Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 1034 - Chương 1034:

 Chương 1034: Chương 1034: Chương 1034:

Trả lời ông là sự im lặng thật dài thật lâu của Bạch Trân Trân, sắc mặt Cầu Quốc Hoa sa sầm. Ông nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Trân Trân thật lâu, nhưng không nhìn thấy bất cứ dấu hiệu đồng ý nào từ trên mặt của cô, ông thở dài một hơi, ngữ khí nghiêm trọng nói: "Trân Trân, có phải cô đang cảm thấy chú Cầu đang ép buộc cô hay không?"

Bạch Trân Trân lắc đầu: "Chú Cầu, chú hiểu lầm rồi, tôi không cảm thấy như vậy."

Cầu Quốc Hoa không có nghe lọt tai lời Bạch Trân Trân nói, chỉ nghiêng đầu không nhìn cô nữa.

"Được rồi, người đã già, không còn dùng được, làm gì cũng chọc người ghét, tôi không nói cô cái gì nữa, cô có tính toán của mình, chuyện của cô do cô quyết định đi."

Sau khi nói xong câu đó, Cầu Quốc Hoa vịn cái bàn đứng lên, ông vừa đỡ vừa đi về phía cổng, chỉ là đi ra ngoài chưa tới mấy bước, hai chân ông đã mềm nhũn, ngã xuống đất.

"Chú Cầu!!!"

Bạch Trân Trân kêu lên một tiếng, chạy tới đỡ Cầu Quốc Hoa đang ngã nhào dưới đất lên, chỉ thấy sắc mặt ông trắng bệch, hô hấp yếu ớt, ngực lên xuống yếu tới mức gần như không có, trạng thái trông rất tệ hại.

Lúc này Bạch Trân Trân không lo cái gì khác, dùng một tay bế Cầu Quốc Hoa lên, chạy cực nhanh ra ngoài.

"Có ai không giúp với! Chú Cầu ngất rồi, mau tới giúp đỡ chút!"

Cổ Anh Hùng nghe thấy tiếng động, vọt ra từ trong văn phòng, nhìn thấy Bạch Trân Trân bế Cầu Quốc Hoa chạy tới, cậu ta vội vàng đuổi theo.

Xe cứu thương Hương Giang là nổi danh chậm mọi người đều biết, cho nên bọn họ không muốn gọi xe cứu thương, bế thẳng Cầu Quốc Hoa lên xe taxi, đi thẳng về phía bệnh viện.

"Chú tài xế, phiền chú mau một chút, tình huống bệnh nhân rất không tốt."

Cổ Anh Hùng ngồi ở vị trí ghế lái phụ thúc giục tài xế, đối phương cũng có lòng nhiệt tình, tài xế thông qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Cầu Quốc Hoa đang ngồi ghế sau. Thấy sắc mặt ông trắng bệch, hô hấp yếu ớt, bèn nói.

"Ôi, tôi mới mua xe mà thôi, chú không thể chết trên xe tôi đấy!"

Tài xế nói một tiếng, đạp xuống chân ga một cái, xe lao đi giống như một chiếc cung tên thoát khỏi dây cung. Vốn dĩ là lộ trình cần hơn hai mươi phút mới có thể đến, nhưng tài xế lái tầm mười phút đã đến nơi.

"Bệnh viện Thánh Mã Lệ đã đến, nhanh xuống xe dẫn chú ấy đi bệnh viện đi!"

Bạch Trân Trân bế Cầu Quốc Hoa nhanh chân chạy vào trong bệnh viện, Cổ Anh Hùng thanh toán tiền xe, sau đó cũng đuổi theo.

Bạch Trân Trân đưa Cầu Quốc Hoa đến phòng cấp cứu, rất nhanh bác sĩ y tá đã đưa người vào phòng phẫu thuật.

Đèn đỏ phòng phẫu thuật lóe lên, Cầu Quốc Hoa đang được cấp cứu ở bên trong, hai người Bạch Trân Trân và Cổ Anh Hùng canh giữ ở bên ngoài.

Trong quá trình chờ đợi, Cổ Anh Hùng không nhịn được nói "Trân Trân, chú Cầu có chuyện gì vậy? Ông ấy đang êm đẹp sao lại vào bệnh viện chứ?"

Sau khi nghe thấy lời cậu ta nói, Bạch Trân Trân đang cau mày nhìn ngoài cửa sổ quay đầu nhìn cậu ta, hỏi: "Cậu không biết?"

Cổ Anh Hùng ngơ ngác nhìn Bạch Trân Trân: "Tôi phải biết cái gì?"

Bạch Trân Trân nhìn chằm chằm Cổ Anh Hùng một hồi, mãi cho đến khi khiến đối phương tê cả da đầu, cả người cũng không được tự nhiên, lúc này mới nói: "Chú Cầu anh bị ung thư phổi, giai đoạn cuối."

Cổ Anh Hùng đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người, thốt lên: "Sao có thể? Lúc kiểm tra sức khỏe đầu năm không phải năm nào cũng rất khỏe mạnh sao?"

Mới nói hết câu, vẻ mặt Bạch Trân Trân hơi thay đổi, lập tức hỏi: "Đầu năm chú Cầu có kiểm tra sức khoẻ? Sao cậu biết?"

Cổ Anh Hùng nghiêm túc đáp: "Đó không phải là chú Cầu bận bịu, không có thời gian tới lấy giấy kiểm tra sức khoẻ sao? Vừa khéo tôi phải lấy thuốc cho em trai tôi nên đã giúp chú Cầu mang về."

Giấy kiểm tra sức khoẻ không phải là đồ riêng tư không thể cho người bên ngoài nhìn, Cổ Anh Hùng không phải cố ý nhìn lén, chỉ là lúc cầm lên có nhìn thoáng qua, trên đó viết Cầu Quốc Hoa rất khỏe mạnh, hơn sáu mươi người, tố chất thân thể chẳng khác người hơn bốn mươi tuổi.

"Trân Trân, có phải cô nhầm rồi hay không? Bây giờ chỉ mới qua mấy tháng, chú Cầu đã bị ung thư rồi? Thế này sao có thể được? Ung thư phát bệnh nhanh vậy sao?"

Cậu ta trăm mối như tơ mò, trên mặt viết hai chữ "nghi ngờ" cực lớn.

Mới đầu tháng hai sức khỏe vẫn tốt, kết quả đột nhiên bị ung thư, này có làm sao nhìn cũng không bình thường, còn có thể là bác sĩ khám sai, gây nên một hiểu lầm tai hại.

Cổ Anh Hùng đột nhiên nghĩ đến cái gì, tiến tới trước mặt Bạch Trân Trân, nhỏ giọng nói: "Trân Trân, chị nghĩ có phải là thế này không... Chú Cầu giống như em trai tôi, đã bị tà ma đeo bám?"

Bình Luận (0)
Comment