Hôm nay Bạch Trân Trân cũng loay hoay như chong chóng, chờ đến khi cô thu dọn xong mọi thứ và nằm trên giường thì đã là mười hai giờ nửa đêm.
Có điều mặc dù hôm nay mệt tới kiệt sức, nhưng Bạch Trân Trân cũng không cảm thấy buồn ngủ, cô khoanh chân ngồi ở trên giường, viết lại những thứ mình phát hiện.
Cuối cùng Bạch Trân Trân dùng bút đỏ khoanh tròn thật to trên tên của hai người Cầu Quốc Hoa và Trần Huân.
Tình cảm Trần Huân dành cho cô rất phức tạp, đúng là anh có yêu mến, nhưng có điều, phần lớn vẫn là vì mục đích của anh, còn Cầu Quốc Hoa, ông băn khoăn nhiều hơn, trong lúc nhất thời Bạch Trân Trân không thể phán đoán được rốt cuộc là ông tốt hay là xấu.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, dường như Cầu Quốc Hoa cũng không phải là người xấu gì, và trong thời gian mấy tháng Bạch Trân Trân xuyên qua đây, sau khi có tiếp xúc với Cầu Quốc Hoa, Bạch Trân Trân cũng không thể che mờ lương tâm nói đối phương là người xấu.
Có điều, từ trước đến nay cô nhìn người đều không phải thông qua biểu hiện để phán đoán, nhất là có rất nhiều người thật ra trong lòng đều có một cây thước, thân sơ xa gần được phân chia rõ ràng. Bất kể là trong trí nhớ của nguyên chủ hay là trong trí nhớ của Bạch Trân Trân sau khi xuyên qua tiếp xúc với Cầu Quốc Hoa, thật ra đối phương đối xử với cô có thể nói là không nhiệt tình là bao, một vài thời điểm thậm chí sẽ gài bẫy cô. Về sau phát hiện tay nghề trang điểm của Bạch Trân Trân tiến bộ, thậm chí Cầu Quốc Hoa sẽ nhận càng nhiều mối làm ăn, chính là vì tạo dựng tên tuổi của nhà tang lễ. Về sau Cầu Quốc Hoa cho Bạch Trân Trân nhìn bản di chúc đã được công chứng của ông, tỏ vẻ sẽ giao tất cả sản nghiệp cho Bạch Trân Trân, lúc trước ông lấn lướt Bạch Trân Trân, cũng là vì để nhà tang lễ Hưng Thịnh có thể lan tỏa được danh tiếng. Nếu như không có những chuyện sau này, những lời Cầu Quốc Hoa nói là hoàn toàn hợp tình hợp lý, logic trước sau cũng được móc nối lại. Nhưng mấu chốt của vấn đề nằm ở Trần Huân xuất hiện. ngay lúc này trùng hợp là Cầu Quốc Hoa "bị mắc bệnh ung thư", sau đó nhờ vào ung thư của ông làm lý do đầu, để Bạch Trân Trân gặp mặt với Trần Huân, ở bên nhau.
Bạch Trân Trân liệt ra rất nhiều chi tiết, vẽ một bản đồ tư duy rõ ràng.
Rất nhiều thứ khi nghĩ đơn lẻ thì không có vấn đề gì, chỉ khi nào nối liền với nhau mới thấy vấn đề rất lớn.
Sau khi Bạch Trân Trân bắt đầu xâu chuỗi tất cả tin tức trên bản đồ tư duy, nụ cười trên khóe miệng đã trở nên nghiêm túc. Sau đó cô đốt tấm giấy vẽ bản đồ tư duy đi, đổ tro tàn xuống cống thoát nước, sau đó lê thân thể nặng nề, chậm rãi đi về phòng ngủ.
"Người ta xuyên qua không phải thiên kim phú gia thì là người đẹp quý tộc, sao đến phiên tôi sau khi chạy theo trào lưu thì cho tôi một khởi đầu Địa Ngục như thế?"
Bạch Trân Trân khống chế không nổi lời phàn nàn, trong bụng phàn nàn liên tục, đợi đến khi đã phát tiết tất cả cảm xúc ra ngoài, Bạch Trân Trân nhắm mắt lại, mặc cho mình chìm vào ngủ say.
Được rồi được rồi, trời đất bao la đi ngủ là lớn nhất, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, đối phương đi thận trọng từng bước, mưu kế vừa tiếp chiêu đã lại xuất chiếu, dù sao người nóng nảy không phải là cô.
Hoàng đế không vội thái giám gấp, cô nhọc lòng làm gì?
Dù là hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, Bạch Trân Trân cũng đã nhận ra sóng ngầm đang phun trào, nguy hiểm tới gần, nhưng cái này cũng chẳng chút ảnh hưởng nào đến giấc ngủ của Bạch Trân Trân.
Một giấc này cô ngủ thẳng tới sáu giờ sáng, và cô không phải tự nhiên tỉnh, mà là bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.
Bạch Trân Trân chưa ngủ đủ là lúc tính tình nóng nảy nhất, nhất là sáng sớm bị đánh thức, cơn nóng giận của cô sẽ càng khó mà áp chế.
"Alo, tôi chẳng cần biết anh là ai, anh tốt nhất là có chuyện gì, nếu không tôi sẽ không tha cho anh!"
Bạch Trân Trân ngủ không đủ cảm thấy hiện tại mình sắp phun trào, tất cả những kẻ làm gián đoạn giấc ngủ của cô xứng đáng bị cháy đen.
Đợi đến khi Bạch Trân Trân đã trút hết một trận, đầu bên kia điện thoại mới truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Trân Trân, cô sao vậy? Là tôi quấy rầy đến cô sao?"
Bạch Trân Trân: "..."
Giọng nói này rất quen thuộc, cô bạo phát lửa giận dữ dội vậy, bình thường, người vô duyên vô cớ bị mắng đã sớm bùng nổ, nhưng cảm xúc đối phương rất ổn định, thậm chí còn quan tâm Bạch Trân Trân có phải gặp phải chuyện gì hay không.
Khóe miệng Bạch Trân Trân mấp máy, đầu óc trước đó còn hỗn hỗn đã tỉnh táo hơn phân nửa, cô buồn buồn nói: "Không có gì, chỉ là buổi tối hôm qua ngủ không ngon, lúc dậy quạu quọ, thật xin lỗi."