Trần Huân theo đuổi Bạch Trân Trân nửa tháng, mỗi ngày anh đều bền lòng vững dạ đi tới, vứt xuống hết công việc trong tay mình, toàn tâm toàn ý lao đầu vào Bạch Trân Trân.
Tấm lòng này của anh ta thật sự là khiến cho người ta rung động, một người đứng xem như Cầu Quốc Hoa mà còn cảm động, thế nhưng Bạch Trân Trân cứ như đang cố ý làm khó dễ Trần Huân, tới bây giờ vẫn không chịu chấp nhận đối phương.
Ngay từ đầu Cầu Quốc Hoa thật sự không có dự định quan tâm chuyện này, thế nhưng theo thời gian trôi qua, ông phát hiện Bạch Trân Trân không thèm đoái hoài chút gì tới Trần Huân, lúc này Cầu Quốc Hoa mới bắt đầu sốt ruột, đi tới thuyết phục Bạch Trân Trân.
Đợi sau khi đối phương nói xong, Bạch Trân Trân mới ngẩng đầu nhìn về phía Cầu Quốc Hoa.
Cầu Quốc Hoa bị ung thư phổi thời kỳ cuối, theo như ông nói, trong khoảng thời gian này ông phải luôn luôn chịu việc trị bệnh bằng hoá chất, trạng thái tinh thần cả người nhìn rất tồi tệ, trông cũng già nua hơn rất nhiều, chẳng có chút sức lực gì.
Bạch Trân Trân rót một ly trà táo đỏ hoa quế, đẩy nó đến trước mặt Cầu Quốc Hoa: "Uống một chút đi, tôi thấy miệng của chú trắng phếu rồi, uống chút thân thể sẽ dễ chịu hơn chút."
Cầu Quốc Hoa: "..."
Ông đang nói chuyện của Trần Huân với Bạch Trân Trân, kết quả Bạch Trân Trân lại bảo ông uống trà, Cầu Quốc Hoa có chút không nhịn được, giọng nói vì thế cao hơn mấy phần.
"Trân Trân, tôi đang nói chuyện Trần Huân, cô có thể trả lời vấn đề của tôi thẳng thắn hay không? Trần Huân là có tính tình cứng đầu. Khi đã quyết định một việc, vậy nhất định là sẽ không quay đầu, cô..."
Có điều không đợi Cầu Quốc Hoa nói xong, Bạch Trân Trân đã mở miệng ngắt lời đối phương đang nói, nói: "Cho nên?"
Cầu Quốc Hoa bị Bạch Trân Trân hỏi lại làm cho ngây ngẩn cả người, ngây người nhìn đối phương: "Cái gì?"
Bạch Trân Trân nghiêm túc nói: "Thế thì có liên quan gì tới tôi chứ? Anh ta theo đuổi tôi, tôi không đồng ý, cái này thành lỗi của tôi rồi? Chú Cầu, không phải chú nói xem tôi như con gái ruột mà đối đãi sao?"
Cầu Quốc Hoa gật đầu: "Đúng là tôi coi cô như con gái ruột mà đối đãi, cho nên tôi hi vọng cô hạnh phúc. Đứa nhỏ Trần Huân này rất tốt, nhân phẩm tốt, tính cách cũng không tệ, điều kiện gia đình cũng rất tốt, tôi cảm thấy rất phù hợp, nếu cô đi cùng với nó, đời này nhất định sẽ hạnh phúc..."
Ông nói chắc như đinh đóng cột, nói Trần Huân như người đàn ông tốt trên trời có ít, dưới đất tuyệt vời. Nghe ý của ông, nếu Bạch Trân Trân bỏ lỡ anh, chỉ sợ đời này sẽ không tìm được người đàn ông tốt hơn.
"Trân Trân, tình trạng của tôi cô cũng đã thấy, ngày giờ của tôi không nhiều nữa, tôi có thể chèo chống thêm bao lâu? Nếu không nhìn thấy cô tìm được lương nhân, cho dù chết rồi tôi cũng không thể nhắm mắt lại."
"Sư phụ cô thương cô như vậy, sư phụ cô móc ruột móc gan truyền thụ lại, cô ấy cũng muốn để cô được sống cuộc sống tốt, nếu cô đón nhận Trần Huân, vậy ngày tôi đi địa phủ gặp sư phụ cô cũng có thể cho cô ấy một công đạo không phải sao."
Ngôn từ Cầu Quốc Hoa khẩn thiết, nói xong lời cuối cùng, đã không khống chế nổi cảm xúc của mình, rơi lệ lã chã. Ông quay đầu đi, chùi chùi nước mắt, khi lại quay đầu lại, mắt đã đỏ au, trông vô cùng đáng thương.
"Trân Trân, đời này tôi chưa từng cầu xin cô điều gì, cô xem như nể tình tôi sắp chết, đồng ý ở bên Trần Huân được không?"
Thấy Bạch Trân Trân vẫn không chịu mở miệng, ông lập tức lùi lại một bước, van xin Bạch Trân Trân cho Trần Huân một cơ hội, thử ở bên anh một lần.
"Trần Huân là một người rất tốt rất tốt, tôi dám cam đoan, nếu cô ở bên anh ấy, nhất định sẽ không hối hận."
"Trân Trân, tôi hứa với cô, nếu như hai người không hợp nhau, tôi tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng, thế này còn không được sao?"
Nói xong, Cầu Quốc Hoa không nhịn được, ho khan kịch liệt. Ông ho rất lâu, thế này giống như là muốn ho phun cả phổi mình ra, đến cuối cùng ông còn ho ra một ngụm màu đỏ thẫm, lúc này mới cảm thấy cả người dễ chịu hơn rất nhiều.
Bạch Trân Trân luôn ở phía sau giúp Cầu Quốc Hoa vỗ lưng, chờ đến khi ông ho ra máu, Bạch Trân Trân lại dọn dẹp sạch sẽ vết máu trên đất.
Sau khi làm xong tất cả, Bạch Trân Trân lại xem Cầu Quốc Hoa, đối phương vẫn là dáng vẻ âm u toàn là tử khí, so với trước đó, đôi mắt của ông trở nên đục ngầu hơn rất nhiều, chiếc lưng thẳng tắp cũng còng xuống hơn trước đó, lúc nói chuyện cũng rất yếu ớt, trạng thái tinh thần trông càng tệ hơn trước đó.
Ông đã như vậy rồi nhưng vẫn chưa quên tác hợp Bạch Trân Trân và Trần Huân, chuyện này dường như đã trở thành chấp niệm với ông, không tác hợp thành công thì thề không bỏ qua.
Ông thế này, khiến Bạch Trân Trân sinh ra một cảm nhận là rất hoang đường, dường như ông làm những chuyện này chỉ là hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ không hoàn thành, ông sẽ bị kẹt mãi ở chỗ này, không thể tiến hành bước kế tiếp được.