Bệnh viện có quỷ quái hoành hành, vậy nhất định là không bình thường, nhưng cũng không đại biểu nơi này không có một bóng của con quỷ quái nào là bình thường. Dù sao với mật độ người dày đặc của Hương Giang, những nơi như bệnh viện sẽ không thể ngay cả một quỷ hồn cũng không nhìn thấy...
Nơi này nhất định có vấn đề.
Bạch Trân Trân ngưng suy nghĩ, bước nhanh đến lầu một.
Cổ Anh Hùng chờ suốt ở chỗ này, nhìn thấy Bạch Trân Trân ra, Cổ Anh Hùng lập tức chạy tới, thấp giọng hỏi.
"Chị Trân Trân, có phải chị đã nhìn ra vấn đề không? Em nói không sai chứ, chú Cầu nhất định có vấn đề, ông ấy bị tà ma đeo bám đúng không? Chị Trân Trân, bây giờ chị không thể keo kiệt, nhất định phải cứu chú Cầu..."
Bạch Trân Trân đẩy nhẹ Cổ Anh Hùng đang áp sát vào mình quá sát, mặt mũi chỉ toàn vẻ cạn lời nhìn đối phương.
"Được rồi, cách tôi xa một chút, chuyện chú Cầu cậu không cần lo, tôi tự có chừng mực."
Nhưng mà đối phương lại dùng một ánh mắt cực kỳ không tín nhiệm nhìn Bạch Trân Trân, bảo trì thái độ hoài nghi với lời cô nói.
Bạch Trân Trân: "..."
Thái độ trước sau của tên này khác biệt quá rồi đấy?
Bạch Trân Trân nghĩ vậy, móc ra một tấm bùa Thanh Tâm, dán bịch vào trán Cổ Anh Hùng.
Cổ Anh Hùng như cương thi bị chế trụ, đứng thẳng người ở nơi đó, cơ thể của cậu ta không nhúc nhích, trông giống như thật.
Bạch Trân Trân nhìn lá bùa không có bất kỳ thay đổi nào, cô gỡ bùa Thanh Tâm từ trán Cổ Anh Hùng xuống, đối phương lập tức thở phào một hơi nặng, liên tục tán dương: "Chị Trân Trân, bùa của chị thật là lợi hại, sau khi dán vào trán em lập tức không thể động đậy..."
Thấy Cổ Anh Hùng còn chuẩn bị tiếp tục khen một cách không não, Bạch Trân Trân ngắt lời cậu ta, nói: "Được rồi, đây là bùa Thanh Tâm, tôi tưởng cậu bị trúng tà, hiện tại xem ra cậu không phải bị trúng tà, chỉ là đầu óc không bình thường mà thôi."
Nếu bùa có tác dụng, nhất định sẽ xảy ra thay đổi, không xảy ra thay đổi, chỉ có thể nói bùa này chưa sử dụng, Cổ Anh Hùng không bị trúng chiêu.
Cổ Anh Hùng: "..."
Nghĩ đến hình ảnh xấu hổ mình giả bộ như bị chế trụ ban nãy, cậu ta ho khan một tiếng, muốn đổi chủ đề, nhưng Bạch Trân Trân đã đi xa. Lúc này cô đang dựa vào phòng giải phẫu đang bật đèn đỏ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cổ Anh Hùng không quấy rầy Bạch Trân Trân, mà là lặng yên đứng ở một bên, lẳng lặng bồi bạn với cô.
Cũng may sau một tiếng Cầu Quốc Hoa bị đẩy đi, cuối cùng người đã được cứu lại, có điều ông vẫn chưa tỉnh lại, mắt vẫn nhắm nằm trên giường bệnh, ông đang ngủ say.
Bác sĩ nói tình hình của ông rất tệ, cần nằm viện, trong khoảng thời gian này không thể rời khỏi bệnh viện.
"Sức khỏe bệnh nhân rất suy yếu, phải nuôi trong bệnh viện, quan sát tình trạng của bệnh nhân mọi lúc mọi nơi, trong khoảng thời gian này bác ấy không thể trở về."
Cầu Quốc Hoa nhập viện rồi, đương nhiên là cần người chăm sóc, Cổ Anh Hùng và Bạch Trân Trân đều không đi, mà là ở trong phòng bệnh bầu bạn với Cầu Quốc Hoa.
Nhìn Cầu Quốc Hoa sắc mặt trắng bệch, Cổ Anh Hùng ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, trong mắt bộc lộ sự chờ mong.
"Chị Trân Trân, bây giờ có thể thi triển thần thông của chị rồi nhỉ? Tôi cảm thấy nếu chị đã có thể cứu em trai tôi, vậy khẳng định là có thể cứu chú Cầu, chú ấy đối xử với chúng ta rất tốt, nếu chú ấy bị tà ma hại, sợ là lương tâm chúng ta cũng bất an..."
Bạch Trân Trân có năng lực xuất chúng, nếu cô chịu ra tay, nhất định sẽ cứu được Cầu Quốc Hoa, Cổ Anh Hùng vẫn rất tín nhiệm Bạch Trân Trân, cho nên liên tục thúc giục Bạch Trân Trân ra tay.
Ngay cả chính Cổ Anh Hùng cũng không phát hiện, thái độ của cậu ta dành cho Bạch Trân Trân rất bừa bãi, một hồi tin tưởng, một lát hoài nghi, hai thái độ thay nhau xuất hiện, chính cậu ta cũng không phát hiện vấn đề gì.
Bạch Trân Trân phát hiện, nhưng không tùy tiện can dự, chỉ khi đối phương lại thúc giục cô ra tay lần nữa, Bạch Trân Trân đã ra tay. Cô cắn nát ngón trỏ, vẽ bùa trong không khí, một bùa chú phức tạp thâm ảo, tản ra ánh hào quang màu đỏ vàng bắt đầu hiện hình ở trong không khí.
Sau khi Cổ Anh Hùng thấy cảnh này, không khỏi hít một hơi, cậu ta suýt nữa đã thét lên, nhưng cuối cùng vẫn che miệng lại, không để mình kêu thành tiếng.
Đợi đến sau khi bùa vẽ xong, Bạch Trân Trân lập tức đánh bùa chú đó vào trong thân thể của Cầu Quốc Hoa, sau đó lập tức bắt đầu bấm ngón tay niệm chú.