Tiếp sau đó Trần Huân bèn cầm quần áo vào phòng tắm rửa.
Anh ngâm mình ở trong bồn tắm chứa nước ở nhiệt độ thích hợp, ngửi mùi thơm tinh dầu đặc chế tản ra, đầu óc đã tư duy hơi chậm chạp.
Thuốc uống hồi đó là của cha Trần đặc chế, quá trình chế tạo loại thuốc này cực kì phức tạp, dược liệu cũng cực kì khó có, cần tốn rất nhiều công sức mới có thể lấy được. Vì anh, cha của anh quả thật đã moi móc hết ruột gan, sự tận tâm tận lực của ông ta cũng vì có thể để anh sống sót.
Thế nhưng anh đã làm gì chứ?
Hôm nay Trần Huân tự thấy mình rất hèn kém, rõ ràng anh cũng muốn sống tiếp, nếu không, nếu muốn chết thì đã có một ngàn không trăm lẻ một biện pháp, luôn luôn có thể thành công. Mặc dù cha của anh có năng lực, nhưng không tới mức thần thông quảng đại, nếu anh thật sự một lòng muốn chết, ông ta đã không kịp cứu anh. Nhưng Trần Huân lại một lòng kéo dài hơi tàn sống đến nay. Dù cách mỗi bảy ngày anh sẽ phát bệnh, dù là mạng của anh cần vô số dược liệu đắt đỏ để điều chế, dù là vì sống sót anh cần trả giá rất nhiều cái giá, nhưng anh vẫn giãy giụa muốn sống sót.
Nhưng lần này, vì sao anh bỗng nhiên thay đổi chứ?
Trần Huân chìm cơ thể vào trong bồn tắm, trong đầu xuất hiện một khuôn mặt của một người.
Một cái nhăn mày một nụ cười của đối phương lướt qua như là đèn kéo quân trong đầu Trần Huân. Trái tim đã từng không có sự rung động, bây giờ lại rung động điên cuồng.
Cha của anh nói, nhà bọn họ có một hạt giống tình yêu, cả một đời sẽ chỉ yêu một người, nếu người kia không xuất hiện, bọn họ cũng sẽ không thỏa hiệp, nhưng nếu như người kia xuất hiện, bọn họ sẽ kìm lòng không đậu mà yêu đối phương. Trần Huân xưa nay luôn khịt mũi coi thường với sự tích này. Bởi vì anh cảm thấy mình sẽ không yêu bất cứ kẻ nào, từ thời thanh thiếu niên anh đã có rất nhiều con gái quay quanh bên cạnh, từ thiếu niên đến thanh niên, những cô gái đó tới tới đi đi, thế nhưng chưa từng có bất kỳ một ai khiến anh sinh ra rung động.
Trần Huân cho là mình sẽ không yêu bất cứ người nào. Thế nhưng anh không ngờ rằng, mình sẽ yêu cô, thậm chí vì cô, lần đầu tiên sinh ra suy nghĩ "không có cái mạng này thì đã sao".
Trần Huân hoàn toàn không dám bộc lộ ý nghĩ của mình, anh cũng không dám để cho cha mình biết, tình yêu anh sinh ra với cô. Cha Trần từ lâu đã nói với anh, nhà bọn họ có hạt giống tình yêu, một khi yêu vào, vậy sẽ không thay đổi, dùng hết sức mình chỉ để trả giá vì đối phương.
Năm đó thân phận địa vị của cha của anh và mẹ của anh cách xa, chênh lệch cực lớn, ai cũng không ngờ cha của anh sẽ ở bên mẹ của càng. Càng khiến cho người ta mở rộng tầm mắt là bọn họ không chỉ ở bên nhau, còn sinh ra anh.
Thời gian trong nước quá dài, Trần Huân có chút ngạt thở, anh chui ra từ trong nước, hô hấp từng hơi từng hơi đón nhận không khí mới mẻ.
Nhìn nước ngâm đã pha tinh dầu đặc thù trong bồn tắm, vẻ mặt Trần Huân trở nên hoảng hốt, tay anh giơ lên, nhìn vào bàn tay của mình. Bàn tay anh khác với những người khác, bàn tay của anh không có đường sinh mệnh. Trần Huân vốn là không nên tồn tại, là cha và mẹ của anh nghịch thiên cải mệnh giữ lại anh, đương nhiên anh sẽ không có đường sinh mệnh.
Cha nói, chỉ cần anh bình an vượt qua sinh nhật hai mươi bảy tuổi, anh sẽ giống như người bình thường, sẽ không bảy ngày tái phát bệnh một lần, sẽ không lo lắng rằng ngày hôm sau mắt mình sẽ mở không ra, không cần lo lắng có lẽ mình bất cứ lúc nào cũng có thể đột tử... Anh không cần lại lo lắng những chuyện ngoài ý muốn cướp đi tính mạng của anh, chỉ cần sinh hoạt giống như người bình thường như hiện tại là được.
Thế nhưng...
Bàn tay Trần Huân mở ra lại cuộn lại, cuộn lại lại mở ra. Anh không có đường sinh mệnh, anh có thể nắm giữ vận mệnh trong tay mình không?
Đợi đến khi Trần Huân tắm rửa xong và đi ra, trong nhà đã không thấy bóng dáng của cha Trần, từ trước đến nay ông ta đều là vậy, tới lui vội vàng, cực ít có thời gian ở bên anh.
Anh mua căn nhà rất lớn, lúc mẹ anh còn thì còn có thể có người ở bên anh, nhưng sau khi mẹ không còn ở đây, người ở bên anh cũng đã không có.
Trần Huân giống như hồn ma đi tới bên cạnh ghế sô pha và ngồi xuống, anh ném mình vào ghế sa lon mềm mại, đần mặt nhìn trần nhà.
"Mẹ, con đã yêu một người, thế nhưng con không nên yêu cô ấy, mẹ có thể nói cho con biết, con nên làm gì không?"
Trả lời anh chỉ có sự im lặng, người vốn sẽ trả lời anh sớm đã không có ở đây.
Trần Huân nhắm mắt lại, để mặc cho mình chìm vào trong giấc mơ tối tăm nhưng ngọt ngào.