Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 1030 - Chương 1030:

 Chương 1030: Chương 1030: Chương 1030:

Biểu cảm của Trần Huân rất chân thành nhưng Bạch Trân Trân lại cảm thấy có chỗ nào kì lạ, cô nhìn thức ăn đầy đủ màu sắc hương thơm trong hộp cơm – những món này quả thực đều là thứ cô thích ăn, Trần Huân đúng là dụng tâm.

Nhưng mà...

"Không phải anh là một luật sư sao? Công việc ở văn phòng luật không bận rộn à? Tôi nhớ anh đi làm ở khu Trung Tây đúng không? Bên đó cách chỗ của tôi xa như vậy, anh cố ý chạy tới đây chỉ vì muốn đưa cơm cho tôi sao?"

Nếu như là người trẻ mới mười mấy tuổi, có lẽ Bạch Trân Trân sẽ cảm thấy rất lãng mạn, nhưng hiện tại cô không cảm thấy lãng mạn, ngược lại còn cảm thấy đầu óc đối phương ít nhiều có chút bệnh.

Cộng thêm thời gian chuẩn bị món ăn, đến đây một lần đã cần hai giờ...

Hương Giang ở thế giới này vẫn không giống Hương Giang trong thế giới vốn có của Bạch Trân Trân, dù rất nhiều địa khu vẫn có cái tên giống nhau nhưng cả đảo Hương Giang đã bị phóng đại theo tỷ lệ.

Nói cách khác, từ khu trung tây tới khu sa điền, trong điều kiện không kẹt xe, ở thế giới của cô chỉ cần hai mươi lăm phút đã tới nơi, nhưng ở nơi được phóng đại như Hương Giang trong thế giới này thì cần ít nhất năm mươi phút.

Những món ăn này vẫn là do anh tự mình làm, lãng phí nhiều thời gian như vậy chỉ vì muốn đưa cơm cho cô? Rốt cuộc người này đang nghĩ như thế nào?

Ý không biết làm sao trong giọng nói của Bạch Trân Trân càng ngày càng đậm hơn, cô nhìn Trần Huân, dò hỏi vấn đề mình nghi ngờ.

"Anh làm việc không chính đáng như vậy không sợ văn phòng luật của mình phá sản hay sao?"

Trần Huân vậy mà lại cười cười đáp lời: "Tôi là chủ văn phòng luật, giờ làm việc so với mọi người cũng tự do hơn một chút, không ngại vấn đề, cô muốn thấy thành ý và sự thật lòng của tôi thì tôi sẽ cho cô thấy."

Bạch Trân Trân: "..."

Lúc này hai người đứng ngay trong phòng làm việc của Bạch Trân Trân, lúc Trần Huân đi vào cũng không đóng cửa phòng làm việc, đi ra đi vào đều có thể trông thấy bọn họ, cũng không mang đến bao nhiêu phiền toái cho Bạch Trân Trân.

"Vậy nên cô Bạch, niệm tình tôi khổ cực chuẩn bị đồ ăn, lại khổ sở vất vả đưa tới chỗ cô, có thể xin cô nể mặt tôi ăn một miếng được không?"

Vừa nói Trần Huân vừa đưa đũa cho Bạch Trân Trân, dù anh không bày ra dáng vẻ đáng thương nhưng khi đôi mắt xinh đẹp kia nhìn chằm chằm người khác, dường như tất thảy tình cảm nín nhịn đều trút ra ngoài.

"Cô Bạch, không biết có thể nể mặt ăn một miếng hay không?"

Bạch Trân Trân cúi đầu nhìn về phía thức ăn trong hộp cơm, cô ngửi thấy mùi thơm đậm đà kia, mùi thơm của những món ăn này khiến ngón trỏ cô rung động nhưng Bạch Trân Trân cũng không có ý đưa tay ra.

"Anh Trần, cảm ơn vì anh đã làm chuyện này, nhưng mà anh như vậy khiến tôi có chút khó xử, hai chúng ta còn chưa đi tới một bước kia cho nên những thứ này tôi không thể ăn."

Nói xong, Bạch Trân Trân đứng lên: "Bây giờ tôi muốn đi ra ngoài ăn cơm, anh Trần, tôi..."

Lời từ chối của Bạch Trân Trân thẳng thắn bình thản, cô cũng không vì Trần Huân rất khổ cực mà làm bản thân chịu thiệt, có một số việc không thể khai thông được, coi như anh đặt thành ý của mình trước mặt Bạch Trân Trân thì nó cũng không có nghĩa là Bạch Trân Trân phải tiếp nhận.

Trần Huân không ngờ Bạch Trân Trân sẽ từ chối mình, anh thở dài một hơi, vẻ mặt có hơi trầm xuống nhưng cũng không có vẻ gì là thẹn quá hóa giận.

"Nếu đã như vậy tôi cũng chỉ có thể tự ăn mấy món ăn này."

Anh thu lại hộp cơm, đi theo Bạch Trân Trân ra khỏi phòng làm việc.

Sau khi Bạch Trân Trân đi ăn cơm, Trần Huân cầm hộp cơm quay lại xe.

Vì tự tay chuẩn bị những món ăn này mà anh đã lãng phí không ít thời gian, bản thân cũng chưa ăn cái gì, Bạch Trân Trân không ăn, Trần Huân cũng không lãng phí, mở hộp cơm ra ăn hết.

Lúc Bạch Trân Trân đi ra ngoài ăn cơm, xe Trần Huân đậu ở bên ngoài không đi, đến khi cô trở lại, xe Trần Huân vẫn đậu ở bên ngoài không rời đi.

Sau khi thấy Bạch Trân Trân quay trở lại, Trần Huân ngay lập tức bước từ trên xe xuống, anh rảo bước đi tới trước mặt bạch trân tân, mỉm cười nói: "Trân Trân, tôi phải về rồi."

Bạch Trân Trân: "... Vậy thì sao?"

Trần Huân thở dài đáp lời: "Vậy nên tôi tới nói một tiếng với cô, tôi không thể không từ mà biệt như vậy được."

Bạch Trân Trân: "... Được, hẹn gặp lại, lái xe chậm một chút, chú ý an toàn."

Người này đứng ở đây đợi cô nửa tiếng chỉ vì muốn nói hẹn gặp lại với cô?

Sự thật chứng minh Trần Huân thực sự vì muốn nói hẹn gặp lại với Bạch Trân Trân, sau khi chia tay cô, Trần Huân trực tiếp lên xe bỏ đi.

Bạch Trân Trân: "..."

Quả nhiên người này bệnh cũng không hề nhẹ.

Bình Luận (0)
Comment