ba người, tính ra tốc độ của cô là nhanh nhất, hai người Cầu Quốc Hoa và Trần Huân chưa ăn được bao nhiêu, phần lớn thức ăn đã đi vào trong bụng Bạch Trân Trân.
Trần Huân đã buông đũa từ rất sớm, anh mỉm cười xem Bạch Trân Trân ăn cái gì, có lẽ bởi vì thích sẽ mang theo bộ lọc nên lúc anh nhìn Bạch Trân Trân chỉ cảm thấy cô làm gì cũng rất thú vị khiến người ta không thể rời mắt.
Sức sống từ trong ra ngoài kiểu này thực sự rất dễ khiến lòng người sinh ra tình cảm muốn nhìn sang đó, sau khi ánh mắt giằng co trên người cô thì không rời ra được.
"Một người đàn ông như anh chỉ ăn chút ít vậy mà đã no rồi?"
Ăn uống no đủ, Bạch Trân Trân ngẩng đầu nhìn qua đó thấy người đối diện vẫn nhìn chằm chằm vào mình, cô có chút bất ngờ, tới lúc thấy được chỗ đồ ăn ít ỏi trước mặt anh, Bạch Trân Trân có chút sửng sốt, không nhịn được dò hỏi.