Giá cả của quần áo trong tiệm này có thể không mềm lắm, Bạch Trân Trân chọn một hơi bảy tám bộ, phong cách từng bộ cũng không giống nhau, cô cùng không hỏi Trần Huân và Cầu Quốc Hoa xem mình mặc những bộ quần áo này trông như thế nào, bản thân soi gương nhìn qua thấy thích thì chọn luôn.
"Thu ngân, những thứ này cộng lại bao nhiêu tiền?"
Thu ngân báo một cái giá, Bạch Trân Trân gật đầu cũng không có cảm giác gì quá khác lạ.
Lúc Bạch Trân Trân chuẩn bị cà thẻ trả tiền, Trần Huân đi tới, anh hết sức tự nhiên chìa thẻ của mình ra, cười nói: "Cà thẻ của tôi đi."
Nhưng phản ứng của Bạch Trân Trân lại cực nhanh, cô rút thẻ của Trần Huân về rồi lại đưa thẻ của mình cho thu ngân: "Không cần, cà thẻ của tôi là được."
Vừa nói, Bạch Trân Trân vừa nhìn về phía Trần Huân, mỉm cười nói: "Anh Trần, chúng ta vừa mới quen biết nhau không bao lâu, để anh tiêu tiền không tốt lắm."
Cô bỏ tiền mua quần áo cho mình, mà lại để Trần Huân trả tiền là chuyện gì chứ?
Trần Huân trả lời: "Vậy ngại lắm, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt còn để cô tự bỏ tiền, vậy tôi cũng quá thất bại rồi..."
Bạch Trân Trân kinh ngạc nhìn đối phương: "Anh trần, sao anh có thể nói như vậy chứ? Thứ tôi trả tiền mua là đồ của tôi, đây là đạo lý hiển nhiên, huống chi anh cũng đã nói hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, anh không cần tiêu phí nhiều tiền như vậy cho tôi."
Sau khi cà thẻ, Bạch Trân Trân ký tên sau đó nhận lấy túi quần áo lớn nhỏ do thu ngân đưa tới.
Trần Huân thấy vậy liền đưa tay muốn cầm giúp Bạch Trân Trân: "Cô Bạch, để tôi làm đi, dù sao cô cũng phải cho tôi một cơ hội để thể hiện, cô nói đúng chứ?"
Bạch Trân Trân nghe vậy, cũng không nói gì nhiều, đưa túi cho anh cầm.
Sau khi đi ra hỏi cửa hàng quần áo, Trần Huân hỏi Bạch Trân Trân còn muốn đi dạo chỗ nào nữa không, bọn họ có thể tiếp tục đi dạo.
Cầu Quốc Hoa nhìn dáng vẻ hai người bọn họ ở cùng một chỗ, con ngươi hơi chuyển động sau đó mới mở miệng nói: "Nếu nói như vậy thì chú không quấy rầy hai cháu nữa, chú..."
Hai chữ đi trước còn chưa được nói ra đã bị Bạch Trân Trân cắt ngang câu chuyện: "thời gian không còn sớm nữa, ngày mai còn phải đi làm, cháu muốn về nhà."
Cầu Quốc Hoa bật thốt lên: "Sớm như vậy mà cháu đã về? Mấy ngày nay nhà tang lễ cũng không làm gì mấy, không phải sáng sớm ngày mai cháu không đi làm hay sao?"
Đừng tưởng rằng ông không biết, mấy ngày nay vì nhà tang lễ không bận nên mấy nhập liệm sư bọn họ đều chỉ làm hơn nửa ngày, làm hơn nửa ngày lại còn tan việc đúng giờ, cô có thể mệt tới cái mức nào?
Tất cả đều là kiếm cớ!
Cầu Quốc Hoa có chút bất mãn, nhịn không được nói: "Chú nói này Trân Trân, cháu xem cháu vất vả lắm mới đi xem mắt một lần, cháu lại muốn bỏ đi, chuyện này có phải không thích hợp lắm không..."
Bạch Trân Trân không trả lời câu hỏi của ông, chỉ quay đầu nhìn sang Trần Huân đứng bên cạnh xách đồ: "Anh trần, tôi làm như vậy không hợp lý sao? Nhưng bây giờ tôi thực sự rất mệt mỏi, tôi không muốn tiếp tục lắm."
Trần Huân mỉm cười trả lời: "Không sao cả, cô muốn làm cái gì cũng được, cô Bạch, tôi hoàn toàn tôn trọng ý kiến của cô."
Vừa nói, Trần Huân quay lại nhìn về phía Cầu Quốc Hoa, cười nói: "Chú Hoa, cháu biết chú muốn tác hợp bọn cháu nhưng nếu cô Bạch đã mệt mỏi vậy chúng ta để cô ấy đi về nghỉ tốt hơn."
Cầu Quốc Hoa thấy vậy cũng không có cách nào khác, chỉ có thể thuận theo ý của Trần Huân.
"Được được được, nghe cháu, nếu cháu không vội vàng thì chú vội vàng cái gì? Thực đúng là hoàng đế không vội thái giám vội."
Ông còn nhỏ giọng thầm thì thêm câu gì đó nhưng bởi vì tiếng nói quá nhỏ nên Bạch Trân Trân cũng không nghe rõ được.
Đã quyết định phải đi, Bạch Trân Trân liền dẫn đầu đi về phía thang máy, Trần Huân cất bước định đuổi theo, Cầu Quốc Hoa nhanh tay lẹ mắt đưa tay ra bắt được cánh tay Trần Huân.
"Cháu chờ cho chú, qua đó gấp như thế làm gì?"
Cầu Quốc Hoa nắm cánh tay Trần Huân, trong giọng nói có thêm vài phần vội vàng: "Vất vả lắm mới gặp mặt được một lần, không dễ gì mới có thời gian đi chung, bây giờ cháu đưa con bé về... đứa nhỏ này sao cháu lại hồ đồ như thế chứ? A Huân, cháu có thể nói cho chú biết rốt cuộc cháu đang nghĩ cái gì hay không?"
Ông phát hiện bản thân bây giờ dường như hoàn toàn không đoán ra được suy nghĩ của Trần Huân, chàng trai này đứng trước mặt ông vẫn là dáng vẻ lúc trước nhưng rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì Cầu Quốc Hoa không nhìn ra được một chút nào.