Thật ra vấn đề của Cổ Anh Trí rất phức tạp, cậu ta bị bệnh, không giả, nhưng vốn dĩ bệnh của cậu ta không có nghiêm trọng như vậy, chỉ khi bị tà ma đeo bám, chứng bệnh mới nghiêm trọng như vậy.
Trước đó Cổ Anh Hùng cũng khịt mũi coi thường với những thứ quái lực loạn thần này, nhưng sau khi trải qua chuyện của em trai mình, Cổ Anh Hùng không còn dũng cảm giống như trước kia nữa.
"Chị Trân Trân, chị có thể giúp em trai tôi giải quyết, vậy nhất định có thể giúp Chú Cầu giải quyết đúng không? Có lẽ thật sự là có tà ma đang hại ông chưa chừng, chị Trân Trân, chị không nhìn ra được sao?"
Đúng là Bạch Trân Trân thật sự nhìn không ra.
Dáng vẻ của Cầu Quốc Hoa không giống làm bộ, trên người cũng không có vẻ gì là nhiễm tà ma, hình như ông thật sự đã ngã bệnh.
Trước đó Bạch Trân Trân chưa từng hoài nghi Cầu Quốc Hoa, nhưng lời Cổ Anh Hùng mà lại làm cho Bạch Trân Trân sinh ra hoài nghi với Cầu Quốc Hoa.
Lúc mới đầu tháng hai báo cáo kiểm tra sức khoẻ đều thể hiện mọi thứ bình thường, bây giờ mới cuối tháng bảy, khi đó tới nay chưa tới nửa năm, ông đã đột nhiên mắc ung thư phổi thời kỳ cuối?
Phải biết khoảng thời gian Bạch Trân Trân xuyên qua, Cầu Quốc Hoa trông dồi dào sức sống, chẳng hề có tí nào là bệnh nhân, chỉ có khoảng thời gian chưa đến một tháng gần đây, ông mới đột nhiên trở thành dáng vẻ bệnh nặng quấn thân.
Cứ như tế bào ung thư của loại ung thư phổi này, tỉ lệ phát bệnh nhanh vậy sao?
Trong một tháng phát hiện mình bị bệnh, sau đó lập tức chuyển biến thành giai đoạn cuối, dường như ngay cả cứu cũng không cứu lại được, đã sắp hồn về địa phủ...
Với kiến thức y học nửa vời của mình, hoàn toàn không đủ để Bạch Trân Trân hiểu chân tướng là cái gì, cô bảo Cổ Anh Hùng chờ đợi ở đây, còn mình đi một lát sẽ trở lại.
"Anh Hùng, cậu ở đây đợi một hồi, tôi sẽ lập tức trở lại."
Sau khi nói xong lời này, Bạch Trân Trân nhanh chân rời khỏi nơi này, Cổ Anh Hùng nhìn bóng lưng rời đi của Bạch Trân Trân, chỉ cảm thấy kỳ lạ, không rõ rốt cuộc cô đang làm cái gì. Có điều xuất phát từ tín nhiệm dành cho Bạch Trân Trân, Cổ Anh Hùng không làm gì, chỉ ngoan ngoãn ở đây chờ.
Bạch Trân Trân đi tìm bác sĩ, hỏi thăm chuyện ung thư phổi.
"Bác sĩ, tôi có một người bạn, lúc tháng hai người đó đi kiểm tra vẫn là bình thường, nhưng khi đầu tháng bảy lại đột nhiên bị ung thư phổi thời kỳ cuối, tôi muốn hỏi thử tình huống này có bình thường không?"
Người bác sĩ Bạch Trân Trân hỏi thăm là một bác sĩ để râu, đã hoa râm, cô nhìn thoáng qua bảng tên của đối phương, Hồ Cảnh Tú, đây là tên của ông ấy.
"Bác sĩ Hồ, tình huống này có bình thường không?"
Hồ Cảnh Tú sờ vào chiếc cằm râu hoa râm của mình, nghiêm túc trả lời vấn đề của Bạch Trân Trân.
"Cái này phải xem tình trạng của bệnh nhân, ung thư phổi từ giai đoạn sớm đến muộn bình thường sẽ trong ba đến khoảng mười tháng..."
Ông ấy nói cho Bạch Trân Trân biết, loại bệnh ung thư này phát bệnh không có quy luật gì, cũng không có người nào quy định nói tháng hai kiểm tra sức khoẻ là tốt, tháng bảy sẽ không thể ung thư phổi thời kỳ cuối.
"Có điều tình huống cô nói mặc dù có, nhưng mà cực thiểu số, không loại trừ khả năng khám bệnh sai ở trong đó, đương nhiên, mọi thứ vẫn phải chờ nhìn thấy bệnh nhân mới nói được."
Bạch Trân Trân nói cám ơn với Hồ Cảnh Tú, sau khi rời khỏi văn phòng của ông ấy, Bạch Trân Trân nhìn hành lang bệnh viện thật dài trước mặt, lông mày dần dần nhíu lại.
Bệnh viện Thánh Mã Lệ, bệnh viện này Bạch Trân Trân biết, lúc trước Từ Phong nằm ở bệnh viện này, anh ấy cũng bởi vì thể chất tự nhiên của mình mà hấp dẫn vô số oan hồn lệ quỷ đến, và thể chất Từ Phong cũng bởi vì nơi này mà thay đổi.
Cân bằng của thân thể anh ấy bị đánh phá, trở nên xui xẻo hơn trước kia rất nhiều.
Lúc trước lúc vội vã đưa Cầu Quốc Hoa tới Bạch Trân Trân không có chú ý, nhưng hiện tại từ văn phòng đi ra, sau đó lại nhìn hành lang bệnh viện thoáng chút quen thuộc này, cô mới nhớ tới chuyện này.
Cô nhớ bệnh viện Thánh Mã Lệ có quỷ quái hoành hành, cả bệnh viện đã sắp biến thành một quỷ quái khổng lồ. Nhưng bây giờ, đâu đâu của bệnh viện đều "sạch sẽ", nhìn không ra một chút xíu vấn đề nào.
Bệnh viện là ranh giới mơ hồ giữa Âm Dương, dù sao nơi này là sinh tử giao nhau, người chết và người sống rất dễ gặp nhau, dưới tình huống bình thường, khẳng định là bệnh viện sẽ có quỷ hồn tồn tại, nhưng bây giờ bệnh viện lại hết sức sạch sẽ, giống như có người cố hết sức "càn quét", ngay cả một con quỷ hồn cũng không nhìn thấy.
Tình huống này có chút không được bình thường cho lắm, quá sạch sẽ.