"Cháu..."
Không chờ ông nói hết câu, Trần Huân đã mở miệng cắt ngang lời Cầu Quốc Hoa: "Chú Hoa, cháu biết chú muốn nói cái gì, cháu cũng biết chú làm những chuyện này đều vì muốn tốt cho cháu, cháu rất cảm kích sự hi sinh của chú, có điều nếu bọn cháu đã gặp mặt làm quen thì những chuyện còn lại giao cho cháu là được."
Vẻ lo lắng trên mặt Cầu Quốc Hoa không suy giảm một chút nào: "Nhưng mà..."
Trần Huân lắc đầu: "Không nhưng mà gì cả, chú Hoa, chú phải tin tưởng cháu, không phải sao?"
Nhìn biểu cảm nghiêm túc của đối phương, Cầu Quốc Hoa rơi vào trầm mặc, qua một hồi lâu sau, ông thở dài một hơi, buông lỏng bàn tay đang bấu cánh tay Trần Huân.
"A Huân, cháu đã là một người lớn, chú tin tưởng cháu, có điều cháu cũng phải suy nghĩ cho kĩ, đừng để chúng ta thất vọng."
Trần Huân gật đầu một cái, cũng không nói gì với Cầu Quốc Hoa nữa, anh bước nhanh đuổi theo Bạch Trân Trân.
Cầu Quốc Hoa lọt xuống cuối cùng, ông nhìn Trần Huân đã đuổi kịp Bạch Trân Trân, đi sóng vai bên cạnh cô, Trần Huân nghiêng đầu nhìn Bạch Trân Trân, trên mặt còn treo nụ cười dịu dàng, ánh mắt lúc nhìn Bạch Trân Trân chăm chú khác thường như thể đối với anh mà nói, cô là một tồn tại đặc biệt.
Trần Huân như thế này khiến cho lòng Cầu Quốc Hoa nảy sinh cảm giác bất an nồng đậm, ông muốn nói gì đó nhưng cuối cùng tất cả đều hóa thành một tiếng than thở thật dài, eo lưng của ông còng xuống, đuổi theo hướng hai người bọn họ rời đi.
Nhóm ba người nhanh chóng tới bãi đỗ xe, Bạch Trân Trân bỏ túi đồ mình mua vào cốp sau, khi thấy Trần Huân ngồi ở ghế lái, cô nhíu mày, ánh mắt rơi lên người Cầu Quốc Hoa.
"Chú Cầu, anh trần không lái xe tới đây sao? Sao chú lại để cho anh ấy lái xe?"
Cầu Quốc Hoa nói: "Nó ngồi tàu điện ngầm tới đây, chú có chút không thoải mái lắm nên để nó đưa chúng ta về."
Nói xong, Cầu Quốc Hoa phối hợp ho khan vài tiếng, sắc mặt cũng trở nên ngày một khó coi hơn.
Nhìn thấy dáng vẻ này của ông, Bạch Trân Trân có chút để tâm, cô tiến lên trước một bước, đỡ lấy Cầu Quốc Hoa, ân cần mở miệng hỏi: "Chú Cầu, chú sao vậy? Khó chịu chỗ nào? Có muốn cháu đưa chú tới bệnh viện không? Chú nói xem chú cũng đã như thế này rồi còn muốn đưa cháu đi ăn cơm, chú..."
Thấy Bạch Trân Trân càng nói lại càng nhanh, toàn thân cũng phát ra sự nóng nảy, mắt theo đó đỏ lên như thể giây tiếp theo sẽ bật khóc vậy.
Nhìn thấy cô như thế, Cầu Quốc Hoa vội vàng nói: "Cái đứa nhỏ này, cháu khóc cái gì chứ? Chú không phải là không có chuyện gì rồi sao? Lên xe lên xe, lên xe nhanh lên một chút, cháu mà còn tiếp tục khóc thì chú không có chuyện gì cũng thành có chuyện."
Nghe ông nói như vậy, Bạch Trân Trân ngoan ngoãn đỡ ông tới ghế phụ lái, Cầu Quốc Hoa định nói mình muốn ngồi ghế sau nhưng Bạch Trân Trân lại nói: "Trước mặt ngồi thoải mái hơn, chú Cầu, chú vẫn nên ngồi ở chỗ này thôi."
Cầu Quốc Hoa: "..."
Thôi, chuyện nhỏ kiểu này ông còn tính toán chi li cái gì với Bạch Trân Trân.
Sau khi yên vị, Trần Huân liền lái xe về phía nhà, Cầu Quốc Hoa để Trần Huân đưa về nhà mình trước sau đó mới đưa Bạch Trân Trân về.
"Chú có hơi mệt một chút, A Huân, cháu đưa chú về trước đi, chú có chút không thoải mái lắm..."
Trần Huân gật đầu đồng ý, Bạch Trân Trân ngồi ở ghế hàng sau cũng không mở miệng, cô cũng chỉ tựa người vào chỗ ngồi nhắm mắt dưỡng thần, Trần Huân nhìn cô qua kính chiếu hậu mấy lần, Bạch Trân Trân dường như không nhận ra được, từ đầu tới cuối đều không mở mắt ra.
Sau đó anh làm theo dặn dò của Cầu Quốc Hoa, đưa ông về nhà trước sau đó mới đưa Bạch Trân Trân về cao ốc Xương Mậu.
Đến khi Bạch Trân Trân mở mắt, phát hiện xe đã dừng dưới lầu nhà mình, Bạch Trân Trân nhìn qua một cái, phát hiện Trần Huân ở chỗ tài xế đã không còn ở đây, cô nháy mắt một cái rồi mở cửa xe đi xuống.
Trần Huân đang dựa vào thân cây cách đó không xa để hút thuốc, phát hiện Bạch Trân Trân đã tỉnh, Trần Huân dập tắt tàn thuốc, rảo bước đi về phía cô.
"Trân Trân, cô tỉnh rồi."
Bạch Trân Trân gật đầu một cái, ánh mắt rơi trên người Trần Huân.
"Anh trần, tại sao anh lại không đánh thức tôi?"
Trần Huân cười trả lời: "Tôi thấy cô ngủ rất say nên cũng không gọi cô dậy."
Lúc này đã là mười một giờ tối, Trần Huân không tắt máy xe, điều hòa bên trong vẫn còn mở, Bạch Trân Trân đoán đối phương cũng đã đợi cô bên ngoài ít nhất hai tiếng.
"Xin lỗi, tôi ngủ quên, rất xin lỗi anh, có điều anh nên đánh thức tôi, dù sao lên lầu ngủ vẫn thoải mái hơn là ngủ ở trong xe."
Trên mặt Trần Huân lộ ra mấy phần áy náy: "Rất xin lỗi, là tôi cân nhắc không chu đáo, rất xin lỗi."