Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 1031 - Chương 1031:

 Chương 1031: Chương 1031: Chương 1031:

Nhưng mà nếu Trần Huân đã muốn thể hiện sự thật lòng của mình cho Bạch Trân Trân thấy thì sẽ khăng khăng không từ bỏ, buổi tối Bạch Trân Trân tan làm trở về nhà, Trần Huân đã đứng dưới lầu nhà cô chờ cô.

"Cô Bạch, có thể nể mặt tôi mời cô đi ăn một bữa tối được không?"

Bạch Trân Trân: "..."

"Sáng sớm anh tới tìm tôi một lần, buổi trưa lại qua tìm tôi một lần, tối anh lại tới... anh Trần, anh cảm thấy làm như vậy rất thú vị hay sao?"

Trần Huân lại chỉ mỉm cười nhìn cô, cũng không trả lời câu hỏi của Bạch Trân Trân, thấy anh như vậy, Bạch Trân Trân vô cùng bất đắc dĩ, cô dứt khoát từ chối đối phương.

"Rất xin lỗi, tối hôm nay tôi không muốn ra ngoài."

Trần Huân trả lời: "Vậy thì thật là đáng tiếc."

Bạch Trân Trân nở nụ cười không thật lòng với anh ta, sau khi nói bản thân mình phải nghỉ ngơi cô trực tiếp đi lên trân tầng.

Cô cũng không mời Trần Huân lên tầng, thái độ với anh cũng không thể nói là tốt, thậm chí còn để lộ vài phần chán ghét mơ hồ, nhưng Trần Huân lại không để tâm.

Lúc Bạch Trân Trân bưng mì Ý vừa mới làm xong chuẩn bị hưởng dụng, một tiếng hát dễ nghe truyền lên từ dưới lầu.

Đó là một bài hát tiếng Anh, nghe có chút quen tai giống như Delta Dawn đã được phối lại.

Bạch Trân Trân đặt cái đĩa xuống, đứng dậy đi tới đó thò đầu nhìn quanh dưới lầu.

Người làm ra chuyện này quả nhiên là Trần Huân, anh cầm một cái ghế xếp ngồi bên dưới lầu, dáng vẻ vô cùng thư thái, vừa gảy đàn guitar vừa hát bài hát này một cách thâm tình.

Lúc hát anh cũng không cố ý ngẩng đầu nhìn lên trên tầng, dáng vẻ của anh như thể anh không phải dưới lầu một cao ốc mà đang ở trên võ đài.

Không ít hàng xóm tan việc trở về nhà dừng chân đứng dưới lầu thưởng thức bài hát của anh.

Bạch Trân Trân: "..."

Cô đứng bên cạnh cửa sổ nhìn một lúc, Trần Huân bên dưới như có cảm giác, ngẩng đầu lên nhìn về phía Bạch Trân Trân, ánh mắt anh vừa vặn chạm vào ánh mắt của Bạch Trân Trân, trên mặt nhất thời để lộ nụ cười.

Bạch Trân Trân: "..."

Độ cao bốn tầng cũng không thể coi là cao tới cái mức nào, thị lực của Bạch Trân Trân cũng rất tốt, có thể thấy rõ biểu cảm trên mặt đối phương biến hóa.

Tiếng hát rất êm tai, nếu anh đi làm ca sĩ thì có lẽ tiền bán album cũng đủ nuôi anh.

Ở đoạn cuối cùng, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Trần Huân đứng dậy cúi đầu cảm ơn mọi người tiếp sau đó lại đánh một ca khúc nữa.

Bạch Trân Trân: "..."

Người này đúng là coi chỗ này như võ đài, hát hết bài này tới bài khác.

Bạch Trân Trân nhếch mép một cái, cô rời mắt, cùng với tiếng hát của đối phương, cô giải quyết bữa cơm tối của mình.

ở nhà mà có thể hưởng thụ đãi ngộ của nhà hàng Tây, chẳng kể người đang hát là ai, cảm giác kiểu này đúng là không tệ.

Trần Huân hát một lèo ba bài hát, bấy giờ mới thu dọn đồ đạc rời đi, người phía dưới lại còn muốn giữ anh lại tiếp tục hát, Trần Huân vậy mà cười từ chối.

"Tôi làm như này là vì theo đuổi con gái, ba bài hát đã là cực hạn của cô ấy rồi, tôi sợ mình mà tiếp tục hát thì cô ấy sẽ dùng nước tạt tôi."

Lời nói hài hước của Trần Huân khiến tất cả mọi người phát ra tiếng cười vang đầy thiện ý, sau khi anh thu thập đồ xong xuôi lại ngẩng đầu nhìn lên tầng.

Ngọn đèn trong nhà bếp của Bạch Trân Trân đã tắt, bóng người vốn còn đứng ở đó đã sớm biến mất không thấy nữa, có điều Trần Huân cũng không tức giận, anh hát ngâm nga rời đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, anh vẫn giống như ngày hôm qua, mua các thể loại điểm tâm sáng đưa tới, Bạch Trân Trân không ăn, anh ngồi ở dưới tầng ăn từng miếng từng miếng một tới hết sạch.

Buổi trưa anh vẫn sẽ đi xe khoảng năm mươi phút, đưa đồ ăn mình đã làm tới cho Bạch Trân Trân có điều cô vẫn giống như ngày hôm qua, không chịu nhận.

Buổi tối cũng sao chép dán như ngày hôm qua, anh vẫn đứng dưới lầu đánh đàn và hát, bài hát lần này có hơi giống nhạc Pháp, Bạch Trân Trân nghe không hiểu lời bài hát là gì nhưng từ dáng vẻ thâm tình thành thục của anh thì chắc vẫn là hát tình ca, vẫn hát ba bài hát, sau khi hát xong anh liền dọn đồ đạc rời đi, chưa bao giờ dây dưa nhiều.

Thời gian thoáng trôi qua, Trần Huân đã kiên trì nửa tháng, chương trình ngày nào cũng giống nhau, người trong nhà tang lễ đều biết Trần Huân đang theo đuổi Bạch Trân Trân. .

Không thể nào không biết, chủ yếu do trưa hôm nào Trần Huân cũng sẽ đến đúng giờ, xách cơm thì làm đưa cho Bạch Trân Trân nhưng lần nào Bạch Trân Trân cũng từ chối anh, cô bằng lòng ra ngoài ăn cái gì đó chứ cũng không chịu ăn cơm của Trần Huân.

Bình Luận (0)
Comment