Vừa hay ánh mắt hai người đối diện, ánh mắt trống rỗng của Cổ Anh Hùng đờ đẫn một lát, sau đó dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy khôi phục bình thường. Cậu ta chớp mắt, không hiểu hỏi: "Trân Trân, chị sao vậy? Vì sao nhìn tôi như vậy? Là tôi có chỗ nào làm không tốt sao?"
Bạch Trân Trân nhìn Cổ Anh Hùng một cái thật sâu, lập tức nói: "Ban nãy cậu định vả tôi một cái à?"
Cô chỉ chỉ tay đang giơ lên của Cổ Anh Hùng, cái tay kia cách vai của cô chưa đến mấy xăng ti mét, nếu không phải Bạch Trân Trân đột nhiên quay đầu, có vẽ bàn tay này đã rơi xuống người cô.
Cổ Anh Hùng ngây ngẩn cả người, cậu ta hết nhìn tay mình lại nhìn Bạch Trân Trân, vẻ ngơ ngác càng nhiều hơn.
"Chị Trân Trân, nếu tôi nói tôi không biết xảy ra chuyện gì, chị tin không?"
Quả thật cậu ta không biết mình bị làm sao nữa, hình như là đi đến sau lưng Bạch Trân Trân chuẩn bị gọi cô, về phần cái tay này...
"Tôi cũng không biết là xảy ra chuyện gì."
Bạch Trân Trân dứt khoát cầm tay Cổ Anh Hùng, truyền linh lực của mình vào trong thân thể của cậu ta, rất nhanh đã tìm được kẻ cầm đầu khiến Cổ Anh Hùng trở nên là lạ.
Cô bình tĩnh thu tay lại, bấy giờ trong lòng bàn tay của cô đã có thêm một người giấy nho nhỏ, người giấy nhỏ đó được vẽ rất chân thật, giống như đúc dáng vẻ của Cổ Anh Hùng.
Cổ Anh Hùng đã ngây ngẩn cả người hoàn toàn, cậu ta nhìn người giấy nhỏ trong tay của Bạch Trân Trân, lại ngẩng đầu nhìn Bạch Trân Trân, vội vàng giải thích: "Trân Trân, tôi thật sự không biết chuyện gì, chị hãy tin em..."
Nói xong, Cổ Anh Hùng đã bắt đầu nói chuyện không mạch lạc, cậu ta thật sự không biết chuyện gì xảy ra. Người ngơ ngơ ngác ngác, hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới tốt.
Mình trúng chiêu từ bao giờ? Sao cậu ta không biết? Người giấy nhỏ đó là sao chứ? Sao lại chạy vào trong tay Bạch Trân Trân thế?
Đủ loại vấn đề hiện lên trong đầu, Cổ Anh Hùng sốt ruột như kiến bò trong chảo nóng, nhưng ngoại trừ nói cậu ta không biết cái gì thì không nói nên những lời khác.
Bạch Trân Trân vỗ vỗ bả vai của đối phương, nói: "Tôi biết, chuyện này không liên quan tới cậu, không liên quan đến cậu."
Chẳng trách bùa Thanh Tâm ban nãy của mình không có chút tác dụng nào, hóa ra là bởi vì nguyên nhân này.
Đây là một loại thuật Khôi Lỗi rất cao cấp, người thi thuật viết ngày sinh tháng đẻ của người bị hại trên lá bùa, sau đó cắt thành hình dạng của đối phương, tiếp sau đó dùng thuật pháp đưa nó vào người của người bị hại. Loại thuật Khôi Lỗi này sẽ không sinh ra ảnh hưởng gì với người bị hại, cũng sẽ không tổn thương sức khỏe của đối phương, chỉ là vào một vài thời điểm sẽ ảnh hưởng suy nghĩ của bọn họ, để bọn họ làm những chuyện ngày bình thường sẽ không làm. Loại thuật pháp này rất cao cấp, người biết cũng không nhiều, hơn nữa bởi vì điều kiện thi triển thuật pháp này vô cùng hà khắc, người bị hại phải vào lúc không đề phòng đưa máu đầu tim của mình, cam tâm tình nguyện nói ngày sinh tháng đẻ của mình cho đối phương biết, nếu không thuật pháp sẽ không thành công. Máu đầu tim là nơi chứa tinh khí của một người, người bình thường nhiều nhất là mười giọt, mất đi một giọt máu đầu tim, cần mất rất lâu mới có thể bù đắp lại.
Hơn nữa cam tâm tình nguyện đưa ngày sinh tháng đẻ của mình...
Phần lớn người Hương Giang mê tín, xem như không tin những thứ phong thuỷ huyền học này cho lắm thì vẫn rất xem trọng ngày sinh tháng đẻ của mình, sẽ không tùy tiện nói với người khác.
Cách thuật Khôi Lỗi thi triển hà khắc là thế, nhưng tác dụng mang lại chỉ là vào một vài thời điểm sẽ ảnh hưởng ý nghĩ của đối phương...
Cần biết ảnh hưởng ý nghĩ một người có rất nhiều biện pháp, biện pháp khác đơn giản hơn nhiều, dễ dàng hơn nhiều, thậm chí không cần đối mặt cùng đối phương cũng có thể làm được, thuật Khôi Lỗi này chỉ là một thứ vô bổ. Ưu điểm duy nhất của loại thuật Khôi Lỗi này cũng bởi vì máu đầu tim và ngày sinh tháng đẻ là người bị hại cam tâm tình nguyện đưa ra, tính bí ẩn sẽ trở nên cực kỳ cao, nếu như không phải dùng cách thức đặc biệt kiểm tra thì sẽ không phát hiện người đó trúng thuật Khôi Lỗi.
Cái này đã giải thích vì sao ban nãy Bạch Trân Trân dán bùa Thanh Tâm lên người cậu ta nhưng vẫn vô vụng.
"Trong khoảng thời gian gần đây cậu có để người ta lấy máu trong tim của cậu hay không? Có nói cho người khác biết ngày sinh tháng đẻ của cậu hay không?"
Cổ Anh Hùng nghe vậy, vẻ mặt hiện sự ngơ ngác vô cùng, cậu ta vô thức nói: "Không có, sao tôi có thể làm vậy được?"
Nhưng nói xong, dường như Cổ Anh Hùng nghĩ tới điều gì, vẻ mặt trở nên chần chờ.
Nhìn thấy cậu ta thế này, Bạch Trân Trân lập tức truy hỏi: "Cậu nhớ tới cái gì?"