Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 1039 - Chương 1039:

 Chương 1039: Chương 1039: Chương 1039:

Cổ Anh Hùng không giấu diếm, nói cho Bạch Trân Trân một việc.

Hóa ra hai ngày trước Cổ Anh Hùng, Chu Hưng Phong và Vạn Chí Cường đến chợ đêm gần đó ăn cái gì, ở trong chợ đêm bọn họ gặp một ông già râu bạc đoán mệnh rất chuẩn.

Ông già đó có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, nói tình huống của ba người bọn họ rõ rành rành mạch, không sai chút nào.

"Lúc đó chúng tôi uống rượu, vốn đầu óc đã không tỉnh táo lắm, đối phương lại ra vẻ nói chắc như đinh đóng cột, hiển nhiên chúng tôi đã tin ông ta."

Bọn họ đi chợ đêm ăn gì đó, bởi vì đều có các chuyện phiền lòng nên đã vừa ăn vừa uống, khó tránh khỏi uống hơi quá, những chuyện xảy ra sau đó cũng có chút hỗn loạn, thật ra bây giờ suy nghĩ lại, Cổ Anh Hùng cũng không nhớ rõ ràng cho lắm.

"Người kia có lấy máu đầu tim của tôi hay không tôi không biết, nhưng đúng là tôi đã nói ngày sinh tháng đẻ của mình."

Những chuyện tiếp sau đó, cậu ta thật sự không nhớ ra cái gì.

Bạch Trân Trân để Cổ Anh Hùng hình dung dáng vẻ của ông già râu bạc, có điều cô không có ôm hi vọng gì, với năng lực của đối phương, còn nhiều biện pháp khiến Cổ Anh Hùng nhớ không rõ dáng vẻ của đối phương.

Nhưng mà sự thật đúng là như thế. Lúc Bạch Trân Trân hỏi Cổ Anh Hùng đối phương trông như thế nào, có gì đặc biệt, cậu ta vừa mới chuẩn bị nói, lại đột nhiên tạm ngừng, vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phía Bạch Trân Trân.

"Trân Trân, hình như tôi đã uống rượu nhiều nên không nhớ rõ dáng vẻ của đối phương nữa..."

Nói xong, mặt mũi cậu ta tràn đầy bực bội mà nắm tóc, trong giọng nói cũng có thêm mấy phần nôn nóng.

"Trân Trân, tôi không nhớ rõ cái gì cả, quá kì quái, tôi nhớ về ông ấy, nhưng mà tôi cũng không nhớ ra được..."

Thấy Cổ Anh Hùng trở nên càng ngày càng không bình thường, giống như là sắp sửa vượt ngoài kiểm soát, Bạch Trân Trân bắt tay của đối phương, cậu ta giãy giụa như vẫn muốn tự hành hạ tiếp, kết quả lại bị Bạch Trân Trân vả vào mặt một cái.

Chỉ nghe thấy tiếng bạt tai chan chát vang lên, Cổ Anh Hùng ngẩn cả người, cậu ta giơ tay lên, bụm hai má của mình, ngơ ngác nhìn về phía Bạch Trân Trân.

"Trân Trân, tại sao chị muốn đánh tôi?"

Bạch Trân Trân tỉnh táo nói: "Nếu tôi không đánh cậu, có phải ban nãy cậu sẽ móc mắt mình ra không.

Người sử dụng thuật Khôi Lỗi với bọn họ nhất định là Tà Thuật Sư, thủ đoạn của người đó quá ngoan độc, muốn triệt để cắt tuyệt khả năng Bạch Trân Trân biết dáng vẻ của tên đó. Phải biết dáng vẻ ban nãy của Cổ Anh Hùng đã rất không bình thường, nếu như Bạch Trân Trân tiếp tục hỏi nữa, sợ rằng Cổ Anh Hùng sẽ lên cơn thật. Đương nhiên, cậu ta lên cơn sẽ không tổn thương người khác, sẽ chỉ tổn thương mình. Nếu như Bạch Trân Trân tiếp tục ép hỏi, có lẽ là có thể ép hỏi được dáng vẻ của người phía sau màn.

Nhưng là Bạch Trân Trân chỉ có thể ép hỏi ra phía sau màn hắc thủ cùng Cổ Anh Hùng bên trong chọn một. Lấy Cổ Anh Hùng vừa mới kia tàn nhẫn dáng vẻ, Bạch Trân Trân cảm thấy cái kia một chút bắt thực sự liễu, tròng mắt khẳng định sẽ bị móc ra.

Dường như đối phương hiểu cô rất rõ, biết Bạch Trân Trân sẽ không vì bản thân làm tổn thương Cổ Anh Hùng. Mưu kế đan xen từng chút này quen thuộc tới vậy, Bạch Trân Trân không cần động não suy nghĩ cũng có thể suy đoán người xấu là ai.

Mặc dù không hỏi ra bàn tay ma quái phía sau màn là ai, nhưng Bạch Trân Trân phát hiện, hình như đối phương trở nên càng ngày càng sốt ruột rồi, hơn nữa ra tay đã không còn cẩn thận giống như trước đó. Đây có phải là đại biểu cho việc đối phương đã bộc lộ ra rất nhiều thứ hay không, vì phòng ngừa Bạch Trân Trân phát hiện mánh khóe, cho nên mới nóng lòng giải quyết toàn bộ?

"Chị Trân Trân, xin lỗi, tôi không giúp được chị cái gì cả."

Cổ Anh Hùng chán nản cúi đầu, nói xin lỗi với Bạch Trân Trân, mặc dù cậu ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết khẳng định là có lý do Bạch Trân Trân mới hỏi thăm người coi bói là ai. Thế nhưng cậu ta không biết mình bị làm sao, không nghĩ ra không nói, Bạch Trân Trân hỏi càng nhiều, thậm chí cậu ta còn tổn thương tới mình.

"Chị Trân Trân, xin lỗi."

Nhìn Cổ Anh Hùng thế này, Bạch Trân Trân xua tay với cậu ta nói: "Cái này không trách cậu, cậu chớ để ở trong lòng, không liên quan đến cậu."

Chuyện này dù thế nào cũng không trách Cổ Anh Hùng được, nếu không phải cậu ta muốn nói láo thì Cổ Anh Hùng cũng là người vô tội bị kéo vào.

"Tôi thấy tâm trạng cảu cậu đang không tốt, chi bằng cậu đi về trước đi, tôi ở chỗ này chăm chú Cầu là được."

Bạch Trân Trân thấy sắc mặt Cổ Anh Hùng không được tốt, bèn đuổi cậu ta đi về nghỉ trước. Nhưng mà Cổ Anh Hùng bày tỏ mình muốn ở lại, nhưng lại bị Bạch Trân Trân từ chối.

"Không cần, chỉ tôi ở đây là được, cậu không cần lo lắng, tôi có thể giải quyết."

Bình Luận (0)
Comment