Đối mặt với Trần Huân thế này, dường như rất nhiều lời đều đã mất đi tác dụng, trong lúc nhất thời ông không biết nên nói cái gì với Trần Huân, bèn dứt khoát ngồi ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần.
Còn Trần Huân cũng không tiếp tục ở lại nơi này, Bạch Trân Trân đã trở về, xem ra khả năng cô quay lại là bằng không, đã như vậy, anh tiếp tục đợi ở dưới lầu cũng không có ý nghĩa gì. Vẫn là ngày mai lại tới đi.
Trần Huân đưa Cầu Quốc Hoa về nhà trước, lúc này mới lái xe trở về khu nhà Trung Tây.
Nhấn mật mã khóa để mở cửa, anh đổi giày, nới lỏng cà vạt, đi từng bước một về phía phòng khách.
Chỉ là đi được một nửa, Trần Huân đột nhiên cảm thấy trong dạ dày có một cơn co rút đau đớn, cảm giác bất lực ào ra cuồn cuộn, tiếp đó hai chân Trần Huân mềm nhũn, ngã rầm xuống đất. Có điều dưới sàn căn phòng phủ lên chăn lông thật dày, sau khi anh té xuống cũng không thấy đau, nhưng cú ngã ban nãy đã ngã văng bình thuốc trong túi của anh ra ngoài. bình thuốc hình hồ lô nho nhỏ cách anh cũng không xa, thế nhưng bây giờ Trần Huân hoàn toàn kiệt sức, ngay cả một chút xíu sức lực cũng không gom góp lại đủ, anh duỗi dài tay, cố gắng muốn cầm bình thuốc nhỏ đó, nhưng khoảng cách chưa đến mười xăng ti mét lại giống như rãnh trời, mặc cho tay của anh duỗi ra thế nào thì cũng không chạm đến.
Ngay lúc lòng anh đã tuyệt vọng, từ bên trong bóng đen có một bóng người gầy gò đi ra, người đó chậm rãi đi tới trước mặt Trần Huân, xoay người đỡ anh từ dưới đất lên. Người đó đổ thuốc bên trong bình thuốc ra, nhét vào trong miệng Trần Huân, mùi thuốc kỳ lạ rất nhanh đã tản ra, tứ chi Trần Huân không khống chế nổi liên tục co rút, trên mặt cũng lộ vẻ thống khổ cùng cực. Anh muốn kêu thảm, nhưng miệng đã bị chặn lại, hoàn toàn không thể kêu ra tiếng, người đàn ông ôm sít sao Trần Huân, liên tục trấn an cảm xúc của anh.
"Huân, con ráng thêm chút, sắp qua rồi..."
"Huân, con đừng sợ, có cha ở đây, con sẽ không sao đâu..."
"Huân, chẳng mấy chốc nữa sẽ qua, không đau, con ráng thêm một chút, không đau..."
Đau nhức kịch liệt giống như là muốn xé rách linh hồn của anh đã rời đi một cách đột ngột, rất nhanh đã biến mất không còn lại gì, thân thể run rẩy kịch liệt của Trần Huân cũng dần dần trở lại bình thường.
Thuốc đã uống đã phát huy hiệu quả, đau đớn đã không còn, anh đã có thể đứng lên từ dưới đất. Chỉ là lúc này Trần Huân vẫn cảm thấy rất rệu rã, toàn thân đã không còn chút sức lực nào, anh cố hết sức ngồi dậy. Khi ngửi thấy mùi hôi thối trên người mình, dường như Trần Huân đã thành thói quen.
"Cha, tại sao cha tới đây?"
Người đàn ông được anh gọi là cha trừng mắt với Trần Huân một cái, đỡ anh đứng lên từ dưới đất.
"Nếu cha không đến, cái mạng này của con sẽ đi đời. Huân, có phải cha đã nói với con, thuốc phải uống đúng hạn đúng không, tuyệt đối không thể bỏ qua cữ thuốc, sao con không nghe lời cha chứ?"
Trần Huân nghe vậy, cúi thấp đầu không chịu nói, cha Trần nhìn thấy anh thế này, khuôn mặt lập tức nghiêm túc.
"Huân, nói cho cha biết nguyên nhân."
"Nếu không phải con không uống thuốc đúng hạn, bệnh của con sao lại phát tác?"
"Cha đã nói với con rất nhiều lần rồi, nhất định phải uống thuốc đúng hạn, nếu không mạng của con sẽ đáng lo, rốt cuộc là con có nghe lọt tai lời cha nói hay không?"
Nhưng bất kể là cha Trần tức giận như thế nào, phản ứng của Trần Huân từ đầu đến cuối như một, đầu của anh vẫn cúi thấp, mặc cho cha Trần răn dạy chỉ trích anh, nhưng vẫn luôn không nói một lời.
Nhìn thấy Trần Huân thế này, cha Trần đỡ anh đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, giọng nói của ông ta dịu đi, giọng nói có thêm mấy phần khàn khàn.
"Huân, sức khỏe con không tốt, thuốc này có thể giúp con sống tiếp giống như người bình thường..."
"Cha biết con là đứa trẻ hiền lành, rất nhiều chuyện cha làm có lẽ con không tán đồng, nhưng con tuyệt đối không nên, không nên dùng sức khỏe mình đánh cược."
"Con có biết hay không, vì con, cha và mẹ con đã bỏ cái giá lớn bao nhiêu không?"
Trước đó Trần Huân vẫn luôn không có phản ứng, mãi cho đến khi cha Trần nhắc tới mẹ của anh, lúc này Trần Huân mới có phản ứng, anh ngẩng đầu nhìn về phía cha Trần, giọng nói cũng xen lẫn mấy phần khàn khàn.
"Cha, xin lỗi, đều là lỗi của con..."
Anh nói xin lỗi, nhỏ giọng giải thích: "Không phải con cố ý không uống, con chỉ là muốn nhìn, nếu như con không uống thuốc, rốt cuộc có thể gắng gượng thêm không..."