Cha Trần cầm tay Trần Huân, dùng giọng nói khàn khàn nói: "Huân, cha biết con chịu ấm ức, sức khỏe con đã ra nông nỗi này, đều là cha và mẹ con sai, vì con, cái gì cha mẹ cũng sẵn sàng trả giá."
"Con hãy nghĩ đến mẹ của con, nghĩ đến cha, vì sức khỏe của con, cha mẹ đã trả cái giá đắt cỡ nào? Hiện tại đã đi đến bước cuối cùng, con đừng băn khoăn, không nỡ..."
"Con nhẫn tâm nhìn tâm huyết của cha mẹ con thất bại trong gang tấc sao? Con nhẫn tâm nhìn mẹ con chết không nhắm mắt sao?"
"Huân, chín mươi chín bước đã đi qua, chỉ còn một bước cuối cùng này nữa thôi, đừng vùng vẫy nữa, được không?"
Cha Trần nắm tay Trần Huân, muốn thuyết phục con của mình nghĩ thông suốt, đừng tiếp tục hồ đồ nữa.
Chuyện như vậy đã từng xảy ra mấy lần, rõ ràng kết quả mỗi lần không uống thuốc đều giống nhau, nhưng cuối cùng Trần Huân sẽ không ngừng thí nghiệm.
"Nếu có kỳ tích, kỳ tích đã sớm xuất hiện, sao chúng ta phải lo lắng hết lòng, bỏ ra cái giá đắt thế này chứ?"
"Huân, sau hơn một tháng nữa chính là sinh nhật tròn hai mươi bảy tuổi của con, đây là cơ hội cuối cùng, con chớ có mềm lòng..."
Cha Trần là một người đàn ông rất kiên cường, thế nhưng giờ này phút này, người đàn ông kiên cường như ông ta đã để lộ một mặt yếu ớt, ông thể hiện sự yếu đuối của mình ở trước mặt Trần Huân không giữ lại chút nào.
Trong phòng không có mở đèn, nhưng ánh đèn chiếu vào phía ngoài nhà cao tầng đủ để cho Trần Huân thấy rõ dáng vẻ của cha mình.
Thân hình của ông ta đã càng thêm già nua hơn mấy phần so với lần gặp mặt lần trước, vẻ rã rời hiện rõ trên mặt ông ta không xua tan được, lúc trước tóc ông ta chỉ là hoa râm, thế nhưng lúc này tóc đã trắng bạch.
Trần Huân biết, đây đều là bởi vì anh.
Vốn dĩ anh không nên tồn tại ở thế giới này, là cha mẹ của anh nghịch thiên cải mệnh mới giữ lại anh được, thế nhưng sinh nhật hai mươi bảy tuổi là một bước nhảy quan trọng của anh, coi như nghịch thiên cải mệnh, đây cũng là tử kiếp của anh, qua được, cái mạng này của anh sẽ xem như cướp được từ trong tay ông trời. Nếu không qua được, mạng của anh sẽ vĩnh viễn kết thúc tại năm hai mươi bảy tuổi. Vì bảo vệ cái mạng này của anh, cha mẹ đã bỏ ra rất rất nhiều, ngay cả mẹ của anh cũng vì để anh sống sót mà lựa chọn hi sinh chính mình.
"Nguyện vọng duy nhất của mẹ con chính là để con được sống, nếu bà ấy trên trời có linh, nhìn thấy con thế này, bà ấy sẽ khó chịu tới cỡ nào?
"Huân, chẳng lẽ con muốn để tâm huyết mẹ con đổ sông đổ biển sao? Huân, mạng của con là nhờ mẹ con kéo dài, cha đã mất đi mẹ của con, nếu con cũng mất, cha sống còn có cái ý nghĩa gì?"
Nói xong lời cuối cùng, cha Trần đã nước mắt ngắn nước mắt dài, ông nắm tay con trai mình, giống như là không phát hiện chút mùi hôi thối nào trên người anh, ôm chầm Trần Huân vào trong lòng.
"Huân, cha biết con rất đau khổ, nhưng nhiều nhất là con lại chịu năm lần, chờ đến khi sinh nhật con qua, con không cần chịu đau khổ thế này nữa..."
"Huân, con hãy hứa với cha, vì cha, cũng vì mẹ của con, con ráng chịu nhé, được không? Cha xin con đó..."
Trần Huân không thể từ chối khẩn cầu của cha mình, ông ta là người đức cao vọng trọng, địa vị cao thượng, bất kể là ở phương nào trước mặt người nào thì đều là tự cao tự đại. Chỉ có ở trước mặt của anh, ông ta mới tháo bỏ ngụy trang, để lộ một mặt yếu ớt của mình.
Vì có thể để anh sống sót, ông đã bỏ ra rất rất nhiều, giống như lời cha Trần nói, cầu thang một trăm bước đã đi được chín mươi chín, không thể từ bỏ ở bậc thang cuối cùng đúng không? Nếu vậy, vậy mọi nỗ lực của cha mẹ anh là cái thá gì?"
"Cha, con đã biết, cha yên tâm đi, không có lần tiếp theo, con biết sai rồi..."
Anh nói xin lỗi với cha mình, liên tục cam đoan trước đó chỉ là mình hồ đồ thôi, không phải thật sự từ bỏ.
"Còn dưới một tháng mà thôi, cha, con biết mình đang làm cái gì."
Hiểu con không ai khác ngoài cha, nhìn thấy biểu cảm của Trần Huân, cha Trần đã đoán được ý nghĩ trong lòng của anh, sự băn khoăn và do dự của anh cũng bị cha Trần nhìn thấu mười mươi.
Ông ta cúi đầu, hôn trán của anh một cái giống như Trần Huân khi còn bé, giọng điệu đã dịu dàng hơn trước đó rất nhiều.
"Huân, đi tắm đi, ngủ một giấc thật ngon, thời gian một tháng sẽ qua rất nhanh, thuốc đợt sau cha đã đưa cho con rồi, con nhớ uống nhé, đừng quên nữa."
Trần Huân nhẹ gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.