Đồ anh ăn thực sự không nhiều, Bạch Trân Trân cảm thấy lượng cơm một đứa trẻ bình thường ăn cũng nhiều hơn anh, sức ăn yếu như vậy, sao anh có thể được một mét tám sáu chứ?
"Tôi thấy anh không ăn gì, nếu không tôi để phục vụ đưa ra thêm một ít?"
Đối phương vậy mà lại lắc đầu, ôn tồn đáp lời: "Không cần, tôi đã ăn no rồi."
Bạch Trân Trân nhíu mày: "Một người đàn ông như anh mà ăn còn ít hơn cả tôi, sức ăn kiểu này là thứ người bình thường nên có hay sao?"
Lời cô nói tương đương với nói đối phương không bình thường, nhưng Trần Huân cũng không tức giận mà còn giải thích: "Thời gian trước tôi bị bệnh một trận, đến giờ còn chưa khôi phục lại, bác sĩ nói tôi không thể ăn quá nhiều."
Cầu Quốc Hoa cũng gật đầu theo: "Không sai, thằng bé nói đúng đấy, còn có, Trân Trân, không phải thằng bé ăn ít mà là cháu ăn nhiều, đồ cháu ăn một mình đủ để cho hai người chúng ta ăn, cháu thực sự không cảm thấy ăn không tiêu sao?"
Đây cũng là chỗ ông cảm thấy rất kì quái, một bàn thức ăn lớn đa phần đều rơi vào trong bụng Bạch Trân Trân, cô ăn tới lúc này không cảm thấy căng bụng một chút nào... Bạch Trân Trân lúc trước có khẩu vị tốt như vậy sao?
Đối mặt với Cầu Quốc Hoa mặt đầy nghi ngờ, Bạch Trân Trân mặt không đỏ tim không đập nói: "Có thể ăn là phúc, huống chi cháu không cảm thấy cháu ăn nhiều mà là mọi người ăn ít."
Cầu Quốc Hoa đã bị ung thư phổi thời kì cuối, đương nhiên là không ăn được cái gì, mà Trần Huân cũng đã bị bệnh một trận, khẩu vị không tốt, cộng thêm Bạch Trân Trân vốn ăn được nên bây giờ so với hai người không thể ăn lại càng khiến cô có vẻ ăn nhiều.
Ăn uống no say, ba người rời khỏi nhà hàng đồ Thái này, đi lang trang trong trung tâm thương mại.
Đã rất lâu rồi Bạch Trân Trân chưa tới quảng trường Tân Thiên Địa, vất vả lắm mới tới đây một chuyến đương nhiên tận dụng thời gian để mua mua mua.
Cầu Quốc Hoa nhiều lần muốn nói tìm chỗ nào đó ngồi một chút nhưng Bạch Trân Trân căn bản không để ông có cơ hội nói ra.
Nhìn Bạch Trân Trân bay tới bay lui trong cửa hàng quần áo giống như bướm lượn hoa, trên mặt Cầu Quốc Hoa để lộ nụ cười khổ, ông quay đầu nhìn về phía Trần Huân, mặt đầy áy náy.
"A Huân, thực sự rất xin lỗi cháu, chú cũng không ngờ Trân Trân sẽ như thế này."
Ánh mắt Trần Huân vẫn đuổi theo Bạch Trân Trân, dáng vẻ tràn đầy sức sống của cô khiến anh bị thu hút, anh cứ nhìn cô như vậy, làm cách nào cũng không dời mắt đi chỗ khác được.
Sau khi nghe Cầu Quốc Hoa nói như vậy, Trần Huân khoát tay một cái, cười nói: "Không có gì, cô ấy như vậy vô cùng tốt, cháu rất thích."
Cầu Quốc Hoa: "... cháu rất thích?"
Ông lặp lại một lần nữa, Trần Huân gật đầu một cái, thấy Bạch Trân Trân cầm một cái đầm vào phòng thử đồ mới quay đầu nhìn sang Cầu Quốc Hoa.
"Cô ấy còn thú vị hơn cháu nghĩ, không giống với cô ấy trong bức ảnh."
Bạch Trân Trân trong ảnh cũng không có linh hoạt giống như anh đã thấy, hơn nữa cô và dáng vẻ trong tưởng tượng của anh có sự chênh lệch rất lớn.
"Cô ấu như vậy rất tốt, rất linh động, cháu cũng rất thích."
Biểu cảm trên mặt Cầu Quốc Hoa có chút dùng một lời khó nói hết: "A Huân, chú biết cháu rất thích con bé nhưng có một số việc cháu..."
Không đợi Cầu Quốc Hoa nói xong, Trần Huân đã cắt ngang lời ông: "Chú Hoa, chúng ta không nói chuyện này nữa được không? Cháu cảm thấy Trân Trân đối với cháu cũng không giống, ánh mắt lúc cô ấy nhìn cháu không giống bình thường, cháu có thể cảm nhận được."
Trông thấy Trần Huân đã u mê, trong lòng trong mắt đều là điểm tốt của Bạch Trân Trân, Cầu Quốc Hoa thở dài một cái, trong thần sắc có thêm vài phần tang thương.
"A Huân, cháu từ nhỏ đã rất có chính kiến, rất giống với mẹ cháu..."
Nhắc tới mẹ của Trần Huân, trên mặt Cầu Quốc Hoa có chút hoài niệm, ông nhớ lại từng chút từng chút quá khứ đã qua, giọng nói cũng dịu dàng hơn trước đó rất nhiều.
"Chú cho rằng cháu sẽ tìm một người phụ nữ giống như mẹ của cháu."
Trần Huân cười một tiếng, đáp lời: "Chú Hoa, chú nói đùa, loại hình cháu thích không phải như vậy."
Mẹ anh đương nhiên cực kì tốt, Trần Huân cũng rất tôn trọng mẹ mình, có điều mẹ tốt thì vẫn không giống đối tượng anh chọn để làm bạn đời.
Đề tài này có chút nhạy cảm và nặng nề, hai người cũng chỉ trò chuyện một vài câu đơn giản rồi dời đề tài nói đến những chuyện khác.
Hai người cứ trò chuyện câu có câu không như vậy, nhìn Bạch Trân Trân ra ra vào vào, đổi hết bộ này tới bộ khác.