"Chú Hoa, đời này chú không có con cái, xưa nay luôn coi cháu như con trai ruột mà đối xử. Những gì chú đối xử tốt với cháu cháu đều ghi nhận trong tim, trước đó chú nói sức khỏe mình tốt, không cần cháu săn sóc, nhưng bây giờ, chú đã lớn tuổi, một mình nhất định không được, hay là chú chuyển tới ở cùng cháu đi..."
Trần Huân nói một hồi, bắt đầu chốt quyết định, bảo Cầu Quốc Hoa thu dọn đồ đạc ở chung với anh.
Anh nói cái gì mà một mình Cầu Quốc Hoa ở không an toàn, nếu như có chuyện gì thì ngay cả một người trợ giúp cũng không có, vẫn nên ở cùng với anh thì tốt hơn.
"Chú Hoa, chú đừng từ chối, nhiều năm qua cháu không có cơ hội hiếu thuận chú, lần này khó khăn lắm mới có được, chú không thể tạt nước lạnh vào lòng nhiệt thành của cháu được."
Nhìn thấy Trần Huân chỉ dăm ba câu đã quy định xong tương lai của ông, Cầu Quốc Hoa sốt ruột.
"Trần Huân, cháu đừng nói như vậy, chú đến chỗ cháu ở thì ra cái gì? Không thích hợp, hơn nữa, cha cháu còn không sống chung với cháu, cháu cảm thấy chú với cháu ở cùng nhau có hợp lý không? Đến lúc đó cháu làm sao giải thích với cha cháu?"
Cầu Quốc Hoa liên tục xua tay, để Trần Huân đừng quá lo lắng, ông sống một mình cũng được.
"Nếu cháu hiếu thuận quá thì bình thường không bận rộn đến thăm chú là được, về phần cái khác, thật sự cháu không cần quan tâm nhiều thế đâu."
"Tuổi tác của chú với cha cháu không chênh lệch nhiều, thậm chí cha cháu còn lớn hơn chú mấy tuổi, sức khỏe của cha cháu tốt thế, chú nhất định cũng không kém."
Mặc kệ Trần Huân nói thế nào, từ đầu đến cuối Cầu Quốc Hoa vẫn không chịu xuôi xuống, Trần Huân thuyết phục không được Cầu Quốc Hoa, chỉ có thể xin giúp đỡ với Bạch Trân Trân.
"Cô Bạch, làm phiền cô giúp tôi khuyên chú Hoa mấy lời, chú ấy cố chấp quá."
"Dù lần này là khám bệnh nhầm, nhưng chú ấy té xỉu là sự thật không thể chối cãi nhỉ? Nếu như cô không ở bên cạnh, hôm nay chú ấy sẽ không thể đến bệnh viện rồi."
Trần Huân hi vọng Bạch Trân Trân có thể giúp thuyết phục Cầu Quốc Hoa mấy lời, để ông đừng cố chấp như vậy.
Bạch Trân Trân: "Anh Trần, anh đề cao tôi quá, anh nói mà chú ấy còn không nghe, có lẽ tôi nói cũng sẽ không nghe tôi đâu."
Cô trần thuật ý nghĩ của mình một cách đúng sự thật.
Nếu như Trần Huân còn không khuyên nổi Cầu Quốc Hoa, Bạch Trân Trân cảm thấy coi như là mình mở miệng thì cũng vô dụng.
Trần Huân: "..."
Bạch Trân Trân không quan tâm Trần Huân đang suy nghĩ gì, mà là quay đầu nhìn về phía Cầu Quốc Hoa: "Chú Cầu, tôi đã giúp chú làm thủ tục xuất viện, chúng ta có thể đi rồi, phòng bệnh trong bệnh viện rất hạn hẹp, nếu chú không sao thì không cần nhập viện nữa."
Đối với cái này hiển nhiên là Cầu Quốc Hoa không có ý kiến gì, gật đầu tỏ ý đồng ý.
Lúc Bạch Trân Trân đưa ông tới thì vội vội vàng vàng nên khi nằm viện không mang theo thứ gì cả, bởi vậy cũng không cần thu dọn cái gì, cho nên sau khi Cầu Quốc Hoa thay đổi quần áo bệnh nhân trên người xong thì cùng rời đi.
Lúc Trần Huân tới là lái xe tới, trái lại đã bớt đi phiền phức khi đón xe, thế nhưng khi lên xe lại gây chiến một chuyện không lớn không nhỏ là sắp xếp chỗ ngồi.
Cầu Quốc Hoa vẫn chưa quên tác hợp Bạch Trân Trân và Trần Huân, lúc sắp xếp vị trí đã bảo Bạch Trân Trân ngồi ghế kế bên tài xế.
Có điều Bạch Trân Trân không có nghe, kéo cửa xe ghế sau ra ngồi ở vị trí ghế sau.
Cầu Quốc Hoa: "..."
Xem ra Bạch Trân Trân là muốn chống đối đến cùng, có điều "anh đã có kế Trương Lương, tôi có thang trèo tường", Cầu Quốc Hoa bảo Trần Huân cũng ngồi ghế sau, mình thì ngồi ghế lái xe.
"Vậy thì tôi lái xe, hai người ngồi ở phía sau, thế này không thành vấn đề nhỉ?"
Bạch Trân Trân: "..."
Bị Cầu Quốc Hoa nửa là ép buộc nửa là uy hiếp, không thể không ngồi hàng ghế sau với Trần Huân.
Anh quay đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, vẻ mặt bộc lộ sự áy náy, anh nói: "Cô Bạch, thật sự ngại quá, con người chú Hoa có đôi khi hơi thẳng quá, hơn nữa chú ấy mới vừa xuất viện, tôi không muốn kích thích chú ấy..."
Anh giải thích một phen, nói cho Bạch Trân Trân hiểu vì sao anh không tranh chấp với Cầu Quốc Hoa.
Đối với việc này Bạch Trân Trân không cảm thấy có gì to tát, cô nhẹ gật đầu, mỉm cười nói: "Không sao, tôi hiểu, anh yên tâm là được."
Trần Huân thấy thế, lúc này mới thở dài một hơi, người cũng thả lỏng.
Anh theo đuổi Bạch Trân Trân nửa tháng, Bạch Trân Trân mãi mà chưa đáp lại anh, nhưng Trần Huân không có thẹn quá hoá giận, tính cách của anh rất điềm đạm, nếu như làm bạn lữ, dường như là một lựa chọn rất không tệ.