Còn Trần Huân hoặc là ngồi trong xe hoặc là tựa lên trên cửa xe, tự mình ăn xong cơm mà Bạch Trân Trân không ăn.
Anh sẽ khăng khăng đợi đến lúc Bạch Trân Trân quay về, nói hẹn gặp lại với cô rồi mới rời đi, nửa tháng này, Trần Huân không ngại mưa gió ngày nào cũng đúng hạn đến đây.
Diệp Thanh Mị có chút không nhìn được nữa, chiều hôm đó cô ấy thấy Bạch Trân Trân không có việc gì liền chạy tới phòng làm việc của cô, hỏi Bạch Trân Trân đang nghĩ như thế nào.
"Trân Trân, anh Trần đó tốt như vậy, đàn ông như thế hiện giờ không dễ tìm, rốt cuộc em vẫn còn bắt bẻ cái gì?"
Diệp Thanh Mị không hiểu Bạch Trân Trân nghĩ như thế nào, mặc dù bề ngoài Trần Huân cũng không tính là quá đẹp trai nhưng nhìn vẫn dễ nhìn, anh đi làm ở khu Trung Tây, nhưng trưa hôm nào cũng làm cơm đưa tới cho Bạch Trân Trân, mưa gió không cản được, thêm vào đó dù bạch trân rân không chấp nhận thì anh cũng không tức giận, hôm sau vẫn tới như thường.
Đặt mình vào vị trí đó để suy nghĩ, Diệp Thanh Mị tuyệt đối không kiên nhẫn như vậy, bây giờ tất cả mọi người đều bận rộn như thế, còn ai không có công việc mà bản thân cần làm?
"Trân Trân này, em nghe chị nói, người đàn ông như anh Trần rất hiếm thấy, chị thấy anh ấy dường như nghiêm túc với em, nếu không em cũng thử suy xét anh Trần thử xem?"
Bạch Trân Trân đang sửa sang lại ghi chép, lúc Diệp Thanh Mị nói chuyện, bút trên tay của cô chưa từng dừng lại, cô nhanh chóng ghi chép gì đó trên sổ của mình.
"Trân Trân, em có nghe chị nói chuyện không thế? Trân Trân... :
Diệp Thanh Mị nói một hồi lâu, thấy Bạch Trân Trân chẳng có chút phản ứng nào, cô ấy vội vàng rút bút trong tay cô ra, ánh mắt nhìn đối phương đầy vẻ không biết phải làm sao.
"Trân Trân à, em thực sự không định thử một lần với anh Trần sao?"
Bạch Trân Trân nghe thế, lúc bấy giờ cô mới đặt sự chú ý lên người đối phương.
"Chị A Mị, chị mới vừa nói gì cơ?"
Diệp Thanh Mị: "..."
Mình nói đùng đùng tình cảm cả nửa ngày, Bạch Trân Trân không nghe lọt dù chỉ là một chữ.
Diệp Thanh Mị càng cảm thấy bất đắc dĩ hơn, lặp lại những lời vừa mới nói một lần nữa.
"Nửa tháng rồi, ngày nào anh Trần cũng tới đây, người làm ăn giống như anh ấy thì chỗ kị nhất là nhà tang lễ, nhưng anh ấy còn bằng lòng tới vì em, Trân Trân, dù có là hòn đá thì bây giờ cũng sẽ được chườm ấm, em thực sự không định cân nhắc anh ấy sao?"
Diệp Thanh Mị thực sự rất cảm động, cô cảm thấy nếu người Trần Huân theo đuổi là mình, đối phương chân thành như vậy, cô đoán là bản thân cũng không chống đỡ được bao lâu đã thất thủ.
"Nếu bạn trai chị tốt như anh Trần thì tốt, chị chắc chắn không bao giờ để đối phương theo đuổi mình lâu như vậy..."
Bạch Trân Trân nhìn Diệp Thanh Mị một cái, sau đó nói: "Nhưng chị có nghĩ tới chuyện nếu em không thích anh ta thì hành vi cách ứng xử của anh ta có khác gì quấy rối đâu chứ?"
Diệp Thanh Mị thốt lên: "Em không thích? Vậy em còn không mau mau từ chối? Trân Trân, anh Trần nhất định cảm nhận được sự khác thường em dành cho anh ấy nên mới tiến tới, chẳng qua là bản thân em không thấy rõ mà thôi."
Diệp Thanh Mị nói, thực ra Bạch Trân Trân đã sớm có ý tư với Trần Huân, có điều con gái dè dặt nên mới khiến cô cứ khảo nghiệm anh mãi mà không đồng ý anh.
"Đối phương lại là hình mẫu lí tưởng của em, Trân Trân, chị không tin em không rung động."
Bạch Trân Trân: "..."
Diệp Thanh Mị nói rất nhiều, đến khi cô ấy rời khỏi phòng làm việc của Bạch Trân Trân thì Vạn Chí Cường lại tới.
Những lời anh ta nói không khác Diệp Thanh Mị lắm, đều tới khuyên Bạch Trân Trân để cô mau mau đồng ý hẹn hò với Trần Huân.
Bạch Trân Trân mỉm cười trò chuyện với Vạn Chí Cường xong. Chờ sau khi anh ta rời đi, cô cũng không làm gì nữa mà chỉ im lặng chờ đợi.
Quả nhiên cũng không bao lâu, cửa phòng làm việc đã bị người khác đẩy ra, cổ anh hùng từ bên ngoài đi vào.
Những điều cậu nói cơ bản đều giống Diệp Thanh Mị và Vạn Chí Cường, đều khuyên Bạch Trân Trân thử một lần với Trần Huân.
"Người ta đối với chị chắc chắn là thật lòng, nếu chị bỏ qua người đàn ông này, lần tiếp theo tìm được một người tốt như thế không biết phải đợi đến lúc nào.
Bạch Trân Trân: "... Ừ."
Sau đó là Chu Hưng Phong, lời ông khuyên Bạch Trân Trân cơ bản là giống, Bạch Trân Trân đáp lại ông cũng không khác lúc trước lắm.
Đến khi những nhân vật phụ múa hát đều đã đi một vòng, nhân vật chính thực sự lên sân khấu.
Cầu Quốc Hoa ngồi trước mặt Bạch Trân Trân, nói bằng giọng thành khẩn: "Trân Trân này, nếu cháu không thích A huân vậy cháu nói với nó sớm một chút, đứa nhỏ này có tính tình chết cũng không bỏ, nhận định cái gì thì sẽ đi thẳng tới lúc hỏng bét, cháu đừng có bắt nạt nó nữa."