"Trân Trân, hay là tôi vẫn ở lại với chị tốt hơn, ngộ nhỡ có chuyện gì tôi còn có thể giúp chị một tay, chị thấy có đúng không?"
Cổ Anh Hùng vẫn không chịu rời đi, trên mặt Bạch Trân Trân tỏ rõ bất đắc dĩ nhìn đối phương: "Nếu quả thật có chuyện gì, cậu cảm thấy cậu có thể ứng phó không?"
Cổ Anh Hùng sửng sốt, có chút ủy khuất nói: "Chị Trân Trân, tôi thật sự vô dụng vậy sao?"
Bạch Trân Trân: "..."
Đây là vấn đề vô dụng và hữu dụng sao? Đây là nghề nghiệp cần chuyên môn được không?
Bạch Trân Trân thở dài một cái, vỗ vỗ vai của cậu ta, nói: "Cậu ở lại nơi này không có tác dụng gì, nếu quả thật có chuyện gì, tôi còn phải lo lắng cho cậu, cậu làm vậy không phải thêm phiền cho tôi sao?"
Cổ Anh Hùng: "..."
Bạch Trân Trân không ngừng cố gắng, nói tiếp: "Đương nhiên, nếu như cậu vĩ đại đến mức sẵn lòng cản đòn cho tôi, vậy tôi cũng vô cùng sẵn lòng."
"Dù sao cậu có thể tranh thủ thời gian giúp tôi, không phải sao?"
Cổ Anh Hùng: "..."
Bạch Trân Trân đã nói tới mức này rồi, Cổ Anh Hùng còn có thể nói cái gì? Cậu ta thở dài một hơi, buồn buồn nói: "Chị Trân Trân, tôi đi đây."
Nói xong, Cổ Anh Hùng đi ba bước quay đầu nhìn lại một lần, đi khỏi phòng bệnh.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh của Cầu Quốc Hoa, Cổ Anh Hùng đứng ở trong hành lang bệnh viện. Nhìn hành lang dài đằng đẵng, vẻ mặt cậu ta hơi lạ lùng.
Hiện tại là ba giờ chiều, bệnh viện Thánh Mĩ Lệ không phải là một bệnh viện nhỏ. Theo lý, giờ này bệnh nhân trong bệnh viện đáng lẽ phải rất nhiều, sẽ không yên tĩnh như vậy.
Cậu ta nhớ lúc trước khi mang em trai sang đây khám bệnh, người thân, bệnh nhân trong hành lang rất nhiều, bác sĩ y tá cũng tới tới lui lui, mặc dù không náo nhiệt là bao, nhưng cũng không yên tĩnh giống như bây giờ.
Luôn cảm thấy hình như mình đã bước vào một không gian khác, rõ ràng đều là những thứ giống nhau, nhưng nhìn lại có rất nhiều cảm giác xa lạ, giống như từ trước tới nay chưa từng thấy vậy.
Cổ Anh Hùng đặt tay lên nắm cửa của cửa phòng bệnh, đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, động tác của cậu ta giống như "một động tác" đột nhiên nhấn xuống nút khởi động nào đó, hành lang vốn đang yên tĩnh bất chợt trở nên náo nhiệt.
Nhìn những bác sĩ y tá và bóng dáng của người thân, bệnh nhân không biết từ chỗ nào xuất hiện, vẻ mặt Cổ Anh Hùng trở nên ngơ ngác.
Rốt cuộc là những người này từ đâu xuất hiện? Sao ban nãy cậu ta không chú ý tới?
Cổ Anh Hùng lắc đầu, loại bỏ ý nghĩ kỳ quái trong đầu, cậu ta không tiếp tục ở đây nữa, mà là quay người rời đi.
Đợi đến khi Cổ Anh Hùng rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người Bạch Trân Trân và Cầu Quốc Hoa.
Cầu Quốc Hoa nhắm mắt lại, ông đang ngủ say, có điều sắc mặt tốt hơn trước đó nhiều, hơn nữa sắc mặt của ông còn tại lấy rùa bò giống như tốc độ một chút xíu khôi phục.
Cô cứ thế ngồi kế bên lan can giường bệnh, lặng yên nhìn Cầu Quốc Hoa.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhưng Bạch Trân Trân không thấy chán, cứ vậy nhìn ông chằm chằm.
Tốc độ trôi qua của thời gian trở nên vô cùng chậm chạp, Bạch Trân Trân duy trì tư thế giống trước đó, ngồi không nhúc nhích ở đó, chợt nhìn, dường như là một pho tượng.
Qua thêm ước chừng nửa tiếng, Cầu Quốc Hoa đột nhiên thở hắt ra một hơi thật dài, sau đó chậm rãi mở mắt.
Cầu Quốc Hoa vừa mới tỉnh lại còn hơi ngẩn ngơ, hai mắt không có tiêu cự, nhìn chằm chằm vào trần nhà, chờ rất lâu sau đó, lúc này trong mắt của ông mới có lại ánh sáng.
"Tôi bị sao vậy?"
Cầu Quốc Hoa mới mở miệng, lập tức bị giọng nói khàn khàn của mình dọa sợ, ông suýt nữa đã nhảy dựng lên trên giường bệnh.
Sao giọng nói của mình khàn tới mức này?
Ngay lúc Cầu Quốc Hoa hoài nghi có phải mình gặp phải chuyện gì hay không, Bạch Trân Trân đứng dậy đi tới.
Khi nhận ra có người tới gần, Cầu Quốc Hoa vô thức quay đầu nhìn sang.
Khi thấy Bạch Trân Trân đang đi về phía mình, Cầu Quốc Hoa sững sờ nhìn đối phương, giống như là không biết cô, mãi cho đến khi Bạch Trân Trân đến trước mặt ông, ông mới phản ứng lại.
"Trân Trân, tôi đang ở đâu?"
"Chú thổ huyết, sau đó tôi đưa chú đến bệnh viện."
Bạch Trân Trân nói, đỡ Cầu Quốc Hoa ngồi lên trên giường bệnh, sau đó nâng đầu nằm của giường bệnh lên, đặt một cái gối dựa sau lưng của ông, cam đoan Cầu Quốc Hoa có thể ngồi dễ chịu.
Sau khi ngồi xuống, quả nhiên thoải mái hơn lúc nằm, tay Cầu Quốc Hoa giơ lên, vuốt vuốt mi tâm, yếu ớt nói.
"Trân Trân, bệnh tình của tôi lại nghiêm trọng hơn sao?"
Nói xong, ông thở dài một hơi thật dài, cảm xúc dùng mắt trần có thể thấy đang sa sút xuống.