Có điều nhìn dáng vẻ của Cầu Quốc Hoa, giống như là không biết bệnh mình bị sao, phát hiện mình bất ngờ từ một bệnh nhân ung thư phổi giai đoạn cuối trở thành một người bình thường, cú sốc mà ông phải chịu nghĩ là biết.
Miệng của Cầu Quốc Hoa mở ra lại đóng lại, đóng lại lại mở ra, sau khi lặp lại rất nhiều lần mới rặn được một câu từ trong cổ họng.
"Tôi không bị bệnh? Tôi khỏe mạnh? Tôi sẽ không chết?"
Nói xong, ông đưa ánh mắt về phía Bạch Trân Trân, chờ đợi câu trả lời của cô.
Bạch Trân Trân đáp: "Người thì sớm muộn sẽ chết."
Cầu Quốc Hoa: "..."
Bạch Trân Trân lại nói: "Có điều chỉ là vấn đề sớm muộn, chú có thể sống bao lâu tôi không rõ, nhưng tôi biết là, chú sẽ không chết vì ung thư phổi, sức khỏe của chú là khỏe mạnh, trước đó là khám bệnh lầm thôi."
Bạch Trân Trân lại khẳng định sức khỏe Cầu Quốc Hoa khỏe mạnh, Cầu Quốc Hoa trước đó ngồi ngơ ngẩn ở đó đột nhiên bụm mặt khóc hu hu hu.
Bạch Trân Trân đứng ở một bên, lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, không có vẻ gì là muốn tiến lên an ủi.
Dẫu sao đã có tuổi, sức khỏe yếu dần, trong cơn đại bi đại hỉ, Cầu Quốc Hoa không chịu nổi, miệng kêu lên một tiếng sợ hãi ngắn ngủi, tiếp đó hai mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.
Bạch Trân Trân: "..."
Biểu hiện của người này có hơi quá yếu đuối.
Có điều người ta đã thế này, Bạch Trân Trân vẫn nên đừng nói lời châm chọc gì.
Cầu Quốc Hoa ngất là ngất hơn một giờ, chờ đến khi ông lại mở mắt, đã là trời tối, đèn trong phòng bệnh không biết sáng lên từ khi nào, Cầu Quốc Hoa nhìn phòng bệnh sáng tỏ, trong lòng cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Cảm nhận của người khi bị bệnh và khi không bị bệnh ở phòng bệnh hoàn toàn khác biệt, trước đó Cầu Quốc Hoa cảm thấy bất cứ lúc nào mình cũng sẽ chết, cho nên khó tránh khỏi tinh thần sẽ có vẻ ủ rũ, nhưng bây giờ sau khi biết mình còn sống tốt rất nhiều năm, tình trạng của ông đã tốt hơn trước đó rất nhiều.
Cầu Quốc Hoa chậm rãi ngồi dậy, nhìn quanh một vòng, phát hiện Bạch Trân Trân đã không ở trong phòng bệnh, ông thở hắt ra một hơi, đầu óc đang hầm hập cũng thoáng bình tĩnh lại.
Ông không mắc bệnh, vậy những chuyện ông làm khi đó...
Không biết Cầu Quốc Hoa nghĩ tới điều gì, vẻ mặt chợt thay đổi, ông thở hắt ra một hơi thật dài, vươn tay bụm mặt mình.
Ngay lúc trong đầu Cầu Quốc Hoa còn đang ngẫm nghĩ đủ loại suy nghĩ, cửa phòng bệnh bị người đẩy ra từ bên ngoài, ông vô thức để tay xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn qua.
Người thứ nhất xuất hiện ở trước mặt ông là một khuôn mặt quen thuộc, khi thấy gương mặt đó của đối phương, Cầu Quốc Hoa ngây ngẩn cả người, thốt lên: "Sao cháu lại tới đây?"
Trần Huân còn chưa mở lời, Bạch Trân Trân đã lách mình bước ra từ sau lưng của anh, nói trước một bước.
"Chú Cầu, không phải là vì tôi thấy chú rất để tâm anh Trần sao? Lúc trước anh ấy cũng rất lo lắng cho sức khỏe của chú, đúng lúc hiện tại chú không có việc gì, nên tôi muốn gọi người sang thăm tận mặt, tránh cho anh ấy lo lắng."
Cầu Quốc Hoa kinh ngạc nói: "Cô..."
Không chờ ông nói xong, Bạch Trân Trân đã cắt đứt lời ông nói, mỉm cười đáp: "À đúng rồi Chú Cầu, chuyện lần trước chú khám bệnh lầm tôi đã nói cho anh Trần biết rồi."
Nói xong, Bạch Trân Trân quay đầu nhìn về phía Trần Huân đang đứng bên người cô, cười nhẹ nhàng nói: "Anh Trần, anh xem, tôi không có lừa anh nhỉ? Sắc mặt của chú Cầu tốt hơn trước đó nhiều, hơn nữa bản báo cáo kiểm tra của ông ấy tôi cũng đưa cho anh xem rồi, chú ấy rất khỏe mạnh, chẳng có vấn đề gì cả, sống đến một trăm tuổi cũng không thành vấn đề."
Nụ cười trên mặt Trần Huân vẫn dịu dàng, sau khi nghe Bạch Trân Trân nói vậy, anh cười nói: "Thế thì quá tốt rồi, tôi còn sợ chú Hoa xảy ra chuyện gì."
Nói xong, Trần Huân đi về phía Cầu Quốc Hoa, sau đó ngồi xuống bên cạnh ông, anh nắm tay Cầu Quốc Hoa, gương mặt tỏ rõ sự đau lòng nói: "Chú Hoa, chú bị bệnh, chuyện lớn thế này sao chú không nói cháu nghe? Chứ đối xử tốt với cháu thế này, kết quả chú ngã bệnh nhưng cháu không biết, thật sự là quá không nên."
Trần Huân nói, lần trước lúc gặp mặt anh đã phát hiện sắc mặt Cầu Quốc Hoa là lạ, nhưng Cầu Quốc Hoa cứ liên tục nói ông không có chuyện gì, Trần Huân không còn cách nào khác, chỉ có thể dặn Cầu Quốc Hoa chú ý nghỉ ngơi.
"Lần này nếu không có cô Bạch cố ý gọi điện thoại cho cháu, nói chuyện chú bị bệnh cho cháu thì có phải chú sẽ định giấu diếm mãi luôn không?"
Cầu Quốc Hoa lúng túng nói: "Thế này không phải là không sao sao? Cháu đừng lo lắng như vậy, sức khỏe của tôi rất tốt, lần này chỉ là khám bệnh nhầm mà thôi..."
Không chờ ông nói xong, Trần Huân đã ngắt lời của Cầu Quốc Hoa, anh vô cùng không đồng ý nhìn đối phương, cực kì nghiêm túc nói: "Lần này may mắn là khám bệnh nhầm, nếu như không phải khám bệnh nhầm thì sao?"