Nếu Trần Huân thích thật lòng, hiển nhiên anh sẽ sẵn sàng bắc cầu xây đường, để Bạch Trân Trân ở bên anh.
Dù sao sự nhiệt tình của Trần Huân, Cầu Quốc Hoa đã ghi nhận, anh chưa hề biểu hiện sự nhiệt tình nồng cháy như thế với người nào hoặc là chuyện gì, cũng chưa từng kiên định theo đuổi đối phương thế, đây là lần đầu anh biểu đạt khát vọng của mình dành cho một người khác. Cho nên dù là Cầu Quốc Hoa biết trong khát vọng này còn gì đó khác, ông cũng bằng lòng giúp Trần Huân một tay. Nhưng hiện tại, khát vọng của Trần Huân hình như đã phai nhạt một chút, Cầu Quốc Hoa đã nảy sinh ý nghĩ khác.
Nếu không phải thực tình yêu, thế thì cần gì phải tiếp tục vấn vương chứ?
Dù sao nhìn ý trời thế này, anh tiếp tục theo đuổi cũng không có kết quả tốt gì.
Trần Huân nghe vậy, lực chú ý chuyển dời sang Cầu Quốc Hoa, anh yên lặng nhìn Cầu Quốc Hoa, nụ cười đẹp trên mặt dần dần biến mất.
Cầu Quốc Hoa bị biểu cảm này của Trần Huân dọa sợ, cảm thấy Trần Huân thế này và Trần Huân trong ấn tượng của ông hoàn toàn tưởng như hai người.
"Trần Huân, cháu sao vậy? Cháu đừng dọa chú, chú nhát gan, nếu cháu dọa chú gây nguy hiểm tính mạng, vậy thì không có lợi đâu..."
Cầu Quốc Hoa thật sự đã bị hù dọa, lúc nói chuyện cũng bắt đầu nói không mạch lạc, ông lo lắng Trần Huân đã chịu kích thích gì nên sau khi giọng nói tăng cao hơn mấy phần lại lập tức hạ xuống, giống như là sợ dọa Trần Huân sợ.
"Trần Huân, lời chú nói con có nghe thấy không? Thiên nhai đâu đâu không cỏ thơm... Chú biết Trân Trân rất tốt, nhưng nếu như cô ấy hoàn toàn vô tâm với con, con cố gắng lâu thế nhưng cô ấy vẫn thờ ơ, hay là con vẫn nên từ bỏ đi..."
Lần này không đợi Cầu Quốc Hoa nói xong, Trần Huân đã ngắt lời ông, anh nhìn đối phương, nghiêm túc nói: "Chú Hoa, nếu như cháu nói không phải cô ấy thì không được thì sao?"
Khi Trần Huân nói ra câu nói này, người của Cầu Quốc Hoa lập tức cứng lại, ánh mắt của ông láo liên, giống như không dám nhìn thẳng vào Trần Huân. Còn Trần Huân không thèm để ý thái độ của Cầu Quốc Hoa, anh chỉ dời ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mất nhiều thời gian thế, Bạch Trân Trân đã về đến nhà từ lâu, cây đèn thuộc về nhà cô đã sáng lên.
Màn giường đã kéo, có điều ánh đèn dìu dịu vẫn xuyên thấu qua màn giường, anh hoàn toàn có thể tưởng tượng được lúc này Bạch Trân Trân sẽ có dáng vẻ thế nào trong nhà.
Sự hoàn mỹ của anh phù hợp với thẩm mỹ của Bạch Trân Trân, bất kể là vẻ ngoài, công việc, gia cảnh, đây đều là đã từng nói Bạch Trân Trân đây là chờ mong cô đối với đối tượng kén vợ kén chồng tương lai. Nhưng Trần Huân cũng có thể cảm nhận được, Bạch Trân Trân không có tình yêu dành cho anh. Thậm chí ngay cả thích cũng không có. Cô quá bình tĩnh, giống như sự cố gắng trong nửa tháng qua của mình không làm lọt vào mắt xanh của cô, bất kể anh làm những gì, đối với Bạch Trân Trân, giống như đều chỉ là chuyện không quan trọng mà thôi.
Trần Huân không cam tâm.
"Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, hiển nhiên là cháu biết chứ, nhưng cháu chờ lâu thế, chuẩn bị lâu vậy, sao cháu có thể từ bỏ ngay lúc này chứ?"
Nói đoạn, Trần Huân nhìn chỗ khác, nhìn Cầu Quốc Hoa đối diện với kính chiếu hậu nhìn trộm mình.
"Con với cô ấy, tình thế bắt buộc."
Trần Huân đã nói tới mức này, nhìn dáng vẻ cố chấp kia của anh, hiển nhiên đã quyết tâm muốn đi vào con đường không có lối thoát.
Những lời nên thuyết phục Cầu Quốc Hoa đã thuyết phục rồi, ông biết hiện tại mình nói cái gì cũng không có ý nghĩa.
Nhìn gương mặt nghiêm túc của Trần Huân, Cầu Quốc Hoa thở dài một hơi, trong giọng nói cũng xen lẫn mấy phần nặng nề.
"Trần Huân, chú biết cháu có chủ kiến riêng, khi đã xác định cái gì thì sẽ không thay đổi, nhưng đứa nhỏ Trân Trân này đã rất tội nghiệp rồi, cháu đừng ức hiếp cô ấy..."
Những lời này Cầu Quốc Hoa đã từng nói với Bạch Trân Trân, có điều lúc ấy ông ấy bảo Bạch Trân Trân đừng ức hiếp Trần Huân, thế nhưng lần này, ông đã bảo Trần Huân đừng ức hiếp Bạch Trân Trân.
Sau khi nghe thấy lời Cầu Quốc Hoa nói, Trần Huân nở nụ cười, lông mày đang nhíu chặt của anh giãn, ngữ khí cũng dịu dàng hơn trước đó nhiều.
"Chú Hoa, chú xem chú nói gì vậy? Sự yêu thích cháu dành cho Trân Trân có trời đất chứng giám, nhật nguyệt có thể tỏ bày, cháu thật tâm thật lòng muốn đồng hành với cô ấy, sao cháu lại ức hiếp cô ấy được chứ?"
Chỉ là hiện tại có lẽ là bởi vì suy nghĩ đã thay đổi, khi Cầu Quốc Hoa lại nghe những câu nói đã nghe qua vô số lần này, trong lòng cảm thấy ngũ vị tạp trần, không nói nên lời là có cảm giác gì.
"Hi vọng như thế đi..."
Nói xong, Cầu Quốc Hoa chuẩn bị nổ máy xe, có điều Trần Huân lại mở miệng ngăn cản ông.
"Chú Hoa, trong người chú không thoải mái, hay là để cháu lái xe đi, chú cứ nghỉ ngơi một lát."
Nói xong, anh lập tức xuống xe, không nói không rằng đổi vị trí của mình và Cầu Quốc Hoa.
Cầu Quốc Hoa: "..."