Lần trước lúc Bạch Trân Trân cứu Cổ Anh Trí, Cổ Anh Hùng không nhìn thấy trong phòng đã xảy ra chuyện gì, đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Bạch Trân Trân thi pháp niệm chú. Việc này khiến cậu ta có một cảm giác rất không chân thật, luôn cảm thấy Bạch Trân Trân đang thi pháp niệm chú không phải là cô. Hơn nữa lúc Bạch Trân Trân thi pháp nhìn rất phí sức, mồ hôi to như hạt đậu thuận theo cái trán trượt xuống cuồn cuộn, ngón tay cô chỉ vào Cầu Quốc Hoa run rẩy nhè nhẹ, giống như là đang chống lại sức mạnh nào đó.
Bùa chú cô vừa mới vẽ ra đã thành công tiến vào thân thể của Cầu Quốc Hoa, bùa chú bắt đầu phát huy tác dụng, nhưng có một luồng sức mạnh trong thân thể Cầu Quốc Hoa đang chống lại sức mạnh của bùa chú, rõ ràng Bạch Trân Trân ứng phó rất mất sức. Nhưng cho dù là vậy, cô cũng không sử dụng thần khí gian lận là công đức chi lực, mà là gia tăng vận chuyển linh lực.
Sau khi cái bóng của một bùa chú cuối cùng đã bị ép vào trong thân thể Cầu Quốc Hoa, Bạch Trân Trân thở dài một hơi, tiếp đó hai chân mềm nhũn, quỳ một gối xuống mặt đất.
Nhìn Bạch Trân Trân đang hổn hển từng hơi từng hơi, Cổ Anh Hùng cũng không dám tiến lên, sợ quấy rầy đến cô.
Còn Bạch Trân Trân sau khi đã bình tĩnh lại, cô vịn một bên lan can bảo vệ của giường bệnh ngồi dậy.
"Chị Trân Trân, chị không sao chứ?"
Lúc này Cổ Anh Hùng mới dám đến trước mặt Bạch Trân Trân, hỏi cô có chuyện gì hay không.
Bạch Trân Trân lắc đầu: "Tôi không sao, làm phiền cậu dìu tôi đến trước mặt chú Cầu để nhìn xem, tôi kiệt sức rồi."
Cổ Anh Hùng nghe vậy, vội vàng vươn tay đỡ Bạch Trân Trân, cẩn thận từng li từng tí dẫn cô tới trước giường bệnh.
Sau khi tới, Bạch Trân Trân buông lỏng tay Cổ Anh Hùng ra, cúi đầu đánh giá Cầu Quốc Hoa đang trên giường bệnh.
Bùa chú dùng máu cô vẽ nên đã có tác dụng, sắc mặt Cầu Quốc Hoa dùng mắt trần cũng có thể thấy khá hơn, sau khi nhìn thấy vẻ mặt ông thay đổi, nhưng sắc mặt Bạch Trân Trân vẫn không quá tốt.
Bùa chú của Huyền Môn không phải là vạn năng, vạn vật thế gian đều có quy tắc, đất trời xem trọng một cân bằng, nói cách khác, trong tình huống bình thường sẽ không xuất hiện sức mạnh gây mất cân bằng.
Chẳng hạn như sự tồn tại của thuật pháp và phù lục của Huyền Môn, bọn chúng có thể sinh ra tác dụng cực lớn với oan hồn tà ma, đó là bởi vì sức mạnh này được lẽ trời tán thành, oan hồn tà ma là tà, thuật pháp phù lục là chính, đương nhiên chính đạo có thể áp chế tà đạo.
Người không thuộc tà đạo, cho nên tác dụng của bùa chú Huyền Thuật khi áp dụng lên người khẳng định là không mạnh bằng áp dụng lên oan hồn tà ma.
Bùa chú của Bạch Trân Trân có thể có tác dụng với Cầu Quốc Hoa, vậy chỉ có thể chứng minh một việc. Bệnh của Cầu Quốc Hoa không phải bình thường. Ông đã trúng tà thuật.
Phát hiện này khiến tâm trạng của Bạch Trân Trân có chút nặng nề, cô nhìn Cầu Quốc Hoa hôn mê bất tỉnh, ra hiệu Cổ Anh Hùng chuyển cái ghế tới cho cô ngồi.
Cổ Anh Hùng không nói gì, ngoan ngoãn chuyển cái ghế sang để Bạch Trân Trân ngồi xuống.
Bạch Trân Trân ngồi bên giường, nắm bàn tay đang không bị ghim kim truyền dịch của Cầu Quốc Hoa, sau đó nắm thật chặt.
Linh lực trong cơ thể cô thông qua bàn tay giao nhau của hai người tràn vào trong thân thể của Cầu Quốc Hoa. Dưới sự khống chế của Bạch Trân Trân, những linh lực này lao nhanh xung quanh thân thể Cầu Quốc Hoa dễ như bỡn.
Bạch Trân Trân nhắm mắt lại, dường như cô đang lần theo sự lưu chuyển của linh lực thấy tình trạng trong thân thể của Cầu Quốc Hoa.
Đúng là lá phổi của ông có một viên tròn đen, nhưng Bạch Trân Trân thấy rõ ràng, viên tròn đen đó không phải là một thứ tầm thường. Linh lực của Bạch Trân Trân nhìn thấy viên tròn đen kia, cảm xúc lập tức kích động và vọt tới, bao vây viên tròn đen đó.
Lúc trước sức mạnh đó đã bị công kích một lần, hiện tại lại bị tấn công, hiển nhiên là không nhịn được, linh lực bao vây nó lại, từng bước nhỏ xâm chiếm sức mạnh của đối phương.
Ngay lúc Bạch Trân Trân xử lý viên sức mạnh tròn đen trong thân thể Cầu Quốc Hoa, Cổ Anh Hùng lặng yên đứng ở sau lưng Bạch Trân Trân, cậu ta cúi đầu xuống, nhìn Bạch Trân Trân để lộ sơ hở to, chậm rãi giơ tay lên.
Ngay lúc cậu ta muốn đặt bàn tay ở trên lưng Bạch Trân Trân, vẻ mặt Cổ Anh Hùng toát ra sự giãy giụa rõ rệt, bàn tay của cậu ta run rẩy, cả người tỏa ra sự kháng cự. Nhưng kháng cự của cậu ta dường như không có bao nhiêu tác dụng, thậm chí Cổ Anh Hùng chưa giãy giụa bao lâu, biểu cảm lại trở về hờ hững.
Ngay khi tay của cậu ta sắp đặt lên lưng Bạch Trân Trân, cô đột nhiên buông lỏng tay đang nắm tay Cầu Quốc Hoa ra, sau đó quay đầu nhìn về phía Cổ Anh Hùng.